Chương 3

Chương 3

 

Chết tiệt! Tối nay lại đổ mưa to, tôi cố chờ trời tạnh, nhưng chờ mãi đến tối, sấm vẫn chớp, những hạt nước vẫn rơi rả rích không ngừng. Cứ như là ông trời hôm nay mới được “đi ngoài” thoải mái vậy. Một cách so sánh thật kinh dị.

Tôi đành phải mặc áo đi mưa vào và dắt xe đạp đi về. Giá như mưa nhẹ nhẹ thôi thì sẽ dễ chịu hơn một chút, đằng này có cả chớp và gió, thật khiến người ta vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi. Đi được một đoạn, tôi phát hiện có ai đó đang theo mình. Có thể nghe thấy bước chân mỗi lúc một hối hả, cứ như đang đuổi theo tôi vậy. Thật đáng sợ! Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh, đạp, đạp và đạp nhưng âm thanh đó mội lúc một gần. Lúc tôi sắp kiệt sức, kẻ đó mới dừng lại, gọi tên tôi bằng một giọng đứt quãng như hết hơi.

- Parkkk… Bo …. Young…. Sao cậu đạp nhanh vậy, cậu muốn cho tôi chạy đến chết à?

Cái giọng điệu đó, đích thị là của Lee Jongsuk.

- Cậu làm gì ở đây? – Tôi nheo mắt nhìn hắn khó hiểu.

- Tớ không có xe, muốn quá giang về! – Hắn vặn vẹo. Đoạn tiến lại gần tôi.

- Ai cho? Nhà cậu không ai đến đón hay sao?

- Đi công tác hết rồi! – Lee Jongsuk cười hì hì. Lắm lúc thấy tên này thật quái gở, tính tình cứ xoay như chong chóng.

- Thế còn người làm? – Tôi hỏi một cách nghi hoặc.

- Về quê! – Hắn nhún vai một cái, trông thật dễ ghét.

- Thế còn Jung Mi Na, vừa nãy thấy chị ta về bằng ô tô mà, sao không đi cùng?

- Jung Mi Na thì liên quan gì? Tại sao phải về cùng với cô ta? Cái bà già khó tính đó! – Jongsuk tỏ vẻ cau có.

- Cậu lôi thôi gì chứ, có người đèo đi không sướng hơn là một mình vật lộn với cái xe đạp này sao? Cậu xem, cậu đạp không bằng tớ đi bộ nữa.

Thế rồi hắn quăng tôi sang một bên, chễm chệ ngồi trên xe.

- Này đi về mau, dầm mưa lâu bị cảm lạnh đấy!

Lúc này tôi mới nhận ra, Lee Jongsuk không mặc áo đi mưa, người ướt như chuột lột.

- Mặc kệ cậu! Mau xuống khỏi xe tôi!

- Tớ nói cậu cơ mà!– Nói xong hắn thở dài như một ông cụ non, trong câu nói đó nghe đầy mùi quan tâm, nhưng tôi vỗ mạnh đầu, dốc chúng ra hết.

Biết rằng không thể đối phó với tên mặt dầy này, tôi đành cởi chiếc áo đi mưa của mình đưa cho hắn.

- Này mặc vào đi, tôi ở đằng sau kéo vạt áo che là được rồi!

Nào ngờ hắn chẳng tỏ chút vẻ nào là cảm ơn, lại còn trố mắt nhìn tôi.

- Cậu bị hâm à? Tớ ướt hết rồi còn che gì nữa. Còn cậu đang khô bây giờ ướt nhẹp rồi kìa.

Tôi gật gật đầu tán đồng, vẻ ngu hiện ra rõ trên mặt. Thế rồi hắn lấy cái áo mưa và trùm lên đầu tôi. Chúng tôi cùng nhau đi về, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Cái cảm giác ngồi sau lưng hắn cũng thật lạ lùng, càng nhìn tôi càng thấy cô đơn. Cái tấm lưng gầy guộc ấy khiến cho người ta muốn dựa đầu vào, để chủ nhân của nó biết được rằng, bên cạnh ta vẫn có một ai đó.

Khi đang miên man trong dòng suy nghĩ quái đản, tiếng nói của Lee Jongsuk kéo tôi trở về thực tại.

- Đến nhà cậu rồi này!

Lee Jongsuk dựng chiếc xe đạp sang một bên, trời đã gần tạnh. Tôi định cởi chiếc áo mưa đưa cho hắn, dù sao che được phần nào thì hay phần đó. Ngồi chung với hắn cả một năm, tôi biết được rằng, con người nay siêng năng chơi thể thao nhưng lắm khi lại thật yếu ớt. Dính một trận mưa là hôm sau đã bị cảm và ho khù khụ. Đang loay hoay gỡ đám dây dợ trên áo, bất thình lình hắn kéo tôi vào lòng.

Quá khứ mịt mờ lại hiện ra trước mắt, tôi cố cựa quậy nhưng hắn lại càng siết chặt hơn. Người hắn lạnh ngắt, chỉ có hơi thở phả đều đều bên tai tôi là có chút ấm áp.

- Cậu có thể tốt bụng như thế với người luôn làm cậu tổn thương sao?

Tôi lại lặng im không đáp. Hắn vuốt tóc tôi rồi thầm thì.

- Lắm lúc tớ nghĩ mình sắp phát điên thật rồi!

Tôi tiếp tục làm thinh, thú thực bây giờ cũng không biết phải nói gì, cứ như thế này, tôi biết rằng lòng mình thực ra vẫn còn rất thích hắn. Chỉ là lâu ngày, nó bị cái vỏ bọc thù ghét nhau che đi mất. Ít ra tôi vẫn biết mình thích hắn, còn hắn đối với tôi, rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào? Thật mơ hồ và khó hiểu, vả lại cái ngày đó, đã quá xa với chúng tôi rồi. Ngày mà có lẽ tôi sẽ toàn tâm toàn ý thích hắn.  Nghĩ vậy, tôi đẩy Jongsuk thật mạnh, rồi chạy vào trong nhà, khoá cổng xong, tôi quay ra bảo với hắn:

- Cậu cứ lấy xe về, mai tôi sẽ đi xe buýt! – Rồi tôi quay gót đi hẳn vào trong nhà.

Jongsuk bần thần một hồi lâu, rồi hắn trở gót quay về, hắn cẩn thận để chiếc xe đạp của tôi vào một góc khuất. Bước chân hắn cứ thế chìm vào đêm tối cùng tiếng mưa miên man. Cũng chẳng sao, dù gì nhà hắn cũng chỉ cách đây một cây số. Mà tôi việc gì phải quan tâm đến hắn cơ chứ.

Tôi vội vã bước vào trong nhà, cố để bố mẹ không nhìn thấy bô dạng ướt sũng của mình, nhưng mẹ tôi vẫn phát hiện ra và xuýt xoa một hồi lâu. Mẹ pha cho tôi một cốc trà sữa nóng, vì thế mà cơ thể lạnh buốt của tôi cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Tôi tự hỏi mình, không biết người nhà hắn có biết hắn đã đi mưa về và nấu cho hắn một thứ gì âm ấm để lót dạ hay không. Sực tỉnh, tôi lại thấy mình quá điên, đương nhiên là hắn sẽ được chăm sóc tốt hơn tôi gấp vạn lần. Uống xong ly trà nóng tôi nhanh chóng lên phòng, vùi vào trong chăn rồi ngủ thiếp đi.

Năm giờ sáng

“Reng! Reng! Reng!”

Chuông điện thoại đổ liên hồi nhưng chẳng ai nghe máy, mọi người trong nhà tôi ngủ say thật. Thế là tôi phải lò mò xuống phòng khách nghe điện thoại, không hiểu ai có việc gì mà lại gọi điện sớm như vậy. Tôi nhấc điện thoại, giọng ngái ngủ.

- Alo!

- …

- Alo! Ai vậy ạ?

- Tớ đây! – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng mệt mỏi.

- Ai cơ?…. – Suy nghĩ một lúc, tôi hỏi – Jongsuk à?

- Ừ!

- Có chuyện gì vậy?

- Tớ mệt quá!

- Ốm rồi à?

- Ừ!

- Bố mẹ cậu đâu?

- Đi rồi!

- Người làm?

- Đi luôn rồi!

- Cậu nói thật? Chỉ có mỗi cậu ở nhà thôi sao?

- Tớ nói dối cậu làm gì! Hôm qua là nói thật đấy!

Bất chợt trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thật xót xa, tôi thấy đáng thương cho hắn, thấy mình có lỗi với hắn. Mặc dù chẳng nghĩ ra là lỗi gì.

- Có nặng lắm không?

- Giống như uống cạn hết cả lu rượu soju vậy! – Thế mà hắn vẫn có thể đùa với tôi được cơ đấy.

- Để tớ gọi 119 cho!

- Bị hâm à! Cảm lạnh sao phải gọi 119!

- Làm sao bây giờ?

- Thì cậu đến đây đi!

- Này! Cậu nói thật không vậy? Tớ không đùa đâu! Ở yên đấy, tớ sẽ gọi 119 cho cậu.

- Tuỳ cậu vậy! Nhưng tớ mệt quá, phải cố gắng lắm mới đến được bàn điện thoại.

Có một điều tôi chưa biết, Lee Jongsuk rất dễ khóc, giọng hắn nói trong điện thoại cứ như là sắp khóc thật vậy.

- Tớ chưa bao giờ ở nhà một mình và bị cảm lạnh thế này cả! Đều là tại cậu mà.

Và thực sự, hắn đã làm tôi mủi lòng, tôi thay vội quần áo và lật đật chạy sang nhà hắn. Có lẽ điều tôi đang làm là một thứ điên rồi nhất mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Trong giả thuyết, nếu Lee Jongsuk gặp một điều gì đó bất trắc thì sẽ chẳng liên quan gì đến tôi và tôi phải hả hê lắm mới đúng chứ, đằng này, tôi lại đi tìm hắn. Quả thật, tôi cũng giống như hắn, sắp phát điên lên rồi. Và không biết được rằng tôi và hắn còn phải điên đến mức nào mới có thể thẳng thắn đối diện với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top