Chap 7


Cuối cùng cũng edit lại xong T.T

Cái tật hồ đồ quên save .

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Cả buổi tiệc, trừ việc mình biểu diễn một ca khúc, và cùng người dẫn chương trình nói về Vương Thanh tiên sinh đi đến vùng Tây Tạng quyên góp tiền làm từ thiện , Phùng Kiến Vũ cái gì đều không nhớ rõ,  trong đầu hoàn toàn đều là sau khi kết thúc như thế nào đuổi trợ lý đi chỗ khác.

Buổi tối gió rét, trợ lý chuẩn bị một vài cái áo khoác ngoài, lúc nhìn thấy Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp mở miệng, cậu liền trực tiếp nói, "Tôi còn có chút công việc, cô lái xe đưa Tĩnh Tỷ về trước , xong việc tôi sẽ tự về nhà."

"À? Như vậy sao được, Tĩnh tỷ biết sẽ đánh chết em đó!"

"Chỉ cần đánh không chết thì sẽ không có chuyện, nghe lời."

Logic gì đây...

"Vậy anh về đến nhà rồi, nhớ nói cho em biết ah! Còn có bên ngoài Fans hâm mộ rất nhiều, anh cẩn thận một chút!"

Trợ lý dặn đi dặn lại, vẫn bị Phùng Kiến Vũ đẩy đi ra.

Nhìn xuống dưới lầu một chiếc xe lái đi, Fans hâm mộ đuổi theo xe trợ lý đang chạy trốn, Phùng Kiến Vũ thở phào nhẹ nhỏm, xoay người hướng cửa sau hội trường đi đến.

Người ta thường nói khi chờ đợi một điều gì đó thì thời gian sẽ dài đằng đẵng gấp ba so với bình thường. Nhưng mà xem ra Vương Thanh không chỉ là dài đằng đẳng gấp ba.

Thời điểm Phùng Kiến Vũ xuất hiện còn mặc lễ phục của buổi tiệc, muốn bao nhiêu đẹp trai có bấy nhiêu đẹp trai . Vương Thanh sững sờ trong chốc lát mới mở cửa xe, "Lên xe a, đưa cậu đi ăn."

Vương Thanh mở GPS, vừa bắt đầu lái xe đã nói chuyện, "Tiệm ăn nhỏ, hương vị rất tốt, cũng sạch sẽ, chúng ta đến đó đi, ngay ở khu này, không xa, cũng không gần, nhưng hơi lòng vòng..."

Người bên cạnh một mực không nói chuyện, trong lòng của cậu có chút không rõ ngọn ngành, thừa dịp lúc đèn đỏ , giống như vô ý mà liếc mắt nhìn hắn, Phùng Kiến Vũ luôn luôn dùng cặp mắt to kia nhìn hắn, như một dòng suối trong veo, làm cho đáy lòng của cậu tràn ngập rung động.

Phùng Kiến Vũ trông thấy hắn nhìn mình vội vội vàng vàng mà quay đầu đi, nhịn không được muốn cười, không phải bản thân lo lắng mà là rất yên tâm

Vương Thanh nói tiệm ăn đúng là khó tìm,  đã đi qua hơn nửa khu thành thị, xe đỗ ở ven đường, ở trong ngõ hẻm bảy lần quặt, tám lần rẽ mới tìm được địa điểm.

Nơi này không lớn, cửa ra vào hối hả,  buổi tối mười một mười hai giờ mà một chút người thưa thớt cũng không có. Hai người vẫn mang theo lớp trang điểm, quần áo ngăn nắp mà hướng cửa ra vào đứng đó, trong tiệm ăm nóng như lửa , tất cả già trẻ lớn bé đều nhìn bọn họ

Phùng Kiến Vũ có chút xấu hổ mà núp sau lưng Vương Thanh né tránh, nhiều vị thực khách rất nhanh lại nhớ tới bữa tiệc náo nhiệt của chính mình ở bên trong.

Ông chủ nhiệt tình đến chào hỏi Vương thanh, "Chàng trai mấy hôm không có tới a? Nhanh vào bên trong ngồi."

Nhân viên phục vụ  nhanh nhẹn đặt trên mặt bàn một bộ dụng cụ đồ ăn, Vương Thanh nhanh chóng gọi món ăn, cuối cùng dặn dò một câu bỏ ít cay.

Vốn, Phùng Kiến Vũ khẩn trương nên không có cảm thấy đói, ngồi ở trong tiệm mùi thơm thịt xiên tỏa ta, cậu đói bụng giống như mấy trăm năm không có được ăn cơm , cũng không kịp cùng Vương Thanh khách khí cái gì đấy, đợi ông chủ tự mình đem thịt ra , liền bắt đầu ăn ngon lành.

Vương Thanh vốn cũng không đói bụng, nhìn thấy cậu  ăn ngon mình cũng thấy đói bụng.

"Muốn tôi chuyện nói ah..."Phùng Kiến Vũ trong bụng nắm chắc rồi, mới mở miệng nói chuyện, "Ăn đồ nướng thì phải ăn ở tiệm ăn nhỏ thịt xiên bên trong  mới ngon, tôi đã nói với cậu ah, lúc trước chúng ta ở Đông Bắc, ăn một miếng thịt dê, cắn một ngụm tỏi, cuối cùng uống một chén canh mới là phù hợp..."

Vương Thanh đương nhiên biết rõ, hơn mười năm trước, thời điểm mới quen, cậu chính là như vậy nói với hắn đấy.

 Hoàn cảnh không giống, tâm tình không giống, cách ăn mặc không giống, nhưng hoàn toàn đáng được ăn mừng bởi vì hiện tại  còn là giống nhau.

Bọn họ bắt đầu chậm rãi trò chuyện sinh hoạt gần đây, phim điện ảnh gần đây, tin bát quái gần đây, như là bạn bè mới quen , hoặc như là bạn già trải qua nhiều năm.

Thẳng đến khi điện thoại trợ lý gọi đến mới phá vỡ cái bầu không khí vi diệu này.

"Vũ ca anh còn chưa về nhà? Anh ở bên ngoài ăn cơm? Đừng nói với em anh  ở bên ngoài ăn đồ nưóng , anh đã quên sự cố tiêu chảy lần trước rồi hả? Buổi sáng ngày mai bốn giờ anh phải  rời giường đi..."

Phùng Kiến Vũ kiên quyết cúp điện thoại, nhìn Vương Thanh nói: " Gọi nhầm số rồi"

Vương Thanh nhìn đồng hồ, dĩ nhiên là nửa đêm rồi, " Tôi đưa cậu trở về"

Nửa đêm trong ngõ hẻm sớm đã không còn người nào rồi, ngay cả con chuột cái vội vàng đều không nhìn thấy, phía Bắc lạnh và nhiệt độ khô ráo  làm cho người ta nhịn không được co rúm lại, trong ngõ hẻm ngẫu nhiên đèn sáng lên đèn, màu sắc mờ nhạt lóe lên một loại ấm áp hư giả.

Phùng Kiến Vũ hút thuốc để khói thuốc trong miệng tỏa ra không khí, Vương Thanh ngửa đầu nhìn lên trời, cái gì những vì sao ★(Tinh Tinh) đều không có.

"Đại Vũ," Vương Thanh rốt cục quyết định giống như mở miệng, "Chúng ta hòa được rồi."

Phùng Kiến Vũ trong lòng đột nhiên nhảy dựng mãnh miệt, cười cười nhìn  hắn, "Chúng ta vừa rồi không có cãi nhau, ở đâu ra mà làm hòa ?"

Vương Thanh liếm liếm bờ môi, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, cậu nói cũng  không sai, " Cậu hiểu ý của tôi, cùng một chỗ a."

"Cùng một chỗ?"Phùng Kiến Vũ hỏi lại, cuối cùng hít một hơi thuốc, sau đó làm tắt trên tường nhà ai , rồi nói "Bao lâu? Một ngày hay hai ngày, hay là một năm hai năm, hay là có khi cậu muốn cùng một chỗ một hai giờ."

"Cả đời, "Vương Thanh mở miệng, "Tối thiểu, cả đời này."

Phùng Kiến Vũ hầu kết giật giật, hốc mắt nóng lên, phát nhiệt, nắm cổ áo Vương Thanh đem theo người đè trên tường , "Mười năm rồi, Vương Thanh, mười năm! Cậu mới nghĩ đến muốn nói câu này sao? Cậu để cho tôi đợi mười năm!"

Cậu cũng không biết ủy khuất cùng phẫn nộ từ đâu đến, lại để cho tâm tình của cậu bỗng nhiên đã mất đi khống chế, lại để cho cậu muốn vì chính mình mười năm trăn trở nói một câu.

"Tôi cũng đợi cậu mười năm, "Vương Thanh mắt đỏ lên nhìn cậu, "Vì cái gì không phải cậu tới mở miệng?"

Cái này tính toán cái gì? Ác nhân cáo trạng trước? Nguyên nhân là do ai, oán được ai?

Phùng Kiến Vũ đẩy hắn một cái, bỏ tay ra giống như buông tha hắn, quay người rời khỏi .

Vương Thanh nhìn  bóng lưng của cậu, tâm cũng dần dần chìm xuống, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng gọi cậu lại, Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên xoay người lao đến, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị tốt để tiếp nhận sự nghi vấn hoặc là bị đánh, Phùng Kiến Vũ ôm cổ của hắn, tàn bạo mà cho hắn một nụ hôn.

Một cái hương vị phức tạp, cảm xúc kịch liệt, nụ hôn xa cách từ lâu gặp lại.

 Vào thời điểm cậu bắt đầu hôn vào  , đại não Vương Thanh hoàn toàn trống rỗng , khi đầu lưỡi ranh ma của cậu tiến sâu vào tiểu bằng hữu tựa hồ nhát gan , Vương Thanh rốt cục kịp phản ứng, chế trụ ót của cậu, ôm sát eo của cậu, trắng trợn phản công.

Phương thức hôn môi của hắn vẫn là như vậy, bá đạo gặm cắn, quấn quít lấy đầu lưỡi của mình đi vào trong miệng cậu mà mút, kịch liệt không có kết cấu gì, ngay cả  hô hấp cũng nhiệt liệt tràn ngập dục vọng.

Địa điểm đúng là lỗi thời, đồ ăn vừa nếm qua cũng là lỗi thời đấy, hết lần này tới lần khác người  thích hợp nhất chính là cái người kia, thì tất cả mới vừa vặn trở nên tốt đẹp.

Lúc vừa hôn xong, Phùng Kiến Vũ vùi ở giữa cổ hắn mà thở, hơi thở ấm áp bao lấy cổ Vương Thanh . Hắn chóp mũi cọ qua lỗ tai cậu, nhẹ giọng hỏi, " Bằng lòng anh rồi hả ?" ( Từ bây giờ đổi ngôi xưng thành anh-em, anh-tôi cho ngọt nha các thím :v )

"Tạm thời xem xét lại địa vị a."

"Mười năm trước anh tưởng rằng đã tuyên bố chính thức rồi ."

" Bỏ địa vị quá lâu, một lần nữa khảo sát."

" Nếu xem xét được thông qua thì ngài bằng lòng với tôi hả?"

Mười năm trước còn là thiếu niên, bây giờ già rồi nói ra thật phù hợp , Phùng Kiến Vũ nhịn cười không được, đập bả vai hắn một quyền, "Đi mau, một lát lại bị người khác nhìn thấy." Nói xong, quay người  hướng đầu hẻm đi đến trước.

"Ài, lãnh đạo, "Vương Thanh hấp tấp theo sau, "Vừa rồi lúc hôn anh, em như thế nào không sợ chuyện này nhỉ?"

Phùng Kiến Vũ hết sức thuận chân mà cho hắn một cước, "Ôi chao anh nói xem, anh thiếu đánh, đúng không? "

Vương Thanh vui thích đón nhận một cước này, vui tươi hớn hở đi lấy xe.

" Anh đã nhìn xong chưa? Có thể hay không hảo hảo lái xe?"Phùng Kiến Vũ bị tần suất quay đầu của hắn  phiền chết rồi, không thể nhịn được nữa mà một cái tát dán lên, "Cho anh cái miệng rộng tử, nhìn đường!"

Vương Thanh cười tươi đến mức nhìn thấy răng cấm rồi, "Chúng ta chờ những lời này thật lâu rồi."

Phùng Kiến Vũ chỉ là cười, không nói gì, quay đầu nhìn võ thuật ngoài cửa sổ , người nào đó tay lại sờ qua.

"Anh lại không tập trung lái xe, tôi thực phế đi , anh tin hay không? !"

Phùng Kiến Vũ cũng không biết là mình vui cười đến hồ đồ, hay là căn bản đã quên, đợi đến khi Vương Thanh đem xe tiến vào ga ra xong xuôi, cậu mới nhớ tới hỏi, " Đây là chỗ nào?"

"Chỗ anh ở."

Phùng Kiến Vũ vạn phần bất đắc dĩ, " Đưa tôi trở về, buổi sáng bốn giờ trợ lý phải tới đón tôi đi trang điểm, bảy giờ phải chụp ảnh bìa cho một  sản phẩm."

"Sáng mai anh chở em qua."

"Tôi phải đi về."

Hai người trong xe giằng co một phút đồng hồ, một phút đồng hồ sau.

"Vương Thanh anh thả tôi xuống! ! !"

Phùng Kiến Vũ đầu tiên tiến dần từng bước, thì bị Vương Thanh sờ sờ khiêng đi vào.

"Ài, ngươi gầy."

"Cho anh cái miệng rộng tử!"

Phùng Kiến Vũ không khách khí mà đổi giày vào nhà, Vương Thanh cười vui vẻ đưa bộ đồ ngủ cùng khăn mặt mới toanh , "Trong phòng vệ sinh có bàn chải mới, đặt ở..."

"Tôi biết rõ."

Phùng Kiến Vũ quen thuộc tìm được chỗ mà Vương Thanh bỏ thứ kia vào, một bên cảm khái cái người này thói quen để đồ thật sự là không thay đổi, một bên niệm niệm cằn nhằn, "Tôi che trời, anh bây giờ như thế nào trên bàn lại lộn xộn như vậy ah..." 

Vương Thanh nghe cậu quen thuộc niệm niệm cằn nhằn, trong nội tâm vui sướng bất chấp, "Muốn anh cùng em tắm rửa sao?"

Ầm, răng rắc.

Khóa lại rồi.

Vương Thanh gõ cửa nói câu keo kiệt, xong vui tươi hớn hở đi trải giường chiếu .

Phùng Kiến Vũ lúc đi ra phát ra âm thanh lau đầu, trong nội tâm còn có một chút không được tự nhiên, nghĩ đến muốn hay không phải cố kiềm chế, không muốn cao hứng lộ quá rõ ràng, chứng kiến trên giường bày tứ tung đồ đạc bị Vương Thanh phá hủy 

" Ông chủ cần  phục vụ đặc biệt sao?"

"Ngươi cút đi ah ha ha ha ha! ! !"

Phùng Kiến Vũ đến bên giường ngồi xuống, Vương Thanh liền dính chặt không đứng đắn mà ôm qua , thở dài giống như nói ra, "Đại Vũ, anh có lẽ vui muốn cười điên luôn rồi."

Phùng Kiến Vũ cười khẽ, "Tôi xem ra cũng thế, ài ài ài, tránh ra một chút, anh không tắm sao ?"

" Anh bây giờ đi tắm đã a!"

 Vừa mới bị chòm sao Xử Nữ ghét bỏ , vậy mà ngẫm lại còn rất cao hứng đấy.

Phùng Kiến Vũ gửi cho trợ lý một tin nhắn nói ngày mai tự mình tranh thủ qua, không cần cô đến đón, gửi xong tin nhắn, chuẩn bị cùng Vương Thanh hảo hảo nói một tiếng ngủ ngon rồi đi ngủ, cũng không biết là quá an tâm, hay  là quá mệt mỏi, vậy mà nhắm mắt lại liền bắt đầu ngủ.

Vương Thanh tắm xong đi ra, trên giường người sớm liền ngủ mất rồi, ngay cả bản thân một tiếng ngủ ngon cũng không nghe thấy.

Hắn nhẹ nhàng bò lên giường, nhẹ nhàng đem người đang ngủ kéo vào trong ngực, cái trán dán sát vào, tay ôm sau gáy, hắn nghe hô hấp đầu đều chậm rãi của cậu cùng nhịp tim đập trầm ổn, bỗng nhiên mắt ướt ướt, mười năm, cậu lại trở về bên cạnh hắn rồi.

—— tại sao là em?

—— như thế nào luôn là em ?

—— là em.

—— phải là em.


??? H Đâu ??? @@ hiu hiu  

Vote , cmt nhé các thân ái.

Đọc truyện vui vẻ <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top