Chương 14:
Phượng Cửu đi dạo lang thang không có mục tiêu khắp Cửu Trùng Thiên, đường nào nàng cũng không biết, cũng không biết đi đâu tìm Ti Mệnh và Thành Ngọc. Phượng Cửu tới giờ vẫn không nhớ mình và bọn họ có quan hệ như thế nào, chỉ thấy mình và hai người đó rất thân thiết cũng rất quen thuộc, giống như bạn cũ thất lạc nhiều năm. "Các tiên nga và tướng sĩ ở Cửu Trùng Thiên này sao vậy? Cứ thấy ta là hoặc là cung cung kính kính, nếu không thì là tránh xa ba thước, có lúc lại sợ tránh không kịp, ta cũng đâu ăn thịt bọn họ, thật là kỳ lạ!" Phượng Cửu nhìn hai tiên nga đang đi né sát bên tường, cả người tựa hồ như sắp dán lên tường... Thật sự nhịn không được nữa liền đi lên, nành chưa kịp nói gì thì hai tiên nga đó đã quỳ rạp xuống đất, run run nói: "Tham kiến Nữ quân Thanh Khâu, Phượng Cửu thượng thần!" Phường Cửu nhìn hai người đó, trong lòng nghĩ: "Việc ta phi thăng thành thượng thần làm họ sợ vậy sao?" Nàng vội nói: "Miễn lễ! Ta hỏi một chút, các ngươi có biết Thành Ngọc Nguyên Quân đang ở đâu không?"
"Ở... ở Bích Ba Trì ạ."
"À...Ta cũng không quen biết đường ở đây, đến Bích Ba Trì như thế nào? Các ngươi đưa ta đi được không?"
"Vâng, vâng... Mời thượng thần theo nô tỳ." Hai tiểu tiên nga cúi đầu, không dám ngẩng lên đi phía trước đưa Phượng Cửu tới Bích Ba Trì rồi liền vội vàng cáo lui.
Phượng Cửu thấy Thành Ngọc ở Bích Ba Trì đang múa may ống tay ống tay áo như trồng sen, vội vàng vẫy tay gọi: "Thành Ngọc... Thành Ngọc..." Thành Ngọc nhìn về hướng tiếng gọi thấy là Phượng Cửu, lập tức phi thân tới bên cạnh nàng: "Tiểu điện hạ tới Cửu Trùng Thiên khi nào vậy?"
" Ta ở Thanh Khâu hơn ba tháng, thấy nhàm chán nên tới đây tìm cô cô... Trên Cửu Trùng Thiên này không có người nào quen thuộc nên ta liền đi tìm các người... Các người sẽ không trách chuyện ta quên mất các người đấy chứ?" Phượng Cửu chân thành nhìn Thành Ngọc.
"Tiểu điện hạ thật biết nói đùa, ta cùng người là bạn tương giao, làm sao ta lại trách người được?" Nói rồi kéo tay Phượng Cửu, nhìn nàng cười tủm tỉm.
"Thật tốt quá... Thật tốt quá..." Phượng Cửu vui vẻ ôm Thành Ngọc nhảy.
"Cô ở đây đợi ta một chút, ta đi tìm Ti Mệnh tới, chúng ta cùng uống một ly ôn chuyện." Thành Ngọc cười.
"Được, ta không quen đường ở đây, cô đi nhanh lên."
"Ừ." Thành Ngọc dứt lời liền hóa thành một sợi tiên khí đi tìm Ti Mệnh. Lát sau liền thấy Ti Mệnh được Thành Ngọc đưa tới.
Phượng Cửu trời sinh vốn tính hoạt bát, vừa thấy Ti Mệnh liền chạy lên muốn ôm y một cái. Ti Mệnh thấy thế hoảng sợ, lập tức khom người nói: "Tiểu điện hạ... xin dừng bước..."
Phượng Cửu thấy Ti Mệnh như thế liền dừng lại, bước chân lại ủy khuất nói: "Mọi người ở Cửu Trùng Thiên này làm sao vậy, ta như vậy đáng sợ lắm sao?"
Ti Mệnh lập tức nói: "Tiểu điện hạ là Nữ quân Thanh Khâu, nay đã là thượng thần, ta giờ không dám mạo phạm..." Nhưng thực chất lại nghĩ trong lòng: "Nếu như để người khác thấy, đồn đoán lung tung để Đế Quân biết tiểu điện hạ ôm ta, chỉ sợ không biết ta sẽ phải chết như thế nào nữa..."
Thành Ngọc nhìn Ti Mệnh hoảng hốt như vậy, hiểu được Ti Mệnh đang nghĩ gì bèn lấy tay che miệng cười khúc khích.
"Được rồi, ...ngồi xuống cả đi..." Thành Ngọc vung tay lên dọn một bàn tiểu yến ra.
"Ti Mệnh, Đế Quân ra ngoài vân du khi nào về?" Phượng Cửu cầm lấy chén rượu uống một ngụm hỏi.
"Chuyện này ta cũng không biết, Đế Quân đã ra ngoài hơn ba tháng, bảo ta đóng cửa Thái Thần Cung lại, không để ai đi vào, nói đợi khi nào trở về sẽ đến tìm tiểu điện hạ."
Phượng Cửu cao hứng giữ chặt ống tay ao Ti Mệnh, kích động nói: "Ngài ấy nói sẽ đến tìm ta? Thật sao?"
"Chính miệng Đế Quân đã phân phó như vậy, sao có thể là giả được, chỉ là không nói với tiểu tiên khi nào sẽ trở về."
"Trước đây ngài ấy ra ngoài vân du thường mất bao lâu?"
"À, cái này tiểu tiên không chắc, tiểu tiên không dám suy đoán tâm tư của Đế Quân."
Thành Ngọc nhìn Phượng Cửu sốt ruột, kéo tay Phượng Cửu cười nói: "Người thích Đế Quân sao? Gấp như vậy đã muốn gặp ngài ấy."
Phượng Cửu mặt ửng đỏ: "Ta đâu có, lần trước ở Động Hồ Ly ngài ấy tức giận các người như vậy ..." Thành Ngọc nhìn Phượng Cửu, không nhịn được liền cười ha hả: "Tức giận? Hẳn là chưa có ai nói với tiểu điện hạ Đông Hoa Đế Quân là người như thế nào? Ngài ấy là người nghiêm túc nhưng cũng rất keo kiệt."
"Phượng Cửu nhìn Thành Ngọc nói: "Chiết Nhan có nói cho ta chuyện của ngài ấy rồi, hai người nói xem nếu ta đi tìm ngài ấy liệu có bị ném ra khỏi Thái Thần Cung không?"
Thành Ngọc và Ti Mệnh choáng váng, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nói: "Đem người ném ra khỏi Thái Thần Cung?"
"Chiết Nhan nói nữ tử bị ngài ấy ném ra khỏi tẩm điện không đến mấy vạn thì cũng có mấy ngàn... Thái Thần Cung mỗi tháng đều sẽ có người bị bắt hạ phàm..." Phượng Cửu cau mày phiền não.
Thành Ngọc hiểu ra, bộ dáng dở khóc dở cười.
"Tiểu điện hạ, người yên tâm, Đế Quân lão nhân gia sẽ không đem người ném ra ngoài đâu, ta đã theo ngài ấy lâu như vậy rồi, ít nhiều gì cũng hiểu ngài ấy một chút." Ti Mệnh nghiêm túc trả lời Phượng Cửu.
"Ngài ấy già sao... Các ngươi thấy ngài ấy già sao?" Phượng Cửu nhìn Ti Mệnh cùng Thành Ngọc.
"Không già không già... một chút cũng không... tiểu tiên nói sai... tiểu tiên nói sai." Ti Mệnh vội thanh minh, Thành Ngọc cúi xuống bàn cười bất động.
Càn Khôn Điện.
Đây là một chiếc nhẫn hình phượng vũ cửu thiên bình màu vàng nhạt, không phải ngọc, nhìn qua thấy ôn nhuận nhưng lại nhàn nhạt tỏa ra Tiên trạch màu đỏ, nhìn kĩ thì toàn bộ nhẫn là tiên khí vân dũng, mặt trên là phượng hoàng lóe kim sắc quang huy rạng rỡ, giới hoàn lấy tường vân vờn quanh một vòng, toàn bộ nhẫn nhất thể hình thành, cũng không có bất kì đường nối gì. Đông Hoa Đế Quân nắm chặt chiếc nhẫn trong tay: "Cửu Nhi, cho dù ta không ở bên cạnh nàng nữa, nó cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn cả đời này". Đông Hoa Đế Quân sửa sang lại áo trong, tay trái đè ngực lại, sắc mặt tái nhợt, trên ngực nghiễm nhiên lại thêm một vết thương mới. Đông Hoa nhìn miệng vết thương không để ý, sửa sang lại y phục rồi bắt đầu đả tọa nhắm mắt điều tức tiên lực trong cơ thể mình, nhưng trong lòng lại thập phần nhớ đến Phượng Cửu. "Đã qua hơn ba tháng, không biết nàng có còn sợ ta hay không? Xem ra nên đến mượn thiên tuyền của Linh Bảo Thiên Tôn để nhanh chóng khôi phục, sớm ngày đi gặp Cửu Nhi." Đông Hoa cân nhắc. Trước kia Đông Hoa Đế Quân chưa bao giờ biết cảm kích là gì, chàng xem tình giống như một vật chê cười, nhưng lần đó ở trong Khóa Yêu tháp cứu Phượng Cửu, chàng đã biết rằng tình cảm của mình đối với nàng ăn sâu vào tâm can, vì để Phượng Cửu không phải chịu bất kì thương tổn gì, chàng cư nhiên thu hồi pháp lực của mình mà lấy thân tương bác Yêu Vương, đến tính mạng của mình cũng không cần. Chàng thấy được tiểu hồ ly này rất kiên nhẫn, chấp nhất...... Chàng lại một lần nữa đẩy ra nàng, nhưng tâm Phượng Cửu trước sau vẫn như một. Đông Hoa mỗi lần đẩy nàng ra, trong lòng cũng sẽ đau như nàng vậy, cuối cùng trong đầu chỉ toàn hình bóng của nàng. Đông Hoa Đế Quân quả thật đã bị tiểu hồ ly này kéo vào hồng trần vạn trượng. Lần đó đại chiến Kình Thương, ở bên bờ Nhược Thủy, chàng đã nói với nàng: "Có ta ở đây, nàng sẽ không chết." Mà Phượng Cửu cũng chắc như đinh nhìn chàng nói: "Đông Hoa, ngài sống thì ta sống, ngài chết ta cũng sẽ chết." Hắn gắt gao đem nàng ôm chặt trong lòng ngực. Suy nghĩ ngày xưa bất chợt hiện về trong lòng Đông Hoa Đế Quân, không tự chủ được mà mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top