Chương 11:

Mọi người sau đại chiến Thần Ma chiến thắng liền trở về Thiên tộc.

Bởi vì Đông Hoa Đế Quân tốc chiến tốc thắng, chiến sự không có gì đáng đề cập đến nên khắp Tứ Hải Bát Hoang, chỉ có các những người đứng đầu ở các tộc có quyền cao chức trọng mới biết việc này. Những người đứng đầu ở các tộc đấy vì biết Đông Hoa Đế Quân trong một ngày có thể diệt toàn bộ tộc của hắn nên không tránh khỏi việc suốt ngày trong trạng thái lo sợ bất an. Đông Hoa Đế Quân thời viễn cổ uy nghiêm cùng hung ác đã như thế nào không biết bao nhiêu người gặp qua, cũng chưa lĩnh hội sâu, lần này gặp chuyện chẳng những kinh sợ các tộc khác mà còn khắp cả Tứ Hải Bát Hoang, đồng thời cũng từ đây không ai dám chống lại Thiên tộc. Vậy lí do Đông Hoa Đế Quân vì cái gì lại phải dùng đến Hạo Thiên? Kỳ thật rất đơn giản, chàng nhìn nhận chiến sự sắp lan đến Thanh Khâu nên đã động lòng trắc ẩn, muốn bảo vệ Thanh Khâu, cho nên mới tức thời quyết định vận dụng Hạo Thiên Tháp. Từ lúc bắt đầu dùng Hạo Thiên Tháp, trong lòng chàng chỉ nghĩ đến Phượng Cửu. Tâm chàng chưa bao giờ phụ Phượng Cửu, đã động lòng với nàng, tru tâm chi kiếp này cũng đến, ứng theo như lời của Phật Đà ngày đó: Tất có một kiếp. Một kiếp này hắn thiếu chút nữa nhập ma, may mà trong ý thức hắn còn có Phượng Cửu, làm hắn thu hồi lại tâm ma.

Thiên Quân thoái vị, Thái Tử Dạ Hoa lên thừa kế ngôi vị, Bạch Thiển lên làm thiên hậu. Thiên tộc tiến vào đổi mới tân khí tượng. Lão thiên quân vốn dĩ dùng ba chữ để hình dung chính là một con cáo già, quyết đoán sát phạt cùng xử lý chính sự do dự không quyết đoán, sợ đắc tội cái này, sợ đắc tội cái kia..... Nhưng Dạ Hoa lại khác, xử sự công chính nghiêm minh có chủ kiến, nhanh chóng quyết định. Như vậy cũng làm Đông Hoa Đế Quân ở phía sau thanh nhàn hơn không ít.

Chiết Nhan về rừng đào mười dặm, hồi tưởng lại bộ dáng thời viễn cổ của Đông Hoa Đế Quân, hiện giờ lại tái hiện một lần nữa không khỏi sinh lòng cảm khái, tình là gì mà ai nấy trên thế gian này đều khó lòng thoát khỏi, những tưởng rằng Đông Hoa Đế Quân tự đoạn nhân duyên thì mấy chục vạn năm sau cũng vẫn bình an như vậy, nhưng không ngờ cho dù Đông Hoa chặt đứt nhân duyên cũng khó thoát khỏi tình kiếp này, vẫn là tru tâm chi kiếp. Thế gian này không biết bao nhiêu người đều chết bởi một chữ "tình". Mặc Uyên nhìn như nghiêm cẩn trang chính, kỳ thật tình cảm trong lòng y đối với Thiếu Quán đang ngày ngày gặm cắn tâm can y, mấy chục vạn năm nay tâm ma không biết đã là dáng vẻ như thế nào rồi. Chiết Nhan thu hồi tâm trạng: "Không biết Tiểu Cửu đang ở đâu? Tứ Hải Bát Hoang rộng lớn thế này có thể tìm được con bé như thế nào"

Mặc Uyên về Côn Luân hư. Y cũng không ngờ Đông Hoa Đế Quân như vậy lại thích Bạch Phượng Cửu, bề ngoài tuy lạnh nhạt nhưng Đông Hoa lại che dấu nội tâm mình rất tốt, nhưng nội tâm che dấu đã lâu chợt bùng nổ thật không thể vãn hồi, thiếu chút nữa huỷ hoại toàn bộ Nam Hoang..... Mà cũng chỉ là chôn cùng.... Có lẽ trong thâm tâm Đông Hoa nghĩ rằng là chàng đã đẩy Phượng Cửu vào chỗ chết, trong lòng đau đớn đến cực điểm nên liền đem toàn bộ trả hết cho Nam Hoang, khả năng nếu trong lòng chàng không có Nam Hoang chọn sự, chàng cùng Phượng Cửu có lẽ vẫn còn bình yên, dù chàng không thể hiện tình cảm ra. Trong lòng Mặc Uyên đối với Đông Hoa Đế Quân giờ đây đã sinh thêm lòng cảm khái với tình cảm của chàng dành cho Phượng Cửu.

Đông Hoa Đế Quân trở về Thái Thần Cung, các vị thần tiên sau khi trải qua này đối với Đông Hoa Đế Quân liền sinh ra một lòng kính sợ, bởi vì lúc trước ở Tru Tiên Đài đã tận mắt chứng kiến Đế Quân gặp thần sát thần, ngộ Phật sát Phật khí thế bức người, thật lâu cũng không thể quên. Đương nhiên mọi người đều biết người trong lòng chàng là Thanh Khâu Nữ quân Bạch Phượng Cửu nên trong lòng các thần tiên khác cũng rất kính sợ Thanh Khâu Nữ quân Bạch Phượng. Cho nên ngày thường không có việc gì cũng không dám tới gần Thái Thần Cung, cũng không dám đắc tội với người của Thanh Khâu. Các tiên nga mới đến Thái Thần Cung trong lòng không khỏi run sợ, không dám có bất kì suy nghĩ không an phận nào đối với Đông Hoa Đế Quân.

Thanh Khâu.

Lúc Mê Cốc đến xem Ly Tuyết thì phát hiện ở Hàn Đống tuyền, Phượng Cửu đang ngủ trên cây trà. Toàn thân không có chút tổn thương nào, y phục hồng y từ cây trà hạ rải xuống dưới, mái tóc dài đen nhánh rối tung rũ xuống dưới cây trà. Giữa trán đã không còn bớt hoa phượng vĩ, khuôn mặt trầm tĩnh hiện lên ý cười nhàn nhạt. Mê Cốc nhìn nửa ngày không dám động, cảm giác tiểu điện hạ có chỗ nào đấy không đúng, vội thở hổn hển chạy tới rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan.

"Chiết Nhan thượng thần! Chiết Nhan thượng thần!" Mê Cốc kêu.

Chiết Nhan nhìn Mê Cốc chạy tới: "Làm sao vậy, Mê Cốc? Mới sáng sớm sao đã hoang mang rối loạn như vậy?"

"Chiết Nhan thượng thần, tiểu điện hạ...tiểu điện hạ..." Chiết Nhan bắt lấy bả vai Mê Cốc kích động hỏi: "Ngươi nói Tiểu Cửu? Tiểu Cửu đang ở đâu?"

Mê Cốc nhìn Chiết Nhan kích động không biết đã xảy ra chuyện gì liền nói: "Tiểu điện hạ đang ở Hàn Đống tuyền tại Ly Lâm, hiện đang ngủ trên cây trà rồi, điện hạ... hoa phượng vĩ giữa trán điện hạ tự nhiên không còn nữa!"

Chiết Nhan lập tức kéo Mê Cốc lại rồi phi thân tới Ly Lâm: "Mau dẫn đường!"

Mê Cốc không rõ nguyên do vì sao Chiết Nhan lại kích động như vậy, vội đưa Chiết Nhan tới Hàn Đống tuyền. Chiết Nhan nhìn xung quanh Hàn Đống tuyền mờ mịt hàn khí, thấp thoáng bóng dáng Phượng Cửu một thân hồng y đang ngủ trên cây trà trên bạch thổ phía bên kia Hàn Đống tuyền, trên người có Tiên Trạch thượng thần. Như đã rõ hết sự tình, Chiết Nhan đi qua dò xét mạch đập của Phượng Cửu một chút mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu Cửu đã lịch xong tình kiếp phi thăng thượng thần rồi, con bé quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi, nhớ không cần đánh thức con bé, đừng để ai đến quấy rầy nó. Tiểu Cửu cần có thời gian điều tức lại tiên lực của thượng thần." Chiết Nhan nhẹ giọng phân phó cho Mê Cốc.

"Vâng, vâng..." Mê Cốc gật đầu, đáp ứng theo lời Chiết Nhan rồi rời khỏi Ly Lâm.

Chiết Nhan ở Ly Lâm lập tiên chướng ở bốn phía để mọi người không thể đến quấy rầy rồi dùng thần thức tìm đến Phượng Cửu.

Đông Hoa một thân bạch y ngồi xếp bằng trước một thác nước có cầu vồng đang lóe quang, nơi này thường không có người đến, ngoại trừ Đông Hoa Đế Quân, Mặc Uyên, Chiết Nhan cùng Dạ Hoa. Bởi vì thác nước này là Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính. Vì thời gian dài hấp thu tam độc trọc khí, thần tiên khi đến gần, pháp lực sẽ không thể sử dụng được sẽ cảm thấy tiên lực vô pháp ngưng tụ thậm chí tán loạn, cho nên cũng không ai dám tới nơi này. Thần thức Đông Hoa bay ra trên thanh cảnh, tìm kiếm hơi thở của Phượng Cửu nhưng vẫn không tìm được tung tích. Đợi sau khi thần thức trở về cơ thể, Đông Hoa chậm rãi mở mắt: "Cửu Nhi, nàng đang ở đâu? Vì sao ta tìm khắp Tứ Hải Bát Hoang này vẫn không tìm được khí tức của nàng?" Đông Hoa từ từ đưa tay phải lên, nhìn mũi tên cùng chuông đồng trong tay, đưa chuông đồng dán ở ngực chỗ, ngực vẫn cứ ẩn ẩn làm đau, lúc tru tâm chi kiếp cơ hồ sắp khiến chàng sa vào ma đạo, chuông đồng đang đặt trên ngực khẽ rung lên, đưa chàng thoát khỏi ma niệm.

Đông Hoa đứng lên, chắp tay sau lưng quay về Thái Thần Cung.

Ti Mệnh đứng ở cửa Thái Thần Cung nôn nóng chờ, thấy Đế Quân đã về liền vội vàng tiến đến nói: "Đế quân, Chiết Nhan thượng thần đã tới Cửu Trùng Thiên, ngài ấy kêu thần tiện thể nhắn cho ngài là mời ngài đi một chuyến đến Tẩy Ngô Cung, đã có tin tức của tiểu điện hạ."

Đông Hoa giữ chặt Ti Mệnh, nghiêm túc nhìn Ti Mệnh nói: "Ngươi nói lần nữa cho ta nghe!"

"Chiết Nhan thượng thần nói đã có tin tức của tiểu điện hạ... Mời ngài đến Tẩy Ngô Cung một chuyến." Ti Mệnh vì tay đau nên run run, vội nói ngắn gọn.

Đông Hoa vội vàng hóa thành một làn khói trắng biến mất bên ngoài Thái Thần Cung, xuất hiện ở Tẩy Ngô Cung. Mọi người thấy Đông Hoa Đế Quân đột nhiên xuất hiện ở Tẩy Ngô Cung, ngây ngây ngốc ngốc nhìn chàng. Đông Hoa đi đến trước mặt Chiết Nhan, nhìn chằm chằm Chiết Nhan hỏi: "Ngươi có tin tức gì của Cửu Nhi?"

"Ta mới vừa nói xong, ai kêu ngài tới chậm..." Chiết Nhan hậm hực nhìn Đông Hoa Đế Quân.

Chiết Nhan đem chuyện Phượng Cửu ở Hàn Đông tuyền ở Ly Lâm kỹ càng tỉ mỉ thuật lại từ đầu tới cuối một lần nữa.

"Ta đi tìm nàng." Đông Hoa nghe xong liền định đến Thanh Khâu.

"Đông Hoa! Ngài không thể đi!" Chiết Nhan vội ngăn lại.

"Tiểu Cửu đã uống nước vong tình, nước vong tình thủy không thể giải được, ngài đi như vậy sẽ dọa nó. Huống chi hiện tại con bé chỉ mới phi thăng thành thượng thần, tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, đang ngủ rất say, ngài cứ như thế đi đánh thức sẽ ảnh hưởng đến tu vi của con bé. Cây trà Ly Tuyết đó được huyết lệ của Tiểu Cửu tạo thành, hiện giờ Tiểu Cửu đang ngủ say bên nó, Ly Tuyết sẽ giúp con bé hồi phục lại tinh thần."

"Để ta nhìn nàng từ xa một lần." Đông Hoa nói, mang theo ngữ khí hơi khẩn cầu.

Chiết Nhan nhìn Đông Hoa Đế Quân, đột nhiên cảm thấy như mình không quen biết chàng: "Được rồi, ngài nhớ chỉ đứng từ xa nhìn, đừng đánh thức con bé."

"Được."

Lúc này, Bạch Thiển, Bạch Dịch, Bạch Chân, Dạ Hoa, Chiết Nhan, Đông Hoa Đế Quân cùng đi tới Ly Lâm. Đông Hoa Đế Quân thấy hoa lê mênh mang như tuyết...

"Đây là Ly Lâm của Tiểu Cửu, hay còn gọi là Thập lý Ly Lâm, nghĩa là ly biệt. Con bé vốn dĩ luôn nhớ tới cây Phật Linh kia nhưng vì Phật Linh chỉ có thể sinh trưởng nhờ khí tức của ngài nên đã đổi thành cây hoa lê." Chiết Nhan nhìn Đông Hoa thất thần liền giải thích. Kỳ thật lúc Phượng Cửu gặp thiên kiếp phi thăng thượng tiên Đông Hoa đã tới, chỉ là không rõ ý tứ của phiến Ly Lâm này là gì, vẫn luôn cho rằng nơi này gọi là lê lâm. "Đi theo ta!" Chiết Nhan đưa mọi người lặng lẽ vào sâu trong Ly Lâm, đi đến bên suối Hàn Đống, mọi người thấy trên một phương bạch thổ có một cây trà. Phượng Cửu đang ngủ say trên cây trà ấy. Ly Tuyết tản ra ánh sáng kim sắc bao quanh Phượng Cửu, ở trong vầng sáng đấy là dung nhan cực mỹ của Phượng Cửu, đôi môi hàm chứa ý cười, mái tóc dài đen nhánh như thác nước rối tung, theo hàn khí xung quanh Hàn Đống tuyền phiêu động, áo lụa màu đỏ lửa tùy ý rải, lộ cánh tay như ngó sen, hai chân tùy ý gánh ở trên cành cây trà, toàn thân tỏa ra Tiên Trạch của một thượng thần. Hoa Phượng Vũ giữa trán đã không còn tồn tại nữa... Mọi người lặng lẽ rời khỏi Hàn Đống tuyền, đến lúc trở lại Ly Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Ta muốn ở lại đây chờ nàng tỉnh." Đông Hoa ôn nhu nói. Câu nói vừa rồi của Đông Hoa Đế Quân quả thực đã khiến mọi người một phen kinh người. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Đế Quân. Đông Hoa không để ý tới ai nữa, liền đến bên kia phế tích chế đào ở Ly Lâm, phất tay một cái liền hiện lên một trúc lâu, một mình đi vào.

Mọi người ai cũng không dám lên tiếng, cũng không dám phản đối, nhìn Đông Hoa Đế Quân biến mất ở cửa trúc lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top