Chương 6: Thái tử


Năm Long Phù thứ hai mươi chín.

Sắc phong thập tam hoàng tử Lưu Tùng làm Liêm vương gia, thập tứ hoàng tử Lưu Lâm làm Thanh vương gia.

Lớn lên có cái hay nhưng cũng có cái hại, lớn lên lại phải chịu đương đầu với những âm mưu toan tính nơi triều đình này.

Tháng giêng năm Long Phù thứ hai mươi chín, bên Long Phù lúc này vì tấu chương tám trăm dặm cấp báo, không khí yên ắng bao trùm lấy cả thư phòng, mọi người cúi đầu, không ai dám thở mạnh. Đám đại thần đang ở nhà bị vội vàng tuyên tiến cung, vốn còn đang oán thầm, thầm mắng ngày năm mới cũng không để người ta sống yên ổn, kết quả nhìn đến tấu chương, một đám sắc mặt đại biến, mắt trợn thẳng.

-Biên cương cấp báo tướng quân Dương Khắc Linh làm phản, cấu kết cùng bọn quân Bắc. Các khanh có ý kiến gì?

Tất cả mọi người lâm vào trầm tư và suy tính, nhất thời không ai trả lời.

-Nhi thần nguyện dẫn binh đi tiêu diệt.

Lưu Tài nhìn trái nhìn phải, bước ra khỏi hàng nói.

Long Phù liếc nhìn anh, khẽ lắc đầu:

-Lưu Tài có dũng nhưng thiếu mưu lược.

Ánh mắt Long Phù nhìn bao quát một lượt rồi dừng lại ở thái tử. Thái tử Lưu Vũ thông minh gian xảo, liệu ông có để Lưu Vũ cầm quân đi diệt giặc không? Lưu Vũ thấy phụ hoàng nhìn mình lập tức khuôn mặt tái mét.

-Thái tử, ý con thế nào?

Lưu Vũ vẫn tái mặt nhưng gã chẳng mở miệng nói một câu. Gã phải nói gì đây? Gã không thể nói gã không muốn cầm quân ra biên cương như vậy sẽ làm mất đi sự sủng ái của phụ hoàng, có thể làm lung lay địa vị thái tử của gã. Gã ngẩng mặt lên, ánh mắt lướt một vòng, tự dưng dừng lại ở thập tam đệ.

Lưu Tùng bắt gặp ánh mắt của gã liền quay đi chẳng nói một lời.

Dường như đoán được phần nào của Lưu Vũ, Long Phù vội quay sang Lưu Tùng và Lưu Lâm hỏi:

-Các con từ nhỏ đọc nhiều sách, trẫm hiện tại muốn hỏi qua các con, chiến cuộc như vậy, cần phải làm sao?"

Lưu Lâm lấy lại bình tĩnh, bước ra khỏi hàng chắp tay: "Nhi thần cho rằng, không chỉ phải xuất binh tiêu diệt, mà còn phải đặt trọng điểm vào lương thảo. Phụ hoàng từng dạy con , ba quân chưa đi, lương thảo đi trước, đại quân viễn chinh ngàn dặm, sợ phải tiêu hao lương thảo khá lớn, không xử lý thích đáng dễ khiến đại quân đoạn lương, hậu quả thiết tưởng khó lường."

Tứ hoàng tử Lưu Tài đứng một chỗ nhếch môi cười khẩy. Phụ hoàng hỏi một đằng , ngươi lại trả lời một nẻo, rõ là ngu dốt. Trước đây Lưu Tài và Lưu Lâm quan hệ không tốt, nay Lưu Tài lại càng khinh người đệ đệ cùng mẹ này hơn.

Nhưng nào đâu Long Phù lại khẽ vuốt cằm, mỉm cười trìu mến "Con có thể chú ý tới tình tiết này. Giỏi! lương thảo là dân sinh, dân sinh là nguồn gốc."

-Thập tam thì sao?

Bọn đại thần vốn không coi trọng thập tam hoàng tử chỉ là con nuôi, lại yếu ớt như cọng cỏ dại, cho dù trả lời được cũng có thể có điều gì kinh người chứ? Đám đại thần nói thầm.

-Nhi thần nếu nói không đúng, mong phụ hoàng không trách tội. Theo nhi thần, có giặc làm loạn, thì thiên tử ngự giá thân chinh. Phụ hoàng nên ngự giá thân chinh, giương cao uy danh của chúng ta.

Chúng thần thoáng giật mình, đều nhìn về phía thập tam hoàng tử, duy chỉ có thái tử và thập tứ trong lòng mừng thầm. Người mừng vì dường như đã không chọn lầm huynh đệ. Kẻ mừng vì hắn đã nói đúng ý của kẻ đó.

-Ngự giá thân chinh. Trẫm là thiên tử, cần thiết tự đưa mình vào nguy hiểm sao?

Lưu Tài nghe được giọng điệu này lại càng trở nên kinh hãi. Nếu như hoàng thượng ngự giá thân chinh, cả hoàng cung này sẽ do thái tử đứng đầu. Nếu như hoàng thượng chết trên chiến trường chẳng phải Lưu Tài cũng sẽ khó sống sao?

Lưu Lâm khẽ mỉm cười nhìn Lưu Tùng rồi lại nhìn nhìn mọi người xung quanh. Sau cùng cậu mới nói: "Hoàng đế thân chinh, không phải càng có thể giúp binh lính nhất cổ tác khí sao? Làm gương cho binh sĩ, mọi người cũng noi theo xông pha tiến lên, sĩ khí giương cao, không sợ đánh không thắng Dương Khắc Linh! "

-Vậy nhỡ đâu trẫm bất cẩn bị thương thì làm sao bây giờ?- Lời nói của hai đứa nhỏ nhất làm Long Phù mỉm cười.

Nghĩ ta là trẻ con hay sao mà chọc? Lưu Tùng ngầm oán thán nhưng vẫn cố trưng bộ mặt ngây thơ ra trước nhiều người:

-Phụ hoàng là dung tướng, sẽ không bị thương đâu.

Long Phù cười ha ha, không khí lo lắng toàn phòng như tan biến theo tiếng cười này "Chọn ngày tốt, trẫm sẽ thân chinh". Lời hoàng thượng đã nói ra không ai được quyền phản bác, có thích hay không thích cũng chỉ được mỉm cười mà thôi.

Lưu Tùng – Lưu Lâm nắm tay nhau mỉm cười mãn nguyện. Thái tử thở phào nhẹ nhõm mà khẽ nhếch môi cười. Tứ hoàng tử Lưu Tài nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sự thất vọng, anh thấy như mình nuôi ong tay áo rồi.

Gió mát hiu quạnh, lá rơi bay theo gió.

Còn ba tháng nữa là đến ngày hoàng đế xuất chinh, ai ai cũng lo lắng còn hắn lại ngồi đây mà phiền não. Phiền não nghiêm trọng mới chết chứ. Hắn không biết Thái tử dấy lên tâm tư gì, mấy ngày nay ra sức lôi kéo gần gũi với mình và thập tứ đệ. Lúc tặng đồ, lúc lại hỏi có muốn lập phu nhân không. Còn Tứ huynh của hắn đối với hắn khác hẳn trước đây, mỗi lần gặp chỉ chào một câu là chẳng nói chuyện với hắn nữa.

-Đừng nghĩ nhiều nữa, bỏ ngoài tai đi.

Lưu Lâm rúc mình trong lòng hắn mà thủ thỉ.

Đang ngồi suy nghĩ miên man, lập tức có tiếng người cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

-Đồ khốn khiếp này! Ta yêu thương ngươi như vậy mà ngươi dám cắn ta một cái rõ đau...

Người vừa chửi hắn không ai khác chính là tứ huynh của hắn. Thập tứ đứng phắt dậy, lôi Lưu Tài ra xa: "Tứ huynh, không được động thủ ở đây". Lưu Tài giằng co với Lưu Lâm:

-Bỏ ta ra, ta phải nói chuyện với kẻ ăn cháo đá bát này.

Anh ta vùng vẫy, giằng co, Lưu Lâm đành phải đánh ngất Lưu Tài rồi gọi đám thị vệ vào đưa tứ hoàng tử về cung. Hắn không hiểu chuyện gì, sững người lại nhìn không chớp mắt. Đợi đám thị vệ đưa tứ hoàng tử đi rồi Lưu Lâm mới ôm hắn rồi hỏi bọn người xung quanh:

-Có chuyện gì?

Một tiểu thái giám vừa chạy đến, vừa thở vừa nói:

-Thập tam hoàng tử, Thái tử xin ban hôn cho Thập tam hoàng tử và Bảo Ngọc công chúa.

Nghe đến đây khuôn mặt cả hai bỗng trắng bệch. Bảo Ngọc công chúa là người có họ với Trần hoàng hậu, thái tử muốn gả nàng ta cho hắn nhất định có ý đồ. Thái tử muốn dùng hôn sự này ép Lưu Tùng về Thái tử đảng với mình.

~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top