Câu chuyện thứ 4

Câu chuyện thứ 4 - Bí thư và Cá Biệt.

Người ta ai cũng nói những năm cấp 3 là

những năm đẹp nhất của cuộc đời con

người.Đó là khi đám con gái nhỏ trong xóm

nhận ra mình đã không còn nhỏ nhắn

gì nữa,lóng ngóng trong bộ áo dài và

mấy thằng nhóc lóc chóc bắt đầu biết

rằng "thằng bạn thân" tóc lượt thượt hay

chạy theo tụi nó bắt dế đá banh chẳng phải là cái

"thằng" như chúng nó vẫn nghĩ.Mày-tao

nhanh chóng chuyển thành tui-ông,hoặc gần

hơn một chút xíu nữa là gọi tên.Mọi thứ quen thuộc

trước đây biến đổi hoàn toàn khiến những

đứa nhóc mới lớn ấy cảm thấy bỡ ngỡ lạ lẫm.Phải

làm sao khi nhận được một lá thư tỏ tình chữ

xấu nhưng ráng gò cho đẹp,làm sao đây khi

trái tim đánh trống liên hồi khi mời một

người đi ăn chè.

Chính cái bỡ ngỡ lạ lẫm đó là thứ làm cho cái

tuổi này trở nên đặc biệt trong tim mọi người.

Nói thì nói thế,nhưng nguyên cái đoạn sến rện trên

kia có liên quan gì đến câu chuyện của chúng ta ?

Cũng chẵng biết có liên quan gì không nữa,ngoại

trừ cái việc là câu chuyện kì này

cũng xảy ra ở cái tuổi mà mọi người hay gọi

là tuổi trăng tròn.

^*^^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chuyện này là từ hồi năm ngoái

chứ đâu xa khi một vài đứa con nít ấp Soshi chuyển

từ cấp 2 lên cấp 3.

Trong ấp thì có hai trường cấp 1 và 2

trường cấp 2 nằm ở hai đầu ấp,nói

nào ngay là ấp này cũng rộng.Nhưng

cấp 3 thì chỉ có một trường thôi,tại nhà

nghèo,con nít thường hết cấp 2 là cho

nghỉ ở nhà phụ ba má rồi.

Bởi thế cái chuyện từ cấp 2 lên cấp 3 này nó

có ý nghĩa ghê gớm lắm.Tại sao ư?

Còn nhớ ở chuyện của cô Mi Young có nói là

hồi đó nhà cô nằm kế nhà chị

Mỹ Ca ở cuối ấp không hén?Đấy,nhưng sau này con

bé Hyun lên lớp 3 thì thì cô dọn lên đầu

ấp vì trường trên đó nghe nói tốt hơn.Hai đứa

nhân vật chính của chúng ta,thằng nhóc Côn Yoong

và con bé Mỹ Hyun phải chia lìa nhau

từ lúc đó.Thiệt tội tụi nhỏ hết sức,chơi với nhau

từ hồi còn chập chững biết đi

kìa,thế mà đùng một cái đứa đầu

ấp đứa cuối ấp.Với hai đứa con nít nhỏ dại,cái này

cũng giống như bắt chúng nó không bao giờ gặp

nhau nữa vậy.

*Quay lại hồi đó*

Nhà cô Mi Young chuẩn bị dọn đi,thành ra

qua chào hàng xóm một tiếng.Thế nhưng khi

cái tin đó đến tai thằng nhóc Côn Yoong...

"Con không chịu đâu!!"-Thằng bé khóc lóc ăn vạ.Nó

giận dữ quăng ném đồ chơi la hét inh ỏi -"Con

không cho Hyun đi!!Hyun không được đi đâu hết!!"

"Côn à,ngoan ba thương..."-Anh Thanh Yul ráng lại

gần ẳm nó,nhưng nó không cho,càng khóc lớn

hơn.

"Côn...nghe cô nói nè..."-Cô Mi Young cũng ráng dỗ

nó -"Côn!"

Nó vùng ra khỏi vòng tay cô để chạy lại phía

Mỹ Hyun.Con nhỏ cũng đang khóc thút thít.

"Hyun không được bỏ Côn!!Hyun mà đi là Côn

ghét Hyun luôn đó!!"

"Hyun xin lỗi"-Hyun nó rấm rức khóc,tay quẹt nước mắt

nhưng nước mắt cứ chảy ra -"Côn đừng ghét Hyun

mà..."

Thằng bé nghe con nhỏ nói liền ôm con nhỏ

cứng ngắc.

"Hyun đừng đi..."-Nó năn nỉ.

Hai đứa khóc thôi là khóc,nhìn tội nghiệp hết

sức.Tới mức cô Mi Young bắt đầu khóc theo

và chị Mỹ Ca mắt đỏ đỏ mím môi.Phải ráng lắm

thì mấy người lớn mới tách hai đứa nó ra

được.Tối đó thằng Côn khóc tới mức khàn

giọng,hai mắt sưng húp đau rát.Còn con bé Hyun

thì trở nên lầm lỳ,sau đó mấy tháng

trời cũng không nói chuyện với ai câu nào

làm ba má nó sợ phải chở đi bác sĩ mấy chập.

*Về lại với câu chuyện*

Kể từ hôm ấy hai đứa nó ít có dịp gặp nhau.Mấy

người lớn ban đầu còn chở cho hai đứa

qua chơi chung.Nhưng riết rồi thì quên đi,cơm

áo gạo tiền quan trọng hơn là hai đứa con nít

gặp nhau mà.Xích mích giữa hai gia đình

cũng bắt đầu khiến chuyện hai đứa chơi chung

gần như là không thể.

Rồi thì cuộc sống mới cũng làm nguôi

ngoai vết thương lòng.Con bé Hyun từ

từ quen với đám nhỏ ấp trên,là thằng

Sú,con Lúa với nhỏ Tồ (nó mừng lắm khi biết

Tồ là dì của Côn,nhưng rồi nó

thất vọng khi biết con nhỏ không ưa thằng cháu do

quá quậy),học hành bài vở với đi phụ giúp

mọi người khiến con bé cũng không còn

thời gian buồn rầu chuyện chuyển

nhà nữa.Thằng Côn thì chơi với đám

ba trợn Sai Nì,bắt đầu trở nên ngỗ ngược

không coi ai ra gì hết.Suốt năm cấp 2,cả hai học hai

trường khác nhau,có cuộc sống hoàn

toàn khác biệt .

Thế rồi cả hai lên cấp 3...

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

*Ngày học thứ hai của lớp 10A trường Sao

Mai* (ngày đầu tiên thằng Côn cúp

học)

"Thiệt,con Hyun mặc áo dài đẹp quá bây"-Lúa chép

miệng nhận xét.

"Mày nói câu đó lần thứ mấy chục rồi

hả"-Tồ khịt mũi,tay quăng trái cóc vừa ăn

xong vào thùng rác gần đó.Cô vẫn

còn bực mình vì bị sắp ngồi

gần cái thùng rác thế này.Công

Tằng Tôn Nữ Đào Thị Tố Ly mà

ngồi gần thùng rác ? Nghe nó chướng

tai thế nào ấy.

"Thì nó mặc đẹp tao nói nó đẹp chứ sao"-Lúa cãi lại

-"Mà mới sáng sớm mà mày chơi

nguyên bịch cóc rồi,bao tử mày phải bao tử

người không vậy?"

"Tao thích thì tao ăn"-Tồ nhếch mép

-"Mà tao mặc cũng đẹp sao không thấy mày

khen hả"

"Khen mày chi phí lời"

"Hứ"

"Thôi mà..."-Mỹ Hyun cười làm

hòa-"Tụi bây đừng cãi nhau nữa...một sự nhịn

chín sự lành..."

"Đúng rồi đó,hai bà cãi nhau hoài nghe

phát mệt"-Bạn Hồng Sú chen vào.

Cả bốn bạn đang ngồi trong lớp chờ trống

vào học.Sú,Lúa và Tồ ngồi

bàn trên còn Mỹ Hyun ngồi bàn

cuối.Hôm qua cô Ri đã sắp chỗ,mỗi bàn được 3

đứa.Nhưng bàn Hyun chỉ có hai người

ngồi thôi.

Người còn lại...

"Mỹ Hyun...?"

Cô bé ngước nhìn lên.Đoàn Côn Yoong có vẻ

bất ngờ khi nhận ra cô.

"Chào Côn"-Cô bé nhẹ mỉm cười.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

"Chào Côn"-Giọng nói nhỏ nhẹ,vừa thân

thương nhưng thật lạ lẫm khiến Đoàn Côn Yoong

đứng hình.Hồi nãy khi đi từ cửa lớp

vào nó không để ý.Nó cũng chẳng hề nghĩ

là người ngồi kế nó sẽ là Mỹ

Hyun nữa.

Nguyễn Trần Mỹ Hyun,con nhỏ bạn thân nó đã

không gặp mấy năm nay...

"...ch...chào..."-Nó lầm bầm,ngồi

xuống chỗ và nhìn chăm chăm về phía

trước.Không hiểu sao tự dưng lưng nó cứng đơ như khúc

gỗ và nó có cảm giác nếu nhìn qua cái

người tóc dài kia thì nó sẽ chết.

Hai đứa im lặng.Cái sự im lặng khi cả hai biết đứa kia

đang không biết phải nói gì.

"Côn của dì!!Mày chịu đi học rồi đấy

à"-Bạn Tồ lúc này đã nhận ra đứa

cháu yêu dấu,quay xuống mỉm cười-"Tưởng

mày cúp nguyên tuần chứ,hôm trước dì

nghe mày nói với đứa nào mà"

"Tui hứng thì tui đi"-Côn liếc dì Tồ của

nó.Tự dưng nó không muốn Mỹ Hyun nghe chuyện nó cúp

học chút nào cả.

"Là cháu mày đây hả?"-con Lúa cũng quay

xuống bà tám.

"Nó đó,thằng đầu gấu nổi danh ấp đó"-

Tồ phẩy tay làm như chuyện cỏn con.

"Nói nhiều quá,quay lên đi"-Nó nhíu

mày.Bỗng dưng nó thấy bực.Mỹ Hyun nghe chuyện

này mà không nói gì cả,cũng không

nhìn tới nó,làm như hoàn toàn

không quan tâm đến nó vậy.Nó biết là nó đang bị

vô duyên nhưng nó ghét cái sự làm lơ đó quá.

"Chào Côn..."-Bạn Hồng Sú quay xuống

cười làm quen.

"Mày gọi ai là Côn đấy"-Nó nạt thằng

nhỏ.

"Ơ...tại tui nghe Hyun nói..."-Thằng nhỏ chớp mắt

ngạc nhiên.

"Mày tên gì?"

"Hồng Sú"

"Mày có họ hàng với tao không?"

"Không"

"Trừ phi mày là họ hàng tao

hoặc mày tên Nguyễn Trần Mỹ Hyun,gọi tao

một tiếng Côn nữa tao oánh bờm đầu nghe

chưa!"-Nó quát,đang bực hên có thằng chui vô cho

trút bớt cái bực đó ra.

"Tui lịch sự chào hỏi thôi chứ có làm gì

đâu mà bạn dữ quá vậy"-Thằng Hồng

Sú nó chơi dại.Chính nhờ câu này mà

cả năm cấp 3 nó bị thằng Côn ưu ái cho vào

danh sách đen cần được dạy dỗ.

"Mày!"-Thằng Côn nổi sùng định oánh.

"Côn!"

Nó xìu ngay lập tức khi giọng Mỹ Hyun vang lên.

Nhìn qua,nó cúi đầu trước ánh mắt của cô bé.

Nó không thích cái vẻ ngỡ ngàng và thất

vọng đó.

*^^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Những ngày sau Côn Yoong và Mỹ Hyun

hoàn toàn không nói với nhau một chữ

nào (nhắc nhở nó nghe giảng và bảo nó

làm bài đi không tính là trò

chuyện).Hai đứa chỉ im lặng,Côn Yoong mặt lầm

lầm lì lì ngồi dựa vào

tường,Mỹ Hyun chăm chú nghe ngồi nghiêm

chỉnh nhìn lên bảng.Ai trong lớp cũng có thể nhận

ra là giữa hai đứa đang có chuyện gì

đó,nhưng chả ai có can đảm mà hỏi cả ("Cháu

mày và con Hyun làm sao vậy?Không

ai ừ hử ai câu nào hết á" " Mày hỏi nó

chứ sao hỏi tao,tao hỏi nó lại về méc má tao

nhiều chuyện nữa mệt lắm"),cũng không ai dám

thắc mắc tại sao học sinh cá biệt Đoàn Côn Yoong

lại đi học đầy đủ không thiếu một buổi nào

như thế.( lớp trưởng Hồng Sú hỏi nó "Ủa Côn,sao

dạo này siêng quá vậy?" và bị nó lôi ra nện

một trận sau nhà để xe)

Nhưng không nói đâu phải không nhìn,nhiều

lúc Mỹ Hyun quay qua,phát hiện Côn Yoong đang ngó

mình hoặc ngược lại.Trong những trường hợp

đó,bí thư luôn luôn đỏ mặt cúi đầu vào cuốn

sách giáo khoa và cá biệt mím môi nhìn lảng

ra ngoài cửa sổ.

Nói thiệt ra thì bí thư cũng muốn nói chuyện với nó

lắm chứ.Nhưng chả hiểu sao cứ nhìn nó là bí

thư lại không thỏ thẻ được lời nào.Nhìn

mặt nó là bí thư thấy mặt mình nóng rang lên

rồi...

Tại sao vậy ta? -Bí thư tự hỏi,tay xoay xoay cây viết mực

-Là Đoàn Côn Yoong,là Côn chứ có ai

xa lạ đâu...

Đúng nó là Đoàn Côn Yoong thật,nhưng bí thư

không nhận ra nó là Đoàn Côn Yoong 18

tuổi,đầu gấu,đại công tử giàu có của

nhà họ Đoàn chứ không phải là

thằng nhóc Côn nghịch ngợm mặt mũi luôn lấm lem

ngày xưa nữa.Tính ra thì bây giờ hai

đứa như mặt trăng với mặt trời.Đứa là bí

thư,đứa là cá biệt.Bí thư hiền lành của

chúng ta vẫn chưa quen với cái thực tế này nên

thành ra vẫn thấy hơi khó xử...

Với lại nhờ cái tiếng côn đồ bặm trợn của nó

mà bí thư chả dám nói chuyện.Má bí thư trước khi

vào cấp 3 đã có dặn rất kỹ "Chơi thì chọn bạn

mà chơi.Mà tốt nhất là con cứ lo học

cho má".Má bí thư mà biết bí thư nói chuyện với nó

chắc má đánh bí thư mất.

Bí thư thì thế,còn cá biệt của chúng ta cũng

chẳng khá hơn.

Thấy bí thư im im nó cũng không dám mở miệng ra.Bí thư

nói nó nghe giảng nó ừa.Bí thư kêu nó đi trực nhật

nó lửng thửng đi.Hoàn toàn không nói một

tiếng nào hết.Nó chỉ dám thi thoảng liếc qua

nhìn chút chút thôi...Nó cũng chả dám nhìn

nhiều nữa.Mấy lần nhìn qua,thấy bí thư

vén tóc để lộ chiếc cổ thon tim nó muốn nhảy ra

ngoài.Cái hình ảnh đó chả hiểu sao cứ

làm nó...ngẩn ngơ.

Như lúc này chẵng hạn.

"Côn"

Hôm nay bí thư cột tóc...nó nghĩ bí thư nên cột tóc

thường xuyên hơn...

"Côn!"

Nó để ý là bí thư có tật cắn môi...mỗi lần tập

trung suy nghĩ là bí thư hay cắn môi...và tim

nó thì đập loạn xạ...

"Đoàn Côn Yoong!"

"Tao đã cấm mày kêu tên tao rồi mà!

Mày không ăn đòn mày chịu không

được à!"-Nó tức tối quay qua quát thằng

Hồng Sú.Thằng quỷ này chuyên môn

chọt vào những lúc nó ngắm bí thư.Mà nó

bắt đầu gai thằng này rồi

nhá.Trao đổi tình hình lớp gì mà

kéo bí thư ra ngồi quán chè là sao.

"Bạn còn chưa đóng quỹ lớp kìa!Cả

tuần rồi đó!"-Thằng Sú khơi khơi bị

quát ngay giữa lớp cũng nổi quạu.Dù gì nó

cũng là lớp trưởng mà -"Bạn mà

còn có thái độ như vậy là tui ghi vô sổ đó

nha!"

"Thách mày ghi á"-Côn Yoong khinh khỉnh

nói.Thằng nhóc chính thức trở thành bao cát

cho nó trút giận rồi.Không phải là nó muốn

đánh nhau nhá,đơn giản là thằng này

quá khó ưa.-"Ra về biết tay tao"

"Bạn đang hăm dọa tui đó hả"-Sú của chúng ta nói

cứng-"Tui không sợ đâu!"

"Hờ..."-Cá biệt ngồi dựa lưng vào

tường-"Để rồi coi..."

Nó cười khẩy.

Thế rồi nó cứng người khi Mỹ Hyun quay qua

nhìn nó.

"Gì...gì vậy?"-Côn cà lăm.

"Côn đừng như vậy nữa"-Mỹ Hyun nói nhẹ

nhàng -"Sú chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở Côn thôi

mà,nếu cuối tuần này Côn vẫn không

đóng thì cô Ri sẽ phạt Côn đó"

"Ơ..."-Thằng bé ngẩn ngơ sững sờ,đây

là câu dài nhất mà suốt hai tuần

đi học Mỹ Hyun nói với nó.Và cũng là

lần đầu tiên Mỹ Hyun nhìn vào

mắt nó.Chẵng hiểu sao việc này với nó tương tự

như ông bụt hiện lên và cho nó 100 điều ước

vậy.

Nó đơ,ngó con nhỏ chằm chằm,mồm há

hốc.

Con nhỏ cũng bắt đầu thấy nhột trước cái ánh mắt

như muốn đốt thủng quần áo của nó,đỏ mặt quay

lên bảng.

"Sao Côn nhìn Hyun?bộ mặt Hyun dính gì

huh?"-Bí thư nói nhỏ xíu.

"Đâu...đâu có đâu..."-Nó lắp bắp.

...

...

"Tại...tại hôm nay..."-Nó muốn cắn lưỡi ngay giây phút

này ghê.Khúc này nó đã định bụng là

không nói ra rồi mà -"Hôm nay..."

"Hôm nay làm sao?"-Bí thư vẫn nhìn chăm

chăm lên bảng.

Thằng Côn bắt chước,nhưng là nhìn

chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

"Hôm nay...Hyun chịu nói chuyện với Côn..."-Nó lí nhí.

...

...

"Chứ có bao giờ Hyun không muốn nói chuyện với

Côn đâu..."-Con nhỏ đỏ mặt thì thầm lại.

Hai đứa không nói thêm câu nào trong suốt

ngày hôm đó.Nhưng khi ra về,thằng

Côn không những không đánh lớp trưởng Sú mà

còn nhét vào tay thằng nhỏ hai

tờ 100 ngàn,một tờ coi như quỹ

lớp,tờ còn lại nó cho thằng nhỏ đi ăn

chè.

Nó hí hửng lửng tửng đi về,tâm trạng cảm thấy như

lên mây.

Nó lửng tửng như thế,không biết được rằng ở một

góc sân,có một cô bé bí thư im lặng dắt chiếc xe đạp dõi

theo nó với ánh mắt dịu dàng và nụ

cười mỉm vu vơ.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Nói chung thì giữa hai đứa này chúng ta có

thể mượn một câu Kiều để mà nhận xét

là "tình trong như đã mặt ngoài

còn e".Rõ ràng là có cảm tình

với nhau rồi đấy.Nhưng ngặt một cái là hai

đứa chả đứa nào dám đi bước đầu tiên.Con

bé bí thư nhát thì không nói đi,đằng

này đến thằng nhóc cá biệt nó cũng im ru.

Mà cũng tại nó im ru vậy nên mới có chuyện

người ta càng ngày càng ngại nó

mà nó không biết ấy chớ.

Cái chuyện là như thế này.

Nếu bạn đang e dè một đứa tại nghe nói nó hung

dữ,giờ thấy nó sừng sộ đi đòi nợ

người ta bạn có càng lùi không.

Hôm thứ bảy rồi,bí thư và má đi chợ.

"Ba con dạo này không biết tại sao mà ngủ

không có được"-Cô Mi Young thở dài coi coi mớ

tà hủ -"Hồi sáng này tự dưng mới có

hai giờ mấy mà đã thấy lục tục ngồi

dậy rồi"

"Con thấy dạo này ba cũng ăn cơm ít lắm,bữa

nào cũng chén rưỡi là xong"-Bí thư

cầm giỏ mím môi đứng đằng sau.

"Thiệt tình,vậy mà má nói đi khám thử coi có

sao không ba đâu có chịu"- Cầm ba miếng tà

hủ ưng ý nhất,cô Mi Young tính tiền -"Má thì

lo gần chết mà ổng cứ cười cười

nói không sao"

"Hyun con chạy xuống dưới mua sen đi con,má mua rau

nhút"

Thế là bí thư của chúng ta thở dài bắt

đầu đi xuống chợ dưới mua củ sen.Bí thư thương ba

của bí thư lắm,nhưng nói thiệt thì bí thư không

muốn đi xuống chợ dưới chút nào cả.Hễ bí thư

mà đi một mình xuống dưới là y như

rằng thế nào cũng có vài đứa con trai

chạy theo làm phiền.Nhớ hồi đó có

lần xuống dưới đưa đồ cho má,có hai ba đứa

con trai kéo bí thư lại đòi nói chuyện,hên lúc đó ba

bí thư có công chuyện gần đó gặp chứ không bí thư

cũng không biết phải làm gì nữa...

Thế nhưng kì này thì ngạc nhiên

là không đứa nào bám theo cả.Bí thư đứng ở

đầu con hẻm nhỏ chớp mắt.Sao chợ dưới vắng tanh

vậy?

Rồi bí thư nhận ra là không phải chợ vắng

mà là do mọi người tập trung ở khúc

quanh làm gì đó.Tò mò,cô bé

từ từ đi lại.

"ÁHHHH!!!"

Giật mình,cô nhón người nhìn qua đám

đông.

Và sững sờ nhận ra Đoàn Côn Yoong

đang đứng,tay ôm trán đang chảy máu.

"Trời ơi ghê quá"-Người bên cạnh nói với ai

đó -"Sao nó gan vậy,đánh thằng đó là chết

nó rồi"

"Cái thằng bài bạc,ai biểu mượn tiền

nhà nó làm gì giờ nó tới nó

đòi"

Thằng cá biệt nheo mắt,tống vào mặt ông kia

liền hai cú.

Bí thư ngỡ ngàng,không thể nào cử động

được.Cô bé nhìn cá biệt nghiến răng nói nhỏ -"Tao

đã định tha rồi đó..."- Nó phẩy tay,5 thằng

bặm trợn bước ra,đánh tiếp người hồi nãy đến

đứng dậy không được rồi vào nhà ôm ti

vi và chiếc xe đạp cũ ra ngoài.

"Đồ nghèo rơt mồng tơi"-Thằng

Côn lầm bầm.Nó ôm đầu định bước đi

nhưng có một con nhóc nhỏ xíu chạy lại vừa khóc

vừa đánh nó.

"Anh dám đánh ba tui!!"-Con nhỏ hét,đánh vào chân

nó-"Không ai được đánh ba tui hết!!"

Bí thư nhìn thằng cá biệt,nhìn cái cách

nó hơi khựng lại ngó con bé nhỏ trong một giây.Thế

rồi nó xô con bé ra,lầm lầm lì

lì cùng đám đàn em bước đi ra khỏi

chợ.

Mỹ Hyun của chúng ta nhìn theo nó,hình ảnh

một thằng nhóc mặt mũi lấm lem với nụ cười

tươi xẹt qua trước mắt.

Cô bé im lặng,không nói gì nhiều suốt cả

ngày hôm đó

Đấy,hôm thứ hai đi học bí thư vẫn làm lơ cá

biệt.Nhưng lần này nó thấy cô bé có vẻ hơi

sợ sợ sao ấy.Nó đã định hỏi rồi,nhưng nhờ

cái sự nhát mà nó bỏ qua một cơ hội vớt vát chút

hình ảnh trong cô bé.

Mà phải nói là số nó cũng xui,bí thư cứ vô

tình thấy nó trong những phút giây cái tánh bạo lực

của nó nổi lên.

Cái vụ trên là một ví dụ khá chuẩn.

Hoặc như bữa thứ tư.

Bí thư của chúng ta từ tốn đi ra nhà để xe

chuẩn bị về.Hôm nay bí thư đi xe đạp một

mình.

Vừa vòng qua khúc quanh đi xuống dốc để

xe,bí thư lại ngỡ ngàng nhìn thấy Côn

Yoong,thằng này đang ngồi vắt vẻo

trên tường có vẻ như chuẩn bị nhảy ra

ngoài,phía dưới là Hồng Sú,thằng

nhóc này thì đang nắm chân nó,la hét om

sòm.

"Mày điếc hả!Hay mày thiệt sự muốn chết

vậy!Tao nói là tao bận!Trực nhật để đó,tuần

sau tao bù nguyên tuần!"-Nó đạp Sú ra -"Bỏ

ra cái thằng này!"

"Tui không tin bạn!"-Thằng Sú vẫn nắm không cho

nó đi -"Bạn mà đi là tui nói Mỹ Hyun đó!"

"Cái thằng!"-Thằng Côn nổi sùng đạp

mạnh làm thằng Sú té cái oạch.Nó nhỏm

người chuẩn bị nhảy qua bên kia.Thế nhưng nó

khựng lại,tròn mắt nhìn thằng Sú.

Nó nhảy xuống nện cho thằng này một trận.

Bí thư hốt hoảng,định chạy lại can.Song thằng Côn

đã đứng dậy và nhảy qua bên kia hàng

rào.

"Thỏ!!Có sao không!"-Cô bé lại đỡ thằng nhóc lớp

trưởng.Thằng này thấy cô bé bèn hét.

"Hyun thấy chưa!!Cái thứ du côn như nó mà Hyun

cứ nói giúp cho nó hoài!!Dù hồi đó nó

có thế nào thì bây giờ nó cũng vẫn

là thằng đầu gấu thôi!!"

Bí thư mím môi nghe từng lời của

thằng lớp trưởng.

Mắt cô bé cảm thấy cay cay...

^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Ấy...thế mà một hôm chẳng hiểu vì sao Côn

Yoong lại đột nhiên quyết định tỏ tình với Mỹ Hyun.

"Côn thích Hyun" -Một tờ giấy nhỏ chữ viết gà

bới nhưng ráng gò được đẩy qua trước mặt cô bé bí

thư ngay trong tiết Sử.

Bí thư cầm lên.

Cô bé mím môi,mặt hơi ửng đỏ.

Thằng nhỏ tác giả tờ giấy nín thở,không dám

động đậy.

Một lúc lâu sau,một tờ giấy được chuyền lại

trước mặt nó.

"Hyun chỉ xem Côn là bạn,Hyun xin lỗi"

^*^*^**^*^*^*^*^*^*^*

Trước khi tiếp tục câu chuyện thì chúng ta hãy quay

lại coi cơ duyên làm sao mà thằng Côn

Yoong nó tự dưng tỏ tình với con bé Hyun

nhé.Vì mới khúc trên còn nói là nó

nhát,thế mà khúc dưới đã thấy nó "Côn thích

Hyun".Tại sao nó lại có cái can đảm đó?

Là thế này đây.

Nó thích con nhỏ.Chuyện này ai cũng biết

rồi.Cái chuyện ở đây là ba nó cũng biết nó

thích con nhỏ.

Hôm rồi trời đẹp,thằng Côn đang ôm tô

cơm ngồi ngoài hàng dừa ngắm

sông.

Mỹ Hyun ...-Thồn một muỗng cơm bự vào

họng,nó mơ màng nhìn lên trời.Mấy

ngày nay nó không thể nào tập trung

làm cái gì được.Ngay cả việc ăn hiếp

thằng Sú nó cũng không có bụng dạ nào

mà làm.Vì cứ có một cô bé bí thư trở đi

trở lại trong tâm trí nó.Hôm qua nó nằm mơ nó

cũng thấy cô bé mỉm cười với nó nữa là.

"Làm sao đây..."-Nó thích Mỹ Hyun thiệt tình

rồi.

Nó thở dài,ăn hết chỗ cơm còn lại.

"Vậy con có nói cho nó biết chưa?"

Nó phun hết cơm ra ngoài.

"Ba làm cái gì vậy!!!"-Tức tối,nó quay lại hét

ba Yul của nó,người đang ôm thau đồ có vẻ

như chuẩn bị đem phơi -"Ba đứng đó hồi

nào!!"

"Nói nhỏ nhỏ thôi,má con đang coi phim"-Anh Thanh Yul

nhẹ nhàng bảo ban con trai.Anh ôn tồn trả

lời câu hỏi của nó -"Ba mới ra...nhưng ba biết

là con trai ba đang gặp rắc rối,đúng không?"

"Rắc rối gì,tui đâu có gặp rắc rối đâu"-Nó đỏ mặt

quay lưng lại với anh làm anh bật cười.

"Công tử à,ba là ba của con,con như thế

nào không lẽ ba không biết?"-Bỏ thau đồ

xuống,anh lại ngồi kế bên nó-"Sao,nói ba nghe,con

thích con bé con cô Mi Young đúng không?"

Thằng Côn im lặng.Nó ghét nhất những khi ba nó đi

guốc trong bụng nó.

"Cha,cậu ấm thành người lớn rồi há!"-

Anh cười lớn,xoa đầu thằng bé-"Con

nhỏ được đó con"

"Nhưng người ta có thích tui đâu"-Nó lầm

bầm.

"Sao?"-Anh Yul hỏi.

"Người ta ghét tui"

"Sao con biết?"

"Thì trong lớp người ta không thèm nói

chuyện với tui,không thèm nhìn nữa...coi như

tui không có tồn tại vậy"-Thằng nhỏ nói

trong họng,nó không muốn ai biết nó đang "yếu đuối" cả.

"Vậy con có nói chuyện với nó không?"

"Không,người ta đã không muốn nói tui cứ ép không

phải người ta càng ghét tui hả"

"Con à..."-Anh Thanh Yul mỉm cười trước cái

sự khờ khạo của thằng bé.Thiệt,cái gì

nó cũng giống má Ca,duy chỉ có cái này là nó

giống anh thôi -"Nếu con không nói chuyện thì

làm sao con chắc như đinh đóng cột là

người ta ghét con"

"Nhưng mà..."-Côn cãi lại.

"Nghe ba nói nè"-Anh bảo nó im lặng -"Biết đâu nó

cũng giống con,nó không dám nói vì nó tưởng con

không thích nó?"

Thằng bé ngó ra ngoài bến sông ra

chiều suy nghĩ.

"Nếu con thích ai thì con phải nói ra,cứ im im

làm sao người ta biết"-Anh Yul xoa đầu

con trai.Cuối cùng thì anh cũng đã có dịp nói

ra cái điều này.Mấy năm trời ấp ủ,anh

luôn mong muốn có một ngày được nói câu

này với con.Thiệt không còn gì hạnh

phúc hơn là được nhìn con mình

từ lớn lên cả.Con anh giờ nó đã biết yêu

rồi đấy...

Mắt anh đỏ hoe choàng tay định ôm thằng

nhỏ.

Nhưng nó xô anh ra,đứng dậy đi vô nhà.

"Tiền ba để đâu,đưa tui vài trăm tui đi chơi"

Đấy,cái sự can đảm của nó là ba nó mà ra

đấy.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Quay trở lại với cái vấn đề đang tồn đọng.

"Hyun chỉ xem Côn là bạn,Hyun xin lỗi"

Thằng Côn nhìn chằm chằm

vào tờ giấy như muốn tờ giấy tự biến

thành ba chữ nó mong muốn đọc.Nhưng dù

nó có nhìn thế nào thì cái dòng

đó vẫn cứ tái tê như vậy thôi.

Nó quay qua.Bí thư Mỹ Hyun vẫn lạnh lùng

nhìn lên bảng.

Nó im lặng cất tờ giấy vào túi áo.

Sau tiết một,không ai thấy cá biệt Đoàn Côn Yoong

ở trường nữa.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chiều hôm đó,tại ngôi nhà bự nhất cái ấp.

"Côn,ra ăn cơm nè con"- Anh Thanh Yul ló

đầu vào phòng của cậu quý tử.Anh kêu

nãy giờ mà nó không xuống-"Con ngủ hả?"

Thằng bé nằm chèo queo trên

giường,không động đậy,không ừ hử khi nghe

anh gọi,quanh nó là cả một bầu không khí

mang tên "tự kỷ".Thấy lo lo,anh đi lại lay nó dậy.

"Sao vậy con?Bệnh hả?"-Anh sờ trán nó.Bình

thường,không nóng sốt -"Con có thấy mệt ở đâu

không?"

Nó tự dưng vùng dậy,gạt tay anh ra làm anh

mém té.Phải nói là anh nuôi nó tốt quá,khỏe gấp

mấy lần anh rồi.

"Ba nói xạo!"-Nó tránh qua phía bên kia,không nhìn

mặt ba nó.Anh chưng hửng.Anh đã nói xạo cái gì ?

"Con nói sao?"

"Ba nói Mỹ Hyun không ghét tui!Ba nói xạo!!"-Thằng

Côn quay qua liếc anh la lớn.Anh Yul giật mình khi

thấy mắt nó đỏ chét.Con anh...khóc ?

Anh ngỡ ngàng.Lần cuối cùng anh thấy

thằng bé khóc là khi nó 8 tuổi,cái hồi

mà nhà cô Mi Young dọn đi ấy.Kể từ

sau đó,dù nó thế nào,có bị thương hay

gì nó cũng không rớt một hột nước mắt.Ngay cả khi

bị gãy tay mà nó còn chả thèm khóc

nữa mà.Sao hôm nay lại...

"Nói ba nghe,có chuyện gì?"-Anh ngồi xuống

kế bên nó,từ tốn hỏi chuyện.Tới mức mà

thằng nhỏ phải như thế này thì chắc

nghiêm trọng rồi đây...

"Mỹ Hyun ghét tui..."-Nó lầm bầm.

Nó bắt đầu kể cho anh nghe chuyện nó đã cố thu

hết can đảm để mà tỏ tình như thế

nào,chuyện nó bị từ chối ra sao,đau nhất

là con bé kia hoàn toàn lạnh

lùng không thèm nhìn đến

nó.Thằng nhỏ kể mà nhìn thấy thương.

Anh Yul thở dài.

Con anh hình như vướng phải cái nợ với con bé đó

rồi.Hai lần khóc dữ nhất đều do nó

mà ra...

"Lúc nào Mỹ Hyun cũng bỏ tui hết á"-Thằng

nhỏ nói nhỏ xíu.Anh Yul lại xoa đầu an ủi nó.

"Con à...con bé nó có bỏ con bao giờ...

hồi đó là chuyện chẳng đặng chẳng

đừng thôi..."

"Nhưng Mỹ Hyun có thèm gặp tui đâu,mấy

lần tui đi lên đó mà Mỹ Hyun không

thèm nói một câu nào hết á.Mỹ Hyun chê tui

thằng côn đồ,học dốt,không có xứng cho Mỹ

Hyun quan tâm"-Thằng nhỏ quẹt nước mắt tức

giận.

"Nó nói với con như vậy hả?"

"Mấy đứa trong lớp đứa nào cũng nói vậy"

Anh Yul đánh nhẹ lên đầu nó.

"Thằng khờ này,nếu người ta nói

ba con giết người cướp của con có tin không?"

Thấy nó im lặng,anh tiếp tục.

"Trừ phi chính tai con nghe nó nói,tin mấy cái đứa

nhảm nhí đó làm gì.Mỹ Hyun là đứa

biết suy nghĩ,nó không bao giờ nói thế đâu"

...

"Con bi quan như vầy thì làm sao

chiếm cảm tình của nó đây.Đàn ông con trai

phải mạnh dạn lên.Thua keo này ta bày keo

khác"-Vỗ vai nó,anh cố truyền nhiệt huyết cho

con.Hồi đó anh đã không sáng sủa trong chuyện

này.Nhất định anh không thể để nó đi vào

con đường giống anh được.

Thằng Côn vẫn xìu xìu ểnh ểnh.

"Ba nói với con chuyện này như hai người lớn

với nhau"-Anh bắt nó tập trung vào anh -"Nếu như

con đã thích ai,con phải đeo đuổi người đó tới

cùng"-Nhấn mạnh quan điểm của mình,anh

chộp vai thằng nhóc -"Làm nó cảm động.Con

gái đứa nào cũng thế,chỉ cần làm nó

cảm động thì chắc chắn nó sẽ thích lại con thôi" -

Bằng một giọng hùng hồn,anh tiếp lửa

cho nó -"Đừng nề hà hay ngại

ngùng gì hết.Phải tấn công dồn dập

và có kế hoạch..Khi thành công,con sẽ thấy

công sức mình bỏ ra là rất xứng đáng!"

Thằng Côn nhìn anh,chớp mắt.

Anh nhìn lại nó,ánh mắt đầy nhiệt huyết.

Nó đẩy anh ra.

"Ba đi ra ngoài đi"

"Ớ?"

Anh Thanh Yul chưng hửng.Đang moment cha con

mà?

"Tui nói ba đi ra ngoài đi.Tui muốn ở một

mình"

Thằng nhóc lại nằm cuộn mình quay

lưng lại.

Anh đứng lớ ngớ.Gì kỳ vậy ? Anh đã nói

gì không phải à?

"Ơ..."

...

"Vậy...vậy ba đem cơm lên cho con nha...lát có đói

thì con ăn..."

"Sao cũng được.Đi dùm tui đi"

Anh Yul thở dài,đành mở cửa đi ra.

Con người bên kia cánh cửa chộp lấy anh ngay.

"Nó làm sao vậy?"-Chị Mỹ Ca hỏi,giọng lo lắng

-"Nói cái gì mà lâu thế hả,sốt ruột gần

chết!"

"Suỵt...nói nhỏ thôi..."-Anh kéo chị đi xuống nhà

-"Không có chuyện gì đâu,tuổi mới lớn thôi

mà..."

"Có chắc không?Hồi sáng nó về mặt

hầm hầm làm em sợ gần chết"

"Chắc mà...không có gì hết á..."

Anh Yul mong là vậy.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Sáng sớm tinh mơ,khi mặt trời vẫn còn lấp ló

sau bụi tre,một cô bé dễ thương trong tà áo

dài trắng ôm chiếc cặp đen ra khỏi nhà.

"Thưa ba má con đi học"-Bí thư Mỹ Hyun lễ phép

chào phụ huynh và khoan thai bước đi trên

con đường làng đất đỏ quen thuộc.Nắng

chiếu qua kẽ lá,cảnh vật tươi sáng xinh đẹp.

Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu không có một chi tiết

khác với bình thường.

Chi tiết đó là Đoàn Côn Yoong.

Cô bé giật mình khi thấy Đoàn Côn Yoong

đứng lù lù cách nhà cô không xa.

Côn?

Đúng là nó,cái tướng ốm nhom đứng đó,gặm ổ bánh

mì không thể sai chỗ nào được.Mỹ Hyun thở

dài khi thấy cái tác phong quần áo xộc xệch

nhăn òm,tóc tai không thèm chải có

phần nghiêm trọng hơn mọi ngày.Lại

gần thêm miếng nữa cô bé nhận ra mắt nó thâm

quầng.

Nhớ chuyện hôm qua,cái vẻ sốc không nói nên lời

của nó khi bị từ chối,một cảm giác khó tả dâng lên

trong lòng bí thư của chúng ta,một cảm giác quen

thuộc.Hồi xưa khi thằng Côn bị thương hay

buồn chuyện gì là cái cảm giác

này lại xuất hiện.Nếu nói cho chính xác ra thì

cô bé...thấy thương nó hết sức.

Nhưng rồi cô tự nhắc nhở mình là nó

đâu phải thằng nhóc Côn đó nữa đâu,bây giờ

nó dám đi đánh người lận.Mím môi quyết làm

ngơ,cô bé đi thẳng một nước không nhìn gì

tới nó.

Nó thấy cô bé đi qua ngay lập tức đi theo.

Bí thư bước một bước là nó bước một bước.

Bí thư đi nhanh hơn là nó cũng tăng tốc đi theo.

Thấy nó cứ lẻo đẻo theo mà không nói một câu

nào,bí thư đi phía trước,hỏi giọng lạnh tanh.

"Sao Côn đi theo Hyun?"

"Thì trường hướng này mà"-Nó

đi sau trả lời.

"Nhà Côn ấp dưới,tự nhiên lên đây chi?"

"Tui chờ Hyun đi học"

"Chờ làm gì,Hyun đã nói Hyun chỉ coi

Côn là bạn thôi"-Mỹ Hyun cứng rắn nói.Chỉ có nói

thẳng may ra nó mới chịu nghe.Cái tính cứng đầu

của nó dù thế nào cũng chả thay đổi được.

"Nhưng tui thích Hyun"-Thằng Côn nhớ lời ba

nó dạy hồi hôm qua- Thích thì phải theo đuổi

tới cùng.- "Tui sẽ theo đuổi Hyun"

Con nhỏ đi trước đỏ mặt không nói nữa,cố đi nhanh

hơn.Thằng nhóc đi sau cũng đỏ mặt,tiếp tục lẻo đẻo

bước theo.

Vâng,bước một trong cái kế hoạch tấn công "dồn

dập và có kế hoạch" mà thằng Côn

nằm nghĩ cả đêm qua - Đi theo đối tượng bất cứ

nơi đâu.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Vào lớp học,bí thư ngoan ngoãn ngồi chép

bài.

Một tờ giấy lại được chuyền qua trước mặt cô

bé.

"Côn thích Hyun"

Bí thư lại cảm thấy mặt mình nóng lên.Cô bé liếc

qua nhìn thằng Côn.

Thằng nhóc này đang ngó cô bé hết sức

nghiêm túc.

"Hyun đã nói Hyun chỉ xem Côn là bạn thôi "

Một tờ giấy được chuyền lại.Nội dung vẫn

phủ phàng như hôm qua.

Song lần này bí thư lại nhận được một

tờ giấy khác.

"Tui sẽ nói cho tới khi nào Hyun thích tui thì

thôi"

Bước hai - Chứng minh rằng mình hết sức

nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Quán cô Gạo một chiều nắng vàng.

"Hyun..."

"Dạ?"

"Con ra nói nó đi về dùm cô,nó ngồi

lù lù đó ai dám vô mua đồ "-Cô Gạo

nhíu mày nói nhỏ,chỉa cây quạt trong tay về

phía một thằng đang ngồi kế bên quán coi

mấy đứa nhóc chơi bắn bi.Hễ có trai tráng nào đi

qua mà nhìn cô bé chạy việc xinh đẹp hơn 3

giây là nó cầm đá chọi.

"Con nói rồi mới chịu ra đó ngồi đó cô,không

là đứng ngay trước tiệm mình rồi..."-Bí

thư Mỹ Hyun của chúng ta thở dài.Kể từ cái

buổi thằng Côn thốt ra câu "Tui sẽ theo đuổi Hyun"

là nó cứ đi theo cô bé hoài.Cô bé chẳng biết

phải nên bực bội hay tội nghiệp nó nữa. Ai lại đi bày

tỏ kiểu này chứ...

"Cái thằng...tự nhiên lại ra ám là sao..."-Cô

Gạo chép miệng.Mấy lần trước là nó tới xin

đồ ăn không cho nên làm thế.Còn

lần này là tự dưng khi không nó tới

ám.

"Cô Gạo,hàng về rồi nè,ra đem

vô đi!!!!!"-Một ai đó gọi lớn từ chiếc xe tải đậu trước

cửa.

"Ra liền!!!"-Cô Gạo nói lại -"Hyun ra coi lấy

hàng vô kìa con..."

"Dạ"-Bí thư ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Cô bé bước ra,xem xét hàng hóa.Hàng

kỳ này hơi nhiều,mấy thùng

sữa,bánh rồi tùm lum các thứ khác.Cô bé

mím môi.Mọi hôm ít ít nên một mình cô làm

được.Nhưng nhiều thế này thì...

"Bưng cái nào để tui phụ cho"

Còn màn nào cổ điển và thuyết

phục hơn anh hùng cứu mỹ nhân,hay trong

trường hợp này là giúp mỹ

nhân.Thằng Côn nó đã đứng kế bên sẵn sàng

làm bốc vác không công cho quán cô Gạo.

"Cám ơn Côn,Hyun làm được mà..."-Đương

nhiên là bí thư của chúng ta phải từ chối

rồi.Lý do thứ nhất là cô bé đang làm lơ

nó,nhận lời giúp đỡ của nó thì không phải

là tự mâu thuẫn với bản thân à.Lý do thứ hai

là tự dưng thấy kì kì sao ấy,nhớ

hồi xưa cô bé không bê được cái gì là

đều nhờ nó...

"Tui ghét nhất là khi Hyun khách sáo với tui đó..."-

Thằng nhỏ giật tờ giấy danh sách hàng

ra khỏi tay Mỹ Hyun.Nó coi rồi nó làm

luôn,để cô bé đứng ấp úng và cô Gạo ngồi

trong võng nhướng mắt tự hỏi chuyện gì đang xảy

ra.

Coi như bước thứ ba đi hén - chứng tỏ bản thân

hoàn toàn chân thành và biết

quan tâm.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Những chuyện tương tự như thế tiếp diễn trong

vòng mấy tuần sau.Ngày nào

thằng cá biệt cũng đứng chờ bí thư đi

học,cuối giờ thì nó chờ con nhỏ đi

về.Ngày nào cũng chuyền giấy

"Côn thích Hyun".Ngày nào cũng im im lẽo

đẽo đi theo rồi làm mấy chuyện người

ta để ý (dạy cho mấy cái "đuôi" theo bí thư một bài

học,nổi hứng mua cả đống khoai lang đem vào lớp

cho bí thư,...).Bí thư của chúng ta là con

người tình cảm,với lại sẳn đã là "bạn

từ thời thơ ấu" với nó,hiển nhiên là

cũng thấy lung lay lắm cơ.Cái cách bày tỏ

tình cảm của nó làm cô bé vừa xấu hổ

vừa thấy tội tội và cảm động.

Mới đây nhất thôi nó đã ghi điểm hết sức tích cực trong

mắt cô bé.

Giờ chơi hôm qua,như mọi lần cả nhóm

thằng Sú,con Lúa,con Tồ và Mỹ Hyun

ra ngoài sân ngồi (thằng cá biệt

làng xàng gần đó).Cái chuyện là

sau khi đánh trống vào học và cả bọn chạy

vào,bí thư mới nhận ra là bỏ quên cuốn tập

ngoài sân.Cô bé chạy ra kiếm.Và giật

mình nhận ra chểnh chệ trên cuốn tập là một

con tắc kè bự xự nhìn hết sức gian xảo.

Cô bé ngập ngừng.Là một đứa con gái,hiển

nhiên là không ai thích những sinh vật xấu xí như

vậy cả.Nhưng nó ngồi đó thì tập đâu

mà học đây.Cô bé ráng làm mọi cách để đuổi

nó đi mà không phải bước đến quá gần (xin

nhắc lại là không ai thích những sinh vật như thế

cả).

Con tắc kè giương mắt nhìn cô bé ý như

muốn nói "đừng có mơ"

Giữa lúc nguy khốn này ai xuất hiện ? Đoán đúng

rồi đó,là thằng Côn Yoong.

Nó lửng thửng đi lại gọi.

"Trống vô học rồi sao còn đứng đây"

Mỹ Hyun quay lại nhìn nó vẻ mừng rỡ.Ít nhất

thì cô bé cũng có thể nhờ nó đuổi con tắc

kè đi.Nhưng cái vẻ mừng rỡ đó tan biến

nhanh như khi nó đến.Cô bé nhớ ra một chuyện.Căn cứ

vào vẻ mặt thằng Côn thì nó cũng đã

nhận ra một chuyện.Mặt nó tái mét,hoàn

toàn không một cảm xúc.

Bí thư nhớ ra là nó không sợ trời,không sợ

đất,chỉ sợ bò sát và lưỡng cư.

Ngày xưa nó mà thấy mấy con này

là dù có đang chơi nó cũng hét toáng lên

rồi chạy vào nhà,càng tránh xa

những con đó càng tốt.

"...Hyun...không dám lại gần..."-Cô bé lùi lại

kế bên nó ấp úng.

"...er..."-Nó nhìn con tắc kè như thôi miên,mặt

cắt không còn hột máu.

Hai đứa đứng ngó con tắc kè,không biết phải

làm gì.

Thế rồi đột nhiên thằng nhóc như bừng

tỉnh,nó chớp mắt,hít một hơi thở sâu rồi bước lại

gần con tắc kè trước cái nhìn ngỡ

ngàng của bí thư.

"Côn?!"

"Tui lấy tập cho Hyun"-Câu tuyên bố hùng

hồn được đưa ra.

Thằng nhỏ (mặt trắng như tờ giấy)đi lại,nắm

một mép tập và hất con tắc kè ra.Con

này rớt ngay lên tay nó (con bé Hyun mím môi giật

mình).Nó bình tĩnh cầm con này

quăng vào bụi cây rồi lấy cuốn tập đi lại đưa

cho con nhỏ.

"Tập nè..."-Giọng nó nhỏ xíu và nghèn

nghẹn.Mặt nó giờ chuyển qua tông xanh luôn,có vẻ

như sẽ xỉu bất cứ lúc nào.Con nhỏ nhìn nó lo

lắng.

"Côn có sao không?"

"Không"-Giọng nó vẫn nghẹn.

Thế rồi nó ngồi sụp xuống,thở dốc,run lẩy

bẩy.Đừng nghĩ nó yếu đuối nhá,bạn thử tưởng tượng

đến thứ mà bạn sợ nhất,rồi tưởng tượng

là phải lại gần nó,động vào nó đi

là bạn sẽ hiểu cái cảm giác của thằng nhóc

ngay.

Mỹ Hyun nhìn Côn,trong lòng bỗng thấy có lỗi

hết sức.Và cảm động nữa chứ.Cô bé biết là

nó hoàn toàn cạch mấy con này.Nhưng

vì cô bé nó đã đối mặt với nổi sợ đó.Không thể

nào không cảm động được.

"Nhìn Hyun nè..."-Cô bé quỳ xuống,nắm

lấy tay cá biệt -"Nó đi rồi,không sao đâu..."

Thằng bé vẫn hơi run run (và xanh xanh)

ngẩng lên nhìn vào đôi mắt trong veo

đó.Ngày xưa cũng y chang thế này,nó

mà sợ cái gì là Mỹ Hyun sẽ bảo nó

nhìn vào mắt cô bé và trấn an nó.

Khoảng cách mười năm trong giây phút ấy bỗng

biến mất.Nó nhìn vào đó,nhận ra là

màu nâu ngây thơ ấy đã trở nên dịu dàng

và trưởng thành hơn.Bình tĩnh lại một

chút,nó chú ý đến bàn tay Mỹ Hyun đang nắm tay

nó.Không ai nói ra nhưng hai đứa lần đầu tiên

thật sự nhận ra mình đã nhớ đứa kia như thế

nào.

"Hyun..."-Côn Yoong nói nhỏ.Tự dưng trong lòng nó

có cảm giác rất lạ trỗi lên,bắt nó phải nói.Nói cái gì

cũng được,miễn là phải nói ra,giống như là

nếu nó không mở miệng bây giờ thì coi như

mai mốt không còn cơ hội nào nói nữa vậy

-"Côn..."

Mỹ Hyun im lặng chờ đợi.Có lẽ cái việc cô bé đang

làm không phù hợp với cái ý định làm

lơ cho lắm.Nhưng cô bé chắc chắn rằng mình

sẽ rất giận bản thân nếu bỏ đi lúc này.

Đấy,và rồi giống y chang như trong mấy phim

Hàn Quốc hay chiếu trên đài,khi cái sự

hồi hộp ấy lên đến cao trào,thằng Côn

chuẩn bị bật ra mấy lời quan trọng cho con bé Hyun

nghe thì hai đứa đương nhiên là bị phá.Nhân

vật phá tan nát khoảnh khắc lãng mạn này không ai

khác ngoài bạn Tồ.

"Hai đứa bây định cúp tiết hả?"-Hoàn toàn

không hay biết cái sự tan nát mà mình

vừa gây ra,bạn Tồ than phiền với Mỹ

Hyun -"Đi vô lớp học kìa mày,không có

mày tụi con trai nó đình công không muốn

học"

"Ờ,vô liền"-Quẳng tay thằng Côn ra,bí

thư của chúng ta mím môi cầm tập đi thẳng

vào lớp,không ngó ngàng gì tới

thằng nhóc nữa,để thằng này

ngồi chưng hửng.

Bạn Tồ vẫn không hiểu tình hình

(dù nó rõ như ban ngày) chớp mắt nhìn

bạn rồi nhìn thằng cháu cưng đang

thẩn thờ.

"Nó sao vậy mậy?"-Bạn nhíu mày hỏi cháu.

"Tại dì hết đó!"-Thằng Côn bừng tỉnh

khỏi cơn hụt hẫng quát dì Tồ của nó -"Bộ

dì canh tui dì phá sao ra đúng lúc quá vậy!"

"Ố cái thằng!"-Tồ khi không bị quát ngon ơ

cũng nổi sùng -"Tại cái lớp nó nhao nhao biểu

tình,cô kêu dì đi kiếm nó chứ dì rảnh

mà chạy vòng vòng chơi à!"

"Tui méc ngoại dì cúp học hôm qua cho dì

coi"-Thằng nhóc hậm hực bỏ đi vào lớp.

"Cái gì?!"-Tồ nhanh chóng chạy theo

-"Mày mà méc là dì khai vụ

mày rủ dì đi xì lốp xe cha Sò á!"

Sân trường lại trở nên vắng lặng.Con tắc kè

trên cây nhìn chằm chằm xuống khoảng

sân nơi mới vài phút trước có hai đứa đang yêu

chuẩn bị tỏ tình,hơi tiếc cho cái cơ hội khó khăn lắm

nó mới tạo ra được.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

"Má ơi"

"Sao?"

"Ngày xưa khi má biết má thương ba má đã

làm gì?"

"...sao con hỏi?"

"Con tò mò thôi..."

"Hồi đó...má...đánh tiếng cho ba con biết để ba con

qua thưa chuyện với ông bà ngoại..." ß xạo ớn

"Ra vậy..."

...

...

"Má ơi"

"Gì?"

"Nếu con nói con đang yêu má sẽ nghĩ sao?"

...

...

"Má?!Sao má khóc?!"

"Con của má lớn nhanh quá...híc híc...mới đây mà đã

17,bắt đầu nói chuyện yêu đương...vài năm

nữa là đi lấy chồng rồi...về

làm dâu nhà người ta,bỏ ba...bỏ...má..."

<- cải lương

"Má à,con hỏi giỡn thôi mà..."

Bí thư Mỹ Hyun ôm cô Mi Young lại,cảm thấy hơi chạnh

lòng và có lỗi.Không phải tại cô bé muốn

đâu,tại thằng Côn nó cứ cứng đầu chui

vào trái tim cô bé chứ bộ.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Rồi thì qua khoảng một hai tuần

nữa.Sau cái chuyện ở ngoài sân hôm nọ thì bí

thư và cá biệt lại chơi trò im lặng.Hai đứa

trong lớp vẫn một đứa nhìn bảng một đứa

ngò ra ngoài sân.Tuy nhiên là đã có

một sự thay đổi rất lớn diễn ra mà chỉ có

người trong cuộc mới biết.Nếu lúc trước cái sự im

lặng là như băng hay tường gạch giữa hai

đứa thì bây giờ nó đã chuyển qua một tông

nhẹ nhàng và ấm áp hơn.Nói nghe sến sến

chút thì là chỉ cần biết sự có mặt của

người đó là đủ,lời nói không cần

thiết ấy.Rồi còn vụ lẻo đẻo đi theo từ

nhà tới trường rồi từ

trường về nhà nữa,lúc trước thì

đứa đi trước im im,đứa đi sau ngậm căm cái họng nhưng

giờ thì có thêm màn nói chuyện vu

vơ.Đại loại như buổi sáng thì con nhỏ đi trước hỏi

"ăn sáng chưa" để thằng nhóc đi sau "ăn

rồi";buổi chiều thì thằng đi sau

"Hyun uống nước mía không tui bao" để con nhỏ đi trước

lí nhí "cám ơn Côn,Hyun không uống đâu".

Nói chung là mọi thứ đều như chỉ về

một câu Kiều "tình trong như đã mặt

ngoài còn e".Hai đứa nó nhây thấy phát mệt.

Nhưng may mà cái kiểu cà kê dê ngỗng đó

sắp thay đổi.

Một lần nữa nhờ anh Thanh Yul.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Một buổi chiều hoàng hôn đẹp trời tại

ấp văn hóa Soshi,anh Đoàn Thanh Yul xách giỏ ra

chợ mua bữa tối.Nay anh không nấu vì hồi

trưa mắc dọn lại nguyên cái nhà giờ mệt

phờ rồi.

"Mua cái gì ta..."-Anh lẩm nhẩm tính toán -"Ca dạo

này nói ngán thịt...mua bánh canh cua...nhưng Côn

nó không thích...chắc mua cho nó bún riêu quá..."

Ấy,anh vừa đi vừa lẩm nhẩm chuyện chợ

búa,mặc cho thành phần trăng tròn

trong xóm nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ "ước

gì bồ mình được như chú ấy".

Thế nhưng rồi anh dừng lại,trốn vội sau một

sạp hàng.

Trước mắt anh là một chuyện cha sanh mẹ đẻ tới

giờ chưa gặp.

Thằng Côn con anh đang bưng mấy cái thùng

to tướng vào cho quán cô Gạo.

Nói cách khác,nó đang phụ giúp người ta.

Anh Yul sững sờ.

Thế rồi anh thấy con bé con cô Mi Young.Con bé

này đang đứng đếm mấy cái thùng còn

lại.Thằng con anh bưng đồ nhưng vẫn lén

nhòm con bé.Con bé mà nhìn qua

là nó lảng đi.

Thằng khờ này... -Anh thầm

nghĩ.Sao mà chán con anh quá,giống ba cái

gì không giống lại đi giống cái này là

sao.

"Xong rồi đó" - Anh nghe nó nói sau khi bưng hết

đồ.Hình như trong 18 năm trời

làm ba nó chưa có lần nào anh nghe

nó nói với cái giọng...hiền đến như vậy cả.

Con bé con cô Mi Young cười cười,đưa cho nó

hộp sữa nhỏ.

"Cám ơn nha.Trả công cho nè"

Thằng con anh cũng cười cười.

Hai đứa nhìn nhau.Ánh mắt cái kiểu như giữa chợ

chỉ có hai đứa nó.

Thế rồi tự dưng Lê Văn Sò núp ở đâu nhảy ra

làm kỳ đà,kéo con bé đi

vào,miệng tía lia nói chuyện,để thằng con anh

đứng chưng hửng.

Anh Yul thở dài khi thấy nó nhìn theo con bé

một hồi rồi lửng thửng đi về.

Anh lại phải ra tay cứu giúp tình duyên cho nó thôi.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

"Con trai..."

"Cái gì?"

Anh Yul ló đầu vào phòng thằng

nhóc.Thằng này đang nằm dài

đọc truyện tranh.Nghe nó "cái gì" làm anh hơi

chạnh lòng,một tiếng "dạ" cũng được mà.

"Ra đây ba nói cái này..."

"Nói gì nói luôn đi,tui đang đọc truyện"-Nó không

thèm nhìn anh một cái.

"Hồi chiều..."-Anh ngập ngừng.Vụ

này phải nói nhẹ nhàng tế nhị,chuyện nhạy

cảm -"Hồi chiều ba thấy con ở quán cô

Gạo..."

Thằng nhóc khựng ngay.Nó từ từ

nhìn anh với ánh mắt đầy tình cảm như

muốn nói "xì cho ai nghe là tui quậy banh

nhà".Nhưng nó cũng chịu quăng cuốn truyện

và đi theo anh ra ngoài hàng hiên.

"Ngồi xuống uống với ba một chén"-Anh chỉ chỗ đối

diện.Hai cha con ngồi,ở giữa là chai rượu

và vài món nhắm lặt vặt.Anh rót ra một ly

rồi đưa cho nó.

Thằng nhóc chỉ nhìn anh chằm

chằm,chờ coi ba nó đang làm trò

gì.

"Ba..."-Anh Yul dợm nói.

"Tui chỉ vô tình ở đó thôi.Tại Mỹ Hyun kêu tui tui

mới phụ chứ tui không muốn ở đó chút nào hết"-

Thằng Côn nói nhanh.Nó không muốn ba nó nghĩ

là nó "yếu đuối".Nó không muốn ba nó biết vụ

này.

Anh Yul mỉm cười.

"Thì ba có nói gì đâu..."-Anh cũng nhấp một

ngụm -"Thấy con biết phụ giúp xóm giềng nên ba

thấy vui,vậy thôi"

"Vậy kêu tui ra đây chi?"-Thằng nhóc nhíu

mày.

"Lâu lâu cha con mình cũng phải nhậu với nhau chứ

con.Người lớn rồi mà"

Thằng nhóc im im cầm ly rượu nhìn ra

ngoài sân.Gió thổi mát mát,hai cha con im lặng

nhấp rượu.

...

...

...

"Hồi đó...xém nữa là ba mất má con

rồi"-Anh Yul trầm tư nhớ lại cái quá khứ tuổi

học trò ngày xưa.Anh cười trước cái

mảnh kí ức anh buồn hiu nhìn chị nhà

đi với người ta.Sao mà lúc đó anh ngốc quá...

Thằng Côn không nói gì,dù có hơi bất

ngờ.Ba nó ít khi nói mấy chuyện này lắm.

"Ba thương má lâu lắm,cũng phải mấy năm trước khi ba

ngỏ lời..."

...

"Ba cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ suông sẻ

thôi,cần chi phải nói sớm"-Anh Yul tiếp tục với

giọng nhẹ nhàng-"Nhưng suýt nữa là ba mất

má vào tay người khác vì cái suy nghĩ

đó..."

...

"Côn"

"Gì?"

"Nói với nó đi con,ba chắc là nó sẽ chấp nhận

tình cảm của con ngay thôi"

"Ngày nào tui cũng nói đó..."

"Không,nói với nó đàng hoàng,mạnh dạn"-Anh

mỉm cười với con -"Con hiểu ý ba mà,đúng

không"

Thằng Côn lại im.

Anh Yul cũng không nói gì nữa.

Công việc của anh đã xong,giờ là tới phiên

nó.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Bí thư Mỹ Hyun của chúng ta lo lắng nhìn qua chỗ

bên cạnh.Thằng Côn hôm nay nghỉ học.

Mà nếu là cúp tiết bình thường

thì cô bé cũng chả có lo làm gì.Thế

nhưng hôm nay khác.

Sáng này nó không chờ cô bé đi học như mọi

ngày.Đến lớp thì tới giờ vẫn không thấy

tăm hơi nó đâu.Hỏi Tồ thì con nhỏ chỉ ngúng

nguẩy bảo không biết (tình nghĩa dì cháu đế

thêm một câu "hơi đâu mày lo cho nó")

Bí thư đương nhiên là thấy lo rồi- Không biết

có chuyện gì...

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Trống tan trường vang lên trong tiếng thở

phào nhẹ nhỏm của đám học sinh.Chả có ai thích

học hành cả.

Nhưng bí thư thì không hề thấy nhẹ nhỏm

chút nào hết.Vậy là nguyên ngày hôm

nay thằng Côn biệt tăm.

Sao tự dưng không đi học vậy nè ...-Cô bé mím môi

thu dọn tập sách,cái cảm giác bồn chồn

càng tăng trong lòng.Thường thì

thằng Côn nếu có trốn nó cũng đánh tiếng cho cô

bé trước chứ đâu có như hôm nay -Hay là lại đi

đánh nhau với ai... Cái hình ảnh hôm rồi nó bị

đánh chảy máu đầu vẫn còn làm cô bé

sợ.

Bí thư của chúng ta xách cặp ra về với sự lo lắng

vẫn canh cánh trong lòng.

Thế nhưng rồi bất ngờ bắt đầu

từ đây đây.

Cô bé vừa bước ra khỏi cổng trường thì

một đứa nhóc chạy lại đưa cho tờ giấy.

"Ô?"-Mỹ Hyun chớp mắt hơi ngạc nhiên -"Gì vậy

cưng?"

"Chị đọc xong rồi đi ra ngã ba nha"-Thằng

nhóc cười tươi rồi chạy biến đi trước khi bí

thư kịp hỏi gì.

Cô bé mở tờ giấy đọc.

Một dòng chữ xiu vẹo lên đồi xuống dốc hiện

ra.

Chữ thằng Côn.

Côn thích Hyun nhất khi Hyun cười.Côn thích

nhìn Hyun cười lắm.Hyun cười rất

đẹp.Ngay từ hồi còn nhỏ Côn đã thích

nụ cười của Hyun rồi.

Bí thư Mỹ Hyun tròn mắt ngỡ ngàng trước nội

dung trong tờ giấy.

Gì đây?

Cô bé đỏ mặt ngẩng lên nhìn quanh mong tìm

được cái dáng ốm nhom của thằng cá biệt.

Tự nhiên viết cái này...

"Chị đọc xong rồi đi ra ngã ba nha"- Nhớ lời

thằng nhóc hồi nãy nói,bí thư của chúng ta

ngay lập tức đi ra ngã ba gần trường.Cô bé

tự hỏi thằng Côn lại đang bày trò

gì nữa và lạy trời đất là nó

đừng có làm chuyện người ta để ý.Nhớ

có cái lần mà nửa đêm đang học bài tự

dưng bí thư nghe ngoài sân sột soạt có

người.Tưởng ăn trộm cô bé định chạy đi gọi ba má

thế nhưng hóa ra đó là thằng Côn,tay xách

nguyên bịch khoai lang chiên nóng hổi leo rào

vào đưa.Cái lý do nó rảnh như vậy là

vì hồi chiều đi về cô bé nói bâng

quơ với con Lúa là muốn ăn khoai chiên quá.Thiệt

tình lúc đó Mỹ Hyun của chúng ta muốn khóc luôn

á,phân nửa là thấy cảm động,phân nửa là

chịu thua cái sự khùng của nó.Hên là hôm đó

nó leo ban đêm không ai thấy.Chứ bây giờ giữa ban

ngày,nó mà làm gì quá để tới tai

má bí thư là coi như hai đứa chết.

Tới ngã ba,một đứa nhỏ khác chạy lại đưa cho tờ

thấy nữa.

"Xong rồi chị ra chổ cây đa há"-Rồi nó lại

chạy biến đi.

Tờ giấy có nội dung như sau.

Côn thích nhất là được nghe giọng nói của

Hyun.Những lúc Côn buồn,chỉ cần nghe giọng

nói của Hyun là Côn hết buồn

liền.Nhưng mà Hyun đừng làm

ngơ Côn nữa,cái gì Côn cũng chịu được nhưng cái

này Côn không chịu được đâu.

Sao lại... -Mỹ Hyun đỏ mặt tiếp.Thằng này nó

biết cách làm trái tim cô bé rung rinh ghê.Ngố ngố

vậy chứ mà đi vào lòng người

hơn lời lẽ trau chuốt nhiều.

Đi ra chỗ cây đa.

Côn thích nhất những lúc được ngồi kế Hyun trong

lớp.Lúc đó Hyun không có tránh Côn.Lúc đó Côn được

ngồi gần Hyun lâu nhất.

Đi ra đầu ấp.

Côn thích nhất khi được phụ Hyun ở quán bà

Gạo.Hyun không biết Côn vui tới mức nào đâu.Côn

muốn Hyun dựa vào Côn,giống như hồi đó

ấy.Hyun đừng khách sáo với Côn,Côn muốn giúp đỡ

Hyun mà.

Ra tới con đường đất đỏ.

Côn thích nhất là khi Hyun nhìn Côn.Côn biết

Hyun không muốn Côn thấy.Nhưng những lúc đó Côn vui

lắm,vì Hyun vẫn quan tâm đến Côn.

Ra tới ngoài ruộng.

Côn thích nhất là khi Hyun gọi tên Côn.Cả trái đất

này Côn chỉ thích mình Hyun gọi tên Côn

thôi.

Ra tới giữa cánh đồng.

"Côn thích Hyun lắm.Côn thích mọi thứ về Hyun"

Bí thư Mỹ Hyun của chúng ta mắt đỏ hoe ngỡ ngàng

nhìn.Thằng Côn nó đứng đó,giữa cái khoảng

ruộng bị đốt thành hình trái tim cười

tươi rói.

"Côn thích Hyun,nếu Hyun không chịu thì Côn vẫn

cứ thích.Mai mốt Hyun đi lấy chồng thì Côn

vẫn thích mỗi mình Hyun"

Nó cười,tay ôm trái dưa hấu.Phải,người ta tỏ

tình người ta tặng hoa,nó tặng dưa hấu.Trên

trái dưa hấu có vẽ hình trái tim.

Thế rồi nó ra hiệu.Mấy đứa con nít hồi nãy

nấp ở đâu tự dưng nhảy ra,tay cầm hai chùm

bong bóng bự.Tụi nó thả bong bóng bay,kéo theo là

một tấm vải lớn.

Bóng bay lên cao,tấm vải mở ra hẳn.Một dòng chữ

vẫn xiu vẹo to tướng viết trên đó.

CÔN YOONG THÍCH MỸ HYUN NHẤT TRÊN ĐỜI.

Bí thư câm nín,nói không nên lời luôn.

*Plashback ngày xưa*

"Mai mốt Hyun lớn,nếu ai tỏ tình với Hyun mà

tặng Hyun dưa hấu là Hyun thương người đó

liền"-Cô bé Mỹ Hyun 6 tuổi nói khi đang ăn

cà rem.

"Thiệt hả"-Thằng nhóc Côn Yoong 7 tuổi ngồi

kế bên.

"Ừ,với lại viết được lên trời là thích

Hyun nữa,viết bằng mây á,chữ phải thiệt lớn"

"Sao làm được"

"Vậy Hyun mới thương"

*End plashback*

"Côn không biết viết chữ lên trời"-Thằng Côn

nhìn cô bé nói xin lỗi vì nó không làm

được như cô bé muốn -"Tấm vải bự hơn bà Sáu

không có bán,bong bóng ông Chín Côn mua hết cũng được

có nhiêu đó.Côn chỉ làm được như vậy thôi"

Nghe nó nói vậy có người bật khóc.

Bí thư của chúng ta nước mắt thi nhau rơi.Cô bé không

biết phải nói gì hay làm gì

luôn.Thằng Côn này nó...ngốc quá,làm

người khác phải thương nó luôn rồi.

"Hyun..."

"Tự nhiên làm gì kì quá hà"-Mỹ

Hyun đi tới bên nó,giọng run run.

"Tại Côn thích Hyun mà"-Thằng nhóc

cười đưa cô bé trái dưa hấu.

"Hôm nay trốn học để làm cái này đó hả"

"Ừa"

"Ngốc"-Bí thư liếc nó,mắc đỏ hoe ướt nhẹp-"Đã nói

làm gì cũng không được trốn học mà"

"Nếu Hyun thích Côn Côn sẽ không trốn học nữa đâu"-

Thằng nhóc vẫn cười cười.

Thế rồi hai đứa nhìn vào mắt nhau.Lại

là cái ánh nhìn chỉ có hai đứa tồn tại

trên cõi đời này ấy.Thằng Côn mặt

mày hiện rõ hai chữ "hi vọng".Nó đã làm hết

sức rồi.Ba nó kêu nó tỏ tình đàng

hoàng thì nó làm đàng

hoàng rồi đó.Đầu óc nó chỉ nghĩ ra

được như vậy thôi.

Cả phút trôi qua không đứa nào ừ hử với

nhau tiếng nào.

Hay nhiêu đây chưa đủ? -Thấy con nhỏ không nói

gì thằng nhóc chột dạ.Tim nó bắt đầu

đánh lô tô,trong bụng bắt đầu thấy lạnh.

Bí thư vẫn nhìn nó.

Nhìn.

Nhìn.

Nhìn.

....

Thế rồi.

Chóc - Một cái kiss chớp nhoáng lên má thằng

nhóc làm thằng này đứng tê liệt luôn.

"Đoàn Côn Yoong là đồ ngốc!"

Kiss thêm cái nữa má bên kia.

Bí thư mặt đỏ chét ôm trái dưa chạy đi về.

Thằng cá biệt đứng ngơ ngơ.

....

...

Rồi nó cười,cái nụ cười hạnh phúc con

nít của thằng Côn mười năm về trước.

Vậy là Mỹ Hyun thích nó rồi !!!

Nó hí hửng nhảy loi choi,cũng chạy biến về

nhà.

Từ nay tôi đã có người,có em đi đứng bên đời líu lo.

Từ nay tôi đã có tình,có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chiều đó thằng Hồng Sú mò ra

ruộng thả diều chơi.Nó đơ.

"MÁ ƠI ĐỨA NÀO ĐỐT RUỘNG NHÀ

MÌNH RỒI!!!!!!"

Có thằng điên nào đốt nguyên mảng ruộng

nhà nó thành hình trái tim.

"MÁ ĐI BÁO CÔNG AN ĐI MÁ!!!!NÓ ĐỐT TRỤI LUÔN

NÈ!!!!!"

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Ngày hôm sau vào lớp nguyên cái lớp 11A

tròn con mắt nhìn bí thư cười đùa

với thằng Côn,rạng rỡ còn hơn hoa hướng

dương.Thằng kia thì miệng tía lia,cũng

cười cũng giỡn,khác hẳn với cái vẻ gầm

gừ quạu quọ mọi ngày.

Chỉ đến khi thằng đó đứng lên trân trọng thông báo

rằng bí thư là của nó rồi,mong các bạn

khác đừng làm phiền bí thư nữa ("Đứa

nào sớ rớ tao oánh ba má nhận không ra")

thì nguyên cái tập thể nam nó mới bắt đầu

khóc thảm thiết.Tiếng lành đồn xa,chỉ đến tiết

thứ hai là nguyên trường hay tin.Nguyên

ngày đó các bạn nam đưa tang cho cái cuộc

tình đơn phương của mình.Không khí cả

trường nó thê lương một cách kì lạ.

(thầy Lê Văn Sò thẩn thờ bỏ ăn cả

hôm đó làm cô Gạo sợ gần chết,tưởng bị

bệnh gì)

Thằng Côn nó còn muốn thông báo cho

nguyên cái ấp cơ,nhưng vì bí thư yêu cầu

là tạm thời đừng để mấy người

lớn biết nên nó đành im (nó cũng không quên cảnh

cáo nguyên trường là im với nó,không

thì "Tao đốt nhà")

Thôi kệ -Nó nghĩ - Vầy được rồi,mốt đám

cưới báo luôn cũng được.

Vậy đó,rốt cuộc thì cái giai đoạn nhây nhưa của hai

đứa nhỏ cũng kết thúc một cách tốt đẹp.Bắt đầu

cho một chuyện tình học trò đẹp như mơ

mà cũng không kém phần sóng gió giống

Romeo và Juliet của làng quê Soshi.

"Côn thích Hyun lắm"

"Hyun cũng thích Côn mà"

"Thích nhiều hơn dưa hấu không?"

"Thích nhiều hơn dưa hấu"

"Thích nhiều hơn khoai lang không?"

"Thích nhiều hơn khoai lang"

"Thích tới mức nào?"

"Thích hơn tất cả dưa hấu với khoai lang trên đời

này cộng lại luôn"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: