Yêu 11: Dây chuyền

" nếu biết vậy, từ đầu con đã không giấu mẹ rồi "

Tiếu Ngâm ôm lấy mẹ nàng nũng nịu, cái mũi vẫn khụt khịt, nàng bây giờ cảm nhận, bản thân có lỗi với mẹ nàng vô cùng. Ngẫm lại, bản thân nàng cũng quá ích kỷ, luôn cho rằng cảm xúc của nàng rất quan trọng mà không hề để tâm đến ý tốt của mẹ nàng. Nói cho cùng mẹ nàng vẫn là thương con. Cái gì cũng muốn tốt cho nàng, thật lòng mà nói nàng nợ mẹ nàng một lời xin lỗi rồi...

" Ma ma, thật sự xin lỗi mẹ "

" Hây da, đứa ngốc này. Mẹ đã nói không cần xin lỗi mà. Sau này con phải hạnh phúc có biết không? Như vậy mẹ mới yên lòng "

Mai tỷ xoa đầu nàng cưng chiều. Nói sao, nàng là con gái của bà. Yêu nam hay yêu nữ, lấy chồng hay lấy vợ, bà không quan trọng nữa rồi. Chỉ mong con gái bảo bối của bà có thể hàng ngày vui vẻ, an ổn, sống hết một đời bên người mà con bé yêu.

Thứ bà mong mỏi nhất không phải là uống chén trà con rể, càng không phải trên tay có cháu ẩm bồng. Mà thứ bà mong mỏi nhất chính là nàng có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc để nương tựa cả đời. Giàu có, nghèo khổ chỉ cần người kia có thể dang rộng vòng tay ôm lấy nàng. Lúc nàng cười có thể cười với nàng, lúc nàng khóc có thể vì nàng mà an ủi, khóc chung với nàng. Yêu thương nàng, bảo hộ nàng thật tốt phần đời còn lại... Đó là những gì bà mong mỏi nhất.

Phải...

Tôn Nhuế là nữ nhân.

Nhưng chưa chắc con bé không thể che chở cho con của bà. Nhưng bà tin Tôn Nhuế có thể mang lại hạnh phúc cùng với thương yêu ngọt ngào cho nàng.

Bà làm mẹ, sao không nhìn ra tình cảm nhiệt thành của con bà giành cho Tôn Nhuế. Thời thanh xuân đó, bà nhìn ra con bà đối với Tôn Nhuế có bao nhiêu yêu thích, cũng nhìn ra được con bà vì Tôn Nhuế mà đau khổ khóc đến vỡ òa như trẻ con. Con bà nhiều năm mang bóng dáng của Tôn Nhuế khắc vào tận xương tủy. Không thể xóa đi cũng không thể nhạt nhòa dần. Bà thúc giục nàng lấy chồng, vì muốn nàng có thể quên đi Tôn Nhuế. Không cần như vậy tự mình chịu khổ. Muốn nàng mau chóng có một nơi êm ấm dựa vào không cần phải vì tình đầu mà dang dỡ cả nửa đời người. Thanh xuân, bà nhìn con bà héo úa đủ rồi, không nỡ lòng nhìn thêm nửa cuộc đời kia, cứ mãi lông bông trên đường đời không lối về. Tất cả đều vì nàng, đôi khi mẹ con bất hòa, bà buồn lắm chứ, cũng giận nàng rất nhiều. Giận nàng không hiểu cho người làm mẹ, giận nàng không hiểu được ý tốt của bà, giận nàng ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm xúc của nàng,... Giận nhiều lắm.

Hiện tại.

Lại thấy nàng đáng thương hơn. Con bà nhiều năm đơn phương tự mình gồng gánh nổi khổ tương tư. Hôm nay bà không ngờ, nàng cùng Tôn Nhuế có thể ở chung một chỗ.

Bà vui mừng không hết, sao nỡ cấm cản mối lương duyên đẹp đẽ cũng lắm phong ba này. Gặp nhau rất khó, lạc nhau dễ dàng. Gặp lại thành đôi còn khó hơn gấp nghìn lần. Nhiệt thành trân quý như vậy, tình cảm này, cấm cản... Có phải là quá nhẫn tâm rồi không? Thôi thị cứ thuận theo tự nhiên. Bà là người phóng khoáng, từ lâu với chuyện này không bài xích.

Chỉ cần.

Con bà hạnh phúc... Thế nào cũng được.

" Chúng tôi về tới rồi đây. Thiên à, lạnh chết đi được "

Siêu ca từ ngoài cửa mau chống cởi giày sau đó chạy về hướng của lò sưởi tự mình ngồi đó hưởng thụ. Khi nãy quả thật ỷ y chỉ mặc độc cái áo khoác, làm cho ông lạnh run cả lên, già cả nên yếu rồi. Không bằng đám thanh niên Tôn Nhuế. Khỏe như trâu vậy, ông trước giờ cũng biết được sức mạnh đại lực sĩ của Tôn Nhuế nên cũng biết cô chịu được. Ông già rồi, phải cứu thân trước.

Mai tỷ cùng Tiếu Ngâm nghe thấy tiếng của Siêu ca thì liền đi ra phòng khách. Vừa ra thì thấy Siêu ca tự mình chùm cái mền ngồi ngay lò sưởi.

Tôn Nhuế ở ngoài cửa tay sách nách mang, mua cũng thật nhiều đồ đi. Tự mình vác hai bao gạo mười ký trên vai. Tay trái còn cầm một cái bộc đồ rất lớn.

Mai tỷ đúng là nhìn không nổi nữa mà. Liền hướng lão chồng phẫn nộ.

" Lão già, ông để một mình Tiểu Tôn mang vác hết như vậy sao. Con bé là nữ nhân đó "

" Hây, bà cứ lo. Tiểu Tôn không coi thường được đâu. Con bé khỏe lắm, sức khỏe có khi bằng tui thời trai trẻ đó "

" Cái lão này, đúng thật là hết nói nổi. Mau vào đây giúp tui xoa bóp một chút đi "

Mai tỷ đương nhiên là muốn tạo không gian cho hai trẻ, nên diện cớ lôi Siêu ca vào phòng. Khỏi phải nói cách thức đưa đi rất chi là nhẹ nhàng. Chính là vặn lỗ tai Siêu ca 90° sau đó lôi đi. Siêu ca đau đến chảy nước mắt, la la hét hét ủy khuất theo Mai tỷ vào phòng. Tức chết ông.

Mai tỷ là đang trừng phạt Siêu ca vì cái tội để Tôn Nhuế một mình xách hết đồ đạc. Như vậy, lần sau Siêu ca mới chừa cái tội này.

Tiếu Ngâm thấy ba mẹ nàng vừa đi vào phòng đã chạy ra cửa giúp đỡ Tôn Nhuế. A ba nàng thật là...
Sao có thể Tôn Nhuế một mình làm những chuyện nặng nhọc này chứ, hết nói nổi mà.

" Tôn Nhuế để chị giúp em "

Nàng đưa tay ra muốn xách lấy bịch đồ to lớn trên tay Tôn Nhuế lại bị cô đem ra sau lưng, không muốn cho nàng đụng vào. Nàng cau mày nhìn cô khó hiểu.

" Để chị giúp, những thứ này rất nặng "

" Bởi vì nặng, cho nên không nỡ để chị xách "

Tôn Nhuế cúi đầu xuống nhìn nàng nở nụ cười ngọt toả nắng. Thừa lúc nàng ngây người, liền đáp xuống trán nàng một nụ hôn. Còn nghe rõ một tiếng" chốc " khá lớn.

" Ngoan, theo em vào bếp là được rồi "

" Em, từ khi nào lại bá đạo ngang ngược như vậy? "

Nàng ngại ngùng, giả vờ mắng chửi người, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo. Bộ dáng thật thẹn thùng.

Cứ ngỡ là diễn cảnh này chỉ Tôn Nhuế và Tiếu Ngâm biết. Lại không ngờ, Mai tỷ và Siêu ca đứng ở cửa rình mò. Vô tình chứng kiến diễn cảnh hường thắm kia cho nên là quắn quéo hết lên.

" Bà xem, Tôn Nhuế thật giống tui bá đạo như vậy. Còn bé 90% là công rồi " Siêu ca ưỡn ngực rất tự hào, khi Tôn Nhuế sắp làm con rể của ông. Khỏi đoán, Tôn Nhuế công là cái chắc.

" Ông đừng coi thường còn gái bảo bối của tui như vậy. 10% còn lại có thể lật " Mai tỷ đưa tay đập vào bụng bia của Siêu ca, sau đó khoanh tay vẻ mặt tự đắc.

" Ây da, cái bà già này, có phải muốn đánh chết người hay không? " Siêu ca ôm bụng đau đến gập người.

" Như vậy mới vừa ông "

" Bà... "

Sau đó là một màng cải vã choảng nhau rùm beng trong phòng.

Ờ mà, từ khi nào Mai tỷ và Siêu ca lại biết vụ công thụ này vậy? 😂.

Khác với cái cảnh ồn ào, vật nhau tơi bời trong phòng kia thì tại phòng bếp Tôn Nhuế và Tiếu Ngâm vô cùng yên tĩnh.

Tiếu Ngâm đứng ở một bên xếp thức ăn và đồ uống mà Tôn Nhuế đã mua cho vào tủ lạnh. Mà thật nhiều đi, bia với bia, cũng chẳng biết mua nhiều như vậy làm gì.

" Em làm gì đó, để ba mẹ chị nhìn thấy không tốt đâu "

Tiếu Ngâm đang cho đồ vào tủ lạnh thì thấy Tôn Nhuế tiến đến ôm lấy nàng từ đằng sau. Đem khuôn mặt vùi vào cổ nàng.

" Em vừa đi một chút, đã nhớ mùi hương trên người chị. Chị nói xem? Chị là chất kích thích hay em là kẻ nghiện đây "

" Em lại lảm nhảm ngốc nghếch gì đó? Buông chị ra, chị còn phải xếp hết cái đống này "

Nàng cười, cảm giác được người mình yêu ôm như thế này. Thật sự mà nói, nó là một loại hạnh phúc ngọt ngào khó tả. Nàng cảm nhận được vòng tay săn chắc bao vây lấy vòng eo nàng, cảm nhận được thân thể to lớn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, cảm nhận được lòng ngực kia phát ra hơi ấm cùng nhịp tim chầm chậm đập hòa nhịp với trái tim nàng, còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi thơm tho ở cổ nàng không ngừng thở ra. Mùa đông như thế này, tuyết rơi dày đặc như thế kia, mà sao nàng lại ấm áp đến lạ thường. Là vì cái người đang ôm nàng sao? Chắc là như vậy rồi...

" Bảo bối nhắm mắt lại đi, em có quà cho chị "

Tôn Nhuế ở tai nàng thầm thì, thanh âm trầm ấm, khiến cho nàng bị mê hoặc rồi, lý do cũng không hỏi, rất nghe lời liền mang hai mắt nhắm lại.

Tôn Nhuế hài lòng mỉm cười, mang từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền bằng bạc kim lấp lánh. Mặt dây truyền là một viên pha lê nhỏ, bên trong pha lê như chứa hàng vạn bông tuyết trắng muốt bồng bềnh, chúng không ngừng trôi lơ lửng ở bên trong pha lê. Quả thật rất đẹp...

Tôn Nhuế nhẹ nhàng lấy tay vén mái tóc mềm mượt của nàng qua một bên vai. Phần gáy cổ gợi cảm trắng ngần hiện ra trước mắt Tôn Nhuế, làm cho cô có chút không tỉnh táo. Trong tâm dường như vừa bén lên một ngọn lửa dục vọng. Ngón trỏ không tự chủ được bắt đầu rê trên làn da gợi cảm đó, cô cứ miên man nhìn châm châm vào đấy. Ánh mắt đột nhiên mờ đi, lý trí bắt đầu mất đi trạng thái cân bằng. Cô cuối thấp đầu muốn dùng môi cảm nhận hương vị ở nơi đó...

Tiếu Ngâm cảm nhận được một loạt hành động của Tôn Nhuế. Nàng có chút khó hiểu, bản thân lại run nhẹ lên. Sau gáy là nơi nhạy cảm của nàng, Tôn Nhuế cứ nơi đó mân mê làm nàng có chút đỏ mặt, cơ thể bỗng dưng có một loại cổ khí kỳ quặc không mang tên bắt đầu phát tán.

* Tôn Nhuế, không phải lúc này * Một phút lấy lại trạng thái cân bằng, đưa mọi hoạt động kia trở nên ngưng động. Tôn Nhuế hít một hơi thật sâu sau đó thở hắt ra. Lý trí dần tỉnh táo, cô cũng dần nhớ ra việc mình cần làm. Mang sợi dây truyền trên tay giúp nàng đeo lên.

Tiếu Ngâm cảm nhận được gì đó lành lạnh ở cổ mình, liền rất ngạc nhiên mở mắt ra. Nàng đưa tay sờ lên cổ, dáng vẻ càng nhạc nhiên hơn. Một sợi dây truyền sao? Tôn Nhuế mua từ khi nào vậy?

Nàng quay người lại nhìn Tôn Nhuế, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên, ý tứ trong ánh mắt quá rõ ràng. Chính là, vì sao lại mua thứ này cho nàng?

" Đẹp không? " Tôn Nhuế hỏi nàng, sau đó lại thuận thế vòng tay ra sau eo kéo nàng vào sát cơ thể của cô một chút. Trán tựa vào trán nàng, trên môi vẫn là nụ cười ấm áp đó.

Tiếu Ngâm hạ thấp mắt nhìn sợi dây truyền long lanh bắt mắt, đẹp thì có đẹp thật. Hình như là rất đắc...

Nàng nhướng mắt nhìn kẻ đang tựa vào trán nàng, ngập ngừng hỏi " có phải tốn rất nhiều tiền? "

" Chuyện đó không quan trọng. Hôm nay kỷ niệm hai tháng chúng ta ở bên nhau. Đó là quà dành cho chị "

" Vừa hai tháng đã kỹ niệm rồi sao? " Nàng mân mê dây truyền cười ngốc.

" Bao lâu không quan trọng. Nhưng nó nhìn rất hợp với chị. Tinh khôi, long lanh, thanh thuần,... "

Tôn Nhuế nắm lấy tay nàng, nàng nhìn bàn tay kia nắm lấy tay nàng, mười ngón dần đan xen. Trong tim đột nhiên ấm áp đến lạ thường. Ánh mắt của Tôn Nhuế dường như có thể xoáy sâu vào đôi mắt của nàng. Thuận thế kéo nàng sát vào cô, môi di dời xuống xương hàm, lại thêm một nụ hôn được trao đi.

" Còn rất xinh đẹp. " Ở tai nàng phát ra thanh âm thì thầm. Hơi thở nóng ấm phả vào tai của Tiếu Ngâm khiến nàng nhạy cảm đến đỏ mặt. Cơ thể như có một luồng điện vừa xẹt qua. Cảm giác này, thật kỳ quái...

" Em, quỷ dẻo miệng. " Nói xong nàng đã chạy đi rồi. Còn đứng ở nơi này, nàng sợ bản thân sẽ bị nhấn chìm trong sự ngọt ngào đó. Tôn Nhuế từ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy? Là học người ta, hay vì tình yêu mà trở nên như thế kia không? Cứ như vậy, ngọt ngào như vậy, dẻo miệng như vậy, nàng sợ Tôn Nhuế sẽ bị người ta câu đi mất...

Tôn Nhuế bỏ tay vào túi quần nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia ngượng ngùng chạy đi mất.

Thật đáng yêu.

Cười lơ đễnh. * Đáng yêu như vậy, câu nhân như vậy. Chị tốt nhất phải ở chung với em, ra ngoài lại hại người thì khổ * Tôn Nhuế cười thầm, nghĩ ngợi trong lòng điều gì đó. Sau đó lắc đầu cười, mang tạp dề vào, bắt tay vào bếp thay Mai tỷ nấu nướng vài món. Tôn Nhuế nghĩ còn lâu lắm Mai tỷ với Siêu ca mới xuống võ đài.

2 chương sau có nên cho H+ 😂

Tại thấy nhiều chương rồi vẫn chưa có H+ nên muốn viết một chút. Mặt này cũng không có giỏi lắm. Tùy các bạn nha, muốn thì cmt nha😂. Mình sẽ cố gắng 🤗






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top