Chương 7: Hàng xóm

Tháng tư, tại thành phố Shoha phía đông nam Nhật Bản, mùa xuân đã bước sang tháng cuối cùng. Tuy rằng mới đưa vào hoạt động được gần một thập niên, thành phố lại vô cùng đông đúc dân cư. Ở một đất nước lạnh lẽo khô cằn như Nhật, Shoha là một vùng đất với thiên nhiên trù phú, tuy vẫn có tuyết nhưng rất ít, ấm áp hơn nhiều so với các nơi khác, do vậy thích hợp cho sinh hoạt và nghỉ dưỡng. Chỉ trong vài năm, Shoha đã phát triển sánh ngang với các thành phố lớn khác...

Hoa anh đào nở trắng xoá trên các con phố. Cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh đi qua, những cánh hoa nhỏ xíu như những bông tuyết rơi xuống đậu trên mái tóc, trên quần áo của người dân đi qua. Cuối xuân, mặt trời không có gay gắt mà dịu dàng tỏa nhiệt, hòa với chút lạnh lẽo của không khí khiến cho người ta thấy khoan khoái.

 Thành phố này là một nơi xa lạ đối với Shinichi, hôm nay là lần đầu tiên anh đặt chân đến. Bốn giờ chiều anh có một cuộc hẹn kí hợp đồng mua nhà. Thời gian vẫn còn quá sớm để đến chỗ hẹn, anh cho xe vào bãi và quyết định xuống phố đi dạo. Bước chân anh chợt dừng lại trước một người phụ nữ trung niên đang ngồi đợi xe bus.

"Chào bác..."

Người phụ nữ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:

" Cậu trai, có chuyện gì không?"

Anh nghiêm túc nói:

"Gần đây có phải bác đã làm điều trái đạo đức không? Con gái đang ở nước ngoài  của bác chắc cũng không muốn bác làm những chuyện như này đâu! Cái gì không phải của mình, xin bác hãy trả về đúng chỗ của nó!"

Người phụ nữ sửng sốt:

"Cậu là ai, sao cậu biết con gái tôi đang ở nước ngoài?"

'Tôi là Kudo Shinichi, thám tử.' Đó là lời anh định nói, tuy nhiên từ này giờ đã không còn liên quan gì đến anh nữa. Lúc đi đến đây, anh bắt gặp người phụ nữ này đang chăm chú nhìn vào một tấm ảnh trong ví với đôi tay run rẩy, anh đoán đó là con gái của bà ta, từ nền đằng sau có thể thấy được là ở Mỹ. Lúc đi sát đến, vì đang nâng cao tay lên nên anh có thể ngửi thấy được nơi khuỷu tay của bà ta có mùi nước hoa, tuy nhiên những vị trí khác không có mùi này, cộng thêm trong túi xách còn có một chiếc vì khác cũng có mùi tương tự, có thể đoán ngay được: người phụ nữ này đã móc túi hoặc cố tình lấy ví của ai đó sau khi bị va phải. Tuy nhiên xét về mức độ chuyên nghiệp có mức quá kém, móc túi xong còn không vứt tang chứng đi, lại thêm dáng vẻ có chút thấp thỏm và cách ăn mặc tuy có cũ nhưng vẫn đàng hoàng, anh đoán có lẽ người phụ nữ này lấy chiếc ví kia chỉ là hành động bộc phát. Vì thế anh mới dài dòng ở đây nói chuyện với bà ta. Suy nghĩ một chút, anh bật cười nói:

"Tôi là một thầy tướng số, có chút tài mọn, đi ngang qua thấy ấn đường của bác có một vòng màu đen, biết được bà sắp gặp xui xẻo nên tính toán một chút, bác nên sớm trả đồ cho người kia đi thôi."

Người phụ nữ tuy không tin vào lời Shinichi nói, nhưng anh nói đúng hết, nên bà xấu hổ, đỏ bừng mặt:

"Tôi...tôi biết rồi."

Người phụ nữ vội vàng đi, Shinichi không lo lắng lắm. Xét góc độ nào đó, anh tin tưởng bà ta sẽ thành thật trả đồ cho người bị hại. Kudo Shinichi quay đầu lại, nhàn nhạt nói:

"Cô gái, cô đã xem đủ chưa?"

Đằng sau anh là một cô gái tầm khoảng 23 24 rất xinh đẹp, cô có mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đôi mắt màu tím lấp lánh ánh sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như son. Cô mặc một chiếc váy liền màu cà phê mềm mại cùng chiếc áo vest màu đen dài quá đầu gối. Mọi thứ đều hoàn hảo trừ một việc trong bộ dạng thục nữ như thế, cô lại đang tựa cả người vào tường khoanh tay xem kịch vui.

Cảm giác của Shinichi trước nay luôn vô cùng tốt, từ lúc cô gái đó xuất hiện anh đã phát hiện ra. Tuy nhiên, đó chưa phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.

Cô gái cũng không có vẻ gì là xấu hổ, cô tùy tiện đứng thẳng người, phủi qua lớp bụi khi dựa vào tường rồi đi lại gần anh:

"Xem đủ." Cô khẽ cười "Thầy tướng số, anh tài tình như vậy, có thể xem cho tôi một quẻ, hôm nay tôi có gặp may không?"

Kudo Shinichi nhướn mày:

"Tôi không biết cô có gặp may không, nhưng nếu cô không nhanh chóng đến đúng giờ hẹn, cháu trai của cô chắc sẽ ghét cô đấy!"

Qua cây cột gần đó, Shinichi nhìn thấy cô gái này từ lúc đến đây đến giờ đã xem đồng hồ 5 lần, chắc chắn có cuộc hẹn quan trọng nào đó. Trên tay cô gái có mang một túi đồ chơi dành cho trẻ em trên 7 tuổi, cô trẻ như vậy, không thể nào có đứa con lớn như thế được, có lẽ đây là quà dành cho đứa cháu nào đó.

Cô gái sững lại trong chốc lát, gật đầu rất phối hợp nói:

"Anh nói đúng, tôi nên đi thôi." Nói đoạn cô xoay người bước đi, được vài bước, cô bỗng quay người lại:

"Này, tên lừa đảo, anh thông minh đấy. Nhưng có một việc anh sai rồi, món quà này là dành cho con trai tôi. Hơn nữa, tôi có hẹn với người khác, không phải với nó."

Shinichi ngây người, con trai... trẻ như vậy...

Wako San hôm nay đã chứng kiến một việc khá thú vị. Đối tác, cũng là một người quen của cô, hôm nay đã giới thiệu cho cô đi xem mắt. Cô chán ghét việc nhạt nhẽo vô bổ này nên đã nghĩ cách mua đồ chơi cho con trai mình để đối phương thấy khó mà lùi. Vốn dĩ cô nhìn thấy quá trình người phụ nữ kia trong lúc bị va phải, rơi đồ rồi nhặt lên chiếc ví nâu cho vào túi xách. Lúc đầu cô không để ý, sau đó cô suy nghĩ cẩn thận, phát hiện ra vụ ăn cắp nên đã quay đầu lại đuổi theo bà ta. Không ngờ đến nơi, San lại được xem một màn đặc sắc như vậy. Cô không tin cái gọi là thầy tướng số gì đó, nhưng cô phải công nhận, ánh mắt của chàng trai kia rất tốt. Cũng làm khó cho anh ta, khó có thể nghĩ Wako San cô nhìn trẻ như vậy nhưng đã 28 tuổi và có một thằng con trai 8 tuổi.

Shinichi lắc đầu, có lẽ đã quá lâu, khả năng suy luận của anh đã giảm rồi...

Anh vô thức nhìn về hướng cô gái đang đi, bóng lưng ấy, không hiểu sao mang cho anh một cảm giác rất đỗi quen thuộc...

Tháng tư, những cánh hoa anh đào bay trong gió như các tiên nữ đang rải những bông tuyết ngọt ngào...

*****

Kudo Shinichi đặt hành lý xuống một chỗ trong căn hộ mới mua. Căn hộ này là Mark tìm hiểu giúp anh, chiều nay anh đã gặp và kí kết việc sang nhượng với chủ cũ. Trước đó do còn phải giải quyết nốt một số công việc ở London nên Shinichi vẫn chưa có cơ hội đến xem xét. Giờ phút này, anh không vội xếp hành lí mà chậm rãi đi quanh căn nhà một vòng. Ra ngoài ban công, anh gật đầu hài lòng.

Căn hộ nằm trên tầng thứ 30, ban công hướng về biển, liếc mắt có thể thấy biển xanh trong lành rộng hút tầm mắt, trên cao, ánh hoàng hôn đỏ rực đang thong thả rơi xuống, cả một thế giới trước mắt như chìm vào sắc hồng. Ran, cậu có thích nơi này không? Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cùng nhau đi câu cá, có được không?

Một tiếng "a" vang lên bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Shinichi giật mình, anh nhìn sang bên cạnh. Một cô gái tóc rối bù, mặc pijama, chân đi dép trái, tay cầm cốc cà phê đang trợn tròn mắt chỉ vào anh.

"A, tên lừa đảo, anh là chủ nhân mới của căn nhà này sao?"

Shinichi muốn vỗ trán,   không ngờ lại có thể gặp lại cô gái này. Trong lúc nhất thời anh khó thể nhận ra, người có bề ngoài thanh lịch buổi sáng cùng với cô gái nhếch nhác này là một. Cô gái bỗng chốc mỉm cười thân thiện, giơ tay lên tỏ ý muốn bắt.

"Chào hàng xóm mới, tôi là Wako San, rất vui được gặp lại."

Shinichi lúc này mới ý thức được việc cô gái này đứng đây là không hợp lý:

"Sao cô lại ở đây? Đây là ban công nhà tôi mà!"

San nhìn anh với ánh mắt khó hiểu:

"Bà chủ cũ không nói với anh à? Đây là ban công chung của hai nhà. Nếu không vị trí đẹp như vậy, đâu dễ dàng mà bỏ trống."

Nói đến hai tòa căn hộ này cũng có chút cố sự, người kiến trúc sư tạo ra tòa nhà rất yêu thương vợ mình. Vì để cho vợ vui lòng, ông ta đã tự mình dành riêng cho bản thân một tầng với tầm nhìn đẹp nhất, một căn nhà rộng nhất để cho hai vợ chồng ông cùng con cái dọn đến ở. Tuy nhiên, ngay ngày chuyển đến, cả gia đình đã gặp một tai nạn xe thảm khốc, vị kiến trúc sư kia cùng một đứa con gái đã không qua khỏi. Bà chủ ngôi nhà quá đau đớn, cho rằng ngôi nhà này mang lại xui xẻo nên đã quyết định xây một bức tường chia đôi căn hộ ra làm hai rồi đem bán đi. Bức tường vừa lúc chia đôi ban công ra làm hai, không biết có phải còn luyến tiếc không, bà chủ lại giữ nó nguyên vẹn.

San hồi tưởng một chút, trong lòng vừa than thở sau này không thể lại chiếm dụng cái ban công này một mình nữa.

"Tên của anh là gì vậy?"

Wako San vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi anh trả lời. Những tia nắng cuối cùng của một ngày từ hướng mặt biển chiếu lên người cô sắc đỏ say lòng người làm cho tầm mắt anh nhìn cô có chút mông lung, trong giây lát đó anh  đã thất thần.

Thầm mắng mình nghĩ lung tung, lại mắng tên thư kí nào đó chọn chỗ mà không tìm hiểu kĩ, anh xoay người lại, đi thẳng vào trong phòng.

Gì vậy? San tự hỏi. Mình mất công giới thiệu như vậy mà lại bị ghẻ lạnh như vậy sao? Bộ dạng mình khiến người ta ghét đến vậy à?

Cô nhìn mình từ đầu đến chân rồi kết luận. Ừ, đúng là hơi đáng sợ thật. Haha...

Wako San cũng không bận tâm nhiều. Cô cầm cốc cà phê uống dở cho lên miệng, cốc trà đã lạnh đi phân nửa. Hoàng hôn đã buông xuống, không còn gì để ngắm, cô cũng đóng cửa lại đi vào phòng.

******
Bốn phía như lọt vào sương mù, Wako San không biết mình đang ở đâu, cô cứ đi tiếp một cách vô định...

"...Cậu là người mà tớ yêu thương trân trọng suốt cuộc đời này...tốt nghiệp rồi, kết hôn với tớ nhé!"

Chàng trai mặc áo comple màu đen đang chìa tay ra với cô.

Cảnh tượng lại thay đổi đến trong một chiếc xe. Giọng một cô gái vang lên:

"Shinichi, sau này già chúng ta đến đây sống nhé!"

"Cậu thích đến vậy cơ à?" Lại là giọng chàng trai vừa nãy...

"Ừ, khi đó chúng ta sẽ mua căn hộ hướng về phía biển, mỗi ngày có thể đi dạo trên bờ biển, có thể câu cá, ngắm hoàng hôn hoặc sao trời. Ừm tốt nhất là nhà của chúng ta ở trên cao một chút, như vậy có thể ngắm hoàng hôn rõ hơn. A, chúng ta còn có thể đưa con cháu đến chơi đùa trên biển nữa. Tuyệt quá phải ko?"

Tiếng nói vừa dứt, môn thanh âm khác lại vang lên, giọng nói trầm trầm hòa cùng tiếng sóng vỗ:

" Bạn gái hay bản thân là do ngươi chọn, trò chơi... chính thức bắt đầu..."

Wako San bật dậy, mồ hôi đã tỏa ra như tắm. Lâu lắm rồi cô không mơ giấc mơ đó, không hiểu vì điều gì, cô không thể nhớ bất kì thứ gì xảy ra trong mơ. Giọng nói của chàng trai và cô gái đó rất mơ hồ như hòa lẫn vào trong đêm đen. Wako San nghĩ mãi không ra, cô đành trùm chăn, cố gắng để giấc ngủ đến tìm mình lần nữa. Nếu có Tochi và Hachi ở đây, cô có thể dễ dàng ngủ yên được rồi.

*

Một nơi khác, ở bên cạnh nhà San, cơn gió từ ban công thổi vào cánh cửa đang mở, làm lật những trang sách của một quyển sổ màu xanh đang mở, trên đó mỗi trang đều có những dòng chữ được viết tay rất đẹp...

"Ngày...tháng...năm...

Ran, hôm nay lớp học kết thúc sớm, tớ đã ra khỏi trường và đi dạo. Cậu biết không, không ngờ học kinh tế lại thú vị như vậy, thầy giáo và bạn bè ở đây đều rất thân thiện. Lúc đi doanh quanh, không hiểu từ bao giờ tớ đã đến dưới chân tháp Bigben nữa. Tớ nhớ lại lúc đó, cậu giận dỗi vì tớ không nói mình cũng ở đây, còn tớ vì quá suốt ruột mà tỏ tình với cậu. Cậu biết không, tên Heiji đó đã bực bội suốt nhiều ngày vì việc đó đấy. Không hiểu sao tớ cảm thấy rất hạnh phúc. Có lẽ giống ai đó từng nói: "Kí ức về việc được yêu thương có thể sẽ là động lực cho một người sống cả cuộc đời." Tớ bây giờ đang sống rất tốt, cậu đừng lo lắng gì nhé!"

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay có mấy đàn em khóa dưới đến tặng Chocolate và tỏ tình với tớ, lúc này mà có cậu ở đây, chắc chắn cậu sẽ giúp tớ đuổi họ đi phải không?"

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay tớ nhìn thấy Nữ hoàng quần vợt, chị ấy không nhận ra tớ... có vẻ chị ấy đã lấy được người mình yêu và đang rất hạnh phúc. Tớ thật lòng chúc mừng cho họ..."

"Ngày...tháng...năm..."
"...."

Gió cứ vậy nhẹ đưa, đưa bao nhiêu câu chuyện của một chàng trai... cuối cùng dừng lại ở một trang giấy, màu mực còn rất mới...

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay, tớ gặp một cô gái có đôi mắt rất giống cậu, trong giây lát, tớ đã nghĩ đó là cậu. Tớ thật khờ phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top