Chương 1-4

Chương 1: Cầu hôn

Ánh trăng sáng rọi trên vòm trời đầy sao. Mùa thu đã đến, cuộc sống vẫn đang trôi qua, tấp nập nhưng cũng rất êm đềm...

8h50' tối, tại 1 ngôi nhà trong khu 5 quận Beika, một cô gái nhỏ bước ra từ phòng tắm, cô khẽ ngáp một cái. Vừa lau cái đầu đang ướt sũng của mình, cô đưa tay với lấy bức ảnh đặt ngay đầu giường. Trong ảnh, cô cùng một chàng trai đang đứng trên một cánh đồng hoa đẹp mắt. Bức ảnh được chụp cách đâu ko lâu. Khẽ vuốt ve người trong hình, cô mỉm cười dịu dàng.

Tiếng nhạc chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô gái, cô đưa tay với chiếc điện thoại nắp gập cổ lỗ nào đó:

"Alô..."

"Ran à, tớ Sonoko đây, hôm nay cậu có gặp Shinichi ko?" - đầu dây bên kia, Sonoko sốt ruột nói.

Shinichi? Ran hơi bất ngờ, Sonoko hỏi Shinichi làm gì nhỉ?

"Ko, hắn ta ns bận việc gì đó, có chuyện gì à?"

"Bận cái gì chứ, tớ thấy hắn ta đang dẫn cô nào đi chơi ở đây này."

"Đi chơi thì đi, mà khoan...CÁI GÌ CƠ!!!!" Đầu óc bắt đầu phản ứng lại, Ran vội vàng bật dậy"Cậu nói ở đâu..."

***

"Con ngựa số 4 đang dần tiến về đích, có về kết quả cuộc đua đã quá rõ ràng..."

"Yeahh!! Tuyệt vời, lần này thánh đua ngựa đã đứng về phía ta rồi háhá..." Dán mắt vào màn hình tivi mới tậu, ông Mori hét lên đầy phấn khích.

"Bố ơi, con ra ngoài một chút nhé!" Một cơn gió vụt qua cùng với tiếng đóng sầm cửa, căn phòng lại trở về như ban đầu.

Kogoro Mori bây giờ ms phản ứng quay đầu lại. Quái! Gió đập cửa à? Mà thôi kệ đi, đang lúc quan trọng. Nghĩ rồi, ông lại tiếp tục công cuộc theo dõi đua ngựa còn dang dở lúc trước.

***

Rời khỏi nhà, Ran vội vàng bắt taxi tới điểm được chỉ dẫn. Shinichi, tốt nhất là ko phải, nếu ko cậu cứ chuẩn bị tinh thần ở nhà dưỡng bệnh đi. Ran nắm chặt 2 tay, , một làn khói đen bay xung quanh đỉnh đầu cô. Qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn cô vs đôi mắt hoảng sợ.

Tropical Land, gần 9 rưỡi, Ran đứng trước một khung cảnh tối om ko một bóng người. Thay bằng làn khói nào đó lúc trước, một đàn qua đen bay qua đầu cô. Được lắm Sonoko, dám lừa tớ, mai cậu sẽ biết tay...

Đằng nào cũng đã ra ngoài, Ran ko về ngay mà đi dạo xung quanh. Bước vào tháng 7, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn. Ánh trăng sáng trên cao soi rõ con đường nhỏ vắng lặng. Cô bước thật chậm, tự giẫm vào cái bóng của mình rồi lại bật cười như một đứa trẻ. Đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi Shinichi lấy lại hình dáng của bản thân. Lúc đầu cô đã rất tức giận vì bị lừa dối nhưng thời gian và tình cảm của Shinichi đã làm cho cô quên đi tất cả. Mọi thứ lại về với trật tự của nó, Shinichi vẫn làm một thám tử nổi tiếng, còn cô, vẫn đứng ở cạnh anh như trước, đối với cô đó là niềm hạnh phúc, hạnh phúc vì cuộc sống cứ vậy mà trôi qua. Ai... Mới gặp hôm qua mà cô lại nhớ anh rồi, thật ko có tiền đồ mà =.= ngốc quá, cô tự gõ vào đầu mình, lầm bầm vài câu rồi lại đi tiếp.

Giữa khung cảnh tối om, Ran như nhìn thấy hình ảnh mình cùng Shinichi lần đầu tiên tới đây. Mọi thứ ở đây vẫn ko hề thay, giống như sóng gió mà hai người trải qua cũng chỉ là giấc mơ dài, một giấc mơ mà khi nghĩ lại, vừa ngọt ngào vừa đau thương...

Điện thoại rung lên trong túi áo, bài hát Some bodys love some bodys vang lên, là bài hát cô cài riêng cho Shinichi.

"Ừ?"

"Ran à, giờ cậu đang ở đâu thế?"

"Giờ tớ đang đi dạo, có việc gì ko Shinichi?" Cô hỏi.

" Cậu bước tiếp thêm 5 bước đi."

"Hả, cậu đang ở đâu thế?" vừa hỏi cô vừa đi giống như anh nói.

Shinichi ko trả lời mà bắt đầu đếm:

10.9.8,7,...,3,2,1

Phụtt...

Những cột nước cao từ dưới đất bật lên xung quanh Ran. Giờ cô ms để ý mình đã đi đến trung tâm khu giải trí từ bao giờ. Chưa hết bất ngờ, những toà nhà xung quanh cùng những cây bụi đã sáng bừng lên bởi ánh đèn led đủ sắc màu... Giữa trung tâm của ánh sáng ấy, một dòng chữ to đùng đập vào mắt cô: RAN MORI, LẤY TỚ NHÉ!

"A..."

Ran hô nhỏ, mặt cô nóng lên dần dần, trái tim nhỏ ko đập theo qui luật. Đại não ngừng hoạt động, cô ngốc nghếch nhìn.

Giọng nói trầm ấm của Shinichi truyền vào tai cô:

"Thích chứ?"

Cùng với giọng nói của anh, cột nước cũng nhanh chóng rút xuống. Sau màn nước, Shinichi đang cầm điện thoại đứng ở đó mỉm cười dịu dàng với cô. Khác với ngày thường, hôm nay anh mặc một bộ comple đen sang trọng làm tôn lên vẻ điển trai của mình, khiến anh chững chạc hơn rất nhiều. Anh đứng đó, nhẹ nhàng đi về phía cô.

Ran nhìn anh từng bước đến gần mà đỏ bừng mặt, cô cúi đầu bối rối:

"Cậu... Những thứ đó là gì vậy..."

Shinichi dừng lại khi đã đứng gần cô. Nhìn Ran, ko hiểu sao những gì mà anh đã học trước để nói lại biến mất ko còn tung tích trong đầu =.= . Anh hít một hơi thật sâu, được rồi, giờ ko phải lúc suy nghĩ lại, nói đại đi =.= , anh thò tay vào túi lấy một hộp nhỏ rồi dùng ánh mắt thâm tình chỉ dành riêng cho cô, anh nói:

" Ran Mori, cậu có biết tớ đã chờ ngày hôm nay lâu thế nào ko? Tớ biết tớ mang cho cậu nhiều mệt mỏi, tớ còn rất nhiều khuyết điểm. Nhưng đối với tớ, cậu là người quan trọng nhất, là người mà tớ muốn dùng cả quãng đời còn lại để trân trọng, yêu thương. Hôm nay, vào giờ khắc này, 9h34' tối ngày 1/7/2015, thời gian một năm tớ nói lời yêu cậu, Ran Mori, cậu có thể cho tớ biết, tốt nghiệp rồi, cậu sẽ kết hôn với tớ chứ?"

Mùa thu năm 18 tuổi, giữa trung tâm của những ánh sáng muôn màu, đã có một chàng trai nói với cô những lời như thế... Ko có nhà hàng sang trọng, ko có ánh nến đỏ, những bản nhạc du dương hay kiểu qùy gối kinh điển nhưng đối với cô thật tuyệt vời. Chỉ là những lời nói đơn giản nhưng đủ để khắc sâu vào trái tim cô, khiến cô rung động thật mạnh vì cảm động... Cô cứ vậy ngơ ngẩn nhìn anh.

Shinichi hiện giờ đang rất lo lắng cô ko đồng ý, kế hoạch này anh đã phải nài nỉ Sonoko làm quân sư giúp đỡ cho anh, rồi còn phải đi làm chân chạy vặt cho cô nàng mất mấy ngày. Lần này ko được lần sau nhờ ai giúp đây? =.=

"Đeo cho tớ đi!" Ran khẽ nói, dù mọi thứ sau này có khó khăn hay vất vả, thì ở giờ phút này, cô vẫn quyết định ở bên cạnh anh.

"Hả" Shinichi giờ mới tỉnh táo lại, anh cuống quýt đeo cho cô rồi chìa tay lại:

"Cậu cũng đeo cho tớ. :)))"

Ran đỏ mặt đeo lại cho Shinchi, vòng tròn nhỏ đính một viên đá hình trái tim đơn giản như kết nối hai sinh mệnh của họ với nhau. Anh vui vẻ ôm cô vào lòng:

"Sau này cậu ko được tháo ra đâu nhé"

Ran ko phản kháng, lặng im để anh ôm, khẽ nói như muỗi kêu:

"Ukm"

Những cơn gió mát đầu thu như chúc phúc cho đôi trẻ đang ôm nhau ở đó. Chàng trai và cô gái đều đang hạnh phúc, hạnh phúc vì may mắn gặp được nhau, bên cạnh nhau và hạnh phúc vì có được thế giới của mình ....

Chương 2: Con rể vs bố mẹ vợ

"Này, khoan đã Shinichi!" Ran bất an vội vàng kéo anh lại.

"Sao vậy?" Shinichi tỉnh bơ nhìn Ran đang bối rối bám chặt tay áo anh.

"Cậu ko định bây giờ vào nói chuyện với bố tớ chứ?" Ran đổ mồ hôi.

Mori Ran giờ phút này rất muốn tìm một cái động để chui xuống. Cô hối hận rồi, cái tên bạn trai ngốc vừa được đồng ý kết hôn hôm qua đang định đánh nhanh thắng nhanh đi đến nói chuyện với bố mẹ cô kìa T.T . Ôi trời ơi, cô phải làm gì đây, kết hôn ở tuổi này, bố mẹ sẽ giết cô mất, mà cái thủ phạm gây ra án mạng hại người kia đang đứng phởn phơ trước mặt cô, cô có nên đánh ngất cậu ta rồi khiêng đi để tránh thảm kịch xảy ra ko???? =.=

"Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ thuyết phục được bố mẹ cậu mà, cứ tin ở tớ." Shinichi xoa đầu Ran an ủi, cuộc chiến với bố mẹ vợ tương lai, anh đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, lần này ra quân chỉ được phép thành công, ko được phép thất bại.

"Nhưng..." Ran còn lưỡng lự, yên tâm thế nào được chứ...

Anh khẽ cười:

"Sớm muộn cũng phải nói mà, ko sao đâu."

Ran ngẩng đầu lên thấy đôi mắt đối diện đang trấn an chính mình, nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt anh là một chút lo lắng anh giấu giếm, nó làm tâm của cô mềm ra. Khẽ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, được rồi, chết sớm siêu sinh sớm, có anh ở đây, tất cả đều ko quan trọng, khó khăn anh sẽ cùng cô gánh vác, che chở cho cô...
***

Toshiwa là một nhà hàng mới mở ở quận Haido, mặt tiền rộng rãi thoáng mát, ko gian được phủ lên một màu be ôn hoà cùng với kiến trúc vừa cổ điển vừa hiện đại, lại thêm đồ ăn hết chỗ chê khiến nơi này rất được ưa chuộng. Giữa khung cảnh tao nhã ấy, ở gần ô cửa sổ, một người đàn ông đang vô cùng thích ý nhấp nháp ly ruợu vang trên tay. Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng càu nhàu:

"Này, anh có dừng lại ngay đi ko? Con còn chưa đến mà, thật là bất lịch sự."

Người đàn ông cự lại ngay:

"Với con, tôi còn phải giữ ý sao, tôi thích thì tôi cứ làm đấy"

Hai người đó ko ai khác là ông Mori và bà Eri, hiếm khi gặp mặt nhưng vừa gặp đã cãi nhau ỏm tỏi =.= . Hai người giống như hai đứa trẻ dỗi nhau, ngoảnh đầu sang một bên ko thèm để ý đối phương.

Cánh cửa chính bật mở, Ran và Shinichi cùng nhau bước vào.

"Ran!"

Ông Mori vui vẻ gọi khi thấy con gái tới nhưng khi nhìn thấy Shinichi ông xụ mặt xuống ngay. Từ sau khi mọi chuyện vỡ lở ông mới biết bấy lâu nay là do thằng nhóc này dắt mũi mình. Hừhừ, ko những danh tiếng bị tụt dốc, bị mọi người chê cười mà còn ko có ai đến văn phòng ông nữa. Đã thế thằng ranh con đó còn lừa cả con gái ông. Ôi, chỉ nghĩ đến chuyện đứa con gái ngây thơ trong sáng của ông từng ngủ chung, tắm chung lại còn nhiều lần ôm thằng nhóc thám tử láo toét đó mà ông đã muốn điên lên rồi... :v

"Con gái, con đưa thằng nhóc đó đến đây làm gì?" Ông Mori tức giận chỉ tay vào Shinichi nói.

So với Mori, bà Eri bình tĩnh hơn nhiều. Bà khẽ vậy tay:

"Hai đứa đứng đó làm gì, ngồi xuống đi. Có chuyện gì từ từ nói."

Cả hai cùng ngồi xuống, Ran cúi đầu khẽ đẩy tay Shinichi, anh vỗ nhẹ vào tay cô rồi ngẩng đầu lên:

"Cháu có chuyện muốn nói...."

Ngoài cửa, tiếng gió thu khẽ kêu xào xạc trên những tán lá, từng cơn gió mát thổi vào chiếc bàn ngay bên cửa sổ, nhưng cơn gió ấy cũng ko thể giảm bớt nhiệt được toả ra từ đôi vợ chồng nào đó...

"CÁI GÌ? KẾT HÔN? KHÔNG ĐƯỢC! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC!" Ông Mori hét lên.

Mọi người trong nhà hàng cùng quay đầu nhìn nhìn nơi phát ra tiếng nói rồi lại quay đi, đầu năm nay thật là ko yên bình a~

Ông Mori thở hổn hển căm phẫn nhìn hai đứa nhóc trước mặt. Tự nhiên con bé lại mời hai vợ chồng đi ăn thế này, đúng là vô sự hiến ân cần mà. Đùa cái gì vậy, dù con gái ông lấy thằng nhóc đó là chuyện sớm muộn nhưng bây giờ thì chưa được, ông ko thể đưa con gái mình cho giặc được. Ông nhất định phải đập chết nó từ trong trứng nước... =.= . Bà Eri cũng ko muốn con gái lấy chồng quá sớm. Hai người nhìn nhau âm thầm kết thành đồng minh.

"Tại sao lại ko được?" Shinichi giả vờ hỏi lại.

Kogoro Mori: "Hai đứa còn chưa đủ tuổi."

Shinichi: "Tốt nghiệp rồi bọn cháu sẽ đủ tuổi."

Eri: "Hai đứa chưa hiểu biết nhiều, chưa đủ chín chắn. Khi nào đến lúc thì nới được lấy nhau."

Ông Mori cho bà Eri một ánh mắt tán thưởng, haha, tốt lắm. :v

Shinichi chưa kịp nói gì thì Ran đã ngẩng đầu lên bênh vực:

"Bố mẹ cũng lấy nhau sớm đấy thôi!"

Kogoro: "..."

Eri: "..."

Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, tại sao con gái của họ chưa lấy chồng mà đã bênh vực người ngoài thế này??? Hai vợ chồng nhìn cô con gái với ánh mắt u oán. :)))

"Khụ..." Ran bị bố mẹ nhìn đến đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Con chỉ nói sự thật thôi!" Trong lòng Ran gào thét: Là hành động bộc phát bênh vực lẽ phải được ko? =))

Hai vợ chồng đồng tình nhất trí ko nhìn đứa con phản gia kia. Quay sang Shinichi, ông Mori quyết định sống chết cũng ko được thua, người ta nói giận quá mất khôn quả ko sai, ông nói:

"Không được là ko được, con gái nhà Mori sẽ ko gả ra ngoài!"

"Ông đang nói cái gì thế?"

"Bố đang nói cái gì thế?"

Cả hai người đồng thanh nói, đùa cái gì vậy, không gả ra ngoài, vậy ông đang bảo con gái ông không được lấy chồng, cả đời ở nhà với lão già như ông phải ko??? Ko muốn thì cũng phải chọn lựa từ ngữ hợp lí chút chứ =))

Kogoro Mori giờ mới ý thức được mình nói hớ, khẽ ngẩn người, ông bịp tay vào miệng, mình vừa nói cái gì vậy? Nhưng lời đã nói ra ko rút lại được, cùng lắm thì sau này ta lật lọng. Bình tâm lại, ông ưỡn ngực thẳng người kiêu ngạo nhìn Shinichi đầy khiêu khích. Nhóc con, xem mi xử lí như thế nào =))

Trái với suy đoán của mọi người, shinichi ko chút lúng túng, anh nhấp một nhụm cà phê nhỏ, quay lên mỉm cười đầy thản nhiên:

"Được, Ran ko thể gả ra ngoài, vậy cháu sẽ gả cho cô ấy!"

Ông Mori: "..."

Bà Eri: "..."

Ran: "..."

Một nhà ba người cứng họng, hỗn độn trong gió. Đây là cái lí thuyết gì vậy trời...

Gió vẫn thổi, cỏ vẫn lay, trận chiến này, con rể tương lai đại thắng... =)))

***

Tin tức về việc thám tử lừng danh Kudo Shinichi sẽ "gả" cho Mori Ran bùng nổ trên các trang mạng: Facebook, Twitter, Weibo,... Đều cập nhập và bàn tán về tin này. Bao nhiêu cô gái than khóc vì một chàng trai "kim cương" đã có chủ, bao nhiêu chàng trai choáng váng vì kết luận hùng hồn của Shinichi... Mọi người đều trêu chọc còn Shinichi vẫn cười bình thản thừa nhận tin này. Ran đi sau anh chỉ có thể bất đắc dĩ than thở: Shinichi, cậu đắc ý đến thế sao? Shinichi, cậu có thể mặt dày vô sỉ hơn chút nữa được ko???? =.= =))

Chương 3: Bắt cóc

Thời gian như thoi đưa vùn vụt đi, chẳng mấy chốc Ran và Shinichi đã tốt nghiệp trung học...

Tháng 3, hoa anh đào nở rộ khắp muôn nơi, những cơn gió lạnh làm cho những cành cây rung rinh. Trong đêm, nơi con đường ngập tràn những cây hoa anh đào được gắn đèn led sáng rực cùng những cánh hoa màu hồng phấn bay lả tả trên không trung, có 2 người đang đi bộ sau bữa cơm tối.

"Chà, lạnh quá!" Ran khẽ cọ cọ hai bàn tay vs nhau rồi phả một hơi đầy khói trắng làm ấm.

"Hừ, đã biết lạnh rồi còn ko mang găng tay theo." Shinichi đi đằng sau cằn nhằn, anh đưa tay ra rồi nói: "Lại đây!"

Ran khẽ cười rồi ngoan ngoãn chạy lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô cho vào trong túi. Còn cô thì tiếp tục đưa tay còn lại quơ quơ giữa ko trung cố đỡ lấy thật nhiều cánh hoa rơi rồi cười ngốc nghếch.

"Kêu lạnh mà còn giơ tay ra nữa, muốn ngắm thì ngắm tớ đây này" Anh khẽ kéo đầu cô lại ns. Thật là, có ai như cô ko, đi hẹn hò mà ko quan tâm đến người bên cạnh. Kế hoạch của anh khi chọn con đường này là cả hai nắm tay nhau cùng ngắm hoa, lãng mạn biết bao, ai ngờ cô vì mấy thứ vô chi ấy mà bỏ quên luôn anh. A... Anh phát ghen lên rồi!! =.=

"Tớ thấy tuyệt mà, dùng bàn tay cảm nhận, có cảm giác thật tưởng niệm." Ran quay sang anh cười toe.

"Tớ đang ở đây, cậu còn tưởng niệm ai nữa!" Shinichi vẫn ko chịu thua.

Tên này... Ran xụ mặt xuống, trừng mắt nói:

"Vậy cậu cho tớ đi bộ rốt cuộc để làm gì?"

Shinichi bình tĩnh đáp:

"Tớ muốn cho cậu tiêu cơm một chút, lúc nãy cậu ăn nhiều thế nhỡ đến lúc mập ra ko mặc được váy cưới thì nguy." Dù thế nào cũng ko thể nói anh có mục đích sến sẩm vừa bị tan tành đó. =.=

"Cậu.... Shinichi chết tiệt!" Bị chọc quê, Ran đỏ mặt tức giận chạy đi trước.

Đằng sau, Shinichi khẽ cười thong thả bước. Anh và cô vẫn như vậy, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau mấy chuyện linh tinh, thỉnh thoảng anh sẽ chọc cô tức giận. Cô giống như một đứa nhóc,nhanh bực mình cũng sẽ nhanh quên. Cuộc sống vì vậy mà trở nên tuyệt vời hơn, ngọt ngào theo cách mà chỉ có anh và cô hiểu.

***

"Shinichi, đâu là đâu vậy?" Ran quơ quơ tấm poster trên tay.

Shinichi liếc mắt một cái rồi nói:

"À, Đó là thành phố mới được xây dựng xong nửa năm trước, Shoha"

"Shoha?"

Shinichi vừa lái xe vừa giải thích:

"Ừ, nghe nói sau cơn động đất và sóng thần 5 năm trước, một hòn đảo lớn xuất hiện ở phía Đông Nam Nhật. Đó là một vùng đất trù phú về thiên nhiên và khoáng sản nên chính phủ đã quyết định đầu tư xây dựng một thành phố lớn, còn xây cả cầu bắc ngang qua biển để đến đó nữa. Tớ nghĩ trong tương lai nó sẽ sớm phát triển sánh ngang với Tokyo của chúng ta."

Ran ngạc nhiên nói:

"Oa, thật sao?" cô cầm lên nhìn tấm poster nhiều hơn một chút. Chỉ thấy trong ảnh là toàn cảnh một thành phố lớn đông đúc với đường bờ biển dài xanh tươi bao quanh. Càng nhìn càng cảm thấy thú vị, Ran hào hứng nói:

"Shinichi, sau này già chúng ta đến đây sống nhé!"

Shinichi cười nói:

"Cậu thích đến thế sao?"

Ran gật đầu, trong lòng mường tượng một tương lai xa xôi:

"Ừ, khi đó chúng ta sẽ mua căn hộ hướng về phía biển, mỗi ngày có thể đi dạo trên bờ biển, có thể câu cá, ngắm hoàng hôn hoặc sao trời. Ừm tốt nhất là nhà của chúng ta ở trên cao một chút, như vậy có thể ngắm hoàng hôn rõ hơn. A, chúng ta còn có thể đưa con cháu đến chơi đùa trên biển nữa. Tuyệt quá phải ko?"

Shinichi bên cạnh nghe Ran thao thao bất tuyệt cũng cười gật gù:

"Được, tất cả theo ý cậu hết...A, đến nơi rồi!" Anh nhanh chóng đạp phanh để xe dừng lại trước nhà cô.

Ran còn tiếc nuối chưa kịp nói hết, đi ra khỏi xe cùng anh. cô bất mãn nói:

"Shinichi, cậu ko có ý tưởng gì sao?"

Shinichi bất đắc dĩ cười, anh tiến gần nhẹ nhàng hôn lên trán cô nhóc đang ko yên kia, anh cúi xuống ns:

"Chúng còn nhiều thời gian mà, còn bây giờ, đi vào và ngủ sớm đi cô nương, ngày mai chúng còn phải đi chụp ảnh cưới nữa, tớ ko muốn có một cô dâu đem bộ dạng gấu trúc đến đâu!"

"Nhưng..." Cô còn chưa nói hết nha.

"Còn việc gì nữa sao? Hay cậu muốn về nhà tớ?" Anh trêu chọc.

"Ko có!" Cô tức giận trừng anh, tên vô sỉ này =.=

"Không có thì mau vào đi!" Anh ra lệnh.

"Ừ!" Cô nói to rồi nhanh chóng đi vào nhà.

Shinichi lắc đầu mỉm cười vì cô gái ngốc nghếch nào đó. Anh quay xe về nhà. Còn 1 tuần nữa thôi, Ran sẽ chính thức trở thành vợ anh...

***

"Tin bão khẩn cấp, vào chiều tối ngày hôm nay 25/3/2016. Một cơn bão lớn sẽ đổ bộ vào phía đông Nhật, sức gió dao động từ cấp 12 giật trên cấp 13 biển động mạnh, đề nghị tàu thuyền ko di chuyển trong ngày hôm nay...."

"Ran, cậu thích cái này ko?" Sonoko giơ hai chiếc cốc đôi hình một cặp bóng bay.

"Trông được đấy" Ran nghiêng đầu qua rồi nói.

Hôm nay trước khi đi chụp ảnh cưới cô có hẹn đi mua sắm vs Sonoko, nói là cái gì mà chấm dứt cuộc sống độc thân 19 năm =.= . Cũng mua được khá nhiều đồ linh tinh. Cô bỗng nhìn thấy một quyển sổ nhỏ màu xanh lục khá tinh xảo, cô hỏi:

"Quyển sổ này gắn ảnh vào được phải ko ạ?"

Cô nhân viên mỉm cười:

"Đúng rồi, nếu qúy khách có sẵn ảnh, chúng tôi sẽ làm miễn phí cho qúy khách!"

Cảm thấy thú vị, Ran nhanh chóng lấy một tấm ảnh trong ví ra cho cô bán hàng. Thấy mùi náo nhiệt, Sonoko lập tức ngó sang:

"Chu choa... Nhật kí vợ chồng cơ đấy, tình củm quá ta!"

"Không phải vậy đâu, cậu đừng nghĩ linh tinh!" Ran đỏ mặt chối, tuy nhiên cô vẫn tút riêng nó vào túi áo.

"Còn chối nữa, hôhô, thôi, vợ ra chờ chồng cậu trước đi, tớ đi rửa tay rồi ra ngay." Sonoko vẫy tay rồi đi về hướng nhà vệ sinh.

Ran bật cười vì cô bạn rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Shinichi à, tớ xong rồi, cậu đến đón tớ và Sonoko đi."

Đầu dây bên kia, Shinichi vừa lái xe vừa trả lời:

"Ừ tờ đang trên đường tới đây, đợi chút nhé... Ừ... Ừ... Bye"

Cúp điện thoại, Shinichi vui vẻ vừa nhìn đường vừa huýt sáo. Bỗng, anh nhìn thấy một người đàn ông làm anh chú ý, hắn ta vừa đi vừa ngó quanh ngó quất xung quanh rồi đi vào một ngõ nhỏ, những bước đi làm cộm lên đằng sau chiếc áo, một vật cứng dắt sau lưng.

Súng! Anh khẳng định. Ko được rồi, anh phải theo dõi hắn ta.

"Đâu rồi?" đi theo một đoạn, Shinichi mất dấu nơi cuối con hẻm, anh nhìn ngó xung quanh.

Bốp...

Tiếng động vang lên, Shinichi ngã quỵ xuống đất bất tỉnh. Đằng sau anh, người đàn ông lúc nãy cười trào phúng:

"Đúng là thằng nhóc ngu ngốc!"...

***

"Sao lâu thế nhỉ?" hơn 30 phút mà ko thấy cả Shinichi và Sonoko, cũng ko liên lạc được, Ran đứng ngồi ko yên. Một cảm giác khó chịu trào lên trong cô. Đành vậy, cô quay trở lại nhà vệ sinh.

"Sonoko, cậu ở đâu?" Ran đứng trước cửa gọi.

"Ưm ưm" một lực đạo từ đằng sau bất ngờ chụp lấy ép chiếc khăn vào miệng Ran, sau vài giây giãy giụa, cô ngã khụy xuống, ngủ thiếp đi.

****

Tỉnh dậy, Ran thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô. Ran khẽ nheo mắt vì ánh sáng, cô hỏi:

"Ông là ai?"

Người đàn ông quay lại nhìn cô cười:

"Xin chào cô Mori, tôi là Cognac, thành viên cuối cùng của tổ chức áo đen..."

Chương 4: Lựa chọn

Tỉnh dậy, Ran Mori thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô. Ran khẽ nheo mắt vì ánh sáng, cô hỏi:

"Ông là ai?"

Bóng lưng của người đàn ông hơi khựng lại. Nhanh chóng, người đàn ông quay lại nhìn cô cười:

"Xin chào cô Mori, tôi là Cognac, thành viên cuối cùng của tổ chức áo đen..."

Cognac? Thành viên tổ chức? Ran ngạc nhiên, cô lùi vào tường, cảnh giác:

"Ông muốn gì ở tôi?"

Cognac là 1 người đàn ông chừng 35 tuổi có một khuôn mặt trắng trẻo văn nhã, đôi mắt bình lặng khiến hắn trông giống như một nhà trí thức hơn là một tên tội phạm nguy hiểm. Cognac nhẹ nhàng cười:

" Cô sẽ biết ngay bây giờ thôi!"

Nói rồi, hắn đưa tay ấn một nút trên bàn. Bấy giờ Ran Mori mới để ý, trước mặt cô còn một hệ thống bảng điều khiển cùng với mấy màn hính lớn trên tường. Màn hình bên phải vụt sáng phản chiếu hình ảnh củ một nhà kho nhỏ. Bên trong, một chàng trai đang ngồi trên ghế, đầu anh gục xuống. Mái tóc loà xòa rủ xuống che khuất khuôn mặt của anh. Nhưng Ran Mori biết, người đó là ai. Cô hoảng hốt bật dậy:

"Shinichi, Shinichi,..." Ran hét lên gọi như muốn người trong màn hình tỉnh dậy. Cô giận giữ quay lại nhìn Cognac:

"Ông đã làm gì cậu ấy?"

Cognac bình tĩnh đáp:

"Ko có gì, chỉ cho cậu ta ngủ chút thôi, chưa chết đâu."

"Rốt cuộc ông đang muốn làm gì, nếu ông động đến cậu ấy, tôi sẽ ko tha cho ông." Ran gằn từng chữ, bàn tay cô xiết chặt, đôi mắt cảnh giác theo dõi mọi cử chỉ của người đàn ông trước mặt.

Cognac ko hề nao núng trước lời cảnh cáo của Ran, hắn cười khẽ:

"Tốt nhất cô đừng làm gì dại dột, nếu ko..." Cognac đưa mắt liếc nhìn màn hình "...thằng nhóc đó ngay lập tức sẽ tan xác."

Bom? Ran hoảng hốt, với đôi mắt thất thần, cô lùi lại:

"Sẽ ko, Shinichi sẽ ko sao, ko sao..." Cô lẩm bẩm, ko biết là cho Cognac nghe hay là cho chính mình nghe.

Cognac trào phúng:

"Với khả năng phá bom trẻ con của thằng nhóc đó ko có cách nào có thể thoát ra, đừng tự thôi miên mình nữa, cô gái!"

Ánh mắt Ran lạnh lẽo:

"Vai trò của tôi là gì? Ông ko đưa tôi đến đây chỉ để cho tôi chứng kiến những điều này chứ!"

Hắn hơi nhếch mép:

"Dĩ nhiên là ko! Hôm nay tôi sẽ dùng cô làm cho tên nhóc đó biết, động vào tổ chứ phải trả giá như thế nào, để cho hắn phải chịu đau khổ suốt đời..." Màn hình còn lại sáng lên hiện ra một vách đá. "Nơi này sẽ dành cho cô, ngày hôm nay tôi sẽ cho hắn phải lựa chọn, để xem trong phút giây sinh tử sống còn, hắn sẽ cứu ai, mạng sống của hắn hay là cô bạn gái của hắn."

Ran đột nhiên cười:

"Ông ko sợ tôi sẽ chạy trốn sao?"

"Sẽ ko!" Hắn nhìn thẳng vào mắt Ran như nhìn thấu tâm can cô- "Người mà Vermonth coi trọng, cô sẽ ko bao giờ như thế!"

Ý cười tắt dần trên khuôn mặt Ran Mori. Cô im lặng, phải, cô sẽ ko bao giờ làm vậy, bỏ mặc cậu ấy, cô ko làm được. Nhưng Shinichi, phải làm thế nào đây? Shinichi chắc chắn sẽ vì bảo vệ cô mà hi sinh bản thân mình. Đó là điều mà cô ko thể tiếp nhận được. Cô, phải làm gì để cứu Shinichi đây?

Trái tim Ran dần chìm xuống đáy vực, cô cảm nhận một cách rõ ràng nỗi tuyệt vọng đang bủa vây...

Sự im lặng bao trùm lên không khí trong căn phòng tối. Cognac ngồi trên chiếc ghế nhìn màn hình camera. Ran cúi đầu trầm tư, trong lòng cô đang có hàng trăm suy nghĩ thay nhau vụt ra khiến cô muốn nổ tung. Cả hai cứ như vậy một lúc lâu, bỗng một tiếng nói cất lên:

"Chúng ta, hãy làm một thoả thuận đi!"

***

Sắc trời chiều chìm vào một màu ảm đạm u tối. Trong một căn phòng nhỏ nằm cách biệt khu dân cư, một dòng khí nhỏ mùi khó ngửi được ra tràn ngập khắp phòng.

Tiếng ho vang lên, Shinichi Kudo dần mở mắt. Căn phòng xa lạ trước mặt cùng ảnh hưởng của thuốc mê làm thần trí anh còn mơ hồ. Nhưng anh biết, mình đã bị bắt cóc.

"Tỉnh?" giọng ns của Cognac vang lên từ một chiếc loa.

Shinichi ôm lấy đầu, anh ngẩng đầu lên hỏi:
"Ông là ai?"

Cognac cười khẽ: "Ngươi biết rượu cognac chứ?"

Shinichi gật đầu: "Một loại rượu mạnh của Pháp được làm từ nho." 'rượu mạnh' 'biệt danh', anh lẩm bẩm, một ý nghĩ khó tin chợt hiện lên trong đầu anh :"Chẳng lẽ..."

Phải, đúng như ngươi nghĩ, ta chính là thành viên của tổ chức." Hắn đáp "Hôm nay chính là ngày mà ngươi cùng đã phá hủy tổ chức của ta, cũng là lần đầu tiên ta gặp ngươi, để kỉ niệm ngày này, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà ra mắt."

Món quà? Trong lòng Shinichi chợt xoẹt qua một tia đau nhói, cảm giác bất an ko tên xâm chiếm lấy trái tim anh. Shinichi im lặng, chậm rãi chờ đợi điều sắp xảy ra.

Màn hình duy nhất trong căn phòn vụt sáng, hắt lên khung cảnh một vách đá cao. Nơi đó, có một cô gái nhỏ được cột ngang hông vào dây thừng đang đung đưa trong gió, cô gái đang nhìn về phía anh.

"RAN..." Shinichi giật mình hét lên, khuôn tái xanh vì hoảng hốt.

Tiếng cười lại phát ra từ chiếc loa:

"Hài lòng chứ thám tử lừng danh?"

Shinichi nghiến chặt răng, ánh mắt anh lạnh băng.

"Rốt cuộc mục đính của mi là gì?"

Hắn lại cười:

"Haha, mới thế mà đã sợ đến mức này sao. Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu đâu! Ngươi nhìn thấy quả bom trên bàn chứ? Trên mặt của nó có một nút đỏ. Trong vòng 3 phút, ngươi có thể lựa chọn, ấn nút đỏ đó hoặc cắt dây bom thì quả bom đều ngừng hoạt động, cửa sẽ mở ra cho ngươi ra ngoài, nhưng cũng đồng nghĩa quả bom của cô gái sẽ nổ. Còn ngược lại, nếu như ngươi đợi qua 3 phút, cô gái sẽ an toàn sống sót." Giọng nói của Cognac đầy trào phúng :" Bạn gái hay bản thân là do ngươi chọn, trò chơi... chính thức bắt đầu..."

Tiếng nói vừa dứt, 3 phút đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Tâm của Shinichi cũng theo đó mà ngày càng trùng xuống. Chỉ có 3 phút, anh nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi nhà giam vững trãi này...

****
Tại một vùng ven biển vắng vẻ, từng cơn gió đang gào thét trên diện rộng, những cây cối xung quanh đều nghiêng ngả theo gió. Nơi một vách đá cao chừng 12m, một sợi dây thừng cũng vì thế mà lắc lư...

Khẽ nhăn mày vì cơn đau truyền đến nơi bụng, Ran Mori nhìn sắc trời u ám trước mắt. Phải rồi, hôm nay đài báo sẽ có bão lớn, vậy mà cô lại xui xẻo phải ở đây lúc này, Ran cười khổ. Ko biết cậu ấy thế nào rồi nhỉ? Ran ngóc đầu nhìn về camera gần đấy.

Từng ngọn sóng lớn vẫn vô tình vỗ vào bờ. Tiếng nói nhàn nhạt của Cognac vang lên bên tai cô:

"Cô gái, đến lúc rồi, cô có 3 phút, hãy nhớ thoả thuận của chúng ta."

Trầm mặc một lúc cô mới đáp:

"Tôi biết rồi!"

Ở bên kia, Shinichi Kudo đang mải tìm lối thoát mà ko chú ý đến. Ran Mori từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao nhỏ. Tay cô khẽ run lên, ko biết là do lạnh, hay là do quyết định sắp làm của mình...
***
"Ồ, thoả thuận?" Cognac xoay ghế lại, hứng thú nhìn cô gái trước mặt.

Ran ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lóe lên một vầng sáng kiên định:

"Tôi muốn được chết thay Shinichi!" Cô đáp " Với sự chính trực cố hữu của cậu ấy, dù là bất cứ ai, cậu ấy cũng sẽ ko để họ chết vì mình. Ông ko phải muốn cậu ấy khổ sở suốt đời sao? Nếu như tôi chết vì cậu ấy, đó sẽ là nỗi đau chí mạng của Shinichi Kudo."

***

Ran nhìn con dao nhỏ trong tay đến thất thần.
"Vì tôi ko có thù oán gì với cô nên tôi sẽ cho cô tự chọn. Khi tôi yêu cầu, cô hãy sử dụng nó, làm thế nào là do cô quyết định. Hãy nhớ, quả bom của cô sẽ ko bị nổ nhưng tôi tùy thời có thể lấy mạng thằng nhóc đó bất cứ lúc nào."

Làm thế nào? Ran lẩm bẩm, khóe miệng hơi cong lên. Cô nên làm gì với nó đây?

"Nhanh lên cô gái." Cognac thúc giục.

Ran Mori giật mình, cũng đến lúc rồi. Cô nhắm mắt lại, giơ con dao lên hướng về phía bụng.

Gió biển ngày càng hung hãn, những cơn gió quất vào mặt Ran đau buốt.

"Shinichi, sau này chúng ta hãy đến đó nhé! Cùng nhau đi dạo trên biển, cùng nhau câu cá và ngắm hoàng hôn, tuyệt quá phải ko?"

Tiếng nói vui vẻ văng vẳng bên tai Ran làm cho cô mở mắt. Cô từng cho rằng, Hai người chỉ có đầu bạc đến già, chỉ có làm bạn cả đời, mới là tình yêu viên mãn. Cô cũng cho rằng, chỉ đi qua năm này tháng nọ, nước chảy thành sông mới được nói là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Thế nhưng bây giờ cô mới hiểu được, tình yêu chân chính, chẳng sợ chỉ có một năm một tháng, từng giây từng phút, kiếp này, nó đều đáng giá.

Nước mắt lặng lẽ rơi từ đôi mắt tím. Cô lấy tay gạt đi, đây ko phải lúc khóc, Ran Mori. Đột nhiên, cô muốn ra đi thật lưu loát và sạch sẽ.

Cô đưa mắt nhìn lên mỉm cười, nhẹ nhàng mà rung động lòng người. Khẽ mấp máy môi, cô nói:

"Xin lỗi cậu, Shinichi."

Giống như có linh cảm ko tốt, Shinichi quay lại nhìn màn hình. Cô gái ấy, giữa những cơn gió mạnh mẽ càn quét mọi thứ, làn tóc đen dài bay bay trong gió cùng chiếc váy trắng tinh đang mặc trên người khiến cô trông xinh đẹp như một nữ thần. Cô gái đó đang cười với anh.

Một tiếng "phựt" vang lên bén nhọn. Sợi dây thừng đứt đoạn mang theo một sinh mạng nhỏ bé chìm xuống biển sâu lạnh buốt.

"KHÔNG... RAN..." Shinichi hét lên, lao đến bên cạnh màn hình, giọng nói của anh kèm theo nỗi tuyệt vọng cùng sự kinh hoàng tột độ. Đôi mắt anh trống rỗng nhìn về phía màn hình liên tục lẩm bẩm tên cô...
***

Chứng kiến cảnh tượng đó ko chỉ riêng Shinichi mà còn một người khác nữa. Cognac khẽ cong khóe miệng, cuộc đánh cược này có lẽ cô mới là người chiến thắng, cô gái. Hắn gõ nhẹ ngón tay xuống bàn trầm tư rồi lấy ra một vật từ trong ngăn kéo.

"Đoàng..."

Cuộc đời hắn, từ khi sinh ra đã định sẵn bị người khác ghét bỏ, bị bỏ rơi ngoài đường, bị xa lánh vì tính cách khác người. Hắn thích chế tạo những chất nổ nho nhỏ. Người khác đều cho hắn là tai hoạ. Chỉ có người đó, người duy nhất hiểu niềm đam mê của hắn, là người giúp hắn phát triển ước mơ của mình. Hắn ko thích giết người, người đó cho hắn trở thành một chuyên gia điều chế chất nổ. Đối với hắn, người đó ko chỉ là ông chủ mà còn là tín ngưỡng của bản thân. Đến khi tổ chức gặp nạn, nếu ko phải gặp tai nạn trọng thương, có lẽ, hắn đã kề vai sát cách với mọi người đến phút cuối cùng. Dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ thái dương. Cognac cười:

"Tiền bối, đợi ta với... Chúng ta, cùng xuống địa ngục thôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top