Chap 19

- Linh Na, cậu mau tỉnh lại đi. Cậu đã hứa là sẽ chọn bạn trai cho tôi mà. Cậu đã hứa là sẽ cùng tôi đi vòng quanh thế giới mà. Cậu đã hứa sẽ là người chị tốt của tôi cả đời mà. Sao bây giờ cậu lại thất hứa chứ ? Cậu mau tỉnh lại đi Linh Na. Tôi đã hứa với cô cậu là sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, cậu mà đi thì tôi biết phải ăn nói sao với cô cậu đây. Linh Na, mau tỉnh lại đi. Linh Na !- Ni Sa nhìn người bạn thân duy nhất của mình đang nằm bất động trên giường không trả lời mà cảm thấy rất đau lòng. Cô bật khóc nức nở, ngồi xuống cạnh Linh Na và nói.

- Ni Sa, cậu đừng như vậy mà.- Sài Cách nhìn thấy Ni Sa khóc trong lòng cậu cảm rất đau, nhưng cậu không biết tại sao mình có cảm giác đó.

- Linh Na, mau tỉnh đi. Chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ mọi người mà đi như vậy sao ?- Trần Tiêu trầm giọng nói.

- Tuy thường ngày tôi hay bắt nạt cậu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi ghét cậu đâu. Nếu cậu tỉnh lại, tôi hứa là sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa, tôi hứa sẽ đối xử tốt với cậu. Cậu mau tỉnh lại đi.- Sôcôla

- Linh Na, chẳng phải cậu đến đây và cải trang nam sinh là vì yêu Hàn Phi sao ? Vậy thì tại sao cậu không vì Hàn Phi mà tiếp tục sống hả ? Chẳng lẽ cậu không muốn chính tai mình nghe Hàn Phi nói yêu cậu sao ? Chẳng lẽ những cố gắng bấy lấu nay cậu muốn từ bỏ sao ?- Bối Nhuế

- Nếu như cậu sợ khi tỉnh lại sẽ bị nhà trường xử phạt, thì cậu yên tâm đi. Tôi đã nói với ba tôi rồi, ba tôi nói chờ khi nào cậu tỉnh lại thì sẽ khôi phục thân phận cho cậu và cho cậu chuyển sang lớp nữ sinh để học đó. Vì vậy cậu phải nhanh chóng tỉnh lại nha.- Khương Triều

- Đại tỷ, tỷ phải nhanh chóng tỉnh lại để dẫn dắt chúng em chứ. Chúng em rất cần có đại tỷ, rất cần sự dạy bảo của đại tỷ. Chúng em chưa kịp đền đáp ơn nghĩa với đại tỷ thì đại tỷ không được chết. Đại tỷ có nghe em nói gì không ? Nhất định tỷ phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại.- Tuấn Kiệt

- Thôi, chúng ta ra ngoài đi. Để Hàn Phi nói chuyện với cậu ấy đi.- Nói rồi, Khương Triều cùng mọi người đi ra ngoài. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Hàn Phi và Linh Na. Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt vương vấn trên gương mặt của cô mãi không rời.

- Không phải em nói là sẽ làm "hoa tiêu phi hành đoàn" cho anh sao ? Chẳng phải em nói sẽ là người xua tan những lớp mây mù trước mặt anh sao ? Chẳng phải em nói sẽ luôn ở bên anh sao ? Chẳng phải em nói muốn tận mắt nhìn thấy anh thi đấu sao ? Chẳng lẽ những gì em nói và hứa với anh em đã quên hết rồi sao ? Em không muốn cùng anh phấn đấu nữa sao ? Từ khi nhận biết anh yêu em, anh đã tự hứa với lòng sẽ bảo vệ và che chở cho em, không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng anh đã không làm được, anh chứng kiến em bị đánh và ngã xuống, chứng kiến em từng phút, từng giây đấu tranh với tử thần mà không làm được gì ngoài việc cầu xin với ông trời đừng cướp em đi khỏi tay anh, xin ông đừng đẩy em ra khỏi cuộc đời anh. Xin ông hãy cho cơ hội được một lần được nói "anh yêu em". Linh Na, em có nghe những gì anh nói không ? Nếu nghe được thì em phải mau tỉnh lại đi. Từ Linh Na.- Câu nói vừa dứt, những dòng nước ấm hiếm hoi lại bắt đầu lăng dài trên gương mặt thanh tú ấy. Một giọt rồi hai giọt dòng nước ấm đó bắt đầu lăng mãi không ngừng, từng giọt nước mắt của anh đã rơi trên cánh tay trắng nõn nà của Linh Na. Dường như đã nghe được những lời Hàn Phi nói, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, bàn tay Linh Na bắt đầu cử động. Một ngón, hai ngón rồi đến ba ngón, từng ngón tay thay nhau cử động. Đôi mắt của cô mơ hồ mở ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hàn Phi cảm nhận được từng ngón tay Linh Na cử động, anh ngước lên nhìn cô, đúng là ông trời đã nghe lời cầu xin của anh, anh nhìn thấy tay cô cử động, đôi mắt cũng từ từ mở ra, anh mừng rỡ:

- Linh Na, em tỉnh rồi.

Một lát sau...

- Bác sĩ, bạn chúng em sao rồi ạ ?- Mọi người đồng thanh hỏi.

- Cô ấy đã qua thời gian nguy hiểm. Chỉ cần tịnh dưỡng tốt là được. Đúng là một kỳ tích. Rõ ràng dấu hiệu sự sống của cô ấy đã không còn, vậy mà vẫn có thể tỉnh lại. Chuyện lạ mà.- Sau một lúc khám bệnh cho Linh Na, bác sĩ ngạc nhiên nói.

- Tốt quá rồi.- Mọi người vui mừng nói.

- Không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.

- Cám ơn bác sĩ.- Sài Cách

- Này Hàn Phi, lúc nãy cậu đã nói gì với cậu ấy mà đã có kỳ tích với cậu ấy vậy ?- Trần Tiêu tò mò hỏi.

- Tôi nghĩ chắc là cậu ấy làm giống như truyện cô gái ngủ trong rừng á. Không cần nói gì cả, chỉ cần hôn một cái là tỉnh ngay.- Sôcôla lên tiếng trêu Hàn Phi.

- Cậu tưởng tượng vừa thôi.- Hàn Phi ngồi cạnh giường Linh Na nở nụ cười nhẹ lên tiếng.

- Hàn Phi, đâu có háo sắc như ai kia, thừa lúc người ta không ý thức mà cưỡng hôn chứ.- Ni Sa lên tiếng nói với giọng móc ngoéo.

- Tôi háo sắc hồi nào chứ ?

- Tôi đâu có nói cậu.

- Thôi hai người đừng cãi nhau nữa, để Linh Na còn nghỉ ngơi nữa.- Khương Triều lên tiếng can ngăn cuộc cãi nhau giữa hai người họ. Trong lúc này, Chuột Túi thấy đôi mắt Linh Na từ từ mở ra cậu liền lên tiếng:

- Linh Na, tỉnh rồi.

- Ưm...- Linh Na mơ hồ từ từ mở mắt ra, trước mặt cô bây giờ là một căn phòng màu trắng, tất cả mọi vật trong căn phòng đối với cô rất xa lạ:

- Đây là đâu ?- Linh Na nhìn sơ lược căn phòng rồi lên tiếng hỏi.

- Đây là bệnh viện. Linh Na, cậu thấy trong người thế nào rồi ?- Bối Nhuế lên tiếng.

- Em có thấy đau ở đâu không ?- Hàn Phi diệu dàng hỏi.

- Linh Na, cậu sao vậy ?- Thấy Linh Na có vẻ lạ, Ni Sa liền lo lắng hỏi.

- Mấy người là ai vậy ?- Linh Na dùng ánh mắt ngác ngơ nhìn mọi người hỏi. Còn mọi người thì ngạc nhiên trước câu hỏi của Linh Na.

- Linh Na, cậu không nhớ chúng tôi là ai sao ?- Sôcôla bất ngờ hỏi.

- ...- Linh Na nhìn một lượt mọi người rồi lắc đầu.

- Chúng thì cậu không nhớ cũng không sao. Nhưng còn người này thì sao ? Chắc chắn cậu nhớ người này là ai mà, đúng không ?- Ni Sa đưa tay chỉ về hướng Hàn Phi và quay sang hỏi Linh Na.

- Người này là ai ?- Linh Na chăm chú nhìn Hàn Phi hồi lâu rồi lên tiếng.

- Chuyện gì vậy trời ?- Tuấn Kiệt

Ở phòng bác sĩ, mọi người đang chờ nghe kết quả chụp xi ti của Linh Na...

- Theo như kết quả chụp xi ti, thì cho thấy phần đầu của cô ấy vì bị chấn động mạnh tạo nên một lượng máu bầm trong não, nên dẫn đến tình trạng mất trí nhớ.- Bác sĩ nói sơ lược về tình trạng của Linh Na cho mọi người nghe.

- Vậy khi nào cô ấy có thể nhớ lại ạ ?- Hàn Phi lo lắng hỏi.

- Chuyện này thì tôi không rõ. Có thể là một hai tháng sẽ nhớ lại hoặc có thể là cả đời sẽ không nhớ lại được. Vì não cô ấy đã bị chấn thương rất nặng, chuyện cô ấy có thể tĩnh lại thì đó đã là một kỳ tích rồi.

- Không còn cách nào khác sao bác sĩ ?- Ni Sa

- Cách thì có đó, nhưng nhớ lại hay không thì còn tuỳ thuộc vào cô ấy.

- Cách gì bác sĩ ?- Trần Tiêu sốt sắn hỏi.

- Đó chính là mọi người hãy thường xuyên kể những chuyện trước đây cho cô ấy nghe hoặc là cho cô ấy chịu kích động mạnh.

- Cám ơn bác sĩ.

- Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.

- Chào bác sĩ.- Mọi người chào bác sĩ, rồi trở về phòng bệnh của Linh Na.

Hết chap 19

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: