Mở đầu
FIC này khởi nguyên từ kết thúc tại võ khố.
TRƯỜNG MINH SƠN
Chu Tử Thư nhoài người khụy gối, một tay nắm lấy vai Ôn Khách Hành, một tay vòng ra phía sau lưng hắn, chầm chậm kéo về phía mình. Những lọn tóc trắng của Ôn Khách Hành phủ loạn trên y phục Tử Thư, tựa hồ vấn vít, lại buông lơi không nơi bám víu. Những ngón tay Chu Tử Thư run rẩy, từng chút siết chặt lấy thân thể Ôn Khách Hành.
Võ khố tĩnh lặng, nhịp tim dường như cũng chẳng thể nghe thấy nữa rồi.
-----------
Trường Minh sơn năm thứ nhất, Chu Tử Thư mang một Ôn Khách Hành kinh mạch đứt đoạn, tàn hơi không còn, chọn nơi tuyết phủ trăm trượng, băng dày tựa sông, dùng linh dược Trường Minh lưu giữ thi thể của hắn. Diệp Bạch Y nói: hắn vẫn còn có hy vọng, y liền mỗi ngày đều kề cận cạnh bên.
Trường Minh Sơn năm thứ hai, Chu Tử Thư nhận tin hỷ của Cao Tiểu Liên.
Trường Minh Sơn năm thứ ba, y sáng đến thăm lão Ôn, trưa luyện công, tối về khắc băng.
Trường Minh Sơn năm thứ tư, Thành Lĩnh sở học vượt trội, Tứ Quý Sơn Trang dần có chỗ đứng trên giang hồ. Hắn vẫn sáng đến gặp tri kỉ, trưa luyện kiếm, tối nghỉ bên cạnh Ôn Khách Hành.
Trường Minh Sơn năm thứ năm, con đầu Cao Tiểu Liên chào đời.
Trường Minh Sơn năm thứ sáu, Thành Lĩnh bị ám sát, một phen suýt mất mạng, đệ tử Tứ Quý Sơn Trang liền đưa hắn lên núi. Một năm này Chu Tử Thư ngoài thói quen hàng ngày, còn lại đều dành thời gian chữa trị cho đồ đệ.
Trường Minh Sơn năm thứ bảy, Thành Lĩnh xuất quan, đoạt vị trí đầu đại hội tỉ võ. Tứ Quý Sơn Trang, đệ tử đã vài trăm, nổi danh giang hồ.
Trường Minh Sơn năm thứ tám, Diệp Bạch Y qua đời. Chu Tử Thư quỳ trên tuyết, hướng nhân gian lạy ba lạy, tiễn cố nhân.
Thành Lĩnh kính người, tang trắng ba năm.
Trường Minh Sơn năm thứ mười hai, Chu Tử Thư được đồ đệ báo tin hỷ. Vui mừng khôn xiết, y tự tay viết một bộ kiếm pháp, làm quà hỷ sự.
Trường Minh Sơn năm thứ mười ba, chỉ có gió và tuyết làm bạn cùng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành.
Trường Minh Sơn năm thứ mười bốn, Thành Lĩnh đón con trai đầu lòng, đem Tứ Quý Sơn Trang phát dương quang đại, hành hiệp cứu người.
Thắm thoắt thoi đưa.
Trường Minh Sơn năm thứ hai mươi tám, Cao Tiểu Liên qua đời vì bạo bệnh, phu quân đau lòng, một năm sau cũng từ giã dương gian.
Trường Minh Sơn năm thứ ba mươi lăm. Chu Tử Thư dung mạo không đổi, dáng dấp không thay, lần đầu tiên xuống núi, vừa kịp nắm tay đồ đệ chân truyền trước khi hắn ra đi.
"Sư phụ, con không nỡ."
Trường Minh Sơn năm thứ năm mươi hai, con trai Thành Lĩnh qua đời, trước đó theo lời phụ thân, đem kết giới tứ tượng, bao bọc toàn bộ Trường Minh, tách biệt nhân gian.
Trường Minh Sơn năm thứ.... Chu Tử Thư đã không còn để tâm nữa. Ngày Thành Lĩnh mất, y liền vứt bỏ thời gian, cũng buông xuống hết thảy chuyện nhân gian bên ngoài.
Thế gian này, ngoài Ôn Khách Hành đang ngủ say, y đã không còn ai nữa rồi.
"Lão Ôn, người đi nhà trống, huynh vẫn còn muốn ngủ sao?"
Bàn tay y tìm bàn tay Ôn Khách Hành, lồng ngón tay mình vào ngón tay y, siết chặt. Thiên sơn mộ tuyết, người không còn, ta là vì ai.
-------------------
Mở đầu(2):
NẠI HÀ KIỀU
Ba hồn sáu phách rời khỏi thực thể, nhìn người trước mắt hoảng lọan nắm lấy tay mình, hắn không nhịn được mà gọi tên y.
Ôn Khách Hành - Cuộc đời hắn rốt cuộc đi đi về về vẫn là chưa từng đúng lúc. Lúc muốn chơi, không được chơi. Lúc muốn luyện võ lại không ai dạy, thứ muốn có lại không có được, giữ được người lại chẳng giữ được thân.
“A Nhứ, xin lỗi.”
Ngón tay hắn chạm khẽ lên tóc Chu Tử Thư, lại chỉ chạm được hư không. Ôn Khách Hành chua xót, muốn khóc lại không khóc được. Hắn và y, từ nay âm dương ngược lối, một cái chạm tay cũng chẳng thể nữa rồi.
Hắc Bạch Vô Thường cuối cùng cũng xuất hiện, không nói không rằng, phất tay một cái, fdã mang hắn đến trước cửa hoàng tuyền.
“Đưa hắn đi diện kiến Diêm Vương luận tội.”
Hai tên quỷ sai toan kéo Ôn Khách Hành đi như đã từng làm với vô số vong hồn khác, liền bị ánh mắt sắc lẹm pha chút tà ác của hắn ngăn lại. Ôn Khách Hành chỉ chờ một khắc này liền cao giọng:
“Quỷ chủ như ta lại cần bọn tiểu yêu các ngươi động tay?”
Khóe môi Ôn Khách Hành cong lên mị hoặc. Hắn lách người, thẳng lưng, nhàn nhã chấp tay phía sau bước đi. Trong tịch mịch bóng tối, tiếng của hắn đánh động đến chúng quỷ, vong hồn gần đó. Xung quanh không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Ôn Khách Hành một thân áo đỏ, sải bước giữa biển hoa nhuốm màu của máu, tinh linh lập lòe vây lấy thân hắn. Ma chướng từ Vong Xuyên từng đợt cuồn cuộn len lỏi giữa cánh đồng hoa, Bỉ Ngạn dập dìu như trêu như ghẹo níu kéo vạt áo hắn. Khoảng không u tối bất giác đẹp tựa tranh.
Trên người hắn, chấp chới ánh sáng.
Vạn năm U Minh, biết bao vong hồn đến đến đi đi, lại chỉ có hắn một thân cao ngạo dứt khoát bước vào.
Hắc Bạch Vô Thường bị hắn vô hình ghim một chiêu, lại không thể trút giận với vong hồn mới đến chưa được luận tội, quay sang 2 tên tiểu quỷ gằn giọng:
“Còn không mau đi theo hắn!”
Hai tên quỷ sai lúc này mới cuốn quýt đuổi theo bước chân Ôn Khách Hành, dẫn đường đưa hắn đến thẳng Diêm Vương Điện. Hắn mang theo khí thế bức người không khác gì lúc còn sống đối diện Diêm Vương mà Diêm Vương vừa nhìn thấy hắn đã giật mình lớn tiếng gọi Hắc Bạch Vô Thường từ dương gian trở về. Diêm Vương chỉ về phía Ôn Khách Hành trước điện hỏi Hắc Bạch Vô Thường:
“Người này tại sao chỉ có ba hồn, sáu phách? Một phách còn lại ở đâu?”
Vừa nghe xong, không chỉ có hắc Bạch Vô Thường hoảng hốt, mà bản thân Ôn Khách Hành cũng có chút giật mình, tròng mắt hắn hơi đảo, rồi như chợt hiểu ra, nét mặt hắn dịu lại, khóe môi vô thức vẽ một nụ cười. Nơi trái tim đã không còn đập, dường như có một dòng nước mát len lỏi chảy qua. Ôn Khách Hành chìm đắm trong suy tư của mình, lời của Diêm Vương và chúng quỷ hoàn toàn không lọt vào tai. Đến sau cùng, Diêm Vương tức giận, chỉ tay về phía hắn mà phán:
“Ôn Khách Hành, ngươi lúc còn sống sát nghiệp nặng như núi. Chu Tử Thư số đã tận, ngươi lại dùng Lục Hợp Tâm Pháp nghịch thiên cải mệnh, thay đổi sinh tử. Hắn ở trên nhân giới, dùng linh dược Trường Minh giữ lại một phách của ngươi. Hai người các ngươi đều là những kẻ ngông cuồng, coi thường sinh lão bệnh tử. Nếu không trừng phạt các ngươi làm gương, há thiên địa tất loạn. Ôn Khách Hành, ta phạt ngươi ở lại âm tào một nghìn năm, chịu đủ khổ hình mới được luân hồi chuyển thế. Còn Chu Tử Thư, nếu hắn không rời Trường Minh Sơn, hắn vĩnh viễn không già, không chết.”
Ôn Khách Hành chấn kinh.
Không phải hắn sợ nghìn năm đày ải, không phải hắn e dè biển lửa dầu sôi. Là hắn không ngăn được hoảng loạn khi nghĩ đến A Nhứ của hắn.
Nghìn năm đằng đẵng, nước chảy đá mòn.
Phàm là người đều đến lúc phải chết. Nhưng A Nhứ của hắn lại đang giữ một phách kia. Nếu hắn không thực sự chết, A Nhứ của hắn, thiên hoang địa lão cũng sẽ không rời Trường Minh.
Nghĩ đến đây, Ôn Khách Hành lảo đảo.
"Thà phóng khoáng sống mười ngày, còn hơn làm trái lòng mình sống 10 năm."
Hắn thời khắc này thật sự thấu hiểu A Nhứ của hắn rồi.
Quỷ sai nhận lệnh từ Diêm Vương, nhanh chóng đưa Ôn Khách Hành đi chấp pháp.
Mười tầng địa ngục, dày vò luân chuyển.
Lột da rút gân, lên núi đao, xuống chảo dầu.
Ôn Khách Hành nghìn năm đoạ kiếp.
Trường Minh sơn - Chu Tử Thư cô tịch một đời.
Vì đối phương mà tính trăm phương ngàn kế, cũng vì người mà chịu tội thiên thu.
Nhân gian bao mùa lá rụng, hoàng tuyền mấy mùa Bỉ Ngạn khai hoa.
Nại Hà kiều không đếm xuể vong linh chuyển thế.
Một ngày tiết mùa hạ, Ôn Khách Hành cũng hoàn thành tội hình. Mê mê tỉnh tỉnh, bị bọn quỷ sai kéo lê đến bên chân cầu. Mạnh Bà trông thấy hắn, liền thở dài, nói với quỷ sai:
"Để hắn tỉnh táo một chút, rồi hãy đưa đi."
"Đến giờ khép cửa luân hồi rồi. Bọn ta đã chịu đựng hắn một nghìn năm, không muốn nhìn thấy tên quỷ chủ này thêm một khắc nào nữa đâu. Mau cho hắn uống canh rồi để ta ném hắn đi nhanh."
Mạnh Bà nhìn hắn nửa mê nửa tỉnh chần chừ không nỡ. Quỷ sai thấy vậy, giật phăng chén canh, quay sang bóp mạnh miệng hắn, một phát đổ vào. Ôn Khách Hành chịu hình nghìn năm, yếu ớt chống trả.
Nghìn năm đau đớn, hắn từng giờ từng khắc đều gọi tên của Chu Tử Thư, hắn sợ nghìn năm trôi, hắn sẽ quên mất tên người đó.
Bao năm hoài niệm, bao năm gìn giữ, một bát canh liền đem phần tình cảm hắn nuôi dưỡng xoá sạch.
Quỷ sai vứt chiếc chén đã trống trơn sang một bên, kéo lê Ôn Khách Hành bước qua cầu, vừa vặn trước lúc cửa luân hồi đóng lại, dứt khoát ném hắn vào trong.
Một tiếng "A Nhứ" vang vọng Vong Xuyên rồi mất hút chẳng lưu lại vết tích.
Tam Sinh thạch ai đề tên lưu giữ
Mạnh Bà thang ai nguyện cạn cùng ai
Nại Hà kiều ai tương tư không nỡ
Cửa luân hồi khép lại một lần duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top