Chương 4
New York thường bận rộn vào sáng sớm. Mọi người đều đang cố kéo mình dậy khỏi chiếc giường, mặc quần áo, lên tàu điện, rồi đi tới một tầng lầu nào đó. Nếu giữa lúc ấy còn có thời gian để thưởng thức một ly café, thì hoặc đó là người có thời gian biểu rõ ràng, hoặc là người làm nghề tự do. Hoặc là giống như anh, một vị khách vãng lai tới từ phương xa.
Khi Dew gọi tới thì Ohm vừa mới chạy bộ xong, trên đường chạy từ công viên trung tâm về khách sạn, anh có ghé vào một quán café tên Crimson, gọi một ly latte không có cafein.
"Tối qua ba ngủ có ngon không ạ?"
"Cũng được." Ohm nhấp một ngụm latte nóng, những người lướt qua anh đều đang vội vội vàng vàng, có lẽ chẳng ai để ý tới lời nói dối này của anh.
"Vậy là được rồi ạ! À đúng rồi, hôm nay Chiyako sẽ đáp chuyến bay lúc ba giờ chiều, cô ấy nhờ con hỏi ba có thời gian cùng ăn một bữa cơm tối, làm một cuộc gặp gỡ chính thức trước thềm hôn lễ không ạ?"
Đây chắc chắn là một câu hỏi thừa thãi. Vốn dĩ anh đến đây là vì hôn lễ này, thì ngoài chuyện đó ra còn bận chuyện gì khác được nữa.
"Tất nhiên rồi."
"Vậy thì tốt quá! Vậy con đặt lịch tối nay nhé ba!" Giọng Dew bỗng cao vút phấn chấn, như thể cái câu "tất nhiên rồi" kia vượt ngoài dự liệu của thằng bé vậy. "Vậy ban ngày chúng ta sẽ đi..."
"Ban ngày không cần con nhọc lòng nữa, ba sẽ làm một du khách nhàn nhã ngắm cảnh NewYork." Ohm ngắt lời Dew.
Đầu bên kia im lặng giây lát, còn bên này Ohm lại nhấm nháp hai ngụm latte.
"Vậy... vậy được rồi ạ, có chuyện gì thì ba cứ gọi cho con ngay nhé."
Trên đường về lại khách sạn, Ohm đã nghĩ xong lịch trình cho mình – anh sẽ đi dạo phố, còn phải mua thứ gì đó phù hợp làm quà gặp mặt cho Chiyako nữa.
Thật ra trước khi đến New York anh đã nhờ cố vấn đặt trước một sợi dây chuyền ở tiệm trang sức cổ ở đại lộ số 5 quận Manhattan. Vốn dĩ đã có kế hoạch chiều hôm qua sẽ cùng Dew đi tới đó một chuyến để lấy rồi.
Ngờ đâu khi đến nơi và nhìn thấy món đồ đó, Dew lại biểu hiện hơi là lạ.
"Trời, cái này không ổn đâu ba, nó quý giá quá!"
Nhân viên phục vụ hai người là một quý cô đầu đã đầy tóc bạc, khoảng chừng 60 tuổi, tên là Teresa. Cô khẽ mỉm cười giảng giải: "Đây là sợi dây chuyền được chế tác vào năm 1981 bởi bàn tay của nhà thiết kế nổi tiếng Larry Winkon. Số liệu về tăng trưởng giá cả của nó trong bảy mươi năm qua đều ở trong đây, rất hiển nhiên rằng nó sẽ còn có rất nhiều tiềm năng để tăng giá gấp nhiều lần trong tương lai tới." Teresa chỉ vào biểu đồ trên màn hình: "Hai vị cũng có thể thấy, lần sau cùng nó xuất hiện trên thị trường cũng đã là chuyện của mười lăm năm về trước rồi."
"Cũng có phải cho con đâu." Ohm kiểm tra tượng trưng một lượt. Thật ra anh cũng không hiểu mấy thứ này lắm, nói về đồng hồ thì anh còn có điều am hiểu, chứ mấy thứ trang sức đá quý này thì chỉ cần đưa ra một cái giá xong là có thể giao lại toàn quyền cho cố vấn được rồi.
"Nhưng Chiyako không thích mấy thứ này, trước giờ cô ấy chẳng bao giờ đeo cả..." Dew gãi gãi đầu: "Ba tặng đồ quý giá như thế mà cô ấy lại không dùng tới thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả..."
"Thanh niên à, đây là đồ sưu tầm cơ mà", Ohm bảo: "tất nhiên sẽ không dùng để đeo hàng ngày rồi, nhưng con bé có thể dùng tới khi đi thảm đỏ hoặc tham gia mấy đêm tiệc từ thiện gì đó."
Dew vẫn hơi đứng ngồi không yên: "Được rồi, nhưng mà ba cũng biết đấy, bọn con làm bên mảng kịch sân khấu thì cũng chẳng có mấy dịp long trọng như thế, không như bên phim ảnh của ba, nếu như không dùng tới..."
"Vốn dĩ nó không phải là để lấy ra dùng mà", cứ nói cứ nói Ohm lại càng hết muốn giải thích: "...thôi vậy, chi bằng con cứ coi nó thành tiền mặt cũng được."
"Vậy không bằng ba đưa thẳng tiền cho con còn hơn."
Tuy đã từng trải nhiều nhưng quý cô phục vụ cũng không nén nổi tiếng cười trong cổ họng, Ohm ngẩng lên nhìn đối phương, Teresa lập tức rối rít xin lỗi.
Ohm quay đầu trừng con trai một cái: "Thấy chưa, làm trò cười khiến người ta cười luôn rồi kìa."
Dew không nói gì, dường như thằng bé có vẻ hơi sốt ruột.
Loanh quanh tại chỗ vài bước, Dew thở dài một hơi: "Đừng thế nữa mà, coi như con xin ba đấy. Món quà này quá quý giá, thật đó, ba đang tạo áp lực cho Chiyako."
Áp lực? Áp lực gì cơ?
"Ba chỉ muốn mua một món quà chân thành tặng cho cô gái sắp bầu bạn cả đời cùng con trai yêu quý của ba thôi mà."
Hơn nữa đây cũng là một kiểu đầu tư, là một dạng bảo đảm cho tương lai. Thậm chí Ohm còn tự thấy mình suy xét rất chu đáo nữa kìa.
Đây là một cửa tiệm cần hẹn trước, vậy nên lúc này cũng chẳng còn vị khách nào ngoài hai cha con họ.
"Là con, người chủ động cầu hôn là con." Dew loanh quanh một vòng quanh cửa tiệm rồi mới lại về ngồi trên sofa.
"Ừ, thì ba biết mà."
"Ý con là, tất cả đều là vì con muốn kết hôn. Hôm ấy là sinh nhật con, chỉ có hai đứa cùng chúc mừng, cô ấy bảo con ước điều ước, vậy nên ngồi trước bánh kem và nến, con đã ước rằng chúng con sẽ kết hôn." Dew chống khuỷu tay lên hai đầu gối, cúi xuống ôm đầu
"Rồi sao nữa?"
"...Rồi cô ấy đáp ứng điều ước sinh nhật của con."
Nghe thì có vẻ là một màn cầu hôn đơn giản mà lại thành công mà, Ohm không hiểu sao Dew lại có vẻ rối bời như thế.
"Nhưng lòng con biết rất rõ, rằng nếu con không cầu hôn thì chắc chắn Chiyako cũng không muốn kết hôn đâu." Dew xoa xoa mặt: "Cô ấy... cô ấy vẫn luôn không thích những chuyện này..."
"Gì cơ?"
"Không thích không khí gia đình quá nồng đượm, những nghi lễ dài lê thê, những gông cùm không thể tránh thoát, hay những kì vọng quá cao từ người khác... đại loại như thế đó..."
Dew ngồi trên sofa, vẻ mặt hơi bồn chồn lo lắng. Đã lâu lắm rồi Ohm không thấy con trai mình như thế. Từ khi Dew 15 tuổi tự lập xa nhà sang Mĩ du học đến nay, rất ít khi Ohm tham dự vào những thời điểm thế này của thằng bé.
Ohm tựa vào Dew ngồi xuống, vịn lên vai con trai: "Nhưng chẳng phái con bé đồng ý rồi đó ư?"
Dew im lặng không nói. Bên này Teresa mang lên hai li champagne, Ohm xua xua tay rồi cong ngón cái và ngón út lại, đối phương gật đầu, lui ra ngoài.
"Nếu con bé không muốn thì ngay từ đầu đã không đồng ý kết hôn đâu."
Teresa lại mang lên hai li nước.
"Có lẽ ba nói đúng. Nhưng con vẫn thấy hơi... coi như con đang stress đi, nhưng con vẫn mong chuyện này sẽ kết thúc một cách nhẹ nhàng đơn giản, đừng phát sinh thêm bất cứ tình huống gì lớn lao, trang trọng, khiến người ta căng thẳng nữa. Tốt nhất là không có thay đổi gì so với trước khi kết hôn. Ba coi, hôn lễ bọn con chỉ mời hơn hai mươi người, thậm chí còn không mua nhẫn đôi, chỉ chọn lấy hai sợi dây chuyền..."
Dew cầm một cốc nước lên uống một ngụm, rồi thở dài một hơi: "Con xin lỗi ba, món quà này, con..."
Ohm vỗ vỗ vai Dew: "Không sao đâu, ba hiểu rồi." Anh nhìn về phía Teresa ở đằng xa, có lẽ quý cô này đã làm việc ở đây khá lâu, nên chỉ mỉm cười với anh.
"Không sao đâu thưa ngài, tình huống thế này cũng xảy ra không ít, có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, nó cần phải trải qua một vài trắc trở thì mới có thể gặp được chủ nhân tiếp theo. Nhưng cũng cần phải nhắc nhở ngài, số tiền ngài đã đặt cọc trước theo quy định chúng tôi sẽ không thể hoàn trả lại cho ngài được."
Anh cũng biết chuyện này, không chỉ có tiền đặt cọc mà còn có cả phí cho bên cố vấn.
Ohm gật đầu đã rõ.
Dew lại đột nhiên như tỉnh táo lại: "Tiền đặt cọc là bao nhiêu thế ạ?"
"10%."
"Ôi... 10%..." Dew thấy đau hết cả ruột gan, cậu trầm ngâm chốc lát rồi bảo: "Hay là ba cứ mua đi?"
"Con không sợ Chiyako thấy áp lực nữa à?"
"Không phải là còn có tiềm năng để tăng giá đó ư, ba cứ mua về cất đi, không thì tặng cho người khác cũng được."
Dứt lời, Dew bỗng hơi sững lại, ý thức được mình vừa nói gì: "Ba...", cậu mấp máy môi, "ý con là..."
Ohm khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, không cần nữa. Ba cũng chẳng có ai để tặng."
Sau khi tay không bước ra khỏi tiệm đồ cổ, bầu không khí tự nhiên lại có phần trầm xuống, vậy nên Dew mời ba mình tới một nhà hàng Nhật Bản ăn tối, ăn xong lại đến quán bar rồi mới về lại khách sạn.
Vốn còn tưởng Chiyako đi công tác hai ba ngày nữa mới về, không ngờ hôm nay đã về tới NewYork.
Lần đầu tiên gặp mặt, là ba của chú rể thì cũng không thể đến tay không được.
Trước khi ra ngoài, anh đã tìm kiếm trên mạng được vài cửa hàng có tiếng trên đảo, nhưng dạo đi dạo lại vẫn chẳng thu hoạch được gì. Chỉ có nhìn trúng một bộ sofa ở một cửa hàng đồ gia dụng, chất liệu bằng da, màu đỏ đậm. Nhưng nhà của Dew và Chiyako không to lắm, chiếc sofa đó quả thật có phần hơi to so với tổng thể phòng khách.
Ohm cứ lưỡng lự mãi rồi lại đành từ bỏ. Sau khi ra khỏi cửa tiệm đó, anh bắt đầu thả chậm bước chân, thong thả dạo bộ không mục đích, tựa như đã thực sự trở thành một vị khách vãng lai.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến New York, lần đầu tiên là vào năm anh hơn hai mươi tuổi, tới quảng bá cho bộ phim ngắn kia của Netflix, còn tiện thể đi thăm Nanon. Anh vẫn nhớ khi ấy Nanon cúp tiết buổi chiều, cùng anh và bạn diễn người Hàn Quốc của anh đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Manhattan. Chẳng mấy khi có dịp thế này, trong hai người thì Nanon mới là người có nhiều bạn hơn, thường thì là Ohm sẽ tham gia chung vào nhóm bạn của Nanon, chứ rất ít khi Nanon lại đi theo anh và đám bạn. Nhưng hôm ấy lại hoàn toàn ngược lại, anh còn nhớ khi ấy mình và cô bạn diễn tên Da-yeong kia còn đang hẹn hò nhau nữa.
Ăn xong cả đống đồ, cuối cùng ba người ngồi trên ghế dài bên đường, Ohm muốn tới Empire State check in, nhưng Nanon lại bảo tòa nhà cao tầng thôi chẳng có gì đáng để đi cả. Thế rồi cậu ấy chuyển đề tài, bảo sẽ đưa hai người tới tiệm nhạc cụ mà mình thường ghé qua. Da-yeong từng là thực tập sinh, lại còn debut trong một nhóm nhạc, nghe vậy thì cũng thấy hứng thú, thế là anh chỉ đành thiểu số phục tùng đa số.
Đó là một tiệm nhạc cụ rất đỉnh, tuy nhỏ nhưng lại nằm trong ngõ sâu hút, trên lối vào bày đầy các loại nhạc cụ hình thù kì quái, vào tới bên trong là đủ các loại guitar và violin, góc phía tây nam còn có một sân khấu biểu diễn nho nhỏ rất thu hút, bên trên có một cây micro đứng, lúc đầu Ohm còn tưởng nó chỉ dùng để trang trí thôi.
Vừa nhìn đã biết Nanon rất thân với chủ tiệm ở đây, vừa mở cửa đã í ới gọi tên anh ta, không thấy đáp lại thì cũng rất tự nhiên như ở nhà ngồi lên sofa: "Giờ chắc David đang đi đón con gái rồi." Nói xong, cậu ấy cầm lấy một chiếc guitar màu sắc kì lạ bắt đầu chỉnh dây, lại còn gật đầu bảo hai người họ tự chơi đi.
Khi ấy Ohm nhìn xung quanh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy kì lạ, cửa tiệm này không giống một tiệm nhạc cụ cổ điển chính quy lắm, cũng không giống với tiệm chuyên về nhạc cụ rock hiện đại, mọi thứ lộn xà ngầu vào với nhau, hình như là một cửa tiệm phong cách Trung cổ, lần đầu tiên anh mới nghe nói tiệm nhạc cụ cũng có loại chuyên về thời Trung cổ đấy. "Cứ lấy đàn thế này được thật hả?" Mới đầu Da-yeong vẫn còn hơi e dè, nhưng sau khi Nanon bảo đảm tới lần thứ ba thì cô ấy cũng lấy từ trên tường xuống một cây guitar bass.
Ohm hết nhìn rồi lại sờ, nơi này có nhiều món đồ kì lạ thật đấy, có những thứ anh nhận ra nhưng hầu hết là không nhớ tên, còn đại đa số thì không biết đó là gì. Cuối cùng anh chỉ tay về phía cây guitar điện màu đen cạnh chỗ ngồi, Nanon gật gật đầu.
Khi ấy Ohm rất bận, bận quay phim quay quảng cáo, nên đã lâu lắm rồi chẳng luyện đàn. Cầm lấy guitar rồi anh vô thức muốn chơi một bản canon, nhớ lại lúc đầu anh cũng phải luyện mất hai tháng mới chơi được, trên IG vẫn còn mấy video anh từng đăng. Thế mà, sau khi trúc trắc đàn sai liên tiếp bốn âm, anh đành phải dừng lại, lâu quá không luyện tay cũng cứng hết cả rồi.
Nanon ngồi trên sofa nhướng mày nhìn anh khiêu khích, rồi lại quay đầu nhìn lên Da-yeong đang ở trên sân khấu: "Chúng ta đàn một bản canon cho Ohm nghe đi?"
Cô nàng hơi suy nghĩ: "Bản của Jerry C nhé?"
"Wow, chơi ác đấy!" Nanon bật cười, ngay sau đó, cây guitar trong tay cậu ấy phát ra một chuỗi âm rung dài, Da-yeong cũng lập tức nhập cuộc theo.
Bản của Jerry C là một bản canon rock trứ danh, mạnh mẽ cởi mở, dữ dội say đắm, nhưng dù thế nào thì cũng không quá phù hợp với đoạn đường khu thương nghiệp yên bình lúc ba giờ chiều ngày hành chính thế này.
Chủ tiệm David vừa mở cửa bước vào đã thiếu điều thốt ra mấy câu chửi thề.
"Hey hey hey, nhóc! Dịu dàng với lỗ tai của mấy người đi qua đoạn đường này tí đi!"
Nói người đi đường thì cũng hơi quá, vì cửa tiệm này nằm ở rất sâu, còn cách đường lớn cả một đoạn dài, nhưng với những người làm việc quanh khu này thì đúng là "tra tấn".
"Sorry! My bad!" Miệng thì xin lỗi nhưng tay Nanon vẫn chẳng hề ngừng. Tiếp tục đàn thêm mười khuông nhạc, Nanon chợt đổi sang vuốt dây đàn, sau khi kết thúc vẫn còn trống một nhịp, đến khi nối vào, Ohm nhận ra Nanon đã đổi hợp âm.
Anh nhìn đối phương, lại thấy Nanon cũng đang nhìn mình.
"Thôi được rồi, đàn cái gì nhẹ nhàng vậy. Ohm, mày còn nhớ phổ nhạc của 'Our Song' không?"
Tất nhiên là nhớ chứ, dường như cũng đã có chút cảm âm, Ohm vừa cười vừa cúi đầu cầm guitar lên, sau hai hợp âm arpeggio, cuối cùng Ohm cũng đuổi kịp Nanon ở khuông nhạc thứ tư. Da-yeong đứng một bên im lặng lắng nghe, cân nhắc trong chốc lát rồi cũng hoà nhịp bass.
Mà Ohm vừa quen giai điệu thì Nanon đã bỏ cây guitar xuống, cầm lấy một chiếc trống châu Phi bên cạnh, vừa đánh theo tiết tấu vừa bước lên sân khấu tới trước chiếc micro đứng tưởng chừng như chỉ để trang trí kia, thế mà giọng hát của cậu ấy lại phát ra từ đó.
"Sẽ là một bản nhạc thế nào đây?
Tình yêu phải chăng là một thế giới đẹp đẽ vô ngần
Hay là một điều gì đó lớn lao vĩ đại
Tựa như núi cao, tựa như trời biếc
Tựa như biển rộng, hay là một điều chi hơn thế?..."
Tưởng chừng như mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, lại tựa như là chuyện của một ai đó khác. Đến khi Ohm phản ứng lại, anh mới nhận ra mình đang khẽ ngâm nga bài hát cũ xưa ấy, anh hơi ngạc nhiên, bởi vì thường hát lạc nhịp nên chẳng mấy khi anh hát ở ngoài đường.
Buổi chiều tháng mười ở tiệm nhạc cụ năm ấy, Nanon hát "Our Song", đứa con gái sáu tuổi của chủ tiệm David chạy vào, tay cầm một chiếc kẻng tam giác, gõ loạn theo tiết tấu cùng ba người họ. Ohm vẫn còn nhớ sau đó hôm chiều ấy trời còn đổ mưa, sau khi mưa tạnh nhiệt độ ở New York giảm xuống rõ rệt. Khi ra khỏi tiệm thì cả ba đều hơi run rẩy, bèn tăng tốc chạy bước nhỏ về khách sạn. Tên đường về họ còn gặp một food truck bán bánh kẹp tàn ong, Nanon bèn bảo ở đó có kem và bánh kẹp ngon nhất New York, trời đã gió lạnh rồi còn đòi mua cho Ohm và Da-yeong nếm thử, Ohm khuyên mãi không được đành phải túm lấy tay Nanon kéo đi mới khiến cậu ấy bỏ được ý định đó.
Nếu anh nhớ không nhầm, thì tiệm nhạc cụ đó ở gần đây.
Quả nhiên, men theo đường số 45, tới ngã tư đường XX thì rẽ phải, mới đi vào mấy bước Ohm đã tìm được cửa tiệm năm ấy. Bảng hiệu vẫn không có gì thay đổi, nhưng mấy món nhạc cụ kì quái ở trước cửa thì lại không thấy đâu nữa.
Ohm mở cửa bước vào, chuông gió trên đỉnh đầu kêu leng keng, trong tiệm đang phát một bản nhạc chanson lười biếng.
"Hi!" Một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Tôi có thể giúp được gì không, thưa ngài?"
"Xin chào, tôi chỉ muốn xem thử chút thôi."
"Vậy được, nếu có gì cần giúp thì nói với tôi nhé."
Ohm lịch sự gật đầu rồi tự mình quan sát xung quanh.
Chung quy vẫn thay đổi, kệ trưng bày được chuyển ra trước quầy hàng, sofa đổi thành ghế gỗ dài, mà góc sân khấu nhỏ nơi Nanon từng biểu diễn "Our Song" cũng đã bị phá bỏ, đến trần nhà cũng không còn là xà kim loại như xưa nữa. Đã qua lâu như thế rồi, sao có thể không thay đổi gì được, chưa biết chừng cũng đã đổi qua mấy đời chủ rồi cũng nên.
Bản nhạc chonson kết thúc, cô chủ tiệm vừa nãy trò chuyện cùng Ohm tắt máy phát nhạc, rồi cầm lấy một cây guitar ngồi xuống ghế dài, bắt đầu gảy. Cô ấy coi như bên cạnh không có người, như Ohm không tồn tại, chỉ đắm chìm vào âm nhạc. Âm sắc rất tuyệt diệu, tròn vành mà không kém phần trong trẻo, khúc nhạc khiến Ohm cảm thấy rất quen tai, cực kỳ quen tai. Bất tri bất giác, Ohm đứng yên tại chỗ không động đậy, anh cố gắng tìm kiếm lại trong trí nhớ tên của khúc nhạc này.
Mãi đến khi sau lưng vang lên tiếng hát đằm thắm của chủ tiệm:
"Moon river, wider than a mile
I'm crossing you style someday
Oh dream maker, you heart breaker
Wherever you're going, I'm going your way..."
(Dòng sông trăng ơi, hơn cả dặm bao la
Rồi một ngày, tôi sẽ nhẹ nhàng cất bước lướt qua em
Hỡi kẻ thêu dệt mộng tưởng, kẻ đã làm tan nát cõi lòng tôi
Dẫu em có ở phương trời xa xôi nào, thì tôi cũng sẽ theo em đến nơi ấy...)
Vừa nghe thấy ca từ, Ohm đã ngay lập tức nhớ ra tên của nó. Không những thế, khi bài hát kết thúc, anh còn nhớ ra mình đã từng nghe thấy nó ở chính nơi này.
Anh nói với người đang ngồi trên ghế: "Đây từng là cửa tiệm của cha cô đúng không? Ông ấy tên là David?"
Chủ tiệm sững sờ chốc lát rồi gật đầu, vẻ mặt hơi ngờ vực: "Ngài từng là khách hàng cũ của cha tôi ạ?"
"Khi ấy một người bạn của tôi là khách quen ở đây, còn tôi mới chỉ từng tới một lần thôi." Ohm vừa cười vừa giải thích: "Khi ấy cô mới tầm sáu bảy tuổi, cô còn biểu diễn cho chúng tôi bài hát khi ấy đang học, tôi nhớ không nhầm thì đó chính là bài 'Moon River'."
"Đúng rồi, 'Moon River' là bài cháu học đầu tiên mà có thể vừa đàn vừa hát, cháu cứ mè nheo đòi cha dạy mãi, nhưng với độ tuổi của cháu lúc ấy thì cũng khá khó học." Chủ tiệm ngạc nhiên đứng dậy, cô đặt guitar xuống, chà chà tay lên quần jean: "Để cháu pha cho chú một li café nhé!"
"Không cần phiền cháu đâu..." Ohm từ chối, chủ tiệm đã bước tới bên quầy đồ uống: "Vậy trà thì sao ạ? Chắc chú thích trà hơn nhỉ?"
"...Cũng được, cảm ơn cháu."
Một li hồng trà thêm sữa, Ohm cùng ngồi xuống trò chuyện với cô chủ trẻ. Lúc này Ohm mới biết cô bé năm ấy tên là Claire, mới tiếp quản tiệm nhạc cụ từ bố vào năm năm trước, còn David thì mắc bệnh Alzheimer nên đang ở trong viện điều dưỡng.
"Khi mới nhập viện thậm chí cha vẫn còn biết chơi zaphone, đến giờ thì ngay cả tên cháu cha cũng không nhớ nổi nữa. Đây vốn là một chủ đề khơi gợi đau thương, nhưng thời gian qua lâu rồi, Claire cũng đã dần dần thích nghi với hiện tại, vậy nên trong lời nói chẳng còn nhiều đau buồn nữa: "Hồi cháu còn bé, cha cứ luôn hét gào thật to gọi tên cháu, khi ấy cháu đã hi vọng biết bao, rằng mình không phải là đứa bé tên Claire mà ông ấy đang gọi."
Claire vừa nói thế, vậy mà trong đầu Ohm lại thật sự có thể tua lại được hình ảnh David đứng sau quầy hàng kêu gào Claire không được gõ lên guitar. – Khi ấy họ vừa hát Our Song xong, vừa buông nhạc cụ ngồi xuống trò chuyện cùng David. Claire cầm kẻng tam giác gõ đing đing đang đang loạn xà ngầu, lại còn lấy kẻng đi cọ cọ vào dây guitar, chính là cây mà lúc mới vào Nanon lấy chơi.
Nghe xong dòng hồi ức của Claire, Ohm nhìn kĩ quanh phòng một lượt, nhưng không hề nhìn thấy cây guitar ấy. Có lẽ là đã bán rồi, Ohm nghĩ. Mà vào lúc anh sắp sửa từ bỏ, vừa thu lại tầm mắt thì bỗng anh liếc thấy bên tường cạnh lối đi vào quầy hàng có treo một cây đàn.
"Là nó đúng không?" Ohm chỉ cây guitar ấy.
Claire gật đầu, đứng dậy đi lấy đàn xuống: "Cha có mấy cây guitar, đều là đồ sưu tầm, đây cũng là một trong số đó. Khi cháu vào cấp hai thì ông ấy đã tặng lại cho cháu." Nói rồi, cô tiện tay đưa sang cho Ohm.
Ohm nhận lấy, đặt nó lên đùi rồi gảy thử vài dây, nhưng nhất thời lại không biết nên chơi bài gì. Anh đã từng thấy Nanon chơi cây này, chính tại chỗ anh đang ngồi lúc này đây. Khi ấy, sau khi Da-yeong trở lại Hàn Quốc, hai người liên lạc ít lại rất nhiều, hẹn hò cũng chỉ là do thời trẻ muốn vui vẻ mà thôi, vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì đáng để kể. Sau đó anh nghe nói cô ấy đóng thêm mấy bộ điện ảnh nữa, vào liên hoan phim châu Á - Thái Bình Dương năm nào đó cả hai còn nhìn thấy đối phương từ xa, khi ấy Da-yeong đã là bà mẹ hai con rồi.
"Chú vẫn luôn rất tò mò, trong tiệm này thì những thứ gì là đồ để bán vậy? Dường như cha cháu chẳng muốn bán thứ gì cả. Khi ấy bạn chú rất thích cây guitar này, nhưng có ra giá cỡ nào ông ấy cũng không chịu."
Claire nhún nhún vai: "Cháu chẳng biết ông ấy thế nào, nhưng giờ cửa tiệm này do cháu làm chủ, ngoài cây guitar cháu luôn chơi ra thì cái gì cũng bán được hết."
"Bao gồm cả cây này à?" Ohm chỉ cây trong lòng mình.
"Vâng", nói rồi, Claire đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khóa kiểu cũ, mở chiếc quầy cao hơn một mét dưới tủ trưng bày ra: "Còn cả chỗ này nữa ạ, cũng đều bán hết."
Bên trong là từng dãy từng dãy đĩa than, tổng cộng có chín dãy, mỗi dãy lại chia thành năm ngăn, bên trên đều có chú thích năm phát hành, nhiều nhất là từ năm bốn mươi đến năm bảy mươi của thế kỉ trước, lâu đời nhất là một đĩa nhạc jazz từ năm 1938, mới nhất là bản "The Sound of Silence" được làm lại vào năm 2018.
Ohm rút lấy một đĩa, là "Hallelujah" của Leonard Cohen phát hành năm 1984, anh không am hiểu về đĩa than lắm, vậy nên chỉ cầm trên tay ngắm nghía: "Đống này còn chạy được không?"
"Có chứ ạ." Nói rồi, Claire mở hộp "Hallelujah", cẩn thận lấy đĩa ra rồi đặt vào máy hát ở góc phòng.
Khi âm thanh trầm thấp của violin hòa cùng tiếng trống nhạc jazz vang lên, Ohm bỗng thấy thật thoải mái nhẹ nhàng. Nói ra thì cũng thật thần kì, mỗi khi anh tự thấy bản thân mình đã già, thì sẽ luôn có thứ gì đó có tuổi đời còn lớn hơn anh nhiều xuất hiện. Hòa theo tiếng nhạc, anh xem lướt qua vỏ ngoài số đĩa còn lại.
"Nếu có hứng thú chú có thể sưu tầm vài chiếc, ngoài mấy bản đĩa cái ra thì những cái khác giá cả cũng mềm lắm."
"Đĩa cái là gì?"
"Chính là bản đĩa than thu bằng băng gốc đầu tiên, đảm bảo được tốt nhất tiếng người lúc ấy". Claire bước đến bên quầy, theo thứ tự rút ra vài chiếc: "Đây, như mấy chiếc này đây ạ, được dán giấy ghi chú màu xanh lam, là cha cháu ghi chú đó. Bình thường mấy nhà sưu tầm đĩa than mới mua thôi."
Ohm nhận lấy, xem từng chiếc một.
Anh nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra món quà phù hợp rồi.
"Chiếc này giá bao nhiêu?" Ohm giơ một trong số đó lên hỏi Claire.
Đó là một đĩa nhạc có vỏ ngoài xanh nhạt, bên trên vẽ một thiếu nữ mặc váy đen, đeo bao tay đen, đeo từng chuỗi từng chuỗi vòng ngọc trên cổ.
"Đây là đĩa cái của 'Breakfast at Tiffany's' ạ, giá cũng không rẻ đâu chú..." Claire cảm thán: "Chắc chú thích 'Moon River' lắm nhỉ."
Ohm mỉm cười gật đầu.
Cuối cùng, dưới sự yêu cầu của Ohm, Claire đã tìm cho anh một hộp đựng quà vừa vặn để bỏ đĩa than phát hành năm 1962 này vào, rồi lại chỉnh lại một lượt dây đàn của cây guitar mà Nanon từng rất muốn có.
"Cha cháu năm ấy nhất định sẽ không ngờ rằng qua hơn ba mươi năm cây guitar này lại vẫn thuộc về bọn chú." Thời gian thường khiến người ta thổn thức, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ mang theo một món quà gì đó bất ngờ, Ohm cảm thán bảo: "Nếu ông ấy biết được không chừng còn xông khỏi viện điều dưỡng để đuổi theo ấy chứ."
Lời này hoàn toàn là vô ý, có lẽ là do Claire thể hiện như chẳng có chuyện gì cũng khiến Ohm xao nhãng vài thứ. Nhưng Claire cũng chỉ thở dài: "Cháu lại mong cha có thể tức giận xông khỏi viện điều dưỡng đuổi đến đây, vậy thì không cần phải bán cửa tiệm thân thương này để trả tiền viện phí đắt đỏ hàng tháng nữa rồi."
Chỉnh dây xong, Claire cầm lấy guitar gảy hai nốt cuối cùng, sau đó cho nó vào trong bao rồi đưa lại cho Ohm.
"Bạn của chú chắc chắn sẽ rất vui... xin hãy giữ gìn nó thật tốt."
"Chú hứa."
Thế là, trên tay cầm hộp quà dèn dẹt, trên vai đeo chiếc guitar cũ, Ohm đẩy cửa tiệm, tiếng chuông gió quen thuộc lại vang lên trên đỉnh đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top