TNE: Tri Kỷ Bất Ngờ

Kim Suho=Anh
Kim Hajin=Cậu

Bối cảnh: Nơi khi những ai 17 tuổi tới thời điểm thích hợp sẽ gặp được tri kỷ của mình trong giấc mơ.
━━━━━━━━━━━━━━━
Hôm nay lớp học thật ồn ào. Những thiếu sinh quân quay quanh một thiếu sinh quân khác một cách khó hiểu, cậu nhìn những người đó mà chẳng hiểu họ đang nói về cái gì.

"Sao mà đờ người ra thế?."

Cậu ngước lên nhìn Yeonha bước lại chỗ mình, nhún vài hướng về phía các thiếu sinh quân đang tụ tập.

"Cậu biết bọn họ đang nói về gì không?."

Yeonha nhìn theo hướng cậu nhìn, nghe được những gì cậu hỏi thì khó hiểu vì chuyện này vốn ai cũng biết khi nhìn thấy cách họ tụ tập. Mà cũng chẳng có gì khó hiểu khi người không biết là Hajin, một người luôn lười biếng và không quan tâm mọi thứ.

"Có lẽ là người thiếu sinh quân ở giữa đã gặp được tri kỷ của mình."

"Tri kỷ?" Cậu ngẩn người chớp mắt nhìn Yeonha. Cậu nhớ bản thân mình không có viết cái thiết lập tri kỷ này không tiểu thuyết?.

Yeonha nhìn vẻ ngơ ngác của cậu mà thầm nhếch mép trong lòng, nhún vai từ tốn giải thích ngắn gọn xúc tích theo đúng nghĩa đen.

"Khi ai đó 17 tuổi và tới một thời điểm thích hợp nào đó họ sẽ gặp được tri kỷ hay còn gọi là bạn đời trong giấc mơ và từ đó họ sẽ luôn được kết nối với nhau qua các giấc mơ."

Cậu gật đầu. Lời giải thích ngắn nhưng dễ hiểu đối với người không thích dài dòng như cậu.

Coi bộ đồng tác giả không những thay đổi các tình tiết trong tiểu thuyết mà còn thay đổi thiết lập của thế giới này, biến nó thành một thế giới có mối liên kết với cái thứ gọi là tri kỷ.

Nếu vậy thì... Mình sẽ có tri kỷ chứ?.

Buổi học hôm nay là về lý thuyết nên lớp học cũng nhanh chóng mà kết thúc.

Yeonha bước tới vỗ vai cậu.

"Đi ăn trưa thôi."

Cậu gật đầu, đứng dậy cùng Yeonha tới khu bán thức ăn. Cả hai di chuyển tới một góc khuất mà ngồi xuống.

"Vậy... Cậu nghĩ ai sẽ là tri kỷ của cậu?" Yeonha nhìn cậu hỏi, gắp thức ăn đưa vào miệng vừa ăn vừa nhìn xung quanh.

"Không biết, và làm sao có thể đoán được cơ chứ."

"Không tò mò à?."

"Tò mò làm chi khi mà nếu tri kỷ biết thứ hạng của tôi ở nơi này thì chắc gì đã chấp nhận. Có khi vừa biết xong đã chạy rồi ấy chứ."

"Làm cái gì mà tự ti vậy, tự tin lên xem.'

Cậu đảo mắt, tay cầm nĩa chậm rãi đâm liên tục vào phần ăn trước mắt, khuôn mặt thì bất cần chẳng có tí sức sống. Khóe mắt Yeonha giật 2 cái nhìn tên bất cần ngồi trước mặt, ngước xuống nhìn phần ăn sớm đã bị đâm cho nát bấy chẳng hề được động đũa, đôi mắt thạch anh tím nheo lại không hài lòng ngước lên nhìn cậu đầy phán xét.

Cậu nhìn Yeonha nhìn mình chằm chằm thì chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài mặc kệ đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, vẫn tiếp tục chìm trong suy nghĩ và tay tiếp tục đâm vào thức ăn.

Yeonha cô thề nếu bản thân cô có siêu năng lực ở mắt thì cô chắc chắn sẽ đục nguyên hai cái lỗ trên người và mặt Hajin vì tội lãng phí.

"Kim Hajin bộ cậu muốn chọc cho nó thành đống nát bét bầy nhầy hay gì?."

Cậu nhún vai, mắt vẫn chăm chăm nhìn phần ăn của bản thân bị chính mình chọt cho nát với bộ dạng không quan tâm, lười biếng nói, "Không hứng ăn."

*Rắc*

Cậu dừng lại, mắt liếc xuống đôi đũa gãy làm hai trong tay rồi nhìn lên Yeonha người đang trìu mến nhìn cậu.

"Tôi đột nhiên nhớ ra bản thân có việc bận, chào nhá."

Cậu đứng dậy rời đi mà không để Yeonha nói được câu gì, bỏ lại Yeonha với đôi đũa (Đáng thương) một mình.

Sau giờ nghỉ là buổi huấn luyện, mà như mọi lần cậu vẫn chẳng thể nhấc nổi cái tạ mà ai ai trong thiếu sinh quân cũng nhấc được, đã vậy còn bị người của tên Shin Jonghak tới gây chuyện nữa, đúng là phiền phức mà.

"Ưm~" Cậu xoa con mắt đau nhức khi liên tục nhìn vào laptop hàng giờ liền, đóng nó lại rồi đứng dậy, cậu duỗi người rồi đi về hướng giường mình nằm xuống.

"Không biết tri kỷ của mình là ai nhỉ?."

Dù nói là không quan tâm nhưng cậu cũng thật sự tò mò chuyện này, liệu tri kỷ của cậu...à không, phải là liệu tri kỷ của Kim ChunDong là người thế nào.

Đôi mắt cậu lim dim dần khép lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Không hiểu.

Giờ đây Kim Hajin cậu đang rất hoang mang, ai đó có thể nói hay giải thích cho cậu hiểu rằng tại sao cậu chỉ mới nhắm mắt lại mà mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở một không gian xa lạ chứ không phải là phòng ngủ quen thuộc thân thương của cậu được không?

Xung quanh bốn phía chẳng lấy một bóng dáng của hòn đảo nào ngoài nước và nước, cậu nhìn xuống bàn chân trần đang đứng yên vị trên mặt nước với cảm giác mát lạnh của lòng bàn chân, ủa? Sao cậu đứng được trên mặt nước hay vậy? Rồi nhìn lên bầu trời, một bầu trời đêm với hàng ngàn ngôi sao sáng tựa như một dãi thiên hạ, kết hợp với nó là những ánh sáng cực quang xanh dương và vàng hòa lẫn vào nhau, wow! Hơi ảo nhưng đẹp thật, còn có ánh cực quang đó nữa, sao nó không xuất hiện ở Bắc Bán Cầu mà lại ở đây nhỉ? Ủa mà sao cậu lại ở đây???.

Lúc này cậu chợt nhớ tới cuộc nói chuyện của mình với Yeonha lúc sáng, mọi thắc mắc liền được giải đáp, cậu không nghĩ miệng mình có cái gì gọi là linh nói gì có đó, nhưng giờ... Cậu là nên cảm thấy vui hay nên cảm thấy xui nhỉ???

"Vừa nói không biết tri kỷ mình thế nào, ngủ một giấc cái tới đây luôn" Cậu lẩm bẩm.

Cậu thở dài, thôi thì gặp mặt tri kỷ một chút cũng chẳng mất gì. À mà trong cái đại dương bao la này thì cậu nên đi đâu tìm nhỉ? Thôi đi đại vậy, nghĩ là làm cậu bắt đầu đi thẳng về phía trước, mặt nước dao động theo mỗi bước chân của cậu, trong cũng khá đẹp.

Đi được khoảng 15 phút, cậu liền nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, điểm bắt mắt của hòn đảo là một cây hoa to lớn với những cành hoa nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió mát. Càng tiếng lại gần cậu càng thấy được hòn đảo này nổi lên mặt biển rất thấp, tuy nhiên điểm khiến cậu chú ý là một bóng người đang đứng quay lưng với cậu trước cây hoa lớn.

Cậu bước lên hòn đảo, cảm giác hơi nhột cùng mềm mại chuyền đến lòng bàn chân cậu, cỏ ở đây rất mềm, xung quanh còn mọc ra những cây hoa bỉ ngạn xanh và hoa hồng, điểm đáng nói là thay vì chúng có màu đỏ hoặc vàng thì chúng lại có màu xanh lạ mắt mà cậu chỉ thấy qua hình trên mạng hoặc tranh vẽ.

Cậu quan sát người đó, dáng người cao, có lẽ hơn cậu nửa cái đầu, bờ vai rộng nhìn có vẻ săn chắc, tấm lưng thẳng tấp, trên người là bộ đồ ngủ màu đen đơn giản, cùng màu tóc xanh dương... Đ°ệt! Tri kỷ của cậu là con trai!! Ủa mà sao cậu cứ thấy bóng lưng đó nhìn quen vậy nhỉ? Cậu thận trọng tiếng tới từng bước, càng tới gần cậu càng thấy quen, lẽ nào... Cậu lắc đầu đánh tan suy đoán này, không thể nào người đó là tri kỷ cậu được... Phải không?.

Cậu nhìn một lúc rồi thận trọng thốt ra hai chữ, "Tri kỷ?."

Người đó từ từ quay người lại. Cậu đứng yên, không chớp mắt, nhìn diện mạo người đó dần lộ ra. Trong khoảng khắc đó cậu đã nghĩ nếu tri kỷ của cậu thật sự là người đó và đã cầu nguyện rằng nó chỉ là suy đoán không đúng sự thật. Là rằng cậu chỉ là quá căng thẳng nên mới nghĩ tới người đó.

Nhưng....

"Kim Hajin!"

Dáng người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc và giọng nói quen thuộc.

"Kim Suho"

Cho dù cậu đã đoán được phần nào việc này nhưng nó cũng không thể ngăn cản được việc cậu ngạc nhiên và không tin được mà nhìn Kim Suho trước mặt. Bạn đời của cậu... Vậy mà lại là Nhân Vật Chính!!.

Cậu nhìn Kim Suho người cũng mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Và vào lúc này cậu đã ước rằng đây chỉ là một giấc mơ bình thường trong số các giấc mơ bình thường khác và cậu chỉ là đang ảo tưởng việc này.

"Kim Hajin" Anh gọi tên cậu lần hai.

Còn cậu thì chỉ biết đứng yên nhìn anh mà chẳng thể làm gì, mà nói cho đúng hơn thì cậu vẫn còn sốc để có thể nói gì và não bộ thì đang trong quá trình xử lý thông tin nên cũng chẳng thể suy nghĩ được gì.

Rốt cuộc... Cái thế giới này là đang nghĩ gì vậy chứ?!!.
━━━━━━━━━━

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top