Oneshot
Một công dân tốt hiện nay thường sẽ không nổi bật. Bạn biết đấy, con người bây giờ thích theo đuổi những thứ đặc biệt hoặc hào nhoáng mà hay quên đi thứ mình thực sự cần tới. Nhưng đến một lúc nào đó, khi họ đã đủ trưởng thành để suy nghĩ xem điều gì mới là tốt nhất thì...
Đương nhiên tìm đến một người nghiêm túc chấp hành các hệ thống pháp luật của Trung Hoa vẫn là lựa chọn an toàn, cũng như được sử dụng rộng rãi.
Haha, tôi lại đang lảm nhảm linh tinh kìa :))
Hôm nay tôi ở đây chỉ là để kể về một câu chuyện thôi, có hứng thú thì hãy ngồi xuống cùng thưởng thức đi nào.
Các tình tiết đều đang đợi mọi người nha :)))
________________________
Nếu bạn là người lãng mạng thích hòa nhập với thiên nhiên thì hãy đi ngắm sao vào một buổi tối mùa hè, trời quang đãng, ít mây và nhớ chọn địa điểm ở vùng quê nhé.
Khi đó, khung cảnh duy nhất mắt bạn có thể thu được là muôn vàn đốm trắng rực rỡ trên nền trời đen cao vút. Đủ hình dạng, kích thước, vị trí mà Chúa trời đã sắp xếp lên.
Có thể không rành về thiên văn học nhưng quan sát kĩ một chút, chúng ta vẫn thấy chiếc đuôi nhỏ của con gấu là chòm sao Bắc Đẩu nằm lẫn ở đâu đó giữa hàng ngàn lớp bụi vân tinh ti li, bởi những ngôi sao ấy sáng rất đẹp, rất hút mắt.
Tôi nhớ là thi thoảng trong văn thơ hay nói số phận con người giống với một ngôi sao, tuy nhiên giờ là thời kì bùng nổ dân số nên hình như sao có hơi nhiều a. Lại còn rất phân biệt với nhau nữa.
Tích trữ được nguồn năng lượng lớn hoặc ở gần vật sáng thì sẽ đặc biệt nổi bật. Và đương nhiên, bị lu mờ là điều ngược lại. Bởi đôi khi chúng chỉ là một mảnh thiên thạch nhỏ bé chẳng ai quan tâm.
.
.
.
"Ah, cuộc đời của một con người thì ra là như thế..."- Thiên Tỉ chán nản nói khi suy nghĩ xong hàng loạt các điều phía trên trong đầu.
Lúc ấy cậu mới mười bảy, mười sáu tuổi, nhưng với tính cách già dặn, biết tính toán kĩ lưỡng, nhìn xa trông rộng thì cũng không quá ngạc nhiên khi cậu thực sự phun ra câu đó. Chỉ là tình huống cậu sử dụng có chút (cực kì) không hợp lí.
Ai lại đưa bạn gái đi ngắm sao đêm, sau đó ngồi cả buổi và luyên thuyên về số phận a. Tệ nhất là làm cho mấy viễn cảnh lãng mạng, hồng phấn mà nàng tưởng tưởng ra đều bị bao phủ bởi tương lai xám xịt, tâm trạng nói vài lời yêu thương cũng triệt để hóa thành số 0 tròn trĩnh.
Cuối cùng... cậu vẫn theo kịch bản thông thường, hướng nàng ấy tỏ tình rất ngọt ngào, đầy chất thơ Quỳnh dao. Hơn nữa còn bá đạo thực hiện Ka-be Don để tăng thêm áp lực cho bạn gái xinh đẹp của mình. Tiếc rằng, khuôn mặt vô biểu tình đối diện Thiên Tỉ đã chẳng còn chút cảm xúc thân mật nào. Nàng mở miệng nhỏ nhẹ nói:
"Thiên Tỉ, tớ xin lỗi nhưng chúng ta không hợp nhau đâu"
.
.
.
"Ah..."- cậu nghĩ câu trả lời này hơi sai sai
Và không cho cậu kịp thông suất thì nàng đã mau chóng chặn họng bằng giọng thiếu kiên nhẫn:
"Thôi, có lẽ hôm nay thế là đủ rồi. Tớ muốn về... được chứ?"
"Ah?"
Sau đó, Thiên Tỉ đưa bạn gái ấy về nhà. Mối quan hệ giữa hai người trở nên rất tệ dần theo thời gian vì một người tránh né, một người không quá tích cực.
...................
Thi thoảng cậu vẫn nhớ về quá khứ bi hài đó.
Mối tình đầu của cậu đã kết thúc nhẹ nhàng đến mức không ai biết là nó đã kết thúc a.
Và cho tới tận bây giờ, cậu chưa có hẹn hò với ai nữa.
Tự hỏi cậu thua thiệt người ta ở điểm nào.
Thiên Tỉ tuy xuất thân từ một vùng quê nhưng được gia đình giáo dưỡng tốt, cậu cũng đã cố gắng học tập chăm chỉ, cộng thêm đầu óc thông minh thì giấy gọi của trường đại học nổi tiếng đương nhiên sẽ được gửi tới tận nhà. Học thức tốt, nhân phẩm hoàn toàn phù hợp với các chuẩn mực xã hội, xứng đáng với danh hiệu Công dân xuất sắc.
Về mặt hình thức thì càng không có vấn đề... Thiên Tỉ chính xác là một mỹ nam nhân. Khuôn mặt rất ưa nhìn, đôi lông mày anh khí tô điểm cho đôi mắt màu trà to và sáng giống như một hồ nước thu tĩnh lặng. Sống mũi cao, thanh thoát tạo nét nhấn phá thu hút ánh nhìn. Phía dưới là đôi môi mỏng, hồng hồng, khi cười rộn lên sẽ thấy hai điếu đồng nằm sâu trên má rất khả ái. Thế nên... muốn soái khí liền có, muốn bán manh liền có.
Hơn nữa, thân thể cậu cũng không tồi. Chiều cao 180cm không thua kém người khác, bờ vai rộng, chân tay thanh mảnh nhưng rắn chắc. Cơ ngực, cơ bụng cậu đều có, đem ra để hấp dẫn nữ nhân thì chắc chắn là đạt hiệu quả cao.
Còn về công việc, Thiên Tỉ là nhân viên của công ty lớn, hiện đang giữ chức vụ phó trưởng phòng hành chính. Lương bổng khá tốt, thu nhập có thể liệt vào mức cao trong xã hội. Cuộc sống ổn định, nhà cửa đã mua được. Vậy nên... có ai đồng ý cho cậu bao dưỡng không? Chỉ cần người ta chịu làm vài việc nội trợ cho cậu thôi.
Đơn giản mà, phải không?
Tại sao tới giờ cậu vẫn là cẩu độc thân?
..................
Thiên Tỉ hôm nay lỡ ngủ quá giờ quy định hằng ngày, cậu phải chạy đua với thời gian để không tới công ty trễ, nếu không thì phần thưởng của tháng sẽ bay xa mãi mãi.
Vừa quẹt thẻ và quét vân tay xong, mông cũng chỉ chạm hờ vào mặt ghế làm việc thì trái tim yếu ớt đang đập liều mạng của cậu lại suýt chút nữa lao lên cổ vì trưởng phòng kêu cậu tới phòng nói chuyện riêng.
Trong đầu Thiên Tỉ đang tự cầu nguyện cho chính mình.
Đứng ở trước cửa phòng nhẹ nhàng hít thở để bình tâm, sau một lúc cậu mới gõ lên cánh cửa. Hành động ngay lập tức có phản hồi, cậu nhận được sự cho phép.
Đặt chân vào phòng, cậu thoáng ngạc nhiên, bởi trước mắt cậu không phải hình ảnh trưởng phòng ngồi đối diện với màn hình máy tính cáu kỉnh, với đôi lông mày nhăn tít lại vì căng thẳng mà là cảnh ngài ấy đang cười nói cùng một chàng trai tầm tuổi cậu ở bàn tiếp khách.
Giấu đi sự bất ngờ và tò mò, cậu vẫn cư xử đúng theo phép lịch sự, khẽ cúi thấp người cùng lời nói:
"Xin chào trưởng phòng. Ngài cần tìm tôi để giao phó việc gì sao?"
Nhưng nhanh hơn người cần thiết đáp trả, chàng trai kia đứng lên và chào Thiên Tỉ. Cậu phản ứng chậm liền ngượng ngùng mỉm cười với cậu ấy tạ lỗi. Trưởng phòng tinh thần có vẻ rất tốt, hướng cậu nói:
"Thiên Tỉ, đừng khách khí. Mời ngồi, mời ngồi"
Cậu làm đúng với chỉ định, bước tới và ngồi đối diện ngài ấy. Đồng thời khá tiện tầm mắt mà quan sát chàng trai lạ mặt.
Khuôn mặt góc cạnh nam tính, ngũ quan sắp xếp hoàn chỉnh, mắt sáng, cười luôn nhếch lên tạo cảm giác rất thân thiện. Nói chung thì cũng có thể chạm tới vạch đẹp trai... chỉ là cậu đột nhiên thấy không thích anh ta lắm, giống như bị so ngang vậy.
"Thiên Tỉ, giới thiệu với cậu đây là Vương Nguyên, người sẽ tới phòng chúng ta học việc"
《Ah, học việc gì mà trịnh trọng vậy? Không phải lại là công tử cao soái phú để ý nàng xuân nào đó ở phòng hành chính đi》
Cậu đã nghĩ thế trong đầu, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên bình thường, tập trung nghe giới thiệu tiếp.
"Bởi vì mới vào nên nhiều công tắc còn chưa quen thuộc. Tôi có thể giao cậu ấy cho cậu phụ trách đào tạo không? Dù sao tôi cũng rất tin tưởng vào năng lực của cậu hiến cống hiến cho công ty nhiều năm như vậy"- Trưởng phòng rất thẳng thắn đề cập, không vòng vo loang quanh.
《Rõ rành đó chỉ có một kết quả, vậy mà nghe như tôi có quyền chọn phương án khác a》
Thiên Tỉ vui vẻ nói:
"Đương nhiên tôi đồng ý rồi, rất vui được làm việc cùng anh"- sau đó còn đưa tay ra ý muốn bắt tay.
Người kia cũng không khách khí đưa tay nắm lấy rất hữu lực, tươi cười với cậu nói:
"Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng hết sức"
《Haha, tôi ghét anh. Vậy nên nhanh nhanh rồi mau lăn đi》
..................
Giao nhận quá chóng váng, Thiên Tỉ đã ngồi làm việc được một lúc nhưng vẫn chưa thể tin được cái tên đang sắp xếp đồ ở ngay gần mình là do cậu chịu trách nhiệm. Nếu suy nghĩ nghiêm túc thì công việc giám sát hắn thuộc về cậu, hễ hắn sai điểm nào làm cậu sẽ hứng đủ. Hơn nữa, hắn mà không hoàn toàn các sổ sách được giao thì tất cả đều rơi vào tay cậu, vậy chắc chắn việc tăng ca không thể tránh khỏi. Mà tăng ca lại mất nhiều thì giờ... thời gian cho cậu đi tìm hiểu các nàng cũng biến mất...
Được rồi, cậu chỉ là đang dự tính thôi. Có nghe phong phanh đâu đó là công ty dạo này tuyển nhiều người, cứ ngỡ thể nào chẳng có một đóa hoa xinh đẹp đưa đơn vào phòng hành phòng toàn nữ nhân đã có chồng này. Không ngờ người tính không bằng trời tính, dính ngay nam nhân, đã thế còn đẹp trai (và không khéo còn có thân phận hiểm hóc nữa). Này là tính cạnh tranh sao?Định tăng thử thách cho cái cuộc đời đau buồn của cậu hả?
Vương Nguyên ở ngoài nhìn Thiên Tỉ thấy cậu hết bực tức xoa đầu bứt tóc, rồi chuyển sang thở dài thườn thượt. Không hiểu cậu có tâm sự gì nhưng hắn vẫn quan tâm hỏi:
"Thiên Tỉ, anh uống cà phê chứ? Tôi sẽ đi lấy"
"Ah, tôi muốn... Nhưng cậu có cần chỉ chỗ..."
Cậu giật mình thoát ra khỏi tưởng tượng, sau đó hỏi lại thì đã bị hắn chặn lại:
"Không sao, tôi đã nhớ được phần nào sơ đồ của công ty rồi, tôi ổn mà"
Nói rồi Vương Nguyên tươi cười đứng dậy và bước đi. Để Thiên Tỉ ở phía sau lưng với khuôn mặt rất hài hước, cơ miệng không cười nhưng phát tiếng:
"Ah, hahaha...."
..............
Thực ra Vương Nguyên là người học việc tốt, cậu ta luôn năng động, nhiệt huyết trong công việc. Tuy đúng là chưa thể làm thuần thục hết tất cả các thao tác nhưng cố gắng thế là ổn rồi.
Còn chịu ở lại tăng ca cùng cậu là ổn rồi.
.
.
.
"Xin lỗi anh, Thiên Tỉ, muộn như vậy rồi mà còn phải giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ. Tôi quả nhiên vẫn quá yếu trong việc thiết lập bảng biểu mà"- hắn cười ngượng ngùng, khẽ nói với cậu.
Cả phòng hành chính lúc này còn lại đúng hai người, các nhân viên kia đều đã đi nghỉ hết rồi. Không khí vắng lặng đến nỗi cậu tưởng tượng mình có thể gặp ma nữa, vậy mà nghe thấy tiếng Vương Nguyên thì thào như hết hơi nên càng thêm rợn gáy.
"Không sao đâu, nhưng cậu có thể nói to hơn không? Tôi nghe giọng này cứ sợ sợ thế nào ý"- Thiên Tỉ tự đưa tay vuốt vuốt lên vùng da đã nổi gai ốc, mở miệng nhắc nhở hắn.
Nhận thấy thái độ lạ của đồng nghiệp, hắn càng cười lớn, khuôn mặt có chút trêu ghẹo lưu manh hỏi lại cậu:
"Anh sợ ma sao?"
Không chú ý đến điệu bộ Vương Nguyên, cậu tùy tiện trả lời:
"Hồi nhỏ bị bà chị họ nhồi nhét một đống phim kinh dị vào đầu mà tạo thành ám ảnh. Bây giờ tôi có dễ bị kích động trong không gian tĩnh hoặc trong bóng tối nhiều hơn người thường một chút"
...
"Anh dễ thương thật đấy"- hắn nói rất nhỏ, như tự lẩm bẩm một mình, nụ cười khi nãy dường như lại có cớ để kéo dài thêm
"Hả?"
Nghe không rõ hắn vừa bảo gì nên cậu hỏi lại, nhưng đã bị hắn đánh ngay sang vấn đề khác:
"Thiên Tỉ, vậy bình thường anh ở nhà có cảm thấy sợ không?"
"Cũng... hơi hơi"
Đã tìm được niềm vui mới trên người Thiên Tỉ, hắn ra sức khai thác sâu hơn.
"Còn việc đi nhà về thì sao? Mấy ngày trước anh có nói là nhà anh khá xa tuyến xe buýt mà, sẽ phải cước bộ một đoạn phải không?"
"Hừm, tôi cũng không thích lắm nhưng dù sao cũng mua nhà ở đó rồi, đành chịu"
"Để tôi đưa anh về nhé"- chỉ chờ cậu nói thế, hắn nhanh chóng chớp lấy cơ hội
"Dạo này anh toàn tăng ca về muộn là do lỗi của tôi, vậy nên để tôi chuộc lỗi một chút có được không?"
Thiên Tỉ thấy Vương Nguyên hình như rất hứng thú với việc này nên ngại từ chối, cậu nói vòng vo:
"Ah, Vương Nguyên... tôi có thể tự về mà, hơn nữa đường xa như vậy cậu theo làm gì..."
"Tôi có xe ô tô riêng, ưm, thế nào?"
"Cậu có thật là học việc không?"- ngay từ đầu cậu đã nghi nghi xuất thân tên kia mà
"Uh..."- hắn không có trả lời tử tế, chỉ phát ra vài tiếng ừm ừm trong cổ họng.
Cũng chẳng tính toán nhiều, cậu không tiếp tục chờ đợi Vương Nguyên mà dứt khoát nói:
"Thôi, thế nào cũng được, anh làm xong việc đi... Chút nữa nhờ anh vậy"
Đạt được mục đích ban đầu, hắn vui vẻ làm theo lời cậu, thậm chí còn tích cực hơn so với bình thường.
.
.
.
Cuối cùng hai người thực sự cùng đi về và hắn chắc chắn điều này sẽ không dừng ở con số một đâu. Hắn chưa thấy người con trai nào dễ thương như Thiên Tỉ cả, không, còn dễ thương hơn tất cả mọi người hắn từng gặp. Hắn cứ nghĩ công việc của nhân viên hành chính rất buồn chán cho đến khi ở cạnh cậu một thời gian. Vương Nguyên hoàn toàn thích ngồi cả ngày nghe cậu chỉ bảo cách sắp xếp sổ sách, tính toán tiền bạc, thiết lập bảng biểu, những thứ mà hồi trước hắn từng cảm thấy rất nhỏ bé, không cần thiết.
Haha, tôi nghĩ...
Có lẽ, phần nào tính cách trong hắn đã bị bẻ cong luôn rồi.
...................
Cuộc sống này ai có thể nói trước điều gì khi tất cả có thể thay đổi chỉ trong chốc lát.
Đương nhiên không rồi.
Nhưng vấn đề chính là không ngờ Thiên Tỉ đã thoát ra khỏi quãng đời cô đơn sớm như vậy.
Nếu cậu không có việc cần sang phòng kế hoạch thì cũng sẽ không gặp Tiểu Nhu xinh đẹp, diễm lệ. Cũng chẳng thấy cô ấy đỏ mặt, ngượng ngùng nói chuyện với cậu, trí não cậu sẽ chẳng thể tự đả thông mà nhạy cảm tức thì, mau chóng nói ẩn ý về một cuộc hẹn gặp sau giờ làm và cô ấy càng không thể gật đầu chấp thuận.
Chỉ là, chữ 'nếu' vẫn nằm trong giả định thôi.
Hiện tại thì hai người chính thức đang tìm hiểu nhau.
Thành một đôi tình lữ là chuyện sớm muộn đi.
.
.
.
"Vương Nguyên, anh có vấn đề gì vậy?"- Thiên Tỉ cao giọng hỏi hắn, tay cậu cầm tệp giấy lật qua lật lại, khuôn mặt nhăn nhăn tỏ vẻ rất không hài lòng.
Rõ ràng vài ngày trước việc xử lí số tiền thưởng của các nhân viên trong công ty đã được hắn làm gần hoàn thành rồi mà tự nhiên giờ lại nảy sinh nhiều lỗi sai như vậy. Đem cái bảng thống kê hắn đưa cho cậu đi nộp trưởng phòng thì ngài ấy sẽ mắng cậu té tát mất.
"Anh không còn chỉ tôi làm nữa nên dễ sai lắm"- Vương Nguyên dùng giọng oan ức giải trình, thậm chí còn sử dụng cả ánh mắt cún con nhìn Thiên Tỉ.
Cậu cũng không thể trách mắng hắn, mệt mỏi đưa tay day day thái dương, một bên nhẹ nhàng nói:
"Anh dù là học việc cũng đừng dựa vào tôi quá nhiều như vậy. Thời gian công ty xét duyệt thực tập viên sắp tới rồi, anh mà không cố sẽ không thành nhân viên chính thức được đâu"
"Tôi hiểu rồi"
"Tốt, giờ thì cố gắng làm lại bảng này nhé. Tôi đi in tài liệu, chút nữa sẽ giúp cậu sau"
"Uh, cảm ơn anh"
Thiên Tỉ đứng dậy khỏi bàn làm việc, bước tới gần chỗ máy in đúng theo lời nói của mình. Nhưng trong khi đợi lấy giấy thì cậu mở điện thoại và hình như đã nhắn tin cho ai đó. Rất nhanh tin nhắn được trả lời, chỉ là cậu có vẻ không vui với thông tin vừa nhận, xem qua loa rồi cất vào túi quần âu.
Ở góc khác, Vương Nguyên đang quan sát Thiên Tỉ bỗng cười nhếch miệng, bộ dạng vui vẻ nhưng hoàn toàn không giống tính cách thân thiện thường ngày. Nó mang theo sự điên cuồng, méo mó đã lâu ngày tích trữ trong hắn.
Biết rõ chiều nay cậu có buổi hẹn hò với Tiểu Nhu nên hắn cố tình phá hoại, lợi dụng tình thế cùng tinh thần trách nhiệm của Thiên Tỉ mà lập ra kế hoạch đối phó. Dạo gần đây, hắn không nhận được chú ý từ cậu, bản năng liền nổi tính chiếm hữu trẻ con mà dành lại bằng được.
Hắn biết cậu đang chìm trong tình yêu và cũng mừng cho cậu nhưng sâu trong trái tim hắn không hề muốn như vậy. Cứ nhìn Thiên Tỉ ngọt ngào tươi cười với cô ấy là máu hắn sôi sùng sục lên, cảm giác rất khó chịu.
Một Thiên Tỉ dễ thương quá mức như vậy tại sao không phải của hắn. Hắn cũng thích cậu, cũng muốn ở gần cậu giống Tiểu Nhu, thậm chí còn vượt trên cô ấy. Vậy nên...
"Thiên Tỉ a, anh sẽ yêu tôi, phải không?"
...
"Vương Nguyên, anh đến đây để chơi hả?"
Rốt cục thì cậu không còn chịu nổi nữa mà lên tiếng hỏi hắn. Thực sự cậu thấy dạo này hắn hình như đang giả điếc làm ngơ, không thèm tiếp nhận sự chỉ dẫn của cậu, còn rất tận lực hành động loạn cào cào.
Không phải có ý chê trách nhưng cậu sắp chết vì vừa làm việc vừa đi sửa lỗi sai rồi, thời gian dư để ăn đã thiếu thì lấy đâu ra cho bạn gái chứ. Nàng ấy kiên nhẫn nghe cậu hẹn hết lần này tới lần khác nhưng cuối cùng đều do cậu trễ nải mà không gặp được, Thiên Tỉ ngoài xấu hổ thì cảm thấy vô cùng áy náy. Người ta là nữ nhân, cố gắng chủ động với cậu đã quá tốt rồi, đây lại...
"Tôi nói thật đấy, anh chẳng chịu tiếp thu kinh nghiệm gì cả, giống như công việc này không phải của anh vậy"
.
.
.
Hắn cúi đầu xuống không để cậu quan sát biểu cảm, bởi dây thần kinh căng thẳng đã đến mức không thể tự kiểm sát cơ miệng mà nhếch lên cao ngạo trong khi mặt mũi lại đen kịt một mảng. Đầu óc rối rắm chẳng nghĩ được gì, nhưng do sự đả kích quá mạnh từ Thiên Tỉ mà khóe môi tự động mở ra nói những điều không nên:
"Đúng vậy, tôi phải làm những việc này để chịu phạt"
"Hả?"
"Tôi là con trai duy nhất của tổng giám đốc nên sớm hay muộn thì công ty này cũng thuộc về tôi, giờ cứ coi như đi quan sát năng lực nhân viên cũng được"
"Thuộc về anh? Nhưng trong các buổi tiệc tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy nhắc đến anh cả, hơn nữa là phạt cái gì, đừng bảo anh là dạng ăn chơi lêu lổng nên đã làm ra việc xấu xa nào đó đi"- Cậu cũng khá nóng máu mà đáp trả bằng những từ ngữ mang đầy tính châm biếm.
"Tôi đi du học nước ngoài không được sao? Mà dạng người lêu lổng là cái gì? Anh chỉ nghĩ ra cái từ ấy hả?"
"Ah, tôi thiển cận vậy đấy. Giờ anh có giỏi thì nói lí do ra đi"
"Tôi bảo với bố mẹ rằng mình chỉ thích con trai, như vậy thôi nhưng họ bảo tôi là SAI và phạt tôi... Đã thỏa mãn anh chưa?"- Vương Nguyên tức giận hét lên, cuối cùng lại nhỏ giọng lẩm bẩm giống người đang độc thoại
Thiên Tỉ bị tiếng của hắn xông thẳng vào màng nhĩ cũng giật mình, những từ ngữ độc ác chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở lại. Cậu đột nhiên chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, may sao cũng chỉ còn hai người.
Nghĩ thấu đoạn hội thoại vừa rồi, cậu thực sự cảm thấy không ổn, tuy Vương Nguyên có lỗi nhưng đâu đáng bị mắng thậm tệ như vậy. Xem ra người quá quắt là cậu.
"Tôi... xin lỗi..."
"Anh tưởng vậy là xong hả? Nói tôi đã miệng chưa? Mà thôi, nếu anh ghét tôi thì tốt, tôi cũng chẳng tính toán. Mai tôi nghỉ làm là được, anh mệt thì về đi"
Nói xong câu đó hắn dứt khoát đứng dậy bước đi.
Và khi đôi chân hắn dừng lại thì cơ thể cũng đang ở trong xe ô tô. Lúc này hắn bắt đầu co người lại run rẩy mất kiểm soát, mồ hôi lạnh tứa ra khiến cho chiếc áo dính chặt vào lưng, bình thường rất khó chịu nhưng bây giờ hắn không còn tâm trí đâu suy nghĩ đến việc đó. Hắn chỉ cảm thấy hối hận, thực sự hối hận vì đã cư xử quá trẻ con trong suốt thời gian vừa qua.
Chỉ vì ghen tị mà hành động nhỏ mọm như thế chẳng giống hắn chút nào, rõ ràng mọi chuyện hắn đều có thể xử lý tốt mà cứ liên quan đến tình cảm lại hỏng bét cả.
Dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi, có lẽ hắn nên dành thời gian để tìm hướng giải quyết.
Vương Nguyên chắc chắn rằng đối thủ có là ai cũng không thắng nổi hắn đâu.
Nói về Thiên Tỉ, hắn có lo lắng, bình thường là hai người cùng về mà hôm nay cãi nhau như vậy làm sao mời cậu lên xe được. Hơn nữa giờ đã trễ chuyến xe buýt rồi, cậu có về nhà được không?
"Được rồi, Vương Nguyên, bình tĩnh lại nào. Thiên Tỉ dù sợ ma nhưng cũng là nam nhân cường tráng, mày phải bỏ ý nghĩ bảo hộ cậu ấy đi"
.
.
.
Buổi tối, có hai người đột nhiên mất ngủ vì sốc tinh thần.
................
Đôi tay đặt trên bàn phím máy tính gõ nhanh các văn bản như thường ngày, được một lúc cậu dừng lại và bắt đầu kiểm tra lỗi chính tả, rồi đi in ra.
Quan sát thời gian cùng khối lượng công việc mình đã làm xong cậu không thể không ngạc nhiên, bởi sau khi bị Vương Nguyên hành xác thì tốc độ xử lí số liệu, thao tác văn phòng nâng lên một tầm cao mới. Bây giờ cậu hoàn toàn nhàn dỗi, theo đúng nghĩa đen luôn.
Nhìn sang bên cạnh, chỗ ngồi từng là của hắn, một nhân viên mới được nhận vào, tuy nhiên đây không phải học việc, người ta cũng có đến mười năm kinh nghiệm ở công ty khác rồi... Thế nên, vẫn là nữ nhân đã có gia đình rồi nha. Hơn nữa, tính tình người này trầm lặng, không giao tiếp nhiều trong khi Thiên Tỉ đã quen hơi Vương Nguyên nhanh mồm miệng có chút hụt hẫng.
Đúng là hắn nói nghỉ là nghỉ thật, cả tuần nay giống như bốc hơi luôn khỏi cuộc đời cậu, đồ đạc hắn sắp xếp đấy cũng không biết ai đã đem đi. Cái kiểu biến mất đột ngột như thế rất có ảnh hưởng tới Thiên Tỉ. Cậu làm việc gì cũng thấy thiếu thiếu: phải tự đi uống cafe trong khi gần ba tháng nay có người đưa đến tận nơi, nộp kết quả cho trưởng phòng, đi tìm tài liệu, cài đặt lại hệ điều hành của máy tính,... tất cả mấy thứ đó đều do Vương Nguyên thực hiện.
"Haa~~"
Dù sao thì cũng thành quá khứ rồi, cậu phải vui lên vì được chỉ đạo cả giám đốc tương lai chứ.
Giờ có lẽ cũng chuẩn bị đi hẹn với Tiểu Nhu được rồi, hôm nay cậu đã xây dựng kế hoạch 'tấn công' rồi. Mong rằng sự việc may mắn hơn mối tình đầu của cậu.
.
.
.
Không khí tĩnh lặng này là cái gì? Cậu thực sự cảm thấy không ổn với cô gái đang ngồi đối diện mình, cô ấy dường như không muốn nói chuyện với cậu, suốt từ đầu chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà thậm chí còn chẳng bật lên.
"Em muốn dùng đồ uống không? Để anh gọi"
"Ah, em xin lỗi, gọi cho em cafe thường được rồi"
Thiên Tỉ trao đổi với nhân viên phục vụ sau đó quay lại. Tiểu Nhu vẫn tiếp tục im lặng không chịu mở miệng. Cậu sốt ruột hỏi:
"Em... em biết đó, vì chúng ta đã xác định làm quen với nhau nên... ít nhất mong em đừng cự tuyệt anh, được không? "
Nghe thấy câu nói của cậu, cô khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước thu kia, sau đó lại mau chóng cúi xuống.
Cô không còn cảm thấy đủ tự tin để nhìn ngắm nó nữa, nó chứa đầy sự ôn nhu và tin tưởng cho cô mặc dù...
"Em thực sự không đợi anh như em đã nói. Em mệt mỏi vì phải phí hoài thời gian mà chẳng đạt được gì nên em đã hẹn hò với người khác rồi... Xin lỗi anh..."- cô dùng tay bưng lấy mặt mình, chầm chậm thủ thỉ với cậu.
"Có gì mà xin lỗi, em không làm sai điều gì cả. Quan hệ của chúng ta chưa đến mức khiến em phải áy náy về việc mình sẽ yêu ai đâu, em hiểu chứ. Hãy cứ coi như hai đồng nghiệp cùng nói chuyện là được, đừng để tâm việc đó"
Thiên Tỉ ngạc nhiên là không ngờ cậu có thể nói ra câu ngầu thế, vừa có thể an ủi người ta vừa kiếm đường lui cho mình. Cậu biết đường duyên tình của bản thân vốn đã bị vẽ loạn rồi, giờ mà kéo thêm người khác chịu khổ chung thì độc ác lắm. Nếu không thể đến với nhau có thể chia tay trong vui vẻ, dù sao cũng đều là tự nguyện.
"Anh là một người tốt, Thiên Tỉ"
"Haha, cảm ơn em"
Tiểu Nhu bây giờ mới mỉm cười với cậu, cô không mong gì hơn là được thấu hiểu, nhưng có lẽ đây cũng là lúc tạm biệt rồi.
"Xin lỗi anh, em có thể về trước không? Em đã hẹn..."- cô nói nhát gừng
"Anh sao cản trở được, em muốn gì cứ làm đi"- cậu tươi cười, sảng khoái đồng ý bởi chưa nghe hết cũng đủ hiểu rồi.
"Vâng, chào anh nhé"- cô nhẹ nhàng đứng dậy và bước ra khỏi quán.
Để mặc Thiên Tỉ ngồi nhìn phục vụ bàn đưa đồ uống tới.
Cảm xúc của cậu hiện đang ở gần mức không rồi, mặc dù lúc nãy ngầu thật đấy nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng.
"Haa~~"- cậu thở dài chán chường, trong đầu đang tính đến việc trả tiền rồi đi về
"Thiên Tỉ~~~~" - Đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình da diết, thảm thiết đến rợn người ngay sát bên tai.
Theo phản xạ tự nhiên, cậu đứng bật dậy, vung mạnh tay về phía phát ra âm thanh đó mà chưa kịp xác định xem đó là thứ gì.
"Thiên Tỉ, anh manh động quá rồi đó"- tiếc là tay cậu đã bị chặnlại, kèm theo là một giọng giễu cợt đầy quen thuộc
"Vương Nguyên?"
"Hii"- hắn buông tay cậu ra, mỉm cười vui vẻ chào một tiếng, sau đó tự tiện ngồi xuống chỗ của Tiểu Nhu khi nãy
"Sao anh lại ở đây?"
"Vì sao tôi không được ở đây? Anh hỏi kì lạ quá đó"
"Vương Nguyên trả lời cẩn thận đi"- cậu không kiên nhẫn nói với hắn
Hắn cũng ngưng cười đùa mà nghiêm túc nhìn vào Thiên Tỉ nói:
"Tôi nhớ anh"
"Ah?"
"Tôi rất nhớ anh, Thiên Tỉ. Nhưng vì cả tuần nay tôi phải đấu tranh đòi quyền lợi nên đã không đến tìm anh ở công ty được. Còn hiện tại thì tôi vào đây uống nước và chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi, anh hiểu chứ"
Cậu bị quay mòng mòng bởi đống thông tin hắn vừa cung cấp, nhất là từ ngữ lặp đi lặp lại những hai lần. Thế nhưng mọi thứ lại bay hết ra ngoài khi cậu nhìn thấy trên cổ cùng cổ tay của Vương Nguyên cuốn đầy băng gạc trắng tinh.
"Có phải anh bị thương không?"- tay cậu chỉ loạn vào mấy vùng trên cơ thể hắn
Có vẻ khá thích thú khi được Thiên Tỉ quan tâm, hắn còn ở đó cười cười, đưa phần cổ tay của mình cho cậu thấy rõ rồi mới vui vẻ nói:
"Đây chỉ là kết quả sau khi thử vài trò kinh dị với bố mẹ tôi thôi, không có gì đáng lo đâu"
Cậu gắt lên với giọng bực tức:
"Cái gì mà không lo, đừng nói anh đem cái chết ra để hù họ đấy"
"Nếu không như thế, e rằng... còn lâu họ mới chịu chấp nhận giới tính thật của tôi"- hắn nhàn nhạt trả lời cậu
Thiên Tỉ cứng họng, cậu chẳng thể nghĩ ra ý kiến gì trong vấn đề nhạy cảm này cả.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, ai cũng có tâm tư, dự tính riêng mà không thể cất thành lời.
Mãi về sau, Vương Nguyên mới lẩm bẩm nói bằng giọng rất nhỏ, nhưng chúng cũng đủ lớn để cậu có thể thu nhận được:
"Này, Thiên Tỉ... Tôi có thể chăm sóc anh. Như anh nói hồi trước, tiêu chí người yêu của anh tôi hoàn toàn đạt được. Tôi biết nấu ăn, giặt quần áo, dọn nhà, sửa chữa đồ đạc. Tính tình thân thiện, vui vẻ, có sức mạnh tinh thần lớn đủ cho anh dựa vào. Sở thích là nuôi động vật cảnh như chó mèo, không quá ghét bất cứ điều gì. Hơn nữa, tôi cũng học được một số phép trừ tà khi còn đi du học, anh sợ ma thì có thể dùng tới. Đó, vậy là quá hoàn hảo để trở thành người yêu của anh, đúng không?"
Hẳn một đoạn dài như vậy xoáy sâu vào trong đầu cậu khiến cho cơ thể không kiềm chề được mà cứng đờ ra. Ánh mắt thất thần của cậu nhìn thẳng Vương Nguyên, khóe miệng giật giật muốn mở ra để nói với hắn rằng đây không phải là sự thật nhưng cậu không làm thế được.
Còn về phía hắn, từ lúc bắt đầu nói đã nhìn Thiên Tỉ bằng ánh mắt ôn nhu, kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
Cậu sốc một lúc lâu, chẳng biết thời gian trôi qua như thế nào nhưng bên ngoài bầu trời đã tắt nằng, bóng tối dần bao phủ lên tất cả...
"Vương Nguyên, anh có nghĩ kĩ không vậy?"- cuối cùng vẫn phun ra câu chẳng cần thiết
"Có lẽ, hoặc không. Anh tin tưởng tôi chứ?"- thay vì tức giận, hắn mỉm cười hỏi lại cậu
Đương nhiên Thiên Tỉ lúc này đang cực kì rối loạn, cậu rất vui vì đây là lần đầu tiên cậu được người ta tỏ tình trước nhưng cũng rất lo lắng vì tình huống này hơi đặc biệt rồi.
"Tôi không biết nữa... tôi cũng rất thích anh nhưng tôi đang băn khoăn là liệu chúng ta có nhầm lẫn gì giữa các cảm xúc không nữa?"- cậu cố gắng đưa ra câu trả lời hợp lí nhất
Như hiểu thấu tâm trạng bất an của đối phương, hắn mỉm cười, vươn người lại gần và cầm lấy bàn tay cậu, khẽ nói:
"Chúng ta sẽ biết nhanh thôi"
Sau đó hắn đứng dậy, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, chỉ trong một giây cho tất cả hành động đó.
Vương Nguyên ngồi lại chỗ cũ, nhìn thẳng khuôn mặt đầy bối rối kia.
"Anh thấy thế nào?"
"Ah?"
"Anh cảm thấy thế nào khi tôi làm như vậy? Có ghét bỏ tôi không?"
.
.
.
Cậu dùng tay bao lấy gò má mình bởi hình như máu trong cơ thể cậu đã chạy hết lên đó rồi.
"Tôi... tôi không ghét nó, chỉ là... hơi đột ngột và bây giờ tôi chẳng biết phải cư xử sao với anh cả"
Vương Nguyên lúc này đã gục ngã trước sự dễ thương của Thiên Tỉ, hắn xoa xoa lên bàn tay cậu để trấn an tinh thần, mở miệng nói:
"Nếu không ghét... anh có thể để tôi làm lại cho tử tế hơn một chút"
.
.
.
"Vương Nguyên, tôi không đùa đâu"
"Tôi xin lỗi... nhưng hôm nay anh cho tôi ở nhờ được không?"- hắn chỉnh lại thái độ của mình, dùng bộ mặt nghiêm túc để giao tiếp với cậu.
"Đừng từ chối, nếu anh không đồng ý thì tôi phải ở khách sạn thật đó. Tôi đang đấu tranh đòi quyền lợi mà"- hắn tiếp tục trình bày.
Thiên Tỉ thở dài, người ở ngay trước mắt cậu rõ ràng là một kẻ mưu mô nhưng cậu không giận được. Hơn nữa...
"Anh sẽ là người yêu của tôi?"
"Đúng đúng"- Vương Nguyên vui vẻ đáp lại
Cậu liếc mắt khinh bỉ hắn, sau đó làm mặt lưu manh nói:
"Tôi muốn là người đứng sau thao túng cả công ty, vậy nên hãy cố gắng làm lành với bố mẹ anh nhanh nhất có thể đấy, nếu không..."
"Chúng ta cưới nhau luôn nhé"- Vương Nguyên cướp lời cậu mà bày tỏ ước muốn của bản thân.
"Không, bao giờ anh tích đủ điểm đã"- Thiên Tỉ dứt khoát chặn lại sự nhiệt tình kia
Hắn rất tự tin đứng dậy, vừa đưa tay cho cậu nắm lấy vừa nói:
"Hừm, được thôi, chấm điểm theo hình thức mà tôi cũng chấp hết... giờ chúng ta về nhé"
"Ừm... nhưng anh đi tính tiền đi"
Cậu đánh vào tay tên lợi dụng ngay cạnh mình, mỉm cười với hắn rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vương Nguyên cũng cười và hành động theo đúng lời Thiên Tỉ nói.
Cuối cùng hai người vẫn về cùng nhau nhưng lần này không ai phải quay đi cả...
.
.
.
Bây giờ tôi đã kể xong câu chuyện rồi đó, mọi người nghĩ cái kết này có đẹp không?
_____________♡_____________
Đây là món quà tôi tặng cô nha _ZANYING_ (๑'>᎑<)~♡
From Nori
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top