19.

Hirata có hơi nhướng mày lên nhìn Shunichi, mặt vẫn là bộ mặt cười ngu ngốc mà vùi vào cổ em. Bỏ hết mấy cái em vừa nói ra ngoài tai, hắn trực tiếp coi lời nói đó như lời nũng nịu của em . Bản thân mặc kệ bàn tay đẩy hắn ra của em, hắn là một mực vùi đầu vào khuôn cổ trắng nõn kia mà hôn cắn. 

Ham muốn chiếm hữu chỉ vừa mới trải qua hai ngày thôi liền khiến hắn không nhịn nổi nổi lên ham muốn nhục dục với em. Môi Hirata đặt nhẹ nhàng xuống xương quai xanh của em một nụ hôn . Hắn lè lưỡi mình ra liếm lại mút như đang ăn kẹo , răng lại không nhịn được dây cắn vào đó một ít khiến người em ngứa ngáy theo mỗi cú nhấp môi lại giật nẩy mình . 

Khuôn mặt tức giận của Shunichi chuyển sang ngại ngùng ,tay lại như có như không nắm lấy tóc hắn ý tứ muốn hắn dừng lại .Nhưng chính bản thân em lại không hề bày xích với hành động thân mật của hắn. 

Shunichi mặt mày đỏ chót như tôm luộc, ngại ngùng kéo hắn ra xa mình. Bản thân lại nghiến răng thầm nguyền rủa tên biến thái trước mặt lại không hề coi em là người bệnh. 

Bản thân hắn thì nói em đừng lo gì hết, nhưng chính em thấy Hirata mới là nỗi lo lớn nhất của em. Em nóng mắt nhìn xuống thứ đang cạ vào hai chân mình, thái độ lại có chút cứng rắn nhưng khi nhìn khuôn mặt không vui bị nắm tóc lôi ra thì bản thân lại không tự chủ hèn nhát thì thầm với người đối diện. 

Có vẻ em vẫn không biết trong phòng này dù hắn có thật sự đè em xuống ăn sạch thì cũng sẽ không có ai nghe thấy gì , mà có nghe thì đã làm sao, cũng sẽ chả có tên khốn nào gan tới mức đẩy cửa vào khi hắn chưa cho phép cả. 

Hirata trong mắt em có thể là thiên thần sa ngã. Một kẻ tính tình thất thường. 

Nhưng Hirata trong mắt kẻ khác chính là ác quỷ sinh ra ở địa ngục, lớn lên ở địa ngục. Hắn là đã ác từ trong máu. Không có ngoại lệ. 


“Hirata, anh…đừng làm thế…tôi mệt”

Hirata ngẩng mặt lên nhìn khuôn cổ đầy dấu xanh tím lẫn lộn kia lại hài lòng mà gật gật đầu như con lật đật. Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ươn ướt của em một cách dục vọng. Hắn kề sát tai em, thở hắt ra một hơi lại liếm lấy vành tai sớm đã đỏ lên một cái. Sớm bỏ ngoài tai lời em nói. 

“Gọi anh, xưng em, nếu em không muốn anh chịch em tại đây”

“Anh có tiền”

“Không ngại để em trị thương lần nữa đâu”

Hirata hướng em cười tươi rói, khuôn miệng phát ra lời nói tự mãn, tay hắn chạm lấy bàn tay em thầm đan tay vào tay em nắm chặt rồi lại cảm nhận lấy hơi ấm quen thuộc, mắt hắn có hơi dịu lại liền đưa tay em lên ngang môi mình hôn lên đó, ngay dấu răng mờ ảo, như một lời tỏ tình chưa chính thức. 

Hirata muốn hoa và nhẫn 

Muốn một lời đồng ý và tiếng yêu

Muốn cả em trao tim cho mình. 



Shunichi phút chốc không phản ứng kịp, em hơi đờ mặt mình ra nhìn chằm chằm hắn, bản thân cứng ngắt không chịu thỏa hiệp. Tay vùng vằng muốn thoát khỏi. Nhưng thật sự Hirata đã sáp lại gần em, hắn chạm tay vào thắt lưng quần với ý định cởi nó, một tay nắm tay em đưa thẳng xuống ngang quần mình để em cảm nhận dương vật căng phồng bên trong. 

“Không cần lo, phòng này có cách âm”

Shunichi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận rút tay về, mà lỡ dùng lực mạnh quá tay lại căng cơ mà đau lên khiến toàn thân đau đớn đổ mồ hôi nằm ngửa ra trần, mắt nhắm chặt phần vì đau phần vì ngại. Lòng lại phần chửi Hirata vô liêm sỉ, không có đạo đức em đã bị thương liệt giường còn cứng được. 

Mà Hirata thấy em đau, mặt lại nhăn lại biết ngay em đây chắc đang thầm chửi hắn là tên sống bằng nửa thân dưới. Hắn như biến thành con người khác đến cả em đau cũng không còn sốt sắn quan tâm. Có lẽ Hirata bất an trước sự việc vừa rồi. Hắn sợ mất em, liền muốn em ngay lập tức thành người của hắn, yêu hắn đến méo nó cả tâm can như hắn. 

Hirata cười cười, không muốn làm người tốt nữa liền bóp chặt mặt em ép em mở mắt nhìn mình. Ánh mắt thâm sâu mà nhìn em, bản thân biết em cứng đầu mà tiếp tục ép, giọng có chút răn đe hướng em mà nói . 

“Nói!”

Shunichi bị bóp đến đau mặt và cơ thể đều đau nhìn sắc mặt Hirata lại không vui, tay vô sỉ kia đã sớm chạm vào quần em, Shunichi uất ức hoảng muốn khóc nên giọng lại có hơi nức nở .

 “Anh! Vậy là được rồi ch..chứ gì”

Ai mà biết tên kia nghe xong lại như uống thuốc kích dục. Mắt Hirata nghe một tiếng anh cực ngọt của Shunichi liền muốn đè em ra mà chịch, trong đầu đã vốn nghĩ đủ các kiểu dày vò em. Hắn đỏ mắt nhìn em, giây sau liền không nói không rằng cúi xuống hôn môi em. 

Hirata một đường hôn xuống, môi chạm môi em một cách mạnh bạo, lại trực tiếp day cắn lên đôi môi hồng thuận đó. Lưỡi bắt đầu liếm láp lấy răng em muốn tìm cách luồn vào truy tìm lưỡi nhỏ của em. 

Nhưng Shunichi là một kẻ cứng đầu, dù không ghét bỏ, cũng như phản cảm nhưng trước sự vồ vập của hắn, bản thân bị thương em liền mặc kệ mà vùng vẫy mãnh liệt, tay liên tục đẩy vai hắn ra, đôi chân vô lực nhịn xuống đau đớn mà đá hắn, nhưng bản thân hắn cứ như tảng đá em càng đánh hắn càng hôn em hăng hơn. Miệng em cố ngậm chặt răng không cho hắn tiến vào, đôi mắt mở trân trân bất lực. 

“Mẹ nó! Em đây là quyến rũ anh rồi muốn chạy?”

Lý lẽ vô lí gì đây cơ chứ. Rõ ràng đây là hắn ép em, em không hề có thể phản kháng. Chỉ cho em chọn 

Giữa bị chịch và gọi anh thì em chọn cái nào? ”

Giờ đây lại thành

“Được chịch và bị chịch em chọn cái nào? ”

Hirata có hơi mất kiên nhẫn, hắn dữ tợn nhìn em chằm chằm , một tay giữ chặt tay em đưa lên đỉnh đầu, một tay bóp lấy hàm em ép em phải há miệng ra, cả người liền trèo lên giường bệnh mà đè cả chân cùng cơ thể em lại không cho em cơ hội giãy giụa nữa. Bản thân hắn khi thấy em mở miệng liền cười tươi rồi liếm môi một cái như đang chuẩn bị thưởng thức con mồi. 

Hirata lè lưỡi ra liếm lấy môi em lại đưa lưỡi vào bên trong miệng em đảo một vòng tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ xinh xắn rụt rè rút vào kia. Hirata nhéo vào eo em một cái khiến nó đỏ lên, cũng khiến em giật mình mà la lên một cái, chỉ tiếc tiếng đó lại bị hắn nuốt xuống hết bằng miệng của hắn nên em chỉ có thể rên ư ử trong cổ họng. 

Hirata đưa lưỡi mình cuốn lấy cái lưỡi nhỏ vừa bắt được kia cùng quấn quýt không ngừng , lại cố tình mỗi lần lại mút lấy nó tạo ra mấy tiếng chùn chụt vang lên khó chịu. Hắn lại dường như không thỏa mãn lắm mà tiếp tục đưa lưỡi mình ngao du khắp khuôn miệng xinh xắn kia, đến khi em khó thở đấm thùm thụp vào ngực hắn, hắn mới dứt ra.

Hirata dứt khỏi môi em thở có hơi gấp gáp, trên môi vẫn còn vệt nước bóng loáng cùng sợi chỉ trắng vừa mới đứt giữa hai người. 

Hirata thỏa mãn nhìn xuống Shunichi đang vật vã trên giường thở hồng hộc không ra hơi, bên miệng vương vãi nước bọt chảy xuống từ khóe miệng không rõ của ai, ánh mắt em khờ dại đi vì tình, thân thể xụi lơ lại run rẩy lên theo từng cái chạm nhẹ của hắn. 

Shunichi không thích điều này 

Nhưng giây phút hắn hôn em, em lại không muốn đẩy hắn ra. 

Hirata không cho em kịp nghỉ ngơi liền lại tiếp tục làm bước tiếp theo. Ngón tay thành thạo cởi từng chiếc cúc áo bệnh nhân em đang mặc trên người. Đầu óc không bình thường của hắn nghĩ em sẽ thật đẹp nếu chỉ mặc độc nhất một cái áo sơ mi của hắn, ở dưới trống không mỗi ngày chờ hắn về xâm phạm. Như lúc ấy. 

Cơ thể Shunichi run run lên theo, em nắm chặt tay Hirata lắc đầu từ chối lại chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh lùng của hắn. Hắn có chút không vui vì bị mất hứng liền cúi xuống cắn ngay vào hai hạt đậu hồng của em. 

Hirata tay nắn bóp lại xoa xoa không ngừng đầu vú, miệng bên kia không nghỉ ngơi mà ngậm bên còn lại vào lúc thì miệng day cắn, lúc lại hôn hít say mê. Shunichi có hơi rên lên một chút lại thấy mình thật biến thái khi đến cả lúc bị một tên đàn ông đè liền phản ứng, một tay em lấy bịt chiếc miệng sớm bị luyện đến hư, một tay lại nắm tóc hắn kéo ra. Nhìn ngực mình bị cái đầu đen cứ thụt lên thụt xuống theo từng nhịp liếm thì bản thân không nhịn nổi liền bùng nổ cảm xúc. 

“Biến đi! Tôi kh…không thích…không muốn”

“Tôi không thích anh”

Shunichi tính cách dù cứng rắn hơn nhưng trước Hirata em vẫn hèn nhát, không hiểu vì lí gì, mà cũng có thể người duy nhất có thể giết em là hắn. 

Hirata nghe đến chữ không thích đó của Shunichi liền từ ngay ngực em mà ngóc đầu dậy , ánh mắt dằn toe máu đỏ hoe nhìn em, trán giờ đã nổi cả gân xanh trên kia, tay hắn gắt gao nắm chặt lại thành nấm đấm. Giây sau Hirata liền vươn tay bóp chặt cằm em một cách mạnh bạo hung hăng nói. 

“Nói! Em là của ai”

“Em thích anh mà đúng không? ”

“Chắc chắn tên khốn đó đã làm em như vậy, chắc chắn vậy”

“Không, không”

“SHUNICHI NÓI, NÓI EM THÍCH TÔI”

Hirata gào lên giận dữ với em dường như đã bị ghen tuông che mờ mắt mà tay từ cằm xuống bóp chặt lấy cổ em, bàn tay siết chặt lấy chiếc cổ thon thả không rời. Ánh mắt lạnh lùng mất tiêu cự, hắn hai tay siết chặt lấy cổ em ép em nói mà không nghĩ đến bản thân em đến nói còn không thể. 

Nhưng rồi không biết nghĩ gì đấy lại lấy một tay luồn xuống phía dưới chiếc chăn em đang đắp. Mắt Shunichi hoảng loạn khi Hirata gờ trúng chiếc quần trắng của em. Em lắc đầu điên cuồng miệng lại khó khăn phản kháng nhưng chỉ đổi một ý cười. Hirata không quan tâm điều đó, cũng chả quan tâm em nghĩ gì. 

“K..không… muô…”

Shunichi thấy hắn cho tay chạm vào dương vật kia của em , bản thân đã khó thở vì vẫn bị siết cổ giờ lại phải tận mắt chứng kiến bản thân bị hãm hiếp . Nhịp tim em đập loạn trong lòng ngực không vì yêu mà vì sợ, bản thân cố quờ quạn xung quanh vùng vẫy muốn thoát, em trợn trắng mắt nhìn hắn hoảng sợ.

 Đây là lần đầu em thấy hắn thế này . Một Hirata điên cuồng và cố chấp. 

Hirata thật sự yêu Shunichi à? 

Hay thứ hắn yêu là kẻ giống hắn? 

Chỉ là không hiểu sao mắt Shunichi lại ươn ướt, một lúc sau khi không vùng vẫy nữa em mới phát hiện nước mắt em đã lăn dài trên gò má gầy gò đầy vết thương xanh tím. Hirata cũng dừng lại động tác, hắn ngỡ ngàng nhìn em không nói gì. Chỉ là mắt hắn đã có tiêu cự trở lại. Đôi tay vốn làm loạn kia buông thõng xuống. Cả người thờ thẫn nhìn em như một con người máy hết nhiên liệu. 

Hirata thấy em khóc , đáng lẽ ra hắn phải phấn khích làm em mới đúng. 

Sao Hirata lại buồn như thế này. 

Đôi tay hắn run rẩy không ngừng 

Bản thân lại xuất hiện ảo giác hoặc nó cũng là sự thật. 

Trong đó, Shunichi cũng khóc, em khóc dưới thân hắn, khóc đến cạn nước mắt, đến khàn cả giọng, thậm chí em lại khóc như thể em vừa mất đi thứ gì vậy. 

Hirata, anh thật sự yêu tôi à?’

Hirata thấy Shunichi kéo mặt hắn đến nhìn thẳng vào mắt hắn chất vấn, hắn trong đó lại không biết vì lí gì lại hồi lâu không đáp. 

Tại sao chứ? 

Hirata rất yêu em 

Hirata yêu Shunichi đến tâm can muốn tàn phế theo bao kiếp. 

Đến méo mó cả ruột gan

Hắn sao có thể không yêu em? 

Chỉ là Shunichi trong đó cứ khóc mãi, bao đoạn trôi qua đều khóc, khóc đến cổ họng muốn rách ra, khóc đến mắt đã xém mù lòa. 

‘Hirata, anh không bao giờ hiểu tôi’

Shunichi trong đó lại nói với hắn như thế, nhưng hắn vẫn chỉ là đứng yên không động đậy, không trả lời, chỉ đơn giản là cười. Một nụ cười ghê rợn mà méo mó. 

Hirata có hơi ôm đầu, hắn nhìn Shunichi vẫn còn khóc thút thít không ngừng, miệng em ngoài tiếng khóc ra không còn có thêm gì cả. Nhưng giọng nói vẫn văng vẳng bên tai hắn cho đến khi. 

Hình ảnh em khóc sau khi chết trong lòng hắn. 

Hirata vốn đã ám ảnh trước cái chết của em lần này ký ức lẫn lộn thực tại, hình ảnh bàn tay nhuốm máu cùng thân thể lạnh lẽo sớm đã chết trên mặt non nớt vẫn là dòng nước mắt đã khô kia ám ảnh hắn không buông . 

Hirata run rẩy nhìn bàn tay mình lại nhìn em. Hirata giây sau đưa cả hai tay lên mặt em lau đi khuôn mặt đẫm nước, miệng lại ngập ngừng khó khăn thốt lên. 

“Tôi…xin lỗi…sẽ không làm gì em cả”

“Tôi xin lỗi Shunichi”

Hirata vòng tay ôm chặt lấy em vào lòng lại nửa sợ em đẩy mình ra, nửa sợ em rời bỏ mình. Hắn hiểu rồi. 

Vốn dĩ ngay từ đầu Hirata đã không hiểu em. 

Shunichi muốn tự do

Hắn lại muốn em tự do trong lồng mình. 

Có lẽ Hirata đã quá vội vàng rồi. Nếu em lại sợ, hắn sẽ phải làm sao. 

Hirata trước mặt em dâng lên một sự chân thành và hối lỗi

Hirata sau lưng em lại dâng lên ánh mắt thâm sâu , khó đoán, nở nụ cười quái dị. 

Shunichi thấy Hirata vì em mà lại một lần nữa thôi kích động, cũng vì em mà bỏ ngang đi cái nhục dục dỗ em. Thứ ấm áp đến từ cỗ thân thể kia lan khắp toàn bộ tế bào thần kinh. Trước mặt là kẻ xém hãm hiếp em, tay Shunichi lại không khống chế mà vươn ra ôm lấy bả vai đang run lên của hắn , có một chút gì đó ngứa ngáy lại đưa tay lên xoa nhẹ đầu hắn. 

Có lẽ em đã giống hắn rồi 

Hai kẻ điên yêu nhau. 


Hirata muốn em khóc vì hắn, cười vì hắn. Nhưng bản thân hắn tham lam không muốn em rời bỏ hắn, dù là chạy sang kiếp khác hay đơn thuần là bỏ chạy cũng không được. Hắn thật sự là thương em hay chỉ đơn giản là thương em cực khổ chạy qua nhiều kiếp vậy cũng chỉ mãi bị hắn bắt được. 

Chỉ là kiếp này Hirata hơi mất kiên nhẫn rồi. 

Con mồi của hắn bị kẻ đi săn khác nhắm tới hắn lại quên đi mà có chút vội vàng. Không sao cả chỉ là sơ suất nhất thời. 

Shunichi vẫn sẽ nhanh chóng rơi vào tay hắn thôi.

Hắn làm tất cả chỉ là vì em. Rồi em sẽ yêu hắn và bên hắn mãi mãi mà thôi đúng chứ? .














Cái đẹp không nằm trên khuôn mặt của một người

Cái đẹp thật sự nằm trong mắt kẻ si tình. 

Mắt của kẻ si tình sẽ như thế nào? 

Như Biển nhìn Trăng day dứt khó tả 

Như anh nhìn em cuồng si bao đời. 

Vậy trong mắt Hirata có gì? 

Có em và riêng em, một mình Shunichi. 



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top