[58-x]
Trên đồng hồ điện tử biểu thị thời gian là 8 giờ 1 phút, Bạch Hiền vươn vai duỗi lưng, không mấy tình nguyện mà ngồi dậy, nếu như là ở nhà, cậu muốn ngủ thẳng tới trưa, bởi vì vòng tay của Xán Liệt luôn rất ấm áp, đó là nơi cậu thích dụi vào nhất.
Ngày hôm qua, sau khi Đường Tiện Thiên đi thì Bạch Hiền lại ngủ, có lẽ là vì lệch múi giờ nên cảm thấy hơi mệt, cậu đi một vòng quanh phòng, phát hiện ra bốn cái camera, biết thế nào cũng có mấy thứ này, vì vậy cậu hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Cậu ngồi xuống ghế salon, sau đó rút một nhánh cúc trong bình hoa ra, đóa hoa vốn trắng muốt đã hơi ngả vàng do héo rũ, không còn tươi như hôm qua nữa, cậu vươn đầu ngón tay khều nhẹ hai lần, sau đó bứt từng cánh hoa mảnh mai ra, lại lần lượt đặt chúng lên bàn, nghiêng đầu nhìn, hai má phồng lên, bắt đầu cảm thấy có hơi nhàm chán.
Lúc cửa bị mở ra, Bạch Hiền đang nằm trên ghế salon, nhắm mắt lại ngâm nga một ca khúc mà cậu không nhớ tên, mãi đến khi tiếng bước chân tới bên người, cậu mới lười biếng mở mắt ra ngồi dậy.
Hai người tiến vào, tay bưng đĩa đựng những món ăn tinh xảo, bọn họ không nhìn tới Bạch Hiền, chỉ đặt những món ăn đó lên bàn trà rồi mau chóng rời khỏi. Bạch Hiền không biết đó là yêu cầu của Đường Tiện Thiên hay là thành quả do áp dụng thôi miên, nói chung, những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Điều khiến Bạch Hiền cảm thấy hài lòng chính là, bình hoa trên bàn trà đã được thay mới, bóng của đóa hoa cúc tươi nở rộ trên mặt bàn bằng kính.
Thức ăn Đường Tiện Thiên chuẩn bị cho Bạch Hiền vô cùng phong phú, thế nhưng nhìn một bàn đầy những món ngon, Bạch Hiền chỉ nhếch mày lên, cuối cùng cầm quả táo trong tay, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, tựa vào kính gặm từng chút.
Tình hình này có vẻ giống với khi còn ở K, cậu đứng bên bức trường bằng kính trên lầu hai, chỉ là hôm nay ngoài cửa sổ nhìn đâu cũng thấy cành lá xanh tốt của những loại thực vật cậu không biết tên, mà không thấy chàng trai ngồi bên quầy bar nhấm nháp ly Whisky.
Xán Liệt bảo đợi, thì cậu sẽ đợi. Cậu đợi 5 năm mới có cơ hội tiếp cận người mình yêu, lại có may mắn được anh ấy yêu lại, sau này còn phải ở bên nhau trọn đời trọn kiếp, đợi thêm vài ngày nữa cũng đâu có hề hấn gì.
Bạch Hiền nhìn thấy người đưa thức ăn đều mang súng, cậu tin chắc rằng Đường Tiện Thiên xây dựng lực lượng vũ trang tư nhân ở đây, đồng thời với tài lực của Đường Tiện Thiên, lực lượng vũ trang này đương nhiên cũng có sức công phá rất mạnh, mà điều này đồng nghĩa với việc, một mình xông vào, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Xán Liệt sẽ đến, sẽ đến đón cậu về nhà, vô luận dọc đường đi như thế nào, là núi đao biển lửa, hay trời xanh suối vàng, chỉ cần cậu ở đó, thì Xán Liệt nhất định sẽ đến, cho dù bị ngăn cản giữa đường, không thể tới được đây, Bạch Hiền cũng không sợ, bởi vì cậu sẽ đuổi theo, mà người kia sẽ ở bên cầu Nại Hà chờ cậu, khi gặp lại anh ấy sẽ mở rộng vòng tay mỉm cười với cậu.
Thế nên, Bạch Hiền không hề sợ hãi.
Bạch Hiền bất giác nở nụ cười, chính bản thân cậu cũng không biết, mỗi khi nhớ tới Xán Liệt, cậu sẽ nở nụ cười thật dịu dàng.
.
.
.
Nhìn cậu trai kia tựa vào cửa sổ nở nụ cười, Đường Tiện Thiên nhíu mày lại, ông ta bố trí 4 camera trong phòng của Baek, để có thể bằng mọi khả năng quan sát mỗi một biểu cảm, mỗi một cử động của Baek. Ông ta từng tưởng tượng nụ cười của Baek, lại chưa từng nghĩ nó sẽ dịu dàng và ngọt ngào như vậy, nhưng mà, nụ cười đó không dành cho ông.
Đối với Đường Tiện Thiên mà nói, Baek là một sự hiện hữu mang đến cho ông ta mâu thuẫn cực đại, khiến ông ta cứ cảm thấy rối rắm, mặc dù hôm nay, ông ta đã nhốt Baek lại, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Chinh phục và chiếm hữu, thoạt nhìn không mâu thuẫn với nhau, nhưng giữa ông ta và Baek, lại có một trình tự không thể vượt qua, khát khao chiếm hữu thôi thúc khiến ông ta vĩnh viễn mất đi điều kiện thôi miên Baek.
Vì vậy, ông ta không dám manh động, mà ông ta cũng biết rõ là Baek nắm được điểm này, nên mới không cảm thấy sợ hãi.
.
.
.
Bạch Hiền đẩy cửa sổ, thật ra thì cậu chỉ muốn thử thôi, lại không ngờ Đường Tiện Thiên không có khóa. Cậu mở toang cánh cửa, dò đầu ra ngoài, nhìn khắp mọi nơi, khoảng cách từ bệ cửa sổ tới mặt đất ước chừng cao khoảng 8-9 mét, xung quanh là cây cối um tùm, nơi này hẳn là sở nghiên cứu của Đường Tiện Thiên, đương nhiên cũng có thể là biệt thự riêng của ông ta.
Cậu nhíu mày, sau đó ném lõi táo ăn còn thừa lại ra ngoài, mà chỉ trong 1 giây liền có tiếng súng vang lên bắn lõi táo nát tung tóe, hơn nữa là theo ba hướng trái – phải – trên.
"Đừng thử trốn đi từ đó," Đường Tiện Thiên tựa ở cửa nhìn cậu, "Tôi không hy vọng cậu bị thương."
"Tôi cũng không hy vọng." Bạch Hiền quay đầu lại, nhướng mày cho Giáo sư của cậu một nụ cười, sau đó đi thẳng tới chỗ ghế salon ngồi xuống, "Giáo sư," cậu dừng lại một chút, "Có thể nói cho tôi biết ngài làm thế nào để mời được tôi tới chỗ này làm khách không?"
"Chỉ là một vụ giao dịch." Đường Tiện Thiên cũng ngồi xuống, ông ta mang cờ vây tới, sau đó ngồi đó bày bàn cờ ra.
"Ngài đã khống chế ai vậy?" Bạch Hiền chống cằm như là rất hiếu kỳ, "Nhất định là một nhân vật tầm cỡ, đúng không?"
Với vấn đề Baek hỏi, Đường Tiện Thiên có chút đắc ý, mặc dù ông ta biết có lẽ Baek không thật sự cảm thấy hứng thú, nhưng ông ta vẫn thích hưởng thụ cảm giác này, bản thân Baek cũng không có nhiều biểu cảm, ít ra lúc ở chung với ông ta là như vậy.
"Baek, khi cậu học được thôi miên khống chế, cậu còn nhớ tôi đã nói gì không?" Đường Tiện Thiên đẩy hộp đựng cờ đen về phía cậu.
Bạch Hiền không trả lời, cậu vẫn nhớ dáng vẻ hăng hái của Giáo sư Đường khi đó, ông ta nói với cậu, "Baek, cậu có thể khống chế cả thế giới."
Chỉ cần nắm được điểm cực kỳ quan trọng, điều khiển toàn cục sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
Bạch Hiền cười thở dài, để tóm được cậu mà phải vòng vèo lắc léo như vậy. Cậu đã đại khái đoán được cả quá trình, Đường Tiện Thiên hẳn là đã khống chế một nhân vật tầm cỡ nào đó, đụng tới quyền an toàn lãnh thổ quốc gia, sau đó đưa ra yêu cầu, cũng đồng ý sau khi giao dịch hoàn thành sẽ giải trừ thôi miên, nhưng trên thực tế.
"Ngài không có giải trừ thôi miên, đúng không?" Bạch Hiền đặt quân cờ xuống.
"Báo cáo đoàn chuyên gia đưa ra không nói như thế." Đường Tiện Thiên cười nói.
Đánh cờ với Đường Tiện Thiên là một chuyện rất hao tâm tổn trí, Bạch Hiền luôn phải giữ vững thần kinh, cho dù phải ngồi trước bàn cờ này suốt ba kiếp, cậu cũng không dám thả lỏng, trên mặt vẫn là nụ cười bình thản, mãi đến khi Đường Tiện Thiên đứng dậy chào cậu.
Cơm trưa vẫn rất phong phú, nhưng Bạch Hiền không thấy đói bụng, huống chi lúc này trong đĩa đựng trái cây cả một quả táo cũng không có, cậu quyết định bỏ bữa, đi ngủ một lúc, ngủ thì thời gian mới trôi qua nhanh hơn.
Giấc ngủ này kéo dài tới giữa khuya, thật ra tiếng đạn ghim vào mặt tường bên ngoài rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Bạch Hiền tỉnh ngủ, hoặc giả thứ đánh thức cậu không phải tiếng súng.
Súng ngắm ư?
Bạch Hiền ngồi dậy trong bóng đêm, hướng về phía rừng cây dưới ánh trăng ngoài khung cửa nở nụ cười thật tươi, đầy dịu dàng và ngọt ngào.
Cậu biết, anh ấy tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top