[45-x]
Lần thứ hai nhìn thấy Bạch Hiền, Mân Thạc cảm thấy Bạch Hiền hơi khác, cả người cậu nhu hòa hơn trước nhiều lắm, Mân Thạc biết sự thay đổi này là tốt, cũng biết sự thay đổi này do Phác Xán Liệt mang đến cho cậu.
"Park đang làm nhiệm vụ." Mân Thạc sau khi nghe Nancy nói như thế ở phòng giải khát thì đã gọi điện thoại cho Bạch Hiền, hôm nay anh nói lại một lần nữa, chỉ là muốn nhắc nhở Bạch Hiền mà thôi.
"Ừ." Phản ứng của Bạch Hiền vẫn như lần đầu tiên nghe được tin tức này, chỉ khẽ gật đầu.
Lúc đầu nghe Mân Thạc nói chuyện đó, cậu cũng như thế, ừ một tiếng.
Bạch Hiền biết Xán Liệt đang điều tra vụ án ở sở cảnh sát trong nước, cậu chưa từng hỏi tới, nhưng biết là vụ án mà anh đang tra ít nhiều có liên quan đến Câu Xà hoặc là K, nếu không hai người cũng sẽ không gặp nhau ở K.
Nhưng Bạch Hiền cảm thấy đó là hành vi cá nhân của Phác Xán Liệt, bởi vì trinh thám cao cấp Park thuộc tổ S đứng đầu trong Cục Điều tra Liên bang không thể nào được giao một nhiệm vụ đơn giản như vậy.
Tổ S, Special Team, chuyên phụ trách những vụ án liên quan tới an ninh quốc gia, hoặc là những vụ bê bối chính trị dính tới quan chức nhà nước, so ra, Câu Xà căn bản chẳng là gì cả.
Tổ C của Bạch Hiền và Mân Thạc chủ yếu phụ trách những nhiệm vụ do chính phủ các nước ủy thác xin giúp đỡ, như lần này đây, chính là được chính phủ Nhật Bản ủy thác, bà chúa của Câu Xà – Tam Đảo Khánh Tử, trong tay hiện đang nắm giữ chứng cứ giao dịch giữa bà và một số quan chức, người phụ nữ khôn khéo đó đã khóa những chứng cứ này trong rương mật mã được chế tạo riêng, thế nên nhiệm vụ của Baek chính là tiếp cận Tam Đảo Khánh Tử, tìm ra mật mã của chiếc rương kia.
Tìm được mật mã là kế hoạch hành động của tổ C, không phải của riêng Bạch Hiền, nhưng đối với Bạch Hiền mà nói, đây là cơ hội đầu tiên, thậm chí có thể là cơ hội duy nhất của cậu, cơ hội để có được tự do.
Có đôi khi Bạch Hiền thầm nghĩ, nếu như trước kia không nhìn thấy Phác Xán Liệt trong trường học, không đi ngang qua hội trường vào buổi chiều nắng ấm, không tò mò đẩy cửa tiến vào, thì có lẽ hôm nay cậu không phải lâm vào cảnh cả tự do của bản thân cũng phải liều mạng giành lấy.
Nhưng tất cả những cái nếu như đều vô nghĩa, bởi vì Bạch Hiền không hề hối hận, từ ánh nhìn đầu tiên, cả đời này, đã nhận định là anh ấy, quyết không thay đổi.
Đây chính là nhất kiến chung tình chết tiệt mà mọi người thường nói.
Mân Thạc thấy Bạch Hiền ngây người lại thở dài, anh biết, chỉ có nghĩ đến Phác Xán Liệt, mới có biểu cảm thế kia xuất hiện ở trên mặt Bạch Hiền, anh đã quen biết Bạch Hiền 4 năm, trong 4 năm này hai người luôn hợp tác với nhau.
Anh biết Bạch Hiền đứng ở trong góc nhìn Park như thế nào, anh biết mỗi lần Bạch Hiền mất ngủ đều đeo tai nghe phát những đoạn âm thanh của Park, anh biết mối tình thầm lặng kéo dài suốt 5 năm này là niềm tin duy nhất để chống đỡ Bạch Hiền ở lại Cục Điều tra, cũng chỉ bởi vì Phác Xán Liệt ở chỗ này.
Trong đợt đặc huấn đầu tiên, Doctor Tang cho Bạch Hiền điểm số cao nhất, thậm chí tuyên bố ra ngoài Bạch Hiền là học sinh ưu tú nhất của ông, này thoạt nhìn là vinh dự tối cao, nhưng lại bắt đầu cho chuỗi ngày đánh mất tự do của Biện Bạch Hiền.
Nhiệm vụ lần này là hành động cuối cùng của Baek ở tổ C, sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu sẽ bị điều đến bộ phận kỹ thuật, gần như để làm một món vũ khí, món vũ khí đặc biệt có thể đầu tư ít vốn nhất nhưng lại thu hoạch hiệu quả cao nhất.
"Anh đã điều tra, nhưng vẫn chưa có manh mối." Mân Thạc bỏ tách cà phê xuống, hai người họ vẫn hẹn nhau ở tiệm cà phê trong làng đại học. Người trong cục đều nói Park tới thành phố này nghỉ phép, ngoài ra thì không có tin tức nào khác.
"Thật ra thì không cần tra đâu." Bạch Hiền nở nụ cười, cậu biết Mân Thạc đang lo kế hoạch của cậu sẽ phát sinh biến cố, thế nhưng Bạch Hiền cảm thấy kỳ thực không sao cả.
Cho dù cậu có thể thành công khiến Baek "MIA" bốc hơi trong nhiệm vụ lần này, Biện Bạch Hiền cũng nhất định phải trở lại bên cạnh Phác Xán Liệt, nhất định phải thế.
(MIA: Missing In Action – Mất tích trong lúc hành động)
"Đồ đâu?" Bạch Hiền không muốn xoắn xuýt những chuyện kia nữa, cậu và Mân Thạc gặp nhau vì có chuyện quan trọng hơn.
"Đây này." Mân Thạc lấy một chiếc hộp to bằng bàn tay trong túi ra, để trên mặt bàn đẩy sang cho Bạch Hiền, "Thành quả mới nhất của bộ phận kỹ thuật, tổ nghiên cứu đứng đầu chỉ thành công tạo ra hai món."
Bạch Hiền mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây là một vòng tròn gắn đầy kim cương, và sợi dây mà cậu có thoạt nhìn rất giống, cậu đưa mặt dây đến gần mắt nhìn kỹ.
"Bên trong có một viên kim cương là giả, anh không phân biệt được." Mân Thạc biết cậu đang tìm cái gì, máy định vị được ngụy trang thành viên kim cương, cẩn vào mặt dây chuyền kia, chỉ cần Bạch Hiền đeo nó vào, bất kể là ở đâu cũng có thể định vị được, điều này giúp bọn họ tìm được sào huyệt của Câu Xà, cũng có thể thu Baek về.
"Đây là lần đầu tiên thủ lĩnh phát đồ tân tiến như vậy cho chúng ta nhỉ?" Bạch Hiền cười cười, đóng hộp lại bỏ vào trong balô.
"Ai biết được lần này sao lại sảng khoái như vậy." Mân Thạc bĩu môi, tổ của bọn họ lúc nào cũng như con ghẻ, hễ là thiết bị cao cấp tiên tiến đều đưa cho tổ S trước, sau đó mới dần tới ABCDEF, đến bọn họ thì không còn là thứ tốt nhất nữa.
"Không phải đã sớm quen rồi sao." Bạch Hiền cười đứng lên, kéo áo ngay ngắn lại, cậu phải về rồi, sau đó chìa tay phải ra với Mân Thạc.
"Đừng ngỏm nhé." Mân Thạc cũng đứng lên, cụng tay với Bạch Hiền.
"Không đâu." Bạch Hiền nhắm mắt lại gật đầu.
Cậu sẽ không chết dễ thế đâu, người mà mình không thể từ bỏ còn ở đây, sao có thể đi trước như vậy được.
.
.
.
Quảng trường cạnh bến tàu ở thành Nam được xây mới, từng đàn hải âu bay sà xuống chỗ du khách kiếm ăn, ở lan can thứ ba tại tháp ngắm cảnh phía Tây có một chàng trai cao ráo đang đứng đó, gió biển thổi tung mái tóc, để lộ vầng trán bằng phẳng, cặp kính màu trà đậm che khuất đôi mắt, anh đứng ở đó, giữa biển người tấp nập lại tạo ra cảm giác xa cách.
"Hey!" Một cô gái tóc vàng mặc đầm đỏ đến gần chàng trai, tay cô cầm ly giấy của tiệm cà phê, cổ áo chữ V sâu hoắm khiến bộ ngực đồ sộ của cô ta thu hút ánh mắt bao người.
Chàng trai chỉ hơi nghiêng đầu, không đáp lại câu bắt chuyện kia, chỉ hơi dịch người qua một chút, chừa ra một khoảng trống.
"Anh vẫn lạnh lùng như vậy, Park." Cô gái có chút thất vọng mà bĩu môi, nhưng vẫn đi đến vị trí trống mà vừa nãy chàng trai đã chừa cho mình.
"Angela." Park mở miệng, giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn không có hơi ấm.
"Thôi mà, anh cứ như vậy với tôi mãi, tôi sẽ đau lòng lắm đấy." Nói xong, Angela đặt ly cà phê lên lan can giữa hai người, sau đó giả vờ dụi khóe mắt.
"Charley có gì muốn nói à?" Park cầm ly cà phê kia lên, xoay người, dựa lưng vào lan can. Charley là danh hiệu của thủ lĩnh tổ bọn họ, thầy của Park.
"Angela của Charley chỉ là cái ống truyền lời thôi à?" Cô gái kia oán trách, "Charley nói, hy vọng anh còn nhớ rõ chuyện cậu bé và đường ray."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top