[37-x]

(e) HSBĐ-6

Đi theo sau lưng Tam Đảo Khánh Tử, ánh mắt Ngô Diệc Phàm nhìn vào tấm áo trên người bà, anh ta nhíu mày lại, đây là theo bản năng, cảm thấy hình xăm con rắn ở vị trí đốt xương sống thứ bảy trên lưng Tam Đảo Khánh Tử đang cách nhiều lớp quần áo nhìn chằm chằm vào mình, điều này khiến anh ta rất khó chịu.

"Phàm." Khánh Tử dừng bước, trước khi đẩy cửa thông với sân sau ra, bà xoay người lại, mỉm cười với Ngô Diệc Phàm, đầy trìu mến như một người mẹ hiền, thậm chí ánh sáng trong mắt thoạt nhìn cũng rất ấm áp.

Biểu hiện giả dối, như chính bản thân anh.

Ngô Diệc Phàm cũng cười lại, đi tới bên người Khánh Tử, nâng bàn tay bà lên, vô cùng thân thiết mà đi sát bên cạnh.

"Hưng, xem ai về này." Lúc đẩy cửa ra, Khánh Tử dùng giọng điệu vui sướng nói, sau đó vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Ngô Diệc Phàm.

"Mẹ~" Người vốn đang ngồi bên hồ nước bị hoảng sợ, cả người loạng choạng, hai tay ôm chặt máy ảnh DSLR trong lòng, cuối cùng phịch mông ngồi xuống đất, những giọt nước từ trận mưa vào sáng sớm đọng lại trên phiến lá của bụi cây bên cạnh rơi xuống, làm ướt chiếc áo thun màu trắng, cậu bé càu nhàu oán trách, sau đó nở một nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền lộ rõ nét vui mừng, "Anh Diệc Phàm, anh đã về rồi."

"Vẫn bất cẩn như vậy." Khánh Tử lắc đầu, cười nói với cậu bé.

"Đang làm gì đó?" Ngô Diệc Phàm đi tới, rất tự nhiên mà bắt lấy cánh tay Trương Nghệ Hưng kéo người về phía mình, nhóc vẫn rất gầy, hệt như nhiều năm trước.

"Đang chụp ảnh, tòa soạn đã hẹn duyệt bản thảo rồi." Nghệ Hưng đứng lên, vỗ vỗ máy chụp hình trong tay, ngưỡng mặt trả lời, hai mắt cong cong, "Lần này về ở có lâu không?"

Giọng điệu đặt câu hỏi rất tùy ý, nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn có thể nhìn thấy sự chờ mong lóe lên trong ánh mắt cậu.

"Thứ hai đi, công ty có một hội nghị quan trọng." Ngô Diệc Phàm sờ tóc Nghệ Hưng, bàn tay sượt qua tóc mái che khuất tầm mắt cậu, anh không thể nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt ấy.

Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết anh sẽ không đi nữa, mãi mãi ở bên em, xin hãy cho anh thêm thời gian.

"Ừm." Nghệ Hưng gật đầu, vẫn cười như cũ, kỳ thực cậu biết quá nửa là đối phương sẽ không nán lại nơi này lâu, cậu thường xuyên nhớ tới những ngày tháng mà hai người sinh hoạt cùng nhau, trước khi trong nhà gặp chuyện không may thì cậu vốn sống không buồn không lo, sau vào cô nhi viện ở, rồi được mẹ dẫn về Nhật Bản, bắt đầu những ngày tháng hai người chung sống dưới cùng một mái nhà.

"Mỗi lần Phàm về thì con không ngó ngàng đến mẹ nữa." Khánh Tử vẫn đứng ở cửa, cười trách cứ Nghệ Hưng, nhìn thấy hai người kia đứng ở trong sân, hình ảnh này làm mắt bà hơi đau, "Hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi." Bà vẫn cười như cũ, độ cong ở khóe miệng nhìn thật hiền hòa, sau đó phất tay với cả hai, xoay người đi về phòng.

"Em có mua quả ở Pháp về cho anh." Nghệ Hưng nắm tay của Ngô Diệc Phàm, có chút hưng phấn kéo anh ta đi về phía phòng mình, nụ cười trên mặt lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời.

Ngô Diệc Phàm nhìn mặt bên của Nghệ Hưng có hơi ngây người, Nghệ Hưng của anh ta luôn như vậy, tinh thần phấn chấn lại tràn trề sức sống, là hơi ấm duy nhất trong thế giới của Ngô Diệc Phàm, là người mà bất kể ra sao anh ta đều phải bảo vệ.

.

.

.

Cơm bệnh viện dành cho bệnh nhân ăn không được ngon lắm, nhưng cũng không ai phàn nàn gì.

Thế Huân dẫn đứa bé đi rửa mặt và rửa tay, sau đó đặt nó ngồi trên ghế salon cạnh giường bệnh, "Không được lộn xộn". Cậu chỉ vào mũi đứa bé rồi nói, mặc kệ nó có hiểu hay không, nhưng nếu nó ầm ĩ làm ảnh hưởng đến Lộc Hàm, cậu nhất định sẽ đét mông nó.

"Nae..." Đứa bé bĩu môi trả lời, nó đại khái hiểu được ý của người trước mắt, chắc là nếu nó ngoan ngoãn ngồi đó thì sẽ không sao, còn đến gần appa sẽ bị đánh đòn, có khóc cũng vô ích.

"Ngoan." Thế Huân nở nụ cười nhạt nhẽo xoa nhẹ đầu đứa bé, sau đó xoay người đi dọn dẹp bát đũa.

"Cậu đừng dọa nó." Lộc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn dáng vẻ uất ức của đứa bé, cảm thấy có chút đau lòng.

"Có dọa nó đâu, em đang cười với nó mà." Thế Huân nhướng mày, bưng bát đũa ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng của Thế Huân, Lộc Hàm cười lắc lắc đầu.

"Tiểu Huân..." Lộc Hàm gọi đứa bé kia, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy uất ức của Thế Huân, Lộc Hàm quyết định đổi tên cho nó.

Thật ra thì bọn họ đã tra được tên họ của đứa bé, thế nhưng hai người lại không biết tiếng Hàn Quốc, ba của nó gặp nạn, kỳ thực cả hai có thể giao nó cho đội cứu hộ, thế nhưng Lộc Hàm có chút luyến tiếc, đứa bé vẫn luôn đi theo anh, trừ anh và Thế Huân thì nếu để người ngoài bế liền khóc đến đất rung núi chuyển, Lộc Hàm cảm thấy âu cũng là duyên phận.

"Nae..." Đứa bé ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh. Sau khi Lộc Hàm và Thế Huân thử nghiệm nhiều lần, nó bắt đầu hiểu được âm điệu kia là đang gọi nó.

"Nhóc có muốn ở chung với anh không?" Lộc Hàm hỏi, sau đó cảm thấy bản thân mình có hơi buồn cười, anh hỏi một việc rất nghiêm túc nhưng mà đứa bé này lại nghe không hiểu.

"Nae!" Đứa bé lớn tiếng đáp lời khiến Lộc Hàm lập tức sửng sốt, đứa bé này thật là, nó có hiểu anh đang nói gì đâu. Lộc Hàm lắc đầu, khi nghe được tiếng 'nae' kia thì anh rất vui, nhưng anh cũng biết, thật ra thì nó chẳng đại biểu cho gì cả.

Lộc Hàm lại mất ngủ, hễ anh nhắm mắt liền nghe thấy tiếng hít thở của Thế Huân cùng đứa bé, anh cảm thấy mình thật may mắn bởi vì bó thạch cao nên không thể cử động, nếu không thì chỉ cần anh xoay người qua lại liền đánh thức Thế Huân.

Về đứa bé kia, Lộc Hàm đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật anh muốn mang nó đi, nhưng mà anh cũng biết việc này rất khó, thật sự rất khó.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó bỗng nhiên trên mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm, đó là hơi ấm từ lòng bàn tay của Thế Huân.

Lộc Hàm mở mắt, thấy trong mắt của Thế Huân phản chiếu lại ánh sáng của trăng.

"Thế Huân..." Lộc Hàm cất tiếng gọi.

"Ừ." Thế Huân cười trả lời, nắm chặt bàn tay Lộc Hàm.

"Tôi..." Lộc Hàm rũ mắt, anh muốn mang đứa bé này về.

"Hãy làm những gì anh muốn làm." Thế Huân cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi Lộc Hàm, "Em sẽ giúp anh thực hiện những điều mà anh muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek