[17-x]
(e) HSBĐ-6
Vào giờ tan tầm nên đường phố đặc biệt đông đúc, lúc Lộc Hàm đến rạp chiếu phim đã trễ mất nửa tiếng so với giờ hẹn, phim cũng đã mở màn được 10 phút.
Trên đường đến đây, Ngô Thế Huân ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho anh, không hỏi anh có phải đã thay đổi chủ ý hay không, cũng không hỏi anh đã đến nơi chưa.
Lúc đứng trong thang máy, Lộc Hàm cứ nghĩ mãi, tại sao anh lại đồng ý với lời mời của cậu nhóc kia, đây cũng không phải thể loại phim mà anh thích, có lẽ đơn giản là vì bản thân anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Ngô Thế Huân mà thôi.
Trước cửa rạp chiếu phim không một bóng người, Lộc Hàm cảm thấy đứng một mình ở cửa rạp vắng tanh thế này nhất định rất ngốc.
Tên kia đến muộn đây mà. Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lộc Hàm, sau đó bị suy nghĩ này hù dọa.
"Em đã nghĩ anh sẽ không đến." Giọng nói vẫn còn nét trẻ con, hơi giống như là đang làm nũng, giữa những âm thanh ồn ào phát ra từ mấy đoạn phim giới thiệu lại vô cùng rõ ràng.
Tư thế Ngô Thế Huân bước nhanh về phía Lộc Hàm trông có hơi buồn cười, cậu ta ôm một thùng bỏng ngô trống trơn và hai ly coke cạn nước nhưng lại tươi cười vui vẻ.
Thế Huân đã đợi cả tiếng đồng hồ, ăn sạch một thùng bỏng ngô, uống hết hai ly coke, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không có quá lo lắng Lộc Hàm có thể sẽ không đến.
Anh ấy đã đồng ý, thì nhất định sẽ đến.
"Cậu mới chui ở đâu ra vậy? Sao tôi không nhìn thấy cậu." Lộc Hàm hỏi, anh phải nói gì đó, không phải anh sợ không ai nói chuyện sẽ tẻ ngắt, cái anh sợ chính là, hai người bọn họ trầm mặc sẽ cảm thấy khó xử.
"Bên kia." Ngô Thế Huân chỉ chỉ vào góc khuất đối diện rạp chiếu phim, vừa rồi cậu ngồi ở nơi đó, ôm đầu gối, đặt thùng bỏng ngô rỗng bên chân.
Lộc Hàm nghĩ lại, vừa rồi anh không hề nhìn về phía bên kia, có lẽ trong tiềm thức của anh cảm thấy Ngô Thế Huân là một mỹ thiếu niên tự do phóng khoáng, không thích tránh tránh né né.
"Có ai quăng tiền cho cậu không?" Nói xong, Lộc Hàm bật cười thành tiếng, khóe mắt hằn đầy nếp nhăn.
"Có chứ, nhưng chỉ 10 đồng thôi." Thế Huân nghiêm túc móc 10 đồng từ túi quần sau ra, "Với nhiêu đây, em có thể mời anh uống nước không?"
Cuối cùng, 10 đồng này không được đổi thành hai ly nước uống, mà bị Thế Huân nhét vào một phòng chụp ảnh lấy liền.
Thời điểm bị cánh tay của Ngô Thế Huân ôm vòng qua thắt lưng, Lộc Hàm có chút hoảng hốt, anh cảm thấy anh biết Ngô Thế Huân muốn làm gì, anh hẳn là nên từ chối, hẳn là nên đẩy cậu ta ra, chỉ là Ngô Thế Huân không cho Lộc Hàm nhiều thời gian để do dự.
Một đôi môi mềm mại áp lên môi anh, đó là một nụ hôn rất đỗi dịu dàng, chỉ đơn giản là chạm vào, vỏn vẹn 3 giây.
Gương mặt ưa nhìn của Ngô Thế Huân phóng đại trước mặt, Lộc Hàm mở to hai mắt nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương, sau đó nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng.
"Bốp!" Cảm giác đau đớn nóng rát trên mặt không là gì so với vị ngọt trên đôi môi, nhưng Thế Huân vẫn dừng lại.
"Xin lỗi." Thế Huân cúi đầu, là do cậu quá nóng lòng, cậu vốn không phải là người dễ mất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Lộc Hàm, cảm giác liền thay đổi, muốn, rất muốn.
"Cậu đi đi." Lộc Hàm nhắm hai mắt lại, anh không muốn nhìn thấy nét mặt của đối phương, anh sẽ không chịu nổi.
"Ừm." Thế Huân gật đầu, xoay người cất bước, Lộc Hàm cần có thời gian, bản thân cậu cũng vậy.
Khi Lộc Hàm mở mắt ra, đã không thấy Thế Huân đâu, tiếng nhạc nhắc nhở của dàn máy vang lên liên tục.
Anh khom lưng xuống, cầm bức ảnh trong tay, trong ảnh anh nắm lấy cánh tay của Ngô Thế Huân, thật chặt, các khớp xương đều hiện lên rõ ràng.
Không mâu thuẫn, cũng không đấu tranh, anh nắm tay cậu, không muốn buông ra.
Lúc Thế Huân trở lại rạp chiếu phim, đã thấy Lộc Hàm lên taxi đi mất, cậu quay lại để lấy bức ảnh kia.
Trong máy chụp ảnh không có, thùng rác ven đường cũng không có, dù thùng rác rất bẩn còn khiến tay cậu dính đầy nước kem, nhưng Thế Huân lại rất vui.
Cậu tin chắc rằng ảnh đã được Lộc Hàm mang đi rồi.
.
.
.
Bạch Hiền từ buồng trong cùng của toilet tiệm Lisa Fast đẩy cửa bước ra ngoài, tối nay Thế Huân không về nhà ăn cơm, cậu đã chán ngấy thức ăn ở K cho nên hot dog sẽ là cơm tối ngày hôm nay của cậu.
Cậu quyết định ăn no xong sẽ về nhà. Một phần khoai cỡ lớn, hai cái hot dog, một phần mực chiên cỡ lớn, một ly coke cỡ lớn, không ai quy định MB phải là người ăn như mèo, phải mong manh yếu đuối, phải gầy như que củi, mà hiện tại cậu chẳng qua là một sinh viên đến đây để lấp đầy cái bụng rỗng mà thôi.
Song, cậu sinh viên này thoạt nhìn tâm trạng không được tốt cho lắm.
Chàng trai kia đã mấy ngày rồi chưa đặt chân đến K, đôi khi Bạch Hiền cảm thấy anh là một tên lường gạt, nói cái gì mà nhớ cậu, nhưng nào thấy anh đến.
Bạch Hiền biết suy nghĩ của mình thật mâu thuẫn, không muốn anh đến, nhưng lại thấy nhớ anh.
Cách trước kia không còn hữu dụng nữa. Ngày trước, nếu không gặp hoặc chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn anh, cậu luôn tự nói với mình, chờ nhiệm vụ kết thúc thì tốt rồi.
Nhưng hiện tại không được, anh cách cậu gần như vậy, cậu có thể cận kề bên anh, vùi vào ngực anh, thậm chí hôn môi anh.
Còn hơn cả nghiện thuốc, một khi nếm thử, không thể nào cai được.
Sau khi đã no bụng, Bạch Hiền thở ra một hơi thật dài, có người nói, trên đời này tuyệt đối không thể phụ lòng cảnh đẹp và thức ăn ngon, mà cũng đúng thật, hạt gạo là hạt ngọc trời mà.
Đẩy cửa kính ra, phong linh treo ở cửa liền vang lên, phong linh này là cậu mua về khi đi Nhật Bản cùng Kris vào lần trước, treo ở trong này chẳng ra sao cả, nhưng Bạch Hiền bảo là cậu xin được ở thần miếu, sẽ che chở mọi người bình an.
Buổi tối gió có hơi lạnh, Bạch Hiền trùm mũ áo hoodie lên đầu, hai tay cho vào túi áo, không biết vì sao tim của cậu bỗng nhiên đập liên hồi.
Thật ra thì có rất nhiều chuyện mà con người không thể giải thích chính xác được, ví như tiên tri, ví như cảm ứng, nhưng nó thật sự tồn tại, thú vị lắm đúng không?
"Bạch Hiền." Đây là lần đầu tiên Bạch Hiền nghe thấy chàng trai kia gọi tên cậu, từ miệng người đó thốt ra, thanh âm trầm thấp thật dễ nghe, tựa như một câu chú ngữ, cố định cậu ở nơi đó, không thể động đậy.
Xán Liệt hài lòng nhìn Bạch Hiền dừng bước, đứng ở nơi đó, chờ đợi, đợi anh đi đến.
"Bạch Hiền." Lồng ngực người kia áp sát lưng cậu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, "Nhớ tôi không?"
Bạch Hiền nở nụ cười, cậu cảm thấy mình không có khả năng đợi cho đến khi nhiệm vụ kết thúc.
"Nhớ." Bạch Hiền đáp như vậy, xoay người kiễng chân ôm lấy cổ đối phương, "Phác Xán Liệt," cậu gọi tên anh, nhìn sự kinh ngạc ẩn chứa trong mắt anh. Bạch Hiền vùi mặt vào cổ Xán Liệt nói, "Tôi rất nhớ anh."
Không phải ở trong K, không liên quan gì đến nhiệm vụ, cậu là Biện Bạch Hiền, còn anh là Phác Xán Liệt, đây chỉ là một cái ôm đơn thuần, xuất phát từ tình yêu nồng nhiệt.
Cái ôm này Bạch Hiền đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, thậm chí nghĩ rằng đây là chuyện cả đời đều sẽ không xảy ra.
Mà hiện giờ nó đã thật sự xảy ra, hai người giống như những đôi yêu nhau bình thường mà đứng ôm dưới ánh đèn rực rỡ của phố thị xa hoa, không, bọn họ vốn là những người yêu mến nhau mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top