10. King of Tears [Hâm x Hiên]
Tống Á Hiên gom hết dũng khí mấy năm trời mới dám thơm lên má Đinh Trình Hâm một cái. Đổi lại là lời yêu chưa kịp nói ra miệng đã bị anh cả gián tiếp từ chối chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Lòng em càng thêm nguội lạnh khi chứng kiến Lưu Diệu Văn vô tư ôm chăn qua phòng người em thương chỉ vì bé nó hôm trước ngủ không ngoan, đạp chăn lung tung, kết quả bị ốm rồi còn được anh trai gọi qua ngủ cùng, tiện trông nom. Tống Á Hiên trộm nghĩ, nếu em cũng bị ốm như nó thì tốt biết mấy! Có lẽ, anh cũng sẽ lo cho em một chút nhỉ?
- Anh Đinh!!! Đêm qua Tống Á Hiên đá chăn xuống đất! Bây giờ bị sốt rồi! Anh mau đến mắng anh ấy đi!
Lưu Diệu Văn vừa tỉnh ngủ đã ngờ ngợ hình như có điều gì không đúng lắm, nhìn sang kế bên liền phát hiện Tống Á Hiên cả mặt đỏ bừng, đang mê man rên rỉ không thành tiếng.
Kết quả, thay vì nhận được sự quan tâm từ Đinh Trình Hâm thì người mà hai đứa nhỏ làm phiền chăm sóc cho mình cả ngày trời lại là Mã Gia Kỳ. Một đứa bệnh chưa khỏi hẳn đã ăn kem, một đứa sốt li bì không ăn uống được gì, anh cả hoá ra đã ra ngoài ghi hình từ sớm, để lại anh hai bỗng vô tình trở thành chỗ dựa lớn nhất của bọn nhỏ lúc bấy giờ.
Chiều tối muộn, Tống Á Hiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Khi em phát hiện Đinh Trình Hâm thế mà lại chẳng có ở nhà, ngay lập tức, bao nhiêu tủi thân dồn nén trong lòng bấy lâu nay cứ thế tuôn ra theo từng dòng lệ nóng. Em mặc kệ Lưu Diệu Văn đang ngơ ngác toan sờ trán mình mà lao thẳng về phía phòng ngủ dự bị. Em chốt cửa tự nhốt mình lại rồi oà khóc ngồi bệt xuống sàn. Tống Á Hiên tự khoá mình rất lâu, dẫu cho Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn có dỗ dành thế nào cũng chẳng chịu mở cửa. Khóc mệt rồi, em lại ngủ thiếp đi...
Em mơ thấy nụ cười ngọt ngào của Đinh Trình Hâm. Em mơ mình nằm trong vòng tay anh, còn được anh vuốt ve như một chú mèo nhỏ. Nhưng mộng đẹp cũng thường không dài lâu. Lúc em mơ màng mở mắt, em cảm thấy tay chân mình bỗng như mất hết sức lực, cả co thể bị ai đó nhấc bổng rồi đưa ra ngoài một cách dễ dàng.
Lần tỉnh giấc tiếp theo của Tống Á Hiên đã là vào buổi sáng hôm sau. Một điều không thể tin nổi bằng cách nào đó đã thực sự xảy đến. Em đang nằm trên giường của Đinh Trình Hâm, cũng như đang nằm ngay bên cạnh Đinh Trình Hâm. Anh vốn ngủ không sâu giấc, lại thấy em cựa quậy bên cạnh nên rất nhanh đã tỉnh giấc. Nhớ lại những chuyện mình đã gây ra ngày hôm trước, Tống Á Hiên chỉ biết cúi đầu, không dám đối mặt với anh. Nhìn bóng dáng tội nghiệp của người em nhỏ, Đinh Trình Hâm bật cười, như thường lệ đưa tay xoa đầu đứa trẻ ngốc.
- Ngẩng mặt lên nhìn anh được chưa?
Chỉ mới ốm có một ngày thôi mà gương mặt búng sữa của Tống Á Hiên đã xanh xao thấy rõ, lại thêm hai mắt sưng húp bởi trận khóc trước đó, Đinh Trình Hâm nhìn em như vậy, đến ánh mắt anh cũng không giấu nổi sự chua xót đang xâm chiếm con tim mình.
- Bé ngốc! Muốn anh quan tâm đến em nên tự mình hại mình sốt thành thế này à?
- Em...
Tống Á Hiên tự động cúi gằm mặt, em biết mình không nên làm như vậy, em cũng biết mình sẽ luôn bất lực trước mọi lời nói của anh, không dám chống cự, cũng chẳng thể nào lay chuyển được anh.
- Anh lại không hiểu mấy trò vặt này của em nữa hay sao? Sau này không được ngốc như vậy nữa! Sức khoẻ quan trọng... mà em trong lòng anh cũng rất quan trọng!
- Em biết rồi, Đinh nhi... Em... em đi về phòng. Sau này sẽ không làm phiền anh nữa...
Tống Á Hiên quay phắt lưng, cố nén khóc định tìm dép bông để về phòng, nhưng em lại quên mất dép của em căn bản chẳng có ở đó, bởi vì đêm qua là anh bế em qua đây, em không hề mang dép. Tống Á Hiên vội đến muốn nổ tung tại chỗ luôn rồi. Bởi em cảm thấy chỉ cần mình ở đây lâu thêm vài giây nữa thì nhất định sẽ biến thành một cái van nước hỏng khoá, sẽ giống như hôm qua, khóc đến chết đi sống lại mất thôi...
Thế nhưng, ngay khi giọt nước mắt đầu tiên kín đáo lăn dài, mọi thứ lại khác với tưởng tượng của em, cả người Tống Á Hiên chợt cảm thấy như vừa được sưởi ấm, thoải mái quá đi thôi!
- Đừng đi! Anh sai rồi...
Hoá ra, Đinh Trình Hâm vừa rồi đã dùng cả cơ thể mình để giữ chân Tống Á Hiên, ôm chặt em từ phía sau. Tống Á Hiên chưa kịp hiểu chuyện gì, bất giác không kìm được mấy giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Đinh Trình Hâm. Lần này đến lượt anh mất bình tĩnh rồi.
- Bé con, em đừng khóc mà... Đều tại anh... Anh cứ nghĩ tình cảm của mấy đứa dành cho anh chỉ là ngưỡng mộ nhất thời, phải uốn nắn từ sớm để tránh lệch lạc sau này. Đến khi Lưu Diệu Văn nói em với em ấy khác nhau, thấy em vì anh mà chịu khổ, anh mới hiểu được... Thực ra, trong lòng anh, em và mấy đứa nhỏ khác cũng không giống! Chỉ là... chỉ là anh vừa mới nhận ra điều đó thôi. Em đừng vì vậy mà ghét bỏ anh được không Tống nhi?
Tống Á Hiên cảm thấy mình điên rồi, hoặc là, có lẽ em chỉ đang tiếp tục nằm mơ thôi. Sao Đinh Trình Hâm lại có thể nói những lời này với em được chứ? Ngọt ngào quá, trái tim em lúc này dường như sắp nổ tung mất rồi!
- Em sẽ không ghét anh đâu. Em... rất thích anh! Không phải kiểu trẻ con thích anh trai của Lưu Diệu Văn. Em muốn được nắm tay, được ôm anh, hôn anh, còn muốn... muốn làm bạn trai anh nữa... Có được không Đinh nhi?
Tim em đang đập rất nhanh, nhanh hơn bao giờ hết. Em sợ rằng nếu Đinh nhi của em không nhanh chóng lên tiếng thì chỉ trong phút chốc mình sẽ tan tành như pháo hoa trên trời "bùm bùm bùm".
- Quay lại nhìn anh nào.
Cả người em đang run như cầy sấy, em nào còn tự mình nhúc nhích được, chỉ có thể chờ anh chủ động thu lại cái ôm, kéo mình quay đầu mặt đối mặt. Khung cảnh lúc này có chút giống giấc mơ đêm qua, Đinh Trình Hâm trước mắt em đang cười thật ngọt ngào, nụ cười đó không dành cho ai khác, chỉ thuộc về một mình Tống Á Hiên. Anh đưa một tay nắm tay em, một tay áp lên khuôn mặt em, mang theo ánh nhìn ngập tràn sự âu yếm.
"Ưm~"
- Em muốn nắm tay, anh đã nắm rồi, ôm, anh cũng ôm rồi, hôn, chúng ta cũng vừa làm xong. Vậy... bước tiếp theo, làm bạn trai anh nhé, Tống Á Hiên nhi?
Tống Á Hiên lại khóc rồi, nhưng cuối cùng em cũng được khóc trong hạnh phúc, chứ không phải vì thất tình làm loạn. Còn Đinh Trình Hâm, thay vì dỗ dành bé con nhà mình thì anh quyết định cầm máy quay ghi lại khoảnh khắc này làm kỷ niệm. Dẫu sao sau này nuôi bạn trai nhỏ, anh chắc chắn cũng khó tránh khỏi bé mít ướt thích làm nũng, dùng nước mắt trừng phạt anh, chi bằng hiện tại tranh thủ tận hưởng một chút đi. Lỡ sau này anh yêu người ta nhiều quá, bạn trai nhỏ một giọt nước mắt cũng thấy không nỡ thì quả thực chẳng còn dịp nào để chọc người ta khóc cho vui cửa vui nhà nữa rồi.
- Anh ơi, khúc hôn ban nãy, có thể tiếp tục không? Em chờ lâu vậy rồi, em muốn hôn ba mươi phút! Một giây cũng không thể thiếu!
- Bộ em là bình oxi hả Tống Á Hiên? Nếu muốn thì... Này! Em... Khoan... T-ố...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top