Chap 106: Nguyên nhân của anh!

Đại sảnh lại yên tĩnh không tiếng động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự không phải của anh ta? Hay là anh ta cảm thấy Park thiếu kia không xứng đáng đẻ con cho anh ta?

Eunchan càng thêm vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt những người khác đa phần là hoàn toàn xem kịch vui, có chút mang ánh mắt thông cảm. Đương nhiên cũng không thiếu những người vui sướng khi người gặp họa như Eunchan. Lúc nãy nhìn Choi SeungHyun và Kim Woo Bin tranh cậu nên có không ít cô gái ghen tị, bây giờ nhìn cậu rơi vào kết cục này, trong lòng đương nhiên rất vui.

Woo Bin mặt bình tĩnh đứng ở một bên không nói lời nào. Đứa nhỏ trong bụng cậu không phải của anh, anh đương nhiên sẽ không hy vọng đứa nhỏ kia ra đời.

Mino sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt SeungHyun khó coi có chút không hiểu. Mà Jinwoo trực tiếp phát hỏa, cũng không quản SeungHyun có phải người đứng đầu hay không, có phải rất khủng bố hay không mà trực tiếp quát,  "Choi SeungHyun, anh không phải là người a? Hổ dữ không ăn thịt con có biết không? Ngô... Ngô..."

Mino vội vàng lấy tay che miệng của cậu lại, anh biết lão đại làm như vậy nhất định có nguyên nhân của anh.

Mọi người đều đang chờ xem Ji Yong đau lòng rên rỉ nhưng lại thấy sắc mặt cậu một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưa tay sờ mặt SeungHyun, trong mắt có chút nghi hoặc, "Hyunie?"

Cánh tay SeungHyun nắm rất chặt, nhìn cậu không nói lời nào. Ji Yong nhíu mày càng chặt, "Vì sao?"

SeungHyun cúi đầu vùi vào sau gáy của cậu, nhẹ giọng nói, "Mang thai rất vất vả, hơn nữa..." 

Cảm giác được anh ôm cậu càng chặt, Ji Yong hiểu anh không những đau lòng thay cậu mà hơn nữa mới là quan trọng nhất, "Hơn nữa cái gì?"

SeungHyun ngửi mùi hương trên người cậu, thấp giọng nói, "Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ?"  [Hết hồn hà =))))))]

Cậu không thể có việc gì. Nếu muốn cậu mạo hiểm sinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cậu mang thai thì tốt rồi. 

Ji Yong rút rút khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khó sinh? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh không được mà chết như vậy?

Những người khác cũng á khẩu không nói được gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Choi SeungHyun anh ta cấu tạo có phải không giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làm ba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ?

Jinwoo cũng choáng váng, cậu vừa mới cảm thấy SeungHyun lòng lang dạ sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kết quả, bây giờ là loại tình huống gì đây?

Ji Yong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Mino, "Mino, dạy bảo cho tốt một chút!"

Mino rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a?  "Lão đại, tôi cam đoan anh dâu nhỏ không có việc gì!"  Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ?

Trải qua nhiều lần cam đoan của Mino lại thêm cái trừng mắt của Ji Yong, vận mệnh nhỏ trong bụng cậu cuối cùng cũng tránh được cái chết trên tay ba mình. Woo Bin nhìn 4 người rời đi nhưng không có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

Trên xe, Ji Yong đưa tay vòng ôm cổ SeungHyun, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh, "Hyunie, em không có việc gì."  

SeungHyun ôm cậu, thở dài một tiếng, căn dặn Mino đang lái xe, "Mino, sau này cậu về biệt thự ở đi!"

Mino không nói gì. Xem ra trước khi anh dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.

------------------------------

Ngay sau khi hai người rời khỏi, không lâu sau lại đột nhiên phát ra một tin tức chấn động cả giới kinh doanh. GD tập đoàn đánh bật trở dậy, chiếm lĩnh thị trường, đoạt lại vị trí thứ hai, vô số những tập đoàn khác rơi vào túng quẫn đều bị họ thu mua, tán gia bại sản.Những công ty trước đó trên truyền thông công khai xem thường GD khi "ở ẩn" bị Hắc Ưng đánh trả gấp bội, không có đường trở mình, gia cảnh lâm vào đường cùng, nhẹ cầm cố gia sản, lưu lạc ngoài đường, nặng thì nợ nần ngập mặt, có kẻ còn phải đi tù. 

Sau đó, người đại diện của GD công khai trên truyền thông rằng ngày mai nếu có phóng viên bọn họ sẽ xem xét trả lời phỏng vấn.

Những tòa soạn biết tin này, không ngại cử đi nhân tố xuất sắc nhất, phải biết rằng SHJY và GD là hai đại tập đoàn chưa từng trả lời phỏng vấn, cũng như không có ai có gan đi đăng tin về bọn họ. Nhất là GD, ngay cả vị trí tổng tài cũng không ai biết là ai, trước nay là chỉ là phó tổng đại diện. 

-----------------------------

Woo Bin lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để cho mình đắm chìm trong bóng tối. Nếu lúc trước anh đuổi theo đưa Ji Yong về, không cho cậu đi thì mọi chuyện có khác không?

Đưa tay cầm lấy điện thoại, "Minwoo, đi ra uống rượu!"

- Tôi ở nhà có việc không đi được!

Điện thoại bên kia còn có tiếng phụ nữ chửi rủa, xem ra là thật có việc, "Vậy quên đi!"  Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Seungri.

Nghe thấy tiếng chuông di động, Daesung mơ mơ màng màng đưa tay sờ. Seungri với tay cầm di động, thấy bộ dáng Daesung không tỉnh táo có chút buồn cười, "Tìm tôi !"

- Hở? -  Daesung bỗng nhiên hoảng sợ nhảy lên, cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất, "Cậu sao lại ở trong này?"

Seungri chua xót nói, "Tôi sợ nếu tôi không xuất hiện thì có người cũng sẽ quên một người như tôi mất."

Daesung có chút chột dạ, "Khụ khụ... Cái kia... Tôi bận quá..."

Seungri nhíu mày, sau đó mới nhớ rõ phải nghe điện thoại, "Bin?"

Daesung thấy anh không có chú ý tới mình nên rón rén chuẩn bị rời đi. Khóe miệng Seungri gợi lên một độ cong cười như không cười, muốn chạy? Không chờ Woo Bin mở miệng Seungri dứt khoát nói, "Tôi bây giờ không rảnh, có chuyện gì ngày mai nói sau!"

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại rồi vươn tay bắt Daesung lại. Daesung nghiêng người tránh qua, quét chân một cái nhưng Seungri lại dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Daesung còn muốn ra tay, Seungri đột nhiên nhìn về phía dưới chân anh cất cao giọng, "Giun kìa!"

- Oa... - Daesung trực tiếp nhào về phía người anh nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, trong phòng làm sao có thể có giun? Nhưng muốn chạy đã không còn kịp rồi.

Daesung bi phẫn nhìn vẻ mặt hắn ta cười đến gian trá, hừ lạnh nói, "Ngày mai nhất định tôi sẽ đi đào giun!"  Anh cũng không tin không vượt qua được bóng ma này ! Đúng rồi, còn phải tìm anh dâu nhỏ huấn luyện một chút, thân thủ của anh sao có thể kém hơn cậu ta chứ?

-----------------------------

Woo Bin nhìn điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ thả lại. Anh cầm chai rượu lên uống một cách từ từ, cứ như vậy mà bỏ qua sao? Anh không cam lòng. Ji Yong là vợ của anh, Choi SeungHyun dựa vào cái gì mà ngang nhiên cướp đi như vậy?

Ngày thứ hai. Seungri đi công ty sớm, còn Daesung lại là sắc mặt khó coi chờ Ji Yong xuống lầu. Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy bóng người mà lại thấy Mino, "Mino, cậu đến đây khi nào?"

- Tối hôm qua! Cậu không có việc gì làm sao?

- Cũng không có việc gì làm. Nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn!

Mino liếc mắt nhìn anh, "Chuyện gì?"

- Tôi cảm thấy thân thủ của tôi quá kém nên muốn tìm anh dâu nhỏ giúp đỡ!

Mino nhíu mày, nghĩ cũng biết Daesung là bị Seungri kia ăn đến lỗ rồi. Nhưng muốn anh dâu nhỏ giúp cậu ta huấn luyện? Cho dù anh dâu nhỏ đồng ý thì lão đại cũng chưa chắc sẽ đồng ý.

Mino còn chưa kịp nói gì, Daesung đã thấy hai người từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng ngời, "Anh dâu nhỏ..."

Ji Yong nhìn bộ dáng anh có chút hưng phấn, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì?"  Tầm mắt dừng trên gáy anh, ánh mắt có chút ái muội.

Daesung sửng sốt một chút, "Làm sao vậy ?"  Đưa tay sờ sờ cổ, sau đó hình như nhớ tới cái gì nên xấu hổ ho khan hai tiếng, nhưng chẳng có ý giải thích hoặc phủ nhận cái gì, quan hệ của anh và cậu ta cũng không phải bí mật, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu. Nhưng mỗi lần bị Seungri làm nơi nào đó chịu thiệt khiến cho anh cảm thấy rất ấm ức, nhìn nhìn Ji Yong, "Anh dâu nhỏ, giúp tôi huấn luyện thân thủ một chút có được không?"

Ji Yong nhíu mày đánh giá anh một phen, dù sao trong khoảng thời gian này cũng có vẻ nhàn, "Có thể!" 

- Không được! -  SeungHyun lạnh lùng liếc Daesung một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Ji Yong, "Bé cưng, em mang thai!"

Khụ... Cậu thiếu chút nữa cũng đã quên. Được rồi, vì cục cưng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.

- Mang thai? - Daesung trừng mắt nhìn thẳng bụng Ji Yong, chuyện khi nào vậy?

SeungHyun ôm Ji Yong ngồi xuống, trực tiếp nhìn về phía Mino "Kiểm tra!"

Mino rất là tự giác, anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Những ngày tiếp theo anh nhất định sẽ vây quanh anh dâu nhỏ.

- Anh dâu nhỏ, nếm thử cháo em làm, cam đoan anh sẽ không nôn đâu! - Jinwoo từ phòng bếp bưng ra một chén cháo, mắt đầy chờ mong nhìn Ji Yong, cậu chính là nghiên cứu cả đêm đấy !

Daesung thấy Jinwoo cũng không kinh ngạc vì nơi nào có Mino thì nhất định sẽ có Jinwoo. Xem ra anh dâu nhỏ là không thể giúp anh rồi. Quên đi, anh vẫn là đi đào giun thôi!

Ji Yong thật sự không nôn mà ăn rất thoải mái. Bây giờ SeungHyun đương nhiên không có tâm tình đi để ý tới chuyện khác, Kwon Gia đã không cần đến anh và cậu bận tâm, TABIGD cũng đã có Yujin cùng Eunjeong ở đấy, hơn nữa cũng đã có YoungBae chú ý. Về phần TOG thì dứt khoát ném cho Seungyoon, vì Daesung mới trở về tổng bộ mệt nhọc vài ngày cho nên tạm thời bỏ qua cho cậu ta, chỉ cần đưa cậu ta chuyện thuộc bổn phận xử lý tốt là được rồi. Mà SHJY sớm đã hoàn toàn quăng cho Seungri, không cần anh quan tâm, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của anh chính là bên cạnh bé cưng. [Hai đại tổng tài nhàn rỗi nhất từng gặp = )))]

Minwoo mới trở lại Kang thị lại nhận được điện thoại của Woo Bin.

- Minwoo, giúp tôi điều tra Choi SeungHyun, càng chi tiết càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top