Chap 40: Về quê

Tối hôm nay có trăng, Phương nhàn nhã tựa người vào ban công ngấm trăng. Trăng đem nay rất đẹp nhưng giữa cái thành phố ồn ào và hối hả này có mấy người có thể nhàn hạ như cô. Cuộc sống hiện tại của Phương đối với cô đã là hạnh phúc lắm rồi.

Bỗng một vòng tay ấm áp ôm lấy Phương từ phía sau.
Cô mĩm cười, không quay đầu nhìn lại mà nắm lấy đôi bàn tay của ai đó đang đặt dưới eo mình.

"Hôm nay anh về sớm vậy? "

"Sớm sao, anh thấy trể thì có. Anh đã đi tiếp khách sau đó chạy gần một vòng thành phố để mua cái này cho em. " Giang vừa nói vừa đeo vào cổ Phương sợi dây chuyền đồng tâm lấp lánh.

"Đây... Sao tự dưng lại tặng nó cho em? "

"Quà sinh nhật muộn. Anh xin lỗi! "

"Em còn tưởng anh quên rồi chứ! "

"Đừng buồn nữa. Anh hối hận rồi. Anh xin lỗi. Ngày hôm đó thấy em buồn anh đau lòng lắm. "

"Nhưng anh vẫn làm vậy đó thôi. "

"Anh sai, tha tội cho anh đi. "

"Đùa anh thôi. Em đâu có để tâm chuyện đó. Dù sao ngày hôm đó anh cũng đã cho em thấy bánh kem chocolate rồi. Anh về phòng đi. Em xếp quần áo rồi nghỉ sớm nữa. Sáng mai còn phải đi đường xa. "

"Em ngủ ngon. " Giang hôn phớp môi cô.

"Anh cũng vậy. Moa! " Phương hôn má anh.

***

Sáng hôm sau...

Phương kéo vali xuống lầu, vừa quay lưng lại đã thấy Giang cũng kéo xuống một cái vali y hệt của cô.

"Anh đi đâu vậy? " cô thắc mắc.

"Anh đi công tác. "

"Ở đâu, sao không nghe anh nói gì hết vậy! "

"Nói với em làm gì, em có đi cùng anh đâu. "

"Được. Vậy em không hỏi nữa. Anh đi đâu mặc kệ anh. "

"Anh đi với em! "

"Anh vừa nói gì? "

"Anh đi với em! " Giang lặp lại từng chữ.

"Anh về quê với em. Nhưng... "

"Nhưng nhị gì, em không thích hả. Phương Anh không thể đi cùng em, em đi một mình anh lo lắm. "

"Em chỉ là về quê có phải đi nước ngoài đâu mà anh lo. Còn Trâm Anh, còn việc của công ty thì sao. "

"Mấy chuyện đó có Hari và Thành lo rồi. Còn nữa đây là Trâm Anh xúi giục anh đó chứ. Em đừng lo chuyện nó không vui khi bị bỏ ở nhà. "

Phương không biết nói gì hơn. Cô chỉ cười trừ bước theo anh vào xe. Thú thật cô thấy chuyện này cũng không ổn mấy nhưng có anh đi theo thì đúng là thích thật.

"Này em nói trước nhé. Ở quê không tiện nghi như thành phố đâu đừng có xuống đó rồi giục em về. "

"Em không cần lo chuyện đó đâu. Anh rất dễ nuôi. "

Cả hai cứ cười cười nói nói vui vẻ suốt đường đi. Mặc kệ sự xuất hiện của người thứ ba trong xe, Vũ. Giang đã muốn cắt bỏ cái đuôi này ở nhà nhưng đành hết cách với mẹ anh. Thôi thì có tài xế cũng tiện.

***

Mất nửa ngày ba người mới về đến quê nội của chị em Phương. Nó thuộc một tỉnh nhỏ, khá xa thành phố nhưng đường giao thông tương đối ổn.

Đầu sớm nhỏ hôm nay náo nhiệt hẳn lên. Không phải chỉ vì việc hai nhà trong sớm có giỗ mà ở đầu đừng mọi người đang tụ tập xem cái gì đó vui lắm. Đâu đó có vài tiếng bàn tán.

"Xe đẹp quá, con tôi bảo cái xe đó phải có giá mấy tỉ đó! "

"Không biết con cái nhà ai về thăm nhà vậy ta? "

"Ê bà Tám ai trông giống con Phương cháu anh Tư quá kìa. "

"Ừ đúng nó rồi. Mà đâu có nghe nói nó mần ăn gì khá giả trên đó đâu, sao hôm nay đi xe hơi về nữa. "

"Con nhỏ đi chung với ai nữa kìa. "

"Tài xế hả? "

"Không, cái thằng mặc áo sơmi trắng đeo kính đen đi kế con Phương kìa, đang nắm tay nữa kìa. "

"Ờ thấy rồi, chắc là bạn trai con Phương rồi. "

"Sao hồi đó tui nghe nói nó lấy chồng rồi mà. "

"Ly dị lâu rồi, bà không biết hả? "

"Không nghe đâu là bị người ta đuổi đi đó. Giờ lại câu được đại gia. Số con nhỏ hên thiệt. "

"Trời có vệ sĩ đi theo nữa hả? "

"+$×%=¢^¢¥£€®£^"

Số là trong sớm hiếm khi có xe hơi xuất hiện. Thường thì người ta đi xe đò, xe máy, lâu lâu chỉ có vài người có con đi làm ở thành phố về thăm, nhưng cũng là xe loại thường, không sang trọng như này. Vậy nên bà con mới bu lại hống chuyện, miệng đời mỗi người một câu.

"Sao có nhiều người quá vậy em? "

"Mọi người thấy xe lạ nên ra xem vậy thôi. Anh đừng có để ý làm gì. " Phương còn lạ gì tính tò mò của mấy người này, cô đã sớm không có để tâm nhiều. Tuy nói vậy nhưng cô vẫn thây ngài ngại khi nắm tay Giang, có nhiều người đang nhìn hai người quá.

"Uhm. "

Vũ kéo vali của hai người đi phía sau. Giang nắm tay Phương đi đằng trước. Hôm nay anh mặc sơmi trắng, quần jean, đội mũ lưỡi trai. Trời nắng nên anh mang thêm kính đen, nó làm màu da trắng của anh trở nên nổi bật hơn. Phương phải công nhận nhìn anh lúc này rất đẹp trai.

"Anh biết anh đẹp trai nhưng em không cần nhìn anh như vậy. Em cứ yên tâm, anh cho em ngắm cả đời. "

Phương đỏ mặt quay đi chỗ khác.

Đường vào nhà chú Tư là một con đường dal nhỏ nên xe của Giang không thể vào được, đành phải cuốc bộ. Tuy từ nhỏ Giang đã không phải dạng công tử gì nhưng đều là ở thành phố. Đây là lần đầu anh về quê. Thỉnh thoảng có vài người chỉ trỏ vào anh nói nhỏ gì đó. Phương nghĩ chắc anh sẽ khó chịu nhưng anh lại gật đầu rồi cười lại với họ. Anh làm cô rất ngạc nhiên.

"Gần đến rồi, nhà chú Tư ngay dưới cái cây cao cao đằng kia. "

"Anh thấy rồi. Đó đúng không? "

"Uhm. "

Giang quay lại cầm lấy hai cái vali trong tay Vũ rồi bảo anh ta láy xe ra gần nhất đợi hai người.

"Chú Tư có khó không em? "

"Chú em dễ lắm. Chỉ có thím Tư là hơi khó một tí. "

"Vậy hả. "

"Anh có vẻ căng thẳng nhỉ! "

"Tất nhiên rồi. Về ra mắt nhà vợ thì ai chả căng thẳng. "

"Nói cái gì vậy. Vợ con gì ở đây! " Phương thút khuỷu anh.

"A... Trước sau gì cũng vậy thôi, em còn mắc cỡ làm gì. "

"Em mà dễ dãi như vậy thì anh lời quá còn gì. "

"Gâu... gâu....!!! " tiến chó sủa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

***

Hết chap 40
23h02' 31/12/2017 1185

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top