Chương 18.2

Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Thịnh Mẩn về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.

Xe dừng lại, không khí trong xe đột nhiên được hâm nóng trở lại, trái tim nhỏ bé của Thịnh Mẩn vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập thình thịch. Đúng vào lúc này, ngài chủ tịch đột nhiên cúi người vào cậu ..........

Á! Anh ta định làm gì thế! Thịnh Mẩn căng thẳng nhìn anh chằm chằm.........

" Căng thẳng như thế làm gì?" Trong mắt Thịnh Mẩn ánh lên một tia cười, " Tôi giúp cậu tháo dây bảo hiểm".

"Cách" một tiếng, dây bảo hiểm đã được tháo ra, có một cái dây đàn nào đó trong đầu Thịnh Mẩn cũng đứt luôn......

Dây bảo hiểm.........

Ngài chủ tịch phục vụ thật là chu đáo.

Ha..ha, cười với vẻ ngượng ngiụ, Thịnh Mẩn ấp úng nói: " Anh, à, tôi, sao trước đây anh không nói?"

Thật là! Anh thích tôi thì cứ nói ra, anh không nói thì làm sao tôi biết là anh thích tôi chứ.....

Nụ cười trong mắt Khuê Hiền càng lấp lánh, anh ung dung nói: " Cái này, chẳng phải là sẽ do người có ý đồ trước nói ra sao?"

Có ý gì? Thịnh Mẩn ngẩn người ra. Ý của Boss là cậu có ý đồ với anh ta trước à?

" Tôi?" Thịnh Mẩn ngơ ngác chỉ tay vào mình, đàn chim nhỏ lúc nãy vẫn đang ca hát trong tim Thịnh Mẩn giờ đây đã vẫy cánh bay đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

" Chẳng lẽ không phải sao?" Khuê Hiền lại giở cái vẻ doạ dẫm mà Thịnh Mẩn đã quen thuộc ra, nhìn cậu thúc giục.

Anh có ý định tranh thủ lúc cậu uống say trêu chọc cậu, ai bảo trước kia cậu chẳng nhận ra. Nhưng anh quên mất một điều, con chuột nhút nhát bình thường nhìn thấy mèo là chạy mất, nhưng khi uống sau rồi thì có thể dám đánh lại cả mèo đấy!

" Tôi, tôi, tôi......................."

Đúng vào giây phút Thịnh Mẩn sắp sửa phục tùng sự doạ dẫm của Khuê Hiền như thường lệ, cậu nghĩ ra một vấn đề mấu chốt!

Bây giờ ngài chủ tịch thầm yêu(?) cậu!

Thế thì cậu là to nhất mới đúng chứ! Anh ta định làm gì nào!

Thịnh Mẩn đột nhiên vui sướng trở lại, cái vui sướng này không giống cái vui sướng của chàng trai e thẹn lúc nãy, nó giống như giai cấp công nhân được giữ bom nguyên tử vậy!

Lòng dũng cảm đột ngột dâng lên! Đàn chim nhỏ lại bay về rồi, dõng dạc cất tiếng ca vang trong đầu Thịnh Mẩn: Vùng lên! Những người dân không chịu làm nô lệ!

Không thể không thừa nhận, quốc ca đúng là quốc ca, có tác dụng cổ vũ lòng người vô cùng lớn lao, Thịnh Mẩn được cổ vũ rồi, nhìn thẳng vào Khuê Hiền, nói một cách dũng cảm phi thường: " Tôi, tôi mới không thích anh!"

Trong khi Khuê Hiền còn đang kinh ngạc, Thịnh Mẩn nói luôn một hơi:" Bởi vì ngài chủ tịch, anh quá ngây thơ!"

Cả thế giới chợt yên ắng.

Không còn từ nào có thể dùng để miêu tả vẻ mặt của Khuê Hiền, anh nghiến răng thốt ra ba từ: " Lý Thịnh Mẩn!"

Thịnh Mẩn dường như nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trên đỉnh đầu Boss.

Tôi, tôi sợ anh chắc!

Giỏi thì anh đuổi việc tôi!

Thịnh Mẩn lắp bắp tuyên bố tiếp: " Nếu vì chuyện này mà anh đuổi việc tôi, anh lại càng ấu trĩ."

Ban đầu Khuê Hiền còn căng cả người, rồi sau đó từ từ thoái mái trở lại, nghe đến đây thì mỉm cười.

" Tôi không đuổi việc em đâu."

Thịnh Mẩn bị nụ cười của anh làm cho rùng mình," Tôi, tôi phải về đây."

" Ừ." Thịnh Mẩn dễ tính đột xuất , mở chốt cửa xe.

Thịnh Mẩn vội vàng xuống xe chạy trốn, khi đến cầu thang, đột nhiên Khuê Hiền gọi cậu lại.

" Tiểu Mẩn."

Cái gì thế? Thịnh Mẩn ngập ngừng quay đầu lại. Còn nữa, đừng có gọi thân mật như thế, tôi vừa mới từ chối anh đấy.

Khuê Hiền mở cửa xe, bước xuống, trên tay cầm chiếc áo lông của cậu.

" Em quên không cầm áo lông."

Rồi anh mở chiếc áo khoác, vô cùng cẩn thận chu đáo giúp cậu khoác lên người.

" Tiểu Mẩn, chúng ta còn nhiều thời gian mà." Anh mỉm cười và nói khẽ bên tai cậu." Ngủ ngon."

"......ngủ ngon."

Thịnh Mẩn run rẩy nhìn theo chiếc xe màu trắng chạy khuất trong bóng đêm, một phần vì lạnh, một phần là, nụ cười của chủ tịch sao mà đáng sợ thế.....

Nhưng, bây giờ cậu chẳng sợ anh ta nữa! Thịnh Mẩn lại tràn đầy hào khí ngất trời.

Ngài chủ tịch, anh cứ đợi đấy! Ngày mai sẽ cho anh biết thế nào là tiểu nhân đắc chí, a, không được, cậu không phải là tiểu nhân, nên gọi là cái gì nông nô vùng lên......

Cũng không đúng!

Ôi trời, mặc kệ, mặc kệ! Tóm lại là tâm trạng cậu đang vô cùng sung sướng.

Sung sướng chạy lên gác.

Sung sướng mở máy tính đánh boss.

Sung sướng đi ngủ.

Lại đến cõi mộng mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: