Chương 16.1

Lần thứ hai rơi vào ma trảo của Boss, Thịnh Mẩn đau khổ cầm ly rượu đi theo sau ngài chủ tịch, liên tục tươi cười, chạm cốc và nói những câu khách sáo.

Không được ăn đã là bi kịch rồi, lại còn phải đi đi lại lại trên đôi giày rất cao . Được rồi, những cái này cậu có thể chịu đựng, nhưng có một số thứ thực sự là khó có thể chịu đựng được nhaaa!

Ví dụ như ông già mặc đồ vest trước mặt.

"Lý thiếu gia hôm nay thật là rực rỡ, trông khác hẳn ngày thường, chút nữa chắc chắn sẽ phải bầu một phiếu cho cậu."

Rực rỡ...... Cái ông già này! Ông thật đúng là nói dối không chớp mắt!

"Cảm ơn, ông quá khen rồi!" Thịnh Mẩn mỉm cười.

Hay lại cái ông già mặc đồ kiểu cổ này nữa.

" Lý thiếu gia trời sinh thanh tú, trẻ trung sinh động.......( rút gọn từ đồng nghĩa)....A! Giống như ......( rút gọn so sánh gây buồn nôn)! Cùng với ngài chủ tịch ........ ( rút gọn so sánh vô vị)....A!

" Cảm ơn, cảm ơn."Thịnh Mẩn bề ngoài thì ra vẻ được yêu mến mà vừa mừng vừa lo, trong lòng thì vô cùng khâm phục - Giỏi thật đấy! Nói điêu mà không chớp mắt là giỏi rồi, đằng này lại còn ngâm thành thơ nữa!

Đợi cho ông già mặc đồ kiểu cổ đi xa, Thịnh Mẩn kéo kéo tay áo Thịnh Mẩn hỏi: "Chủ tịch, có phải chức vụ của ông già mặc đồ kiểu cổ cao hơn ông mặc vest đúng không?

Khuê Hiền gật đầu.

Thịnh Mẩn đắc ý nói " Biết ngay mà."

Không đợi cho Khuê Hiền hỏi tại sao, đã nhanh chóng nói với anh: "Vì khả năng nói điêu không chớp mắt của ông ta cao hơn."

Khuê Hiền bật cười, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu. Cậu ta say rồi thì phải, những lời như thế này, bình thường cậu ta không có gan dám nói, hơn nữa ....

Anh nhìn những ngón tay của cậu trên tay áo anh .....lại còn dám kéo tay anh.....

Anh bất giác nảy ra một ý tưởng, vẫy tay gọi người phục vụ, lấy một ly rượu mới đưa cho cậu.

"Đây là cái gì?" Thịnh Mẩn nhìn vào cái ly chất lỏng màu sắc rực rỡ trong tay anh.

" Loại cocktail này nồng độ cồn thấp hơn."

" Cảm ơn ngài chủ tịch."

Thịnh Mẩn vô cùng cảm kích nhận lấy li rượu, hoàn toàn không nghĩ ra rằng trước mắt chính là BOSS cao nhất của hai ông già lúc nãy, khả năng nói điêu không chớp mắt còn cao siêu hơn họ rất nhiều.

Loại cocktail này khi uống thì vị rượu rất nhạt, nhưng nồng độ cồn cao gấp nhiều lần loại lúc trước.

Thịnh Mẩn tâm trạng vui vẻ ngắm nhìn Thịnh Mẩn, một lúc sau chợt chau mày hỏi: " Hoa cài ngực của cậu đâu?"

Khi bước vào hội trường, mỗi nhân viên đều được phát một bông hoa cài ngực áo, phía dưới có đánh số, các quý ông sẽ căn cứ vào mã số đó bỏ phiếu bầu chọn nhân viên duyên dáng nhất. Thế nên những người có ý định giành danh hiệu "Nhân viên duyên dáng nhất" đều đang đi xã giao khắp hội trường, nếu như người ta không biết mã số của mình thì dù có ăn mặc đẹp đến mấy chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua gì.

Thịnh Mẩn lạnh toát cả người, cậu không thể nói với anh là vì cảm thấy đeo hoa trên ngực thấy rất ngốc nên vứt đi rồi.....

Tuyệt đối không thể nói!

" Ừ nhỉ! Hoa đâu rồi?" Thịnh Mẩn kêu lên ngạc nhiên, ngó nghiêng xung quanh đi lần tìm, sau đó báo cáo với ngài chủ tịch: " Rơi mất rồi."

".....Hoa cài ngực rơi lên trời rồi à?"

" Á.....không thể nào?"

" Thế lúc nãy cậu nhìn lên trần nhà làm gì?"

Thịnh Mẩn : "......= ="

Khuê Hiền vẫy tay gọi người phục vụ : " Lấy cho cậu Lý một bông hoa cài ngực khác."

Thịnh Mẩn vội vàng ngăn lại: " Chủ tịch, hay là thôi không cần nữa."

Khuê Hiền chỉ nói gọn lỏn hai từ : " Tiền thưởng."

Tiền thưởng ....tiền thưởng là ghê gớm lắm à? Người không màng lợi lộc như cậu, chẳng thích thú gì với cái của bất chính làm cho toàn toàn bộ chị em phụ nữ phải chịu đói, được chưa!

>_<

Đương nhiên, nếu có thích thú thì cũng không thể lấy được .....

" Chủ tịch, tôi không thể được chọn đâu." Thịnh Mẩn thật thà nói. Cậu hiểu bản thân mình chứ, vốn dĩ cậu đến là vì để ăn một bữa thịnh soạn, nên không hề trang điểm.

" Tại sao lại không được." Khuê Hiền nhìn một vòng toàn bộ hội trường, chầm chậm nói: " Mặc dù cậu thực sự cũng không có gì đặc sắc lắm, nhưng những người khác còn xoàng hơn."

Thịnh Mẩn trợn mắt, há cả miệng ra kinh ngạc.

Ngài chủ tịch.....Anh độc ác quá, vì hạ nhục một mình tôi mà lôi kéo tất cả chị em phụ nữ vào à.

Lúc này người phục vụ đã đem đến một bông hoa cài ngực khác, dưới ánh mắt đe doạ của Boss, Thịnh Mẩn bất đắc dĩ phải đeo bông hoa lên ngực. Trong đầu Thịnh Mẩn bỗng có một ý tưởng mơ hồ, lúc trước cậu cứ đứng ở trong góc nên đương nhiên là không ai nhìn thấy mã số của cậu, thế nghĩa là từ bỏ cuộc bầu chọn này, bây giờ ngài chủ tịch bắt cậu phả đeo hoa đi theo khắp hội trường chúc rượu......

Thịnh Mẩn buột miệng: " Chủ tịch, anh không phải là đang giúp tôi chơi ăn gian đấy chứ!

Khuê Hiền kinh ngạc nhìn cậu, mỉm cười: " Nói như vậy cũng được." Sau đó ngắm nhìn gương mặt tái mét của cậu rồi bổ sung thêm một câu.

" Lấy được phần thưởng thì chia, tôi bảy cậu ba."

Lại....Thật sự......có ý nghĩ đấy.......

Còn muốn chia phần.......Gian thương đến mức đấy cơ à!

Thịnh Mẩn có cảm giác sắp ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: