Chương 15.1

Thịnh Mẩn mải nhìn Khuê Hiền trong đám đông mà quên cả chớp mắt.

Ngài chủ tịch thật đúng là......

Khuôn mẫu của nhân loại.

Dưới ánh đèn lung linh trong đại sảnh, Khuê Hiền khoan thai tiến vào hội trường, anh mặc một bộ vest rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, trông vô cùng mạnh mẽ, chói mắt.

Ánh mắt của Thịnh Mẩn cứ tự nhiên dõi theo anh, cho đến khi tầm nhìn bị chắn lại bởi dáng người cao to của vị quản lí thì mới sực tỉnh. Thịnh Mẩn thu tầm mắt về, quan sát xung quanh, thì ra mọi người cũng đều đang nhìn không chớp mắt, thậm chí có người còn kiễng cả chân lên để nhìn, trong lòng có chút gì đó không thoải mái.

Coi thường!

Ngài chủ tich này lại làm ra vẻ lạnh lùng rồi!

Đàn ông mà dẫn ong dụ bướm thật chẳng ra sao, ăn diện như thế này, anh ta nghĩ là đang trình diễn thời trang đấy à!

Thịnh Mẩn đang lầm bầm, đột nhiên phát hiện ánh mắt của ngài chủ tịch hướng về góc cậu đang đứng.

Ách...........

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, không biết anh ta có phát hiện ra không? Chẳng lẽ trong đầu ngài chủ tịch có cài đặt hệ thống cảm biến sóng não?

Thịnh Mẩn lạnh lùng quay đi, nhìn chăm chú vào miếng bít tết trước mặt.

Bít tết ơi bít tết~~

Mày làm sao mà lại là một miếng bít tết!

Khuê Hiền vừa vào đến hội trường, hai người nam nữ dẫn chương trình liền lên sân khâu tuyên bố buổi liên hoan cuối năm bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình nói một hồi dài những lời chúc mừng khai mạc vui vẻ, Triệu Khuê Hiền lên sân khấu phát biểu.

Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cả hội trường vốn ồn ào lúc trước bỗng nhiên yên lặng hẳn.

Thịnh Mẩn thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ quả thật bất cứ boss nào cũng đều có kỹ năng răn đe, làm mọi người phải sợ ~~, cậu ngước lên nhìn Khuê Hiền đang phát biểu, nghe giọng nói trầm tĩnh của anh, dần dần, đột nhiên cảm thấy người trên bục thật xa lạ.

Mặc dù thường xuyên gặp Thịnh Mẩn, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Mẩn thấy anh nói chuyện trước nhiều người như vậy, cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Lúc này cả con người anh tóat ra một thứ khí chất đặc biệt, đơn giản mà trấn át được toàn trận, nắm giữ toàn cục, làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Phong thái của anh tự tin và duyên dáng, không hề có những động tác khoa trương, mỗi câu anh nói ra làm cho người ta tin phục lại có cảm giác được cỗ vũ.

Thực ra thì đâu là điểm khác biệt nhỉ? Thịnh Mẩn bối rối nghĩ.

Có lẽ là .......Tự dưng cảm thấy xa cách quá......

Tiếng vỗ tay bắt đầu rộ lên, Thịnh Mẩn mới phát hiện ra Khuê Hiền đã phát biểu xong, nên cũng vỗ tay vài cái theo mọi người.

Sau đó..... Khụ.......

Thông thường tâm trạng nặng nề và phức tạp chỉ ở lại trong lòng Thịnh Mẩn không quá ba phút , và khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Thịnh Mẩn lập tức bỏ lại cái tâm trạng bực bội kỳ quái lại phía sau, liền bưng chiếc đĩa vui vẻ chạy khắp nơi.

Bò này, dê này, càng cua này ~~

Quà tặng như mây cuối trời, bốc được thì bốc, không bốc được thì tính sau, đồ ăn trước mặt mới chính là thứ đáng quan tâm!

Thịnh Mẩn đang ăn uống thoả thích thì đột nhiên nghe có tiếng gọi đầy ngạc nhiên của một đàn ông ở phía sau.

"Lý thiếu gia "

...........Tí nữa thì nghẹn.

Thịnh Mẩn cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng, quay đầu lại, thì ra là chồng của nhị thiếu gia thư, hình như tên là Lý Đông Hải.

Thịnh Mẩn lễ phép chào anh ta: "Xin chào, anh Lý."

Lý Đông Hải là tổng giám đốc của chi nhánh công ty nhưng không thường xuyên đến tổng công ty, lần này anh ta xuất hiện trong cuộc họp thường niên của tổng công ty với tư cách là lãnh đạo cao cấp, từ sau bữa tiệc đầy tháng đến giờ Thịnh Mẩn mới gặp lại anh ta.

Đông Hải nhìn thấy cậu, rất xúc động: "Lý thiếu gia, cuối cùng cũng gặp được cậu. Vợ chồng tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới đủ, thực sự chúng tôi nợ cậu quá nhiều."

Ơ? Cái gì mà nợ cậu quá nhiều? Chẳng phải là một lần truyền máu sao? Hơn nữa cũng đã cảm ơn từ lâu rồi mà.

Thịnh Mẩn có chút ngạc nhiên nói: "Anh Lý, anh khách sáo quá, không có gì đâu mà."

"Sao lại không có gì." Vẻ mặt Lý Đông Hải vẫn rất xúc động " Lần trước khi Hách Tễ có chuyện, tôi lại đang đi công tác ở ngoài, ôi, cũng may mà lại có cậu giúp đỡ, nếu không tôi sẽ ân hận cả đời."

Đông Hải nói: "Hách Tễ bây giờ vẫn còn đang nằm viện, đợi khi em ấy khoẻ lại, chắc chắn là phải mời cậu ăn một bữa cơm ."

Thịnh Mẩn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Đông Hải, chẳng lẽ anh ta cho rằng lần thứ hai cũng là cậu cho máu à? Thịnh Mẩn vội vàng giải thích: "Anh Lý này, hình như anh nhầm rồi, tôi ......"

"Đông Hải."

Lời giải thích của Thịnh Mẩn bị cắt ngang bởi tiếng gọi.

Ngài chủ tịch?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: