Chương 10.1

part10

Thịnh Mẩn vội vàng đứng lên khỏi chỗ của A May, bước nhanh theo Khuê Hiền vào phòng chủ tịch. Triệu Khuê Hiền ném mấy túi công văn gì gì đó trong tay lên ghế sofa, dặn dò: "Đóng cửa lại."

"Vâng". Thịnh Mẩn đóng cửa. Đối với mệnh lệnh của boss lớn, có khi hành động của Thịnh Mẩn nhanh hơn cả suy nghĩ.

Đóng cửa xong quay người lại, Thịnh Mẩn hoảng hốt.

Chủ tịch ...... Rõ ràng, rõ ràng đang cởi y phục. ......

Được rồi, tuy chỉ là cởi áo vét, vẫn mặc sơ mi bên trong, thế nhưng động tác cởi y phục này sao lại đẹp mắt đến vậy. Chả trách có người mua vé xem múa thoát y, hơn nữa hình thể boss rất đẹp.......

Thịnh Mẩn nhìn không chớp mắt.

Khuê Hiền cởi áo vét, thấy cậu ngốc nghếch đứng ở đó, tiện tay vứt áo vét cho cậu: "Giúp tôi treo lên."

Sau đó, anh vào phòng vệ sinh rửa tay, bỏ lại Thịnh Mẩn bê áo hóa đá ở chỗ cũ ......

Boss lớn đúng là boss lớn, bắt người khác làm việc hiển nhiên như vậy sao, cứ thế này chắc cậu trở thành a hoàn toàn năng của chủ tịch quá.

Thịnh Mẩn nắm tay, quyết định rồi, phản kháng, bắt đầu từ việc không treo áo lên!

Khuê Hiền rửa mặt xong đi ra, liền thấy Thịnh Mẩn vẫn bê áo vét đứng ở chỗ cũ, Khuê Hiền nhíu mày: "Không tìm thấy chỗ treo áo à?"

"Không phải." Thịnh Mẩn lấy hết dũng cảm: "Chủ tịch, tôi không thể giúp anh treo được."

"Tại sao?"

Triệu Khuê Hiền nét mặt sa sầm, chầm chậm đi về phía cậu. Thịnh Mẩn chỉ cảm thấy xung quanh mình đều bị sự đàn áp bao phủ, càng lúc càng mạnh.

"Bởi vì ...... " Thịnh Mẩn nghiến răng, hai tay đưa áo ra.

Bất cứ giá nào!

"Vì trời lạnh rồi, chủ tịch nên mặc đi, không sẽ bị cảm lạnh."

Lý Thịnh Mẩn, mày hết cách cứu chữa rồi ...... Thịnh Mẩn ủ rũ nhìn áo vét trong tay.

Bỏ đi, bỏ đi, treo quần áo chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay chủ yếu đến vì chuyện cơm trưa, điều này nhất định không thể thỏa hiệp.

Khuê Hiền mỉm cười: "Hóa ra là cậu quan tâm tới tôi, vừa nãy tôi vẫn cho rằng ......"

Nụ cười của anh ta khiến cho Thịnh Mẩn sởn tóc gáy, vội vã phủ nhận: "Không có, không có, tôi đương nhiên quan tâm chủ tịch rồi."

"Tại sao?"

Cái gì tại sao? Tại sao quan tâm anh ta? Thịnh Mẩn vắt óc, lắp bắp nói: " Bởi vì, bởi vì, sức khỏe của chủ tịch chính là hạnh phúc của nhân viên."

"Sức khỏe của tôi chính là hạnh phúc của cậu, câu này rất hay." Khuê Hiền hài lòng gật đầu: "Được rồi, sức khỏe tôi rất tốt, cậu cứ treo áo lên đi."

Ách, lời của chủ tịch đại nhân dường như có chút kỳ lạ, Thịnh Mẩn vừa treo áo vừa nghi ngờ . Treo áo xong quay lại, cũng không biết chỗ nào không đúng, Thịnh Mẩn để vấn đề này lại trong đầu, nói cà lăm: "Chủ tịch ......"

Không đúng, không đúng, sao là ngữ khí này chứ, lại không phải đi cầu xin . Thịnh Mẩn ho một tiếng, nói lại: "Chủ tịch!"

Khuê Hiền đi về phía sau bàn làm việc: "Sao rồi?"

"Cái đó, cơm trưa ......"

Thịnh Mẩn đang muốn gióng một hồi trống để củng cố tinh thần, chết mới buông tay, Khuê Hiền ngắt lời cậu: "Đúng rồi, lấy hai túi giấy ở trên bàn mang qua đây."

Lại bắt cậu làm! Được rồi, thì giúp anh ta lần cuối.

Thịnh Mẩn đưa cho anh ta hai túi giấy rất đẹp, nhưng Khuê Hiền không cầm, bật máy tính nhập pass, nói: "Ây, cho cậu đấy, cầm lấy đi."

Đưa -- cho -- cậu!

Ba từ này không thua gì tiếng sét đánh giữa chín tầng mây, hoàn toàn làm Thịnh Mẩn chấn động, đến mức mấy phút mà không có phản ứng nào. Vừa lướt mắt nhìn vào trong túi thì hình như là sản phẩm dưỡng da, boss lớn lại mua sản phẩm dưỡng da cho cậu......

Thật, thật, rất là đáng sợ!

Dường như bản năng sinh tồn mách bảo Lý Thịnh Mẩn, thứ này nhất định không lấy, lấy rồi sau này không còn đường sống...... Thế là Thịnh Mẩn mở miệng: "Chủ tịch, tôi không......"

Từ "Không" vừa rời khỏi miệng, ánh mắt boss lớn liền chém qua, từ "cần" trong từ "không cần" phanh ngay ở cửa miệng, Thịnh Mẩn suýt chút thì nghẹn đến nội thương!

"Không gì?""

Lại uy hiếp cậu! Dùng mãi chiêu này mà không có chút sáng tạo nào ư. Thịnh Mẩn vô cùng xem thường chủ tịch đại nhân.

"Không ...... thể không nhận."

Nhưng mỗi lần đều bị uy hiếp bởi cùng một chiêu thức, Thịnh Mẩn càng xem thường bản thân.

Thấy cậu cúi đầu ủ rũ, trong mắt Khuê Hiền cũng có chút không vui.

"Được rồi, cậu ra đi." Vẻ mặt Khuê Hiền lạnh nhạt, xua tay kêu cậu ra ngoài. Thịnh Mẩn đi đến cửa, khuê Hiền lại nói: "Buổi trưa ngày mai đừng quên lên đây."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: