Part 2

Porchay thừa hưởng tất cả những gì xinh đẹp nhất của ba mẹ em, thiếu niên đang trong độ tuổi trường thành rực rỡ nhất, Porchay càng ngày càng đáng yêu, khí chất này không chỉ thu hút nữ sinh mà ngay cả nam sinh cũng phải để mắt đến em.

“Porchay, tớ thích cậu, cậu đồng ý làm bạn trai tớ nhé!”

“Người thứ bốn mươi hai.” Macau âm thầm ghi một con số lên cuốn sổ ghi nhớ của mình, sau đó bước tới gần Porchay vừa được tỏ tình, thân thiết khoác tay lên vai em: “Xin lỗi nha, Porchay đã có bạn trai rồi, chính là tiểu thiếu gia vừa giàu vừa đẹp trai tao đây, nói vậy chắc mày cũng hiểu rồi ha. Cho dù là tài năng, nhan sắc hay thân phận đều kém tao cả mấy con phố, tao khuyên mày nên từ bỏ đi thì hơn.”

Cậu bạn vừa tỏ tình còn chưa kịp nói gì, Macau đã kéo Porchay đi mất hút.

“Khá quá nha Chay, đây là người thứ bốn mươi hai tỏ tình với mày trong học kì này rồi đó!”

“Thế thì mày cũng không được nói mày là bạn trai tao chứ, thanh danh của tao bị mày đạp đổ hết rồi.”

“Ô hô, sao lại bảo tao đạp đổ thanh danh của mày được! Chính miệng mày nói muốn làm vợ tao còn gì.”

“Chuyện từ lúc nào rồi mà mày nhớ dai quá vậy.”

“Trí nhớ của tao tốt lắm, mày không được nuốt lời đâu.”

Trước khi Porchay tan học, Kim đã đến trường đợi em, hắn muốn dẫn em đến nhà hàng mới khai trương ăn một bữa, ai ngờ lại được chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra từ nãy tới giờ. Thì ra thật sự có người từ nhỏ đến lớn đều khiến người khác không thể ưa nổi như vậy.

Kim bước nhanh đến trước mặt hai đứa nhỏ, một tay kéo Porchay về phía mình, lên giọng quở trách: “Mày mà dám yêu sớm tao sẽ méc anh hai mày!”

Porchay bị hắn mắng không dám ho he câu nào, Macau đứng bên cạnh thì cực kỳ không phục, cậu luôn cảm thấy ông anh ba này rất ghét cậu, ghét từ nhỏ tới tận bây giờ, nhưng cậu lại không có bằng chứng. “Anh ba à, chúng tôi yêu nhau có sự tác thành của hai bên gia đình đó nha.”

Kim hung dữ trừng mắt lườm Macau: “Mày còn dám nói nhăng nói cuội trong trường nữa, tao sẽ đánh cho ba mày cũng không nhận ra luôn đấy.”

“Tôi phản đối! Anh bạo lực học đường!” Macau cứng đầu cãi lại.

“Haha!” Kim cười lạnh một tiếng: “Dạy dỗ em trai, cùng lắm thì là bạo lực gia đình thôi.” Nói xong liền kéo tay Porchay rời khỏi trường học.

“P’Kim, anh lại giận à?” Porchay cẩn thận hỏi. Bây giờ lớn rồi, em càng ngày càng cảm thấy tính tình P’Kim hơi hơi thay đổi.

“Không.”

“Thôi nào, lần này lại làm sao đây?” Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Porchay lại hiểu cái nết của Kim quá, nếu hắn đã nói mình không giận, vậy tức là hắn đang rất giận. Cái miệng của hắn so với bê tông còn cứng hơn.

“Tao đã bảo là tao không giận.”

“Ok ok, anh không giận, nhưng em thì đói bụng rồi, mình đi ăn cơm thôi anh.” Porchay cũng không thèm tranh cãi có giận hay không giận với hắn nữa, đôi khi em cảm thấy Kim còn trẻ con hơn mình.

“Muốn ăn cái gì?”

“Ăn lẩu được không ạ?”

Ban đầu hắn định dẫn em đi ăn đồ Trung Quốc, nhưng thôi không sao, không ăn hôm nay thì mình ăn hôm khác. “Được rồi, đi thôi.”

Hai người đi tới quán lẩu, Porchay cầm thực đơn gọi đồ ăn, ngay lúc em định gọi một chai coca thì Kim đã ngăn em lại.

“Không được uống đồ uống có ga, phải uống sữa.”

“Em không muốn! Ăn lẩu mà không có coca thì còn gì vui nữa.”

“Uống coca không lớn được đâu, uống sữa mới cao lên được.”

Porchay cãi lại: “Thỉnh thoảng uống một lần cũng có sao đâu!”

Kim tỏ vẻ không tin: “Có thật là thỉnh thoảng mới uống không?”

Porchay bị hắn nhìn mà chột dạ, chỉ có thể chịu thua: “Được rồi, uống sữa thì uống sữa, nhưng phải thêm đá cơ!”

“Được.”

Trong lúc đợi đồ ăn, Porchay chống hai tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn Kim. Kim bị cậu nhìn chằm chằm, hỏi: “Nhìn tao làm gì?”

“P’Kim, anh không sợ em sẽ cao hơn anh hả?”

“Con nít con nôi đừng có nói linh tinh.”

“Hứ... Em có phải trẻ con nữa đâu.”

Porchay không hiểu tại sao cả nhà đều coi em là trẻ con, rõ ràng em đã là học sinh cấp ba rồi. Hồi anh Porsche mới lên cấp hai đã lén lút yêu đương với P’Kinn, tại sao đến em lại không được?

“P’Kim, tại sao anh hai được yêu sớm mà em lại không được?” Porchay nghĩ gì hỏi đấy.

Kim nghe em hỏi, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thế mày đã thích ai chưa?”

“Chắc là có.” Porchay buồn bực chọc chọc miếng thịt bò trong bát: “Em chỉ cảm thấy em rất muốn hẹn hò với anh ấy.”

Kim nghiến răng nghiến lợi: “Là thằng nào?”

Porchay ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Không nói cho anh biết đâu, anh dữ muốn chết.”

“Thằng Macau à?”

“Ờ ờ, anh nghĩ là nó thì là nó.”

Kim bị thái độ chẳng thèm quan tâm của em chọc giận điên lên, nhưng vẫn cố giữ cho bản thân không nổi nóng: “Thật sự là nó?”

“Tại sao không thể là nó? Vừa nãy nó bảo hồi xưa em nói em muốn làm vợ nó đấy, nó còn không cho em nuốt lời...”

“Đừng nghe nói bịa chuyện, hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

“Không có gì.” Hơn nữa chính miệng mày nói không muốn làm vợ nó nữa, chỉ làm vợ...

“Hứ, mất hứng ghê.”

Porchay cắn ống hút, lơ đãng hỏi: “P’Kim, nếu em yêu sớm thật thì anh có méc anh hai không?”

“Có.”

“Tại sao?”

“Yêu đương ảnh hưởng đến học tập.”

“Nhưng anh hai với P’Kinn...”

“Thế nên bọn họ mới học dốt đấy.”

“...”

Porchay buồn bực không nói nữa, nồi lẩu đang sôi sùng sục cũng không khiến em vui lên được. Điều này làm cho Kim càng thêm bực tức, Porchay thích thằng ranh con kia đến vậy sao?

“Nhưng mà em cảm thấy P’Kim sẽ không nói cho anh hai biết đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu anh hai biết, anh hai sẽ tẩn cho anh ấy một trận. Chắc chắn anh ấy không thể thắng được anh hai, không bị đánh chết thì cũng què chân.”

“Thế à.” Kim âm thầm trào phúng trong lòng: “Không cần anh hai mày đánh, tao sẽ là người đầu tiên đánh thằng đó què chân.”

“Khó đấy!” Porchay nhấn mạnh, dường như Kim thật sự sẽ làm vậy: “Hơn nữa anh sẽ không làm thế được đâu.”

“Mày cứ chờ đi, bây giờ tao đánh nó nhừ tử cũng được.”

“Vậy anh đánh đi, em chống mắt lên xem.”

“Hả?”

“Anh đánh thử em xem.”

“Bây giờ? Tại đây?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng nó đâu có tới...”

“Sao lại không tới, anh ấy đi cùng em tới đây mà.”

Kim nhìn bốn phía xung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng thằng Macau đâu. “Nó ngồi ở đâu, sao tao không thấy?”

“Ngồi ngay đối diện em nè.”

“Đối diện mày làm gì có...” Kim kinh ngạc nhìn Porchay: “Mày nói gì cơ?”

Porchay vô tội nhìn lại hắn: “Thế anh định đánh bản thân mình què chân như nào đây?”

“Người mày thích... là tao?”

“Nếu không thì sao?” Porchay cắn ống hút, uống một ngụm sữa, ghé vào bên tai Kim: “Em còn nhớ em đã từng nói, em chỉ làm vợ mình anh thôi, P’Kim.”

Mặt mũi Kim đỏ bừng cả lên, ngay cả hai tai cũng chuyển sang màu hồng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Mày học cái kiểu chọc ghẹo tao ở đâu vậy?”

“Anh nghĩ em đang nói đùa à?”

Kim chăm chú nhìn cậu thiếu niên trước mặt, bất ngờ phát hiện ánh mắt em nhìn hắn đã không còn đơn thuần như trước nữa. Hắn âm thầm thở dài trong lòng, thật sự không biết bắt đầu từ bao giờ tình cảm giữa hai người bọn họ đã thay đổi.

Hắn đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh em, vuốt vuốt lại mái tóc dài: “Thích từ khi nào?”

Porchay bất đắc dĩ nhún vai: “Không biết nữa, có lẽ yêu anh là bản năng của em, em cũng không khống chế được.”

“Vậy em đã nghĩ kĩ chưa, rất nhiều người nói tôi là kẻ điên, nếu em đã quyết định yêu tôi, em sẽ không thoát được đâu.”

“Nếu anh là kẻ điên, biết đâu chừng em cũng điên theo anh rồi thì sao?”

Kim vuốt ve khuôn mặt Porchay, nhìn vào đôi môi hơi sưng vì ăn cay của em, không thể khống chế được bản thân mình muốn đặt lên đó một nụ hôn, nhưng lại bị em đẩy ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Kim, Porchay cảm thấy vui thầm trong lòng: “Miệng vừa mới ăn lẩu không được hôn em, em mắc bệnh sạch sẽ đó.”

Kim bất đắc dĩ nhéo má em một cái: “Đúng là cái đồ xấu xa.”

Porchay bất mãn nhấc tay hắn ra: “ Anh vừa mới nói em vẫn còn nhỏ, vẫn còn là trẻ vị thành niên mà, anh không gì em được đâu.”

Nhìn Porchay đắc ý như vậy, Kim đưa tay lên vò tóc em rối tung cho hả giận, em không chịu muốn phản kháng mà không được, chỉ đành nằm im trong lòng hắn.

“Vậy anh còn muốn méc anh hai em nữa không, P’Kim?”

“Thật ra có những chuyện không nhất thiết phải cho phụ huynh biết.”

“Nhưng anh bảo yêu đương ảnh hưởng đến học tập mà ta.”

“Không sao hết, hai chúng ta đều học giỏi.”

Porchay ôm cổ Kim hít sâu một hơi: “P’Kim.”

“Hử?”

“Anh tiêu chuẩn kép quá.”

Kim không nói gì, cũng chẳng cần biết Porchay có chịu hay không, hắn dùng hai tay ôm lấy mặt em, đặt lên môi em một nụ hôn. Hắn biết, ban nãy em từ chối hắn hôn chỉ là muốn trêu chọc hắn thôi.

Quả nhiên, hôn em một cái Kim liền cảm thấy nồi lẩu kia làm sao ngon bằng em bé của hắn được, chẳng có mùi vị gì cả.

Đêm hôm đó, điện thoại của Macau nhận được một tin nhắn.

“Kế hoạch thành công👌”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top