Chap 70 :
Màn đêm buông xuống, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng cả vùng đất.
Lờ mờ dưới bóng cây, phụ tử một lớn một nhỏ thoải mái múa kiếm, thân ảnh nhảy múa rõ ràng.
Vương Nguyên xa xa dừng bước, nhìn thân ảnh phụ tử cùng nhau múa kiếm, trong nội tâm nàng ấp áp, có chút không đành lòng quấy rầy.
Trên tay Thiên Tỉ chẳng biết lúc nào nhiều ra một thanh kiếm có dài độ vừa phải vừa nhẹ nhàng vừa khéo léo, phù hợp để Thiên Tỉ sử dụng, Vương Nguyên ngước nhìn màn đêm, chẳng lẽ xế chiều hắn đi ra ngoài một chuyến, chính là đi lấy kiếm đi ?
Cũng là có lòng rồi !
Bọn họ luyện tập đến tột cùng là kiếm pháp gì ?
Trong hoảng hốt, nàng thật giống như thấy được bông tuyết tung bay đầy trời, Tuyết linh hoạt kỳ ảo mềm nhẹ, xinh đẹp tinh khiết nhất trên thế giới.
Đây còn không phải là đẹp nhất, đẹp nhất chính là trong hình ảnh duy mỹ đó bỗng nhiên phá vỡ, một kiếm oai hùng, khuấy động bông tuyết đầy trời, chợt nhanh chợt chậm, linh động phiêu dật, trong yên tĩnh tích chứa sát cơ !
Nhìn kỹ lại có thể phát hiện, nhìn một kiếm đơn giản vung ra, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều chiêu thức biến ảo, kiếm pháp cao minh như thế, làm người ta than thở!
Nàng rốt cục cũng hiểu vì sao hắn lại chọn lựa một bộ kiếm pháp này tới dạy nhi tử rồi, bởi vì thân thủ nhi tử linh hoạt thoăn thoắt, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, lực đạo chưa đủ, mà bộ kiếm pháp lấy đúng đặc điểm là linh xảo phiêu dật, là bộ kiếm pháp thích hợp nhất cho nhi tử luyện, đủ thấy dụng tâm của hắn.
Chậm đã, hắn dụng tâm dạy nhi tử kiếm pháp như thế, có thật đơn thuần là đối với nhi tử cưng chiều cùng bù đắp sao? Hay là hắn có mục đích khác, muốn dùng tình thương của phụ thân tới cảm hóa nhi tử, sau đó đem nhi tử từ bên cạnh nàng cướp đi?
Nghĩ tới khả năng này, đáy lòng nàng không khỏi sinh ra cảnh giác.
" Thiên Tỉ , mười ba chiêu kiếm pháp con nhớ kĩ chưa?"
" nhớ kỹ."
" thật thông minh! Không hổ là con ta, đúng là có bản lĩnh gặp qua là không quên được!"
Vương Tuấn Khải cười yếu ớt, sờ đầu nhi tử, rất là vui mừng. Một bộ kiếm pháp phức tạp như thế, hắn mới luyện mấy lần, nhi tử đã có thể luyện được bảy tám phần rồi, phải nói là thiên tài nhi đồng! Hơn nữa còn là thiên tài tập võ, trong thiên hạ trong vạn chọn một cũng không nhất định có thể chọn cho ra hài tử thông minh như vậy!
" Nhi tử là ta sinh, tự nhiên là thông minh, mời không nên tùy tiện đem công lao ôm vào mình"
Vương Nguyên đi lên trước, cắt đứt trao đổi giữa phụ tử hai người, thấy phụ tử bọn họ ở chung hài hòa như thế, đáy lòng nàng không khỏi chua.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn nàng, không muốn cùng nàng tranh luận, cười nhẹ không nói.
Vương Thiên Tỉ lau mồ hôi trên trán, ngửa đầu nhìn về phía mẫu thân:
"Nóng quá nha! Mẫu thân, ta đi tắm rửa trước."
Vương Nguyên gật đầu nói:
"Ừ, mẫu thân giúp ngươi tắm."
Vương Thiên Tỉ do dự, lộ ra chút xấu hổ, gãi gãi đầu, nói:
"Mẫu thân, ta có thể tự mình tắm không? Ta là bé trai, không thể tùy tiện cho mẫu thân xem tiểu đệ đệ của ta nữa."
Vương Nguyên chết đứng tại chỗ, khóe mắt một trận mãnh liệt co lại, bị nhi tử hù được không nhẹ, phảng phất nghe thấy được tóc mình có vị khét do bị đốt.
Con trai, con mới bao nhiêu tuổi, tiểu đệ đệ của con cũng bất quá là con giun nhỏ, có cái gì không thể nhìn? (TN: haha)
Được rồi, vì bảo vệ tự ái của nhi tử, sẽ không nhìn xem!
Vương Tuấn Khải cũng sửng sốt theo, nhưng ngay sau đó từ trong miệng bật ra tiếng cười lớn, cười đến vui vẻ.
Vương Nguyên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, khóe mắt rút ra lợi hại, nam nhân này thật đáng đánh, thấy nàng kinh ngạc, hắn còn cao hứng như vậy?
Vương Tuấn Khải không dễ dàng dừng lại tiếng cười, cúi đầu sờ đầu nhi tử, ẩn nhẫn nụ cười nói:
"Tiểu Thiên , con làm như vậy là đúng ! Chúng ta là nam tử hán , tại sao có thể để cho nữ nhân tùy tiện xem tiểu đệ đệ đâu ? Đi, phụ thân dẫn con đi tắm ! "
Mặt Vương Nguyên đột nhiên phát hồng một trận, cái câu kia của hắn "Chúng ta cũng là nam tử hán, tại sao có thể tùy tiện để cho nữ nhân xem tiểu đệ đệ đâu" Làm cho nàng không khỏi miên man bất định, nghĩ đến cũng không phải là tiểu đệ đệ của con trai đây, di. . . . . . Muốn chết! Nàng làm sao trở nên sắc như vậy, lại nghĩ đến hình ảnh này a, quá xấu hổ rồi!
Đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên hiện ra một mặt nạ cực kỳ lớn, cả kinh mí mắt nàng đột nhiên vừa chớp, theo thói quen vung một quyền, hướng trên mắt đối phương ném tới.
Đáng tiếc, quả đấm đến nửa đường, đã bị chặn lại.
Vương Tuấn Khải ôm lấy nụ cười tà mị, ánh mắt treo ghẹo nhìn mặt nàng đỏ lên, nụ cười trên môi càng lớn.
" Mặt của ngươi sao hồng như vậy, không phải là nghĩ tới điều gì không nên nghĩ chứ? Chẳng lẻ. . . . . ."
Hắn cố ý kéo âm thanh, nụ cười trên mặt càng giảo hoạt.
Vương Nguyên tránh thoát tay của hắn, vội vàng biện giải cho mình nói:
"Ngươi đừng loạn tưởng, ta mới không có nghĩ cái xấu xa kia!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, ra vẻ vô tội
"Ta chưa nói ngươi nghĩ cái gì xấu xa a, ta chỉ là muốn nói, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cùng nhau tắm?"
Nói xong, môi của hắn bất giác lần nữa giơ cao lên, cười đến hết sức thoải mái, thật giống như đùa nàng, chính là một trong niềm vui thú của hắn.
Vương Nguyên mím môi, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, thật hy vọng ánh mắt có thể đem hắn chết ngay lập tức!
" Không cho ngươi khi dễ mẫu thân của ta!"
Vương Thiên Tỉ từ giữa hai người chui ra, ngửa đầu trừng hướng Vương Tuấn Khải, rất là bảo hộ mẫu thân của mình.
Vương Nguyên tâm tình rốt cục dễ chịu chút ít, con trai đúng là tri kỉ a.
Song câu tiếp theo của con trai, lại đem tâm tình tốt đẹp của nàng đánh trở về.
"Mẫu thân, nếu không ba người chúng ta cùng nhau tắm đi, chúng ta tắm bọt khí, như vậy liền nhìn không thấy tới tiểu đệ đệ rồi."
Một tiếng sét đánh giữa trời quang, Vương Nguyên hoàn toàn bị sét đánh trúng.
Cách một cánh cửa, bên trong gian phòng, phụ tử tắm khoan khoái, lại là tiếng cười, lại là tiếng hắt nước, bên ngoài phòng, Vương Nguyên tức giận ở trong gió không ngừng đi qua đi lại.
Thật quá đáng!
Lại chiếm đoạt gian phòng của nàng, phụ tử không nên ở trong phòng của nàng tắm, nói nơi này tương đối ấm áp, có cảm giác là nhà. Sau đó, không giải thích được trục xuất nàng ra, thay bọn họ trông chừng cửa phòng.
Rất đáng hận!
Phụ tử lại cười đến vui vẻ như vậy, tắm rửa cũng có thể khiến cho cười không ngừng sao, tiến độ cứ như vậy đi xuống, lòng của nhi tử sớm muộn gì sẽ bị nam nhân này lừa gạt, nàng càng nghĩ càng vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.
Quá vô sỉ!
Lại dám sai khiến nàng, làm cho nàng xách nước nóng, lý do là, nhi tử thân thể yếu, không thể nhiễm lạnh, cách nửa thời gian uống cạn chun trà, thì phải đổi lại nước nóng! Nhưng mà, tắm rửa, cần tiêu tốn gần một canh giờ sao?
Hắn có chủ tâm !
Lại, lại, lại. . . . . . A a a, nàng tức giận muốn nổi dóa!
" Nước lạnh rồi, nên đổi lại nước."
thanh âm đáng hận, lại từ trong phòng truyền ra, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười đùa của con trai.
Vương Nguyên hung hăng tốn hơi thừa lời, từ trong tay người khác nhận lấy nước nóng, nàng cũng muốn xem một chút, một đôi phụ tử này đến tột cùng đang làm cái gì, tắm rửa cũng có thể cười đùa vui vẻ đến như vậy?
Vương Nguyên giơ lên thùng nước, đẩy cửa vào.
Bên trong nhà ánh nến mờ mờ, hơi nước lất phất, nhiệt khí lượn lờ, nhìn không rõ lắm.
Cách một đạo bình phong, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh một lớn một nhỏ ở trong thùng tắm chơi đùa, nàng hít sâu một hơi, trấn định vòng qua bình phong, hướng sau tấm bình phong đi tới. Nàng cũng muốn xem một chút, bọn họ đến tột cùng đang làm cái gì vậy.
" Nước đây!"
Thanh âm của nàng không cao không thấp, giọng nói cực kỳ trấn định.
Theo nàng gần tới thùng tắm, nhiệt khí từ từ tản đi, nàng từ từ thấy rõ tình hình trong thùng tắm, trong mũi bỗng dưng một cổ nhiệt lưu bắt đầu khởi động.
Không tốt, muốn ra rồi!
Nàng khẽ ngửa đầu nhìn trời, làm bộ như cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng là trong đầu còn dừng lại hình ảnh bức họa mỹ nam tắm rửa hoạt sắc sinh hương, về phần thân ảnh nho nhỏ của con trai, bị sác đẹp của hắn che lấp, có thể hoàn toàn không đáng kể.
Chết tiệt nam nhân, không uổng công đẹp mặt? !
Ghê tởm hơn chính là, màu da hắn như lúa mạch, còn có cơ ngực rõ ràng, còn có trước ngực hai khỏa anh đào man mê người, toàn bộ cũng dẫn tới nhiệt lưu trong mũi nàng bắt đầu khởi động, chính là nguồn gốc của tội ác!
Nàng ảo não không dứt, không nghĩ tới định lực của mình lại kém như vậy, thấy mỹ nam tắm rửa, liền vọng động muốn chảy máu mũi.
Vương Tuấn Khải rất là ủy khuất vì mình mà cãi lại:
"Cho xin, hắn hiện giờ đang tắm rửa?Người nào tắm mà còn mặc quần áo chứ?''
" Mẫu thân, chơi rất vui, người cũng cùng chơi đi!"
Thiên Tỉ đỉnh đầu nho nhỏ gục dọc theo thùng tắm, chớp động hai mắt, hướng Vương Nguyên phát ra lời mời. Gương mặt trắng noãn cũng bởi vì hưng phấn quá độ cùng nước nóng mà đỏ bừng, khả ái chí cực.
Vương Nguyên tà tà liếc đi qua, đầu tiên nhìn chống lại không phải là nhi tử, cũng là khuôn mặt của người khác đang cười đến cực kỳ mị hoặc. Hắn lúc này đã cởi xuống mặt nạ trên mặt, vốn có dấu tát lưu lại ở trên mặt cũng không cánh mà bay, thay vào đó là khuôn mặt vừa phong hoa tuyệt đại khuynh đảo chúng sanh lại họa thủy.
" Mặt của ngươi?"
Nàng bật thốt lên, có chút kinh ngạc.
" Như vậy có phải so sánh với gương mặt lạnh như băng lúc trước có lực hấp dẫn nhiều hay không?"
Hắn nhìn thẳng Vương Nguyên , thanh âm như dòng nước chảy xiết trên núi, tràn đầy hấp dẫn.
Hắn đang câu dẫn nàng?
Trong đầu Vương Nguyên vụt sáng qua một cái ý niệm như vậy, có chút khó tin, lại có chút ít tức giận, bất khả tư nghị chính là, cái dạng người không ai bì nổi này, thế nhưng cũng dùng dung mạo của mình có để hấp dẫn nàng, tức giận chính là, nàng lại thật sự có chút bị hắn hấp dẫn.
A a a. . . . . .
Nàng đột nhiên đem thùng nước nóng hướng về phía trước hắc tới, hướng trên người của hắn giội đi, mới vừa giội cho một ít nước, liền thấy nhi tử kinh sợ mà nấp vào trong ngực của hắn. Nàng vội vàng thu lại nước, đáy lòng một trận hoảng sợ, nàng lại bị hắn đảo loạn tinh thần, thiếu chút nữa làm hại nàng thương tổn con của mình.
Nặng nề đem thùng nước hướng trên mặt đất một ném đi, nàng xoay người rời đi.
" Tiểu Thiên , nhanh chóng lau khô thân thể đi ra ngoài, tắm lâu như vậy sẽ đem da mặt làm nhăn nheo."
" dạ, Tiểu Thiên biết rồi."
Vương Thiên Tỉ khả ái le lưỡi, thật ra thì bé thích cùng Đại nam nhân trước mắt này cùng nhau tắm rửa, bởi vì bé cùng hắn, đều có tiểu đệ đệ, vậy bé cũng không cần thẹn thùng. Chẳng qua là có một chút, để cho bé bất mãn, chính là tiểu đệ đệ của hắn tựa hồ so với mình lớn hơn.
Ai, lúc nào, bé mới có thể vượt xa hắn đây?
"Khụ, Tiểu Thiên , con nhìn chỗ nào đấy?"
Vương Tuấn Khải ho nhẹ một tiếng, đối với vị trí tầm mắt chuyên chú của nhi tử, có chút im lặng.
Vương Thiên Tỉ hì hì cười một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
"Không có gì, ta không tắm nữa! Mẫu thân đang đợi ta, làm cho nàng chờ lâu, nàng sẽ mất hứng ."
Một ngày kia, đến ngày sinh của Vương lão gia tử.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Happy KaiYuan's Day 715 *bung lụa*
Mừng Tết Khải Nguyên hum nay ta đặc biệt tặng các nàng 1 chương nữa nha.......^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top