Chap 37:Đêm đó là nàng sao?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người một cao một thấp, đáy mắt kinh ngạc càng trừng càng lớn. . . . . .
Hai người này một cao một thấp, một tuấn mỹ như thần, khí phách bễ nghễ thiên hạ đầy hoàn chỉnh, một non nớt khả ái, trên trán có sẵn một cỗ thanh linh cùng lãnh ngạo, mặc dù khí chất khác thường, nhưng trăm sông vẫn đổ về một biển, ai cũng không nghi ngờ một lớn một nhỏ này là từ trong một khuôn mà đúc ra.
Trên thực tế, bọn họ nên sớm phát giác mới phải, chẳng qua là ý nghĩ này quá mức kỳ quái, ai cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Hiện tại một lớn một nhỏ đứng cùng một chỗ, dưới ngọn đèn dầu, thần thái ngạo nghễ kia giống nhau như đúc, khuôn mặt rất giống, làm cho người ta phải sợ hãi than!
Dung Thiếu Hoa đứng gần bên hắc y nam tử cũng ngạc nhiên há to miệng, quên mất khép lại, rất không hợp với hình tượng hời hợt phong lưu phóng khoáng, điên đảo chúng sinh của hắn. Tôn chủ thiên hạ đệ nhất tà phái sinh hạ nhi tử, vậy chẳng phải sẽ là tiểu tà tôn sao?
Đôi mắt đẹp của Băng hộ pháp mở thật to, cũng rất ngạc nhiên.
Nàng đi theo bên cạnh tôn chủ nhiều năm, đối với dung mạo, thần thái của tôn chủ rất quen thuộc đến nổi chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng trong đầu. Hài tử trước mắt đúng là giống tôn chủ cực kỳ, quả thực không khác gì từ một khuôn đúc ra, không chỉ dáng ngoài, thần thái, ngay cả cái nhăn mày cũng có chút tương tự.
Chẳng lẽ thật sự là hài tử của tôn chủ?
Nhưng nàng vẫn đi theo bên cạnh tôn chủ, sớm chiều chung đụng, tại sao cho tới bây giờ vẫn không gặp tôn chủ sủng ái nữ tử nào? Còn có vị Vương tiểu thư này, nàng cũng là lần đầu tiên gặp, làm sao lại xuất hiện ra một hài tử đây?
Chuyện này thật sự rất khó hiểu!
Từ trong tay áo, hai nắm tay khẩn trương nắm chặt, Đông Phương Vân Tường cảm giác tim của mình bị buộc chặt, phảng phất chỉ cần hơi động một tí là có thể vỡ nát, đuôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt vững vàng khóa trên người Vương Nguyên, mong đợi đáp án của nàng.
Phùng Kiến Vũ rất có hứng thú tiếp tục xem trò hay, nhưng không có cảm xúc gì quá lớn, chẳng qua Vương Tuấn Hằng đứng ở bên cạnh thì hoàn toàn ngây dại. Hắn dùng sức chú ý thần sắc biến hóa của hắc y nam tử, để tìm ra đầu mối, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt. Chẳng lẽ phỏng đoán của hắn là đúng, Tiểu Thiên thật sự là hài tử của đại ca?
Vương Tuấn Khải thần sắc vẫn như cũ, nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, chỉ có đáy mắt thâm trầm như biển, chiếu đến thân thể nho nhỏ của Vương Thiên Tỉ, từng sợi u quang thỉnh thoảng lại lóe ra, từ từ tạo thành một vòng nước xoáy thay đổi liên tục.
Tình hình đêm hôm đó như phù quang lược ảnh, lượn vòng mà qua. . . . . . Chẳng lẽ là một đêm đó, trong lúc vô tình gieo xuống nhân quả, cho nên mới có bé trai khiến người ta yêu thích ở trước mắt này?
Nhưng nếu bé trai thông tuệ khả ái trước mắt này là hài tử của hắn, thật ra cũng không sao. . . . . .
Trong lòng Vương Nguyên đột nhiên chấn động mạnh, rốt cục hiểu được cái cảm giác quen thuộc này đến từ nơi nào. Nàng ngẩng đầu, con ngươi hơi kinh ngạc chống lại tròng mắt thâm trầm như biển của Vương Tuấn Khải, cả người giật mình ngơ ngác tại chỗ.
Không, sẽ không trùng hợp như thế !
Nhưng nếu đối phương là lưu manh côn đồ vô lại hoặc là loại đàn ông phụ lòng tầm thường, nàng liền lập tức nhảy lên, đè xuống, đánh cho một trận! Quản khỉ gió hắn có phải là phụ thân của con mình hay không, truyền xong giống liền phủi đít rời đi, nàng thật sự ấm ức thay Vương Nguyên, nam nhân như vậy, rất đáng bị đánh một trận tàn bạo đến chết!
(TN: thở phào thay Khải ca)
Song thực lực của người nam nhân trước mắt này, tuyệt không phải nàng có thể tưởng tượng được, mới vừa rồi thần trí của nàng hướng trong sương phòng kia đảo qua, nàng cũng cảm giác được mức độ chênh lệch nhau. Đừng nói là đánh hắn, chỉ đụng một chút chéo áo của hắn, sợ rằng cũng cực kì khó khăn.
Trong đầu của nàng bỗng nhiên thoáng hiện ra một cái ý niệm, nếu người nam nhân này nếu thật sự là phụ thân của Tiểu Thiên, hắn muốn mang Tiểu Thiên đi, thì nàng phải làm sao bây giờ?
Trước mắt nàng không có đầy đủ thực lực cùng hắn tranh đoạt nhi tử, trận chiến đoạt con này, nàng thua là cái chắc.
Lần đầu tiên, đáy lòng của nàng sinh ra sợ hãi, không phải là e ngại thực lực hắn cường đại, mà nàng sợ từ đó về sau sẽ mất đi nhi tử, mất đi người mà nàng coi như sinh mệnh của mình!
Trong một lúc, vô số ý nghĩ bay qua, như điện quang lóe lên.
Không! Mặc dù hắn thật là phụ thân của Tiểu Thiên, nàng cũng không thể nhận thức, không có ai có thể đem Tiểu Thiên từ bên cạnh nàng cướp đi!
Ai cũng không thể!
Trong nháy mắt giật mình lại, con ngươi đen bóng một lần nữa khôi phục sự trong suốt cùng trấn định, thậm chí còn có mấy phần đề phòng cùng lãnh ý, Vương Nguyên sờ sờ đầu nhi tử nói:
"Không nên nhận bừa phụ thân! Vạn nhất đó là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, con nuôi hắn cả đời sao?"
"Nghèo rớt mồng tơi?"
Dung Thiếu Hoa khóe miệng co rút, nếu như vị Vương huynh này nghèo rớt mồng tơi, vậy người nghèo chân chính trong thiên hạ còn có thể sống sao?
Băng hộ pháp không tiếng động thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng nhận định tôn chủ không thể ở bên ngoài lưu lại con nối dòng, có lẽ là người giống người thôi.
Hai tay trong tay áo cũng từ từ buông ra, tiếng lòng cũng buông lỏng theo, Đông Phương Vân Tường chợt thấy trên lưng mình đã ướt một thân mồ hôi lạnh. Bất kể đối phương có phải là cha đẻ của Tiểu Thiên hay không, nhưng có một điều hắn có thể xác định, Vương Nguyên không muốn cùng nam tử thần bí này có bất kỳ liên quan gì. Nghĩ đến chỗ này, đáy lòng sinh ra tia mừng thầm, nếu là như vậy, có đại biểu cho việc mình còn có cơ hội hay không đây?
Vương Tuấn Hằng không nhịn được "Phì" một cái cười ra tiếng , Vương Nguyên quả nhiên là Vương Nguyên, miệng chó vĩnh viễn không phun được ngà voi. Nếu Đại ca của hắn nghèo rớt mồng tơi, như vậy những người khác, chẳng phải cũng không còn cách sống rồi hay sao?
Cái miệng béo mập nhỏ nhắn của Vương Thiên Tỉ vểnh lên, hơi có chút thất vọng, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhỏ giọng nói thầm:
"Nhưng là. . . . . . Nhưng là dáng dấp hắn thật sự rất giống ta! Có đúng hay không, Tiểu Bạch?"
"Ô ô, ô ô!"
Tiểu Bạch gật đầu, nghiêm trọng đồng ý.
"Tốt lắm, chúng ta nên trở về nhà."
Vương Nguyên dắt tay nhi tử, hô chiêu gì cũng không đánh, trực tiếp rời đi.
"Mẫu thân, hắn thật sự không phải là cha con sao?"
Vương Thiên Tỉ vẫn không chịu buông tha cho, bước chân bước rất chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu lại đánh giá nam nhân cùng bé lớn lên rất giống nhau kia.
Vương Nguyên một giọng phủ quyết nói:
"Dĩ nhiên không phải! Chẳng lẽ mẫu thân cùng người nào sinh con ra còn không biết sao? Không phân biệt rõ sao?"
Nàng nói chuyện khẩu khí rất kiên định, nhưng trong lòng lại rất hoang mang. Tóm lại, hiện tại nàng chỉ muốn mang theo nhi tử nhanh chóng rời khỏi, cách xa người đàn ông này, nàng cần phải có thời gian mà lắng đọng cùng suy tư cho tốt.
Vương Thiên Tỉ rất hay nghi ngờ, nhỏ giọng nói thầm:
"Nhưng là. . . . . . Nhưng là mẫu thân đã nói, mẫu thân cũng không biết hắn là ai mà, không phải sao?"
Vương Nguyên càng thêm chột dạ, nhi tử thông minh tuyệt đỉnh, cũng không phải dễ lừa gạt như vậy. Không có biện pháp, chỉ phải xuất chiêu độc thôi!
"Nhưng mà cái gì? Con muốn phụ thân như vậy, vậy thì đi tìm phụ thân con đi, sau này không cần nữa đi theo mẫu thân nữa!"
Nàng ra vẻ tức giận, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Chép chép miệng, Vương Thiên Tỉ lộ ra vẻ mặt ủy khuất một bộ dạng chọc người ta thương tiếc, kéo kéo vạt áo mẫu thân, nói:
"Mẫu thân, người đừng tức giận! Con không nên tìm phụ thân, con chỉ cần mẫu thân là đủ rồi. Mẫu thân người đừng không để ý Tiểu Thiên, có được hay không?"
Trong đôi mắt to linh động của bé ẩn chứa nước mắt, làm người xem tràn đầy cảm giác tội ác.
Vương Nguyên vốn nghĩ hù dọa hắn, để cho chặt đứt ý niệm tìm phụ thân trong đầu của bé, bây giờ nhìn bộ dạng trước mắt của nhi tử thật đáng thương, lòng của nàng nhất thời mềm như sợi bông.
Không có biện pháp, nàng có thể vô tình lãnh mạc với bất luận kẻ nào, duy chỉ đối với nhi tử là không thể! Thanh âm khẽ thở dài, nàng ngồi xổm xuống, đem nhi tử kéo vào trong ngực, nhẹ giọng nói lời an ủi:
"Tiểu Thiên ngoan, mẫu thân không có không thương con, mẫu thân vừa rồi nói cũng là nói nhảm. Mẫu thân đáp ứng con, sau này sẽ không nói như thế nữa."
"Mẫu thân đã nói phải giữ lời, sau này cũng không thể nói không cần Tiểu Thiên!"
Ánh mắt trong suốt lệ quang nổi lên tia giảo hoạt, tay nhỏ bé của Vương Thiên Tỉ khoác lên bên hông mẫu thân, đáy lòng xẹt qua một tia mừng thầm. Khẽ nghiêng đầu, ánh mắt Vương Thiên Tỉ tò mò tiếp tục đánh giá nam tử kia, một đôi mắt to chớp động tràn đầy linh khí mà có thần, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bé cảm giác, cảm thấy lời của mẫu thân có chút không thể tin.
Vương Tuấn Khải thật sâu ngắm nhìn một màn hai mẹ con ôm nhau, ôn tình như thế, làm cho tim của hắn cũng mềm nhũn theo. Gương mặt tuấn mỹ vô trù thật giống như bị bịt kín một tầng mông lung, đường cong trên khuôn mặt càng phát ra nhu hòa, hắn từng bước đi về phía hai mẹ con.
Khi cất bước, vạt áo tung bay, nhất phái phong thanh có tư thế trích tiên đạo cốt .
Cách Vương Nguyên không tới một bước, hắn dừng bước, tiếng nói trầm thấp vang lên:
"Đêm hôm đó, là nàng sao?"
Thân thể Vương Nguyên rõ ràng căng thẳng, vẻ bén nhọn như sao ở đáy mắt chợt lóe, thân thể của nàng cũng thả lỏng ra.
"Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu!"
Nàng nhàn nhạt đáp trở về, sau đó đứng dậy, nắm tay của nhi tử, tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng tim thì đập như nổi trống, khiến cho tinh thần cùng thể lực của Vương Nguyên đều được khảo nghiệm.
Ngọn đèn dầu thấp thoáng, thân ảnh hai mẹ con rời đi có chút hoảng hốt.
"Trước ngực của nàng. . . . . . Có một cái bớt hình trăng khuyết."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
ha ha đối mặt rồi !!!
7h51'PM
2112 tư
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top