Chap 2 Rất Tuấn Tú Rất Tốt Và Rất Có Tiền
"Thúc thúc. . . . . . Chẳng qua chỉ đi ngang thôi!" Vương Tuấn Hằng cúi đầu, mỉm cười đánh giá thân thể nho nhỏ cùng gương mặt non nớt đáng yêu như tiên đồng của Vương Thiên Tỉ, bỗng nhiên tâm thần hắn chấn động, hai mắt từ từ mở lớn hơn, bộ dạng thật giống như gặp quỷ vậy.
Điều này sao có thể? Gương mặt này rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của người kia a!
Sau đó hắn đột nhiên lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng này, nhất định là người giống người thôi, hắn nhìn lầm rồi.
Vương Nguyên quan sát hắn một lúc, thì lực chú ý liền chuyển dời đến bên tài bảo, tuy nói đồ không nhiều lắm, nhưng so với không có gì vẫn tốt hơn. Ngày thường nàng không có quá nhiều sở thích, rất không may, vơ vét của cải chính là một trong mấy sở thích ít ỏi được nàng cực kỳ yêu thích, phương châm của nàng là bạc so với nam nhân vĩnh viễn đáng tin hơn, cho nên nàng tình nguyện sống chung với bạc cả đời!
Nàng tỉ mỉ kiểm đi kiểm lạixem những món đồ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu lượng bạc, cho nên đã bỏ lỡ vẻ mặt biến hóa của Vương Tuấn Hằng.
"Tiểu đệ đệ, phụ thân của cháu là ai?"
"Cháu không có phụ thân, nhưng mẫu thân nói, người rất nhanh sẽ giúp cháu tìm một kẻ rất có tiền làm phụ thân."
Vương Tuấn Hằng khóe miệng run lên, hai mẫu tử này yêu cầu thật đúng là không cao, có tiền thì chính là phụ thân à!
"Thúc thúc, thúc đã đem nóc nhà của chúng ta làm hỏng rồi, nhất định phải nhớ bồi thường nha! Làm hư đồ mà không bồi thường, mẫu thân sẽ tức giận. Mẫu thân tức giận, thì Tiểu Thiên cũng sẽ tức giận. Tiểu Thiên tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nga!"
Lý Lộc trong lòng khẽ run rẩy, hắn gây dựng sơn trại này mười mấy năm, khi nào thì biến thành nhà của mẫu tử này a.Bắt hắn giao nộp tài vật còn chưa đủ, chẳng lẽhai mẫu tử này còn muốn cưu chiếm thước sào (*), không để cho bọn họ một con đường sống sao?
(*) chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước. Câu này được dùng để nói những người ỷ vào vũ lực chiếm đoạt nhà của người khác.
Trời ạ, hắn đã tạo nghiệt gì rồi, tại sao lại gặp gỡ hai mẫu tử bọn hắn chứ?
Vương Tuấn Hằng lúc này ngay cả mí mắt cũng không chớp.
Khi Vương Thiên Tỉ mang theo một đôi mắt to tràn đầy ánh sáng nhìn gần hắn, hắn liền đưa tay từ trong ngực tùy tiện móc ra một tờ ngân phiếu, đưa đến trước mặt của Vương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Hằng cười đến tao nhã vô hại: "Nhiêu ngân lượng đây đủ rồi chứ?"
"Cháu không biết, trước tiên cháu phải hỏi mẫu thân của cháu đã."
Vương Thiên Tỉ cầm lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng đi tới trước mặt Vương Nguyên, vừa vặn Vương Nguyên đang ngồi xổm để kiểm kê tài vật, cho nên bé thần thần bí bí liếc nhìn chung quanh một cái, rồi kề sát vào bên tai của nàng, hết sức nhỏ giọng thầm nói: "Mẫu thân, vị thúc thúc này thoạt nhìn rất có tiền, hắn chỉ tùy tiện móc một tấm ngân phiếu đã là một trăm lượng. Hơn nữa trước ngực của hắn phình ra, giống như còn có rất nhiều ngân phiếu. . . . . ."
Ánh mắt Vương Nguyên nhất thời phát sáng, cả gian phòng thật giống như vừa có thêm mấy cây đèn, đang u ám bỗng nhiên bậc sáng choang.
Nàng cũng hạ giọng, thì thầm ở bên tai nhi tử nói: "Tiểu Thiên, làm rất tốt! Vị thúc thúc lén lút này sẽ giao cho con toàn quyền xử lý!"
Vương Thiên Tỉ nặng nề gật đầu, vinh quang đón nhận sứ mạng vĩ đại này.
Vương Tuấn Hằng bỗng nhiên tiếp nhận ánh mắt kim quang lóng lánh đồng thời cùng phóng tới của hai mẫu tử, làm cho toàn thân giống như bị vô số kiến bò, rất là khó chịu.
Cho xin đi, dù các ngươi có nói nhỏ hơn nữa ta cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, có được hay không?
Đang lúc hắn suy tư mình sắp bị xử lý như thế nào, thì Vương Nguyên bỗng nhiên đứng lên, đưa mắt từ trên nhìn xuống một đám sơn tặc đang nằm trên mặt đất, cất giọng nói: "Hai mẫu tử chúng ta tạm thời sẽ ở nhờ mấy ngày tại nơi này của các ngươi. Các ngươi không cần phải khách khí, cứ xem chúng ta như người trong nhà mà đối đãi là được, ngày thường nên làm chuyện gì, thì cứ tiếp tục làm."
Lý Lộc chỉ cảm thấy trời đất toàn một màu u tối.
Trời ơi, đất ơi, xin đem hai vị tổ tông này mời đi dùm đi!
"Đúng rồi, mấy ngày tới phái thêm người đi bảo vệ đường núi quan trọng, nghe nói Vương lão tướng quân của Nam Hi quốc sắp đến sinh thần bảy mươi tuổi, nên hoàng đế Nam Hi quốc cố ý cho tổ chức một buổi thọ yến, đương nhiên là sẽ mời tân khách của các quốc gia khác đến, ta tin tưởng đến lúc đó, sẽ có không ít người tặng lễ vật từ con đường này đi qua. Các ngươi nhớ kỹ, người bình thường thì cứ theo luật bỏ qua cho họ đi, không được quấy nhiễu, một khi phát hiện người có tiền xuất hiện, lập tức hướng ta hồi báo. Lần này, ta sẽ dẫn các ngươi đi làm một vụ lớn, để các ngươi mở rộng tầm mắt cái gì mới là sơn tặc chân chính!"
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một trận cháng váng, một đại bang sơn tặc, lại phải để cho một nữ nhân tới dạy bọn họ phải làm sơn tặc như thế nào. . . .
Trò hay nha! Vương Tuấn Hằng chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, một cổ hưng phấn kính thích toàn thân, hành trình đi Đông Lăng lần này, quả nhiên không có sai! Ở nơi đó yên lặng nhàm chán nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã tìm được việc hay rồi!
Vương Tuấn Hằng nhìn về phía hai mẫu tử Vương Nguyên, với một đôi mắt đen chỉ trong chớp mắt đã phát ra hào quang vạn trượng, trên dung nhan tuyệt mỹ bỗng nở ra nụ cười thanh tươi xinh đẹp không gì sánh được.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Nguyên, sau mấy ngày chờ đợi, có một đội nhân mã mang theo rất nhiều lễ vật quý hiếm đi qua đường núi của Đông Lăng quốc, Vương Nguyên liền chỉ huy một đám sơn tặc Hắc Phong trại liên tiếp làm mấy vụ mua bán lớn. Bọn sơn tặc vốn còn khinh bỉ luôn trong trạng thái uể oải,chớp mắt một cái đã hết lo lắng, tinh thần phấn chấn, mọi người còn hô to muốn thề chết đi theo Vương nương tử cướp của nhà giàu, thề đem nghề sơn tặc phát huy đến cảnh giới tối cao nhất!(TN: -_-')
Một ngày kia, sáng sớm trời liền trút xuống một trận mưa lớn, khí trời rất âm u .
Bọn sơn tặc cũng theo đó mà ngủ lấy lại sức, cho đến khi mặt trời mọc đến đỉnh đầu, bọn họ mới chậm chạp rời giường, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tiếp tục tiến hành sự nghiệp đánh cướp.
Trong sơn đạo, hai cỗ xe ngựa hoa lệ một trước một sau từ từ mà đi, còn có một đội kỵ binh mặc áo giáp trước sau hộ vệ, bởi vì vừa mưa nên mặt đất ươn ướt, vết bánh xe bị lún rất sâu, làm cho không ai đoán được bên trong xe ngựa rốt cuộc có bao nhiêu hàng hóa.
Đi tới giữa đường núi, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Vinh bá, đã xảy ra chuyện gì?"Người cầm đầu ở bên trong một chiếc xe ngựa, giọng nói trầm thấp truyền ra rồi một tiếng ho khan vang lên.
Vinh bá từ phía trước xe ngựa nhanh chóng nhảy xuống, hướng về phía người bên trong xe ngựa khom thân thể xuống một cái, trên khuôn mặt hiền lành kia đều là sự cung kính: "Công tử, ở đường núi phía trước phát hiện có một hài đồng đứa trẻ bất tỉnh, sống chết không rõ. . . . . ."
Một bàn tay trắng noãn gầy gò, chậm rãi từ bên trong xe ngựa đưa ra ngoài, người còn chưa thấy, thì thanh âm trầm thấp cùng tiếng ho khan lại truyền ra: "Mau đi xem một chút, người còn sống không. . . . . ."
Vinh bá xoay người muốn đi lên trước, thì phía sau lại truyền tới tiếng nói trầm thấp của công tử: "Cẩn thận chút. . . . . ."
Chỉ ba chữ ngắn ngủn, nhưng trong lòng Vinh bá liền hiểu, nơi này địa thế hiểm yếu, nếu như có người mai phục, vậy thì đoàn người bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều. Huống chi, người ở trong núi rừng rất thưa thớt sao bỗng nhiên lại xuất hiện một đứa bé con, trong này nhất định có mờ ám.
Không đợi Vinh bá đi xa, bọn thị vệ đã sớm đem hài tử mang đến gần. Vinh bá nghển cổ liếc một cái, thoáng chốc đã bị khuôn mặt tuấn tú của hài tử trước mặt hấp dẫn. Sống hơn năm mươi năm, hài tử mà hắn nhìn thấy cũng hơn mấy trăm, nhưng còn chưa từng thấy qua hài tử nào tuấn tú khả ái như thế, cho dù là bộ dáng của công tử khi còn bé, cũng kém hắn ba phần. Hài tử khả ái linh động như vậy, nếu đã chết rồi, thì thực là đáng tiếc.
Hắn tự tay dò xét hơi thở của hài tử, rồi vẻ mặt nhất thời có chút buông lỏng, thấy hơi thở vẫn đều, nên xoay người lại bẩm báo: "Công tử, đứa nhỏ này còn có một hơi thở, sợ là đói đến bất tỉnh." Hắn chú ý tới quần áo lam lũ cùng tóc tai lộn xộn trên người hài tử, cực kỳ giống những dân chạy nạn kia.
Rèm xe ngựa bỗng được vén lên một góc, lộ ra một gương mặt trắng bệch hơi có vẻ bệnh tật, đôi mày nhàn nhạt, cùng mắt phượng hẹp dài, chưa nói tới hết sức anh tuấn, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, tự nhiên sẽ bị khí chất cao thượng thanh khiết bẩm sinh trên người hắn hấp dẫn. Hắn một thân trường bào màu xanh nhạt, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng chất vải đều là số một, khi mặc ở trên người của hắn đặc biệt phiêu dật, không nhiễm bụi trần.
"Ôm nó tới đây, để ta nhìn xem."
Vinh bá do dự một chút, rồi ôm hài tử từ trong tay thị vệ đi qua, cẩn thận đưa bé vào bên trong xe ngựa.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy hài tử, Vinh bá rõ ràng đã thấy được trong ánh mắt bình tĩnh không có sóng của công tử hiện lên một chút ánh sáng nhu hoà, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn vẫn nắm bắt được. Đi theo công tử nhiều năm như vậy, hắn biết rõ bản tính của công tử, trên cõi đời này có rất ít người và sự việc có thể tác động đến tâm tư của công tử. Có lẽ đứa nhỏ này cùng công tử có duyên, nên có thể mở ra nội tâm phong bế nhiều năm của công tử.
"Công tử, trên người đứa nhỏ này rất bẩn, hãy để cho lão nô ôm đi."
Bàn tay gầy gò bỗng ngăn trở hắn lại, Đông Phương Vân Tường cúi đầu đánh giá hài đồng trong ngực, gương mặt thì bình tĩnh nhưng trong sóng mắt như nổi lên tầng tầng rung động. Tay của hắn dò xét mạch đập của hài tử, rồi phút chốc hai tròng mắt liền rũ xuống, đem tất cả tâm tình che giấu đi.
Một dòng huyền lực màu tím ôn hòa óng ánh, từ từ tiến vào trong cơ thể của hài tử.
Vương Thiên Tỉ chỉ cảm một cổ ấm áp bao quanh, cảm giác này thật là ấm áp, cũng rất an tâm, so với vòng tay ấm áp của mẫu thân, bé cảm giác được thêm một loại ấm áp thuộc về phụ thân. Hàng mi như hồ điệp nhẹ run rẩy, bé mở mắt ra, thoáng chốc ánh mắt bé đầy tò mò đánh giá nam tửtrước mắt, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thúc thúc, thúc có tiền không?"
Đông Phương Vân Tường liền giật mình, một nụ cười thản nhiên từ mép len lén bật ra, hắn hơi gật đầu, hắn nhìn giống như người có tiền sao, hắn nghĩ thầm. Trong sự vui vẻ có mang theo chút mệt mỏi, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự phiêu dật xuất trần của hắn, thật giống như tiên nhân từ trong bức tranh đi ra.
Khóe mắt của Vinh bá như có chút ẩm ướt, đã rất lâu rồi, trên mặt công tử không có nở qua một nụ cười nào.
"Vậy thì tốt!" Vương Thiên Tỉ vui vẻ vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, rồi quay đầu nhìn về bên ngoài xe ngựa cao giọng hô lên, "Mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú rất tốt rất có tiền, con có thể để hắn làm phụ thân của con không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
end !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top