Chap 17 : Kinh Diễm, Rung Động
"Khụ khụ, không biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào?"
Trên mặt Vương Dật có chút ít lúng túng, khi nào thì nữ nhi trở nên hài hước đến sắc bén rồi? Trong trí nhớ, nữ nhi của hắn, không có nói những lời như thế với một nam tử, thật sự là sau khi bị đả kích nghiêm trọng, đã thay đổi tính tình sao?
Vương Tuấn Hằng tiêu sái ôm quyền nói:
"Tại hạ Vương Tuấn Hằng , Vương tướng quân không cần phải khách khí, ta sẽ đem phủ tướng quân xem như nhà mình. "
Người ta đã không khách sáo như thế, hoàn toàn không xem bản thân mình là người ngoài! Rốt cuộc Vương Dật cũng hiểu vì sao nữ nhi nói giọng mỉa mai với đối phương như vậy, đối phương cũng không bỏ của chạy lấy người.
"Thì ra là Vương thiếu hiệp, hoan nghênh ngươi tới."
Vương Nguyên lần nữa quét qua mọi người, khẽ hí mắt nói:
"Đúng rồi, Nhị nương và Nhị muội đâu? Làm sao không thấy các nàng?"
Vương Mạnh Dao nợ nàng, còn chưa trả đâu!
"Mới vừa rồi còn đang . . . . . ."
Lão phu nhân nhìn qua quản gia.
Quản gia lúc này mới tiến lên trước nói:
"Hồi bẩm lão phu nhân, Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư nhận được thư của tướng phủ, nói là phu nhân Thần tướng bị nhiễm phong hàn, Nhị phu nhân không yên lòng, cho nên mang theo Nhị tiểu thư về thần tướng phủ thăm bệnh."
"Có chuyện trùng hợp như thế sao?"
Vương Nguyên nhếch môi, cười như không cười, đáy mắt xẹt qua vẻ âm u lạnh lẽo. Xem như các nàng tự biết thân biết phận, nghe thấy nàng về, lập tức bỏ chạy mất dạng, nhưng nếu rơi vào trong tay nàng, vậy kết quả của các nàng . . . . . .
Vương Dật nhìn thấy đáy mắt nữ nhi xẹt qua tia âm lãnh, trong lòng đột nhiên cả kinh, cho dù hắn tung hoành sa trường mười mấy năm, thường thấy cảnh chém giết, cũng không khỏi bị ánh mắt sắc bén của nữ nhi doạ sợ, nó giống như một đạo băng, hàn khí bức người.
"Tiểu Nguyên nhi a, đều là người một nhà, chuyện đã qua, thì cứ cho nó qua đi. Chờ Dao nhi trở về, cha nhất định sẽ nghiêm khắc xử phạt nó!"
Hai người đều nữ nhi ruột thịt của hắn, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cho dù nhị nữ nhi thật sự làm sai, nhưng cũng là xương thịt của hắn a!
Vương Dật áy náy nâng mắt, chống lại ánh mắt thản nhiên đảo qua của nữ nhi, trong lòng lạnh đến đáy. Hắn là Đại tướng quân, là một phụ thân, nhưng dưới ánh mắt của nữ nhi, cũng không thể che dấu cảm giác lúng túng, thậm chí có một chút sợ hãi.
Vương Nguyên từ từ thu ánh mắt lại, không tiếng động thở dài, nói:
"Lần sau không được viện cớ này nữa!"
Tuy là tám chữ ngắn ngủn, nhưng cũng thể hiện nhượng bộ lớn nhất của nàng, Vương Mạnh Dao nên cảm kích, nàng có một người cha tốt.
Đạt được lời nói của nữ nhi , Vương Dật thở phào một hơi, trên trán không ngờ lại đổ đầy mồ hôi hột, không khí so với lúc hắn thấy mặt vua còn khẩn trương hơn gấp trăm lần. Nữ nhi tuy đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại có loại cảm giác hư ảo, thật giống như từ nhỏ nàng đã là vương giảcao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sinh, làm cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn lên. Hắn rất kinh ngạc, chỉ qua sáu năm, sao nữ nhi có thể thay đổi lớn đến thế?
Lúc này, hạ nhân báo lại.
"Lão tướng quân, tướng quân, Tĩnh vương gia đến thăm."
"Tĩnh vương gia?"
Phụ tử Vương Dật liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, chẳng lẽ hắn ta nghe được tin Nguyên Nhi đem đứa bé về, nên cố ý chạy tới hỏi tội sao?
"Mau mau cho mời."
Không bao lâu, Tĩnh vương gia Nam Cung Dực cùng sư đệ của hắn Phùng Kiến Vũ liền xuất hiện ở cửa.
"Vương lão tướng quân, Vương tướng quân, làm phiền."
Vương Nguyên nghe tiếng thì nhìn qua, chỉ cảm thấy một đạo ngân quang bừng sáng, một bóng người cao to phong tư yểu điệu từ từ dạo bước tới, còn mang theo một mùi Long Tiên Hương. Hắn vào tới cửa, thì đường nét khuôn mặt từ từ hiện ra, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phượng thần kỳ lạnh lùng cùng cao quý.
Hắn, chính là Tĩnh vương gia Nam Cung Dực.
Trong đầu không khỏi hiện ra vô số hình ảnh, từng hình, đều có bóng lưng phong tư trác tuyệt của hắn, ở thư viện, ở hoàng cung, ở chùa, ở vách đá. . . . . . Hắn luôn đứng trước gió, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng, một bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ!
Thì ra Vương Nguyên thật sự thích hắn, cho nên luôn len lén theo phía sau đuôi hắn, e là chỉ một bóng lưng, cũng có thể làm cho nàng hưng phấn kích động không thôi.
Bọn họ thuở nhỏ đã bị hoàng thượng chỉ hôn, hơn nữa bề ngoài đẹp đẽ và năng lực thiên phú kinh người của Nam Cung Dực, đã làm Vương Nguyên chìm đắm trong đó, sớm xem hắn là phu quân tương lai, yêu một cách lặng lẽ.
Nhưng ai có thể tưởng sẽ xảy ra biến cố về sau . . . . . .
Vương Nguyên cúi đầu cười lạnh một tiếng, thiên ý trêu ngươi, có lẽ bọn họ thật sự hữu duyên vô phận rồi. Nhưng nàng thật không hứng thú với tính cách yếu đuối của Vương Nguyên , nếu thật sự thích một người, vậy thì dũng cảm theo đuổi, nhưng nàng lặng yên đi theo phía sau Nam Cung Dực như vậy, chẳng những hắn không để vào mắt, thậm chí còn nhận sự xem thường của hắn.
Từ lúc hắn bước vào gian phòng, đôi mắt phượng liền đảo một vòng, các vẻ mặt đều được thu vào đó, thói quen thích nắm toàn cục trong tay, tâm cao khí ngạo, người bình thường không vào được mắt của hắn . Cho nên nàng có thể kết luận, cho dù không có biến cố sau này, cho dù bọn họ có hôn thư chỉ định, Nam Cung Dực cũng chưa chắc có thể coi trọng Vương Nguyên .
Trong lúc Vương Nguyên đánh giá hắn, đồng thời Nam Cung Dực cũng đem ánh mắt tập trung đến trên người nàng, nàng chắc là Vương gia Đại tiểu thư Vương Nguyên .
Tin đồn Vương gia Đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân ở Nam Hi quốc, quả nhiên không sai!
Mày như phỉ thúy (tên một loài chim rất đẹp), eo thon mảnh, răng trắng như ngọc. . . . . .
Băng cơ ngọc cốt(thân thể như băng làn da như ngọc), trắng tựa như bơ, mịn nhẵn như son, phấn quang tinh tế, không trang điểm mà màu sắc như ánh ban mai.
Một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, không chút nào đẹp, nhưng mặc ở người nàng lại tinh khiết, nhuộm đẫm khí chất xuất trần, toàn thân quần áo màu trắng cũng trở nên sinh động, tay áo nhẹ nhàng, mép váy đung đưa.
Nam Cung Dực rốt cục nhớ lại, trong trí nhớ của hắn đúng là có hình ảnh của nữ tử này, nhưng không hoàn toàn đúng. Hắn nhớ Vương Nguyên , hai mắt luôn chớp động đầy vẻ bất an cùng bối rối, nàng luôn xa xa nhìn hắn, chưa từng tiến lên cùng hắn nói chuyện. Nhưng nữ tử trước mắt này lại cho hắn một ấn tượng khác, hai chữ, kinh diễm! Hai chữ nữa là, rung động!
Kinh diễm chính là khí chất cao quý ngạo nhân của nàng!
Rung động chính là ánh mắt nhìn rõ lòng người!
Chỉ trong nháy mắt , Nam Cung Dực nắm chặt ống tay áo, đáy lòng sinh ra một chút do dự. Trong tay áo, cất giấu từ thư mà hắn tính đưa cho nàng. . . . . .
"Tĩnh vương gia đại giá quang lâm hàn xá, thật vẻ vang cho kẻ hèn này!"
Phụ tử Vương Dật tiến lên một bước đón chào.
Nam Cung Dực như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào người Vương Nguyên :
"Vị này. . . . . . Chính là Đại tiểu thư Vương gia?" Một tiếng khẳng định mười phần.
Vương Nguyên híp mắt, rất ghét ánh mắt săn mồi của hắn, nói một cách lạnh lùng:
"Tĩnh vương gia, có việc mau nói, có rắm mau thả!"(TN : Quá mất hình tượng mỹ nhân Nguyên Nguyên ơi =.=~!)
Hai cha con Vương Dật nhất thời một thân đổ mồ hôi lạnh, chào hỏi thôi, vì sao vừa nói ra lại tức giận như vậy? Hai người đồng thời lên tiếng ho khan, nháy mắt với Vương Nguyên , đối phương là Vương gia, sao có thể vô lễ như thế đây?
"To gan! Ngươi dám vô lễ với vương gia như thế?"
Thị vệ theo sát phía sau Nam Cung Dực nổi giận, tiến lên trách cứ.
Vương Nguyên không màng tới phụ thân và gia gia ở nơi đó, đang"liếc mắt ra hiệu" với nàng, nàng trực tiếp lựa chọn không nhìn, giọng nói miễn cưỡng:
"Vô lễ ư? Chẳng lẽ Vương gia nhà các ngươi chưa bao giờ thả hơi "
"Phụt"
Phùng Kiến Vũ là người thứ nhất nhịn không được, cười lớn tiếng. Quả nhiên là nữ nhân thú vị, chỉ sợ nàng là người thứ nhất dám ở trước mặt nói sư huynh hắn như thế, thấy sư huynh kinh ngạc, hắn không khỏi vui sướng khi người gặp họa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top