Chương 7: Không luyến tiếc

Thể loại: Fanfic Khải Nguyên

Tác giả: Karin KR

Chương 7: Không luyến tiếc

Sau một câu chuyện dài kể từ khi bị cảnh sát bắt về đồn, cho đến khi đối chất về vụ việc trộm điện thoại và vì sao chiếc điện thoại lại ở trước nhà tôi, tỉnh giấc, phát hiện đều là mơ cả. Thảo nào trông vô lí đến vậy, một chút logic cũng không có. Thế nhưng nó cũng làm bổn thiếu gia rơi mồ hôi hột vì sợ hãi. Ai biết được sau một trận mây mưa lại lăn đùng ra ngủ rồi mơ thấy cốt truyện quái đản, đến bây giờ khi nhớ lại còn rùng mình.

Vương Nguyên đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, hơi thở nặng trịch cho thấy nhóc ngủ thật say, đượm đôi chút mệt mỏi. Tôi hôn lên trán em một cái.

Làm sao đây, Vương Tuấn Khải càng yêu em rồi.

Tôi không biết cái gì là trái với tự nhiên, cái gì là đồng tính hoặc dị tính. Yêu là một loại cảm giác không thể chối từ dù người đó là nam hay nữ. Bởi chỉ cần người đó, tôi sẽ không quản chuyện em là chiếc điện thoại mình mua ngoài cửa hàng, cũng chẳng cần thiết nhóc có gây hại gì cho tôi không, về danh dự hay tương lai sau này. Thiết nghĩ ở bên người mình yêu vẫn là tốt nhất.

Em ngủ say rồi, dáng vẻ ấy vừa ngốc vừa đáng yêu, thoát khỏi những nghịch ngợm lóc chóc khi còn thức.

Tôi ôm nhóc vào nhà vệ sinh cọ rửa thật sạch sẽ. Để em tựa vào ngực mình tiếp tục đánh giấc, để em có thể mơ thấy những chiếc bánh ngon cùng tiệm gà rán chất lượng. Hết hôm sau sẽ không còn thấy cậu bé đáng yêu này nữa. Làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao để điện thoại biến thành người mãi mãi. Ngày trước còn mong nhóc mau chóng trở về hình dáng khi xưa, thế nhưng từ lúc nào đã thay lòng đổi dạ.

Tắm rửa xong lại thay quần áo cho nhóc.

Vương Nguyên trở mình, miệng chóp chép giống như đang mơ thấy cả đĩa xúc xích trước mặt. Không nhịn nổi sự đáng yêu tôi một lần nữa hôn lên hai cánh môi vểnh vểnh, đưa lưỡi mình vào trong khoang miệng càn quét.

Sau đó Vương Nguyên theo bản năng mà hợp tác với tôi, dù đang ngủ vẫn đáp lại những cái hôn nhiệt tình, luôn hé môi tạo điều kiện cho đối phương đưa lưỡi dò xét?

Làm gì có chuyện đó!

Nhóc tưởng Vương Tuấn Khải là chiếc đùi gà thơm phức trong mơ nên cắn một phát văng cả máu, rồi cười ha hả cảm ơn chủ nhân đã tặng tiệm gà rán cho em. Ngay lúc tôi che miệng chạy vào nhà vệ sinh thì nhóc ôm chân lại suýt ngã, nói cái gì mà em sẽ phục vụ chủ nhân suốt đời, dù cho pin có cạn kiệt chăng nữa. Thật ngàn chấm, tại sao lại nói mớ kịp thời như vậy hả! Hại tôi đã nát lưỡi còn muốn ngã dập môi! Nhóc có mau tỉnh dậy nhận lỗi hay không!

"Ơ (⊙o⊙)"

"..." Tôi sẽ không thừa nhận mình đang điên tiết (눈▽눈)

"Miệng tanh quá."

Máu của tôi lại còn không tanh. Là ai? Ai cắn ai ra nông nỗi này? Ai khiến ai đến nói chuyện cũng không thể?

"Em đi ngủ đây O(∩_∩)O"

"..." Quả nhiên tức chết mà.

Nói là nói vậy nhưng tôi không thể giận em. Biết bao lần cục nợ này khiến người khác phát điên, mà chỉ cần nhìn vẻ mặt vô tội đó tất cả đều nguội lại, lửa trong lòng dập tắt. Tôi ôm em ngủ thêm một giấc dài đến tám giờ hai mươi chín phút sáng, nhận ra trễ học biết bao lâu rồi thì hốt hoảng đánh răng rửa mặt phóng như bay tới trường, không còn thời gian để ăn sáng. Nếu là mọi hôm nhóc sẽ đi theo, thế nhưng lần này lại vòi ở nhà. Tôi không biết em làm gì, nghĩ đi nghĩ lại chắc là đêm qua quá mệt mỏi. Nhìn cậu bé với chiều cao trung học nằm trên giường thoáng chút vui, thoáng chút thành tựu.

Nhóc nói: "Em sẽ tự vào bếp nấu mì ăn sáng, anh đừng lo (′・ω・')"

Thật ra tôi lo nhóc đốt nhà hơn. Đừng quá high khi nhìn thấy lửa mà làm liều, biết chưa?

"Ngoan, một chút sau khi đi học về tôi sẽ mua gà rán." Lưỡi bị cắn nên khá khó nói chuyện, nói được nhưng dài dòng sẽ đau.

"Không cần đâu."

"?"

Lạ thật, biểu tình của Vương Nguyên khác hẳn với mọi hôm. Lẽ nào làm xong chuyện ấy sức khỏe em không được tốt? Ảnh hưởng đến chuyện ăn uống? Có khi nào là mang thai hay không? Bậy bậy bậy, nam với nam mang thai cái khỉ gì. Hơn nữa nếu mang được sẽ không sớm đến nổi vừa làm đã dính bầu đâu. Tôi thở dài, thất thểu vác mặt đến lớp. Mọi người nhìn qua nhìn lại không thấy cậu bé thường đi theo nên có hơi tò mò. Lần trước nếu không ngồi cạnh tôi sẽ ngồi kế anh bạn kia.

Tôi im lặng từ đầu tới cuối, im tới nỗi người ngồi bàn trên buộc phải quay xuống hỏi thăm:

"Cậu bị sao vậy?"

Tôi lắc đầu.

"Tìm được Vương Nguyên chưa?"

Tôi gật đầu.

"Hôm nay chuyển sang kịch câm rồi à?"

Khẽ lấy tờ giấy nháp viết lên vài chữ đưa cậu ta. Ai ngờ sau khi đọc xong tên này ngã ngửa, mắt trợn tròn. Có gì ngạc nhiên không vậy? Tôi chỉ ghi trên đó ngắn gọn: "Bị người ta cắn trúng lưỡi không nói chuyện được." thôi mà.

"Mẹ nó, bạn bè với nhau mà ngay cả có bạn gái cũng giấu tôi. Hai người thật mạnh bạo."

Tôi viết sang tờ giấy thứ hai: "Không phải, là do Vương Nguyên cắn."

"WTF?"

Viết sang tờ giấy thứ ba: "Không còn chuyện gì thì quay lên đi."

"Nghĩ cũng không nghĩ được thằng bạn mình là gay. Thế giới này điên hết rồi."

"..."

Vẫn như thường lệ, tôi lại hay nhận được thư tình từ những bạn nữ cùng lớp hay khác lớp. Nay không có Vương Nguyên họ dễ dàng tiếp cận đối tượng hơn. Nói thật, đã là sinh viên năm hai tôi còn chưa bạn gái là bởi vì không thích kiểu nhất kiến chung tình này. Chẳng lẽ vì một bức thư thật cảm động mà sẽ phải lòng người viết? Và cũng thắc mắc họ chưa từng nói chuyện với tôi được ba câu đã yêu thương mất ngủ rồi sao? Kiểu thích đó giống như mến mộ thần tượng, không giống tình cảm kia, thâm tình chết chốc cái nỗi gì. Bạn gái kia hôm nọ còn nói mãi mãi yêu tôi sau lại quen sang ba bốn bạn nam khác ╮(╯_╰)╭

Vẫn là Vương Nguyên tốt nhất, điện thoại của Vương Tuấn Khải thì vĩnh viễn của Vương Tuấn Khải ╮(╯▽╰)╭

Hôm ấy học đến trưa trời thì lội bộ về nhà, bởi vì Vương Nguyên nói không cần mua gà rán nên tôi cũng không mua, chỉ ghé sang siêu thị sắm thêm vài lốc sữa. Biết là mình đã quên mất điều gì đó nhưng lại chẳng nhớ ra được, còn suy tính lâu dài mai và mốt sẽ ăn món nào.

Tôi về nhà với một cái túi to, phát hiện trong bếp tỏa ra hương thức ăn thơm ngát. Đừng nói nhóc đã lôi hết đồ trong tủ lạnh ra nấu nhé? Em ấy biết chế biến các thứ sao? À, quên mất. Vương Nguyên là một chiếc điện thoại thông minh, những công thức làm nên món ăn ngon tuyệt đối không thể thiếu. Nhưng nói cho cùng thì phải tùy vào tay nghề nữa, đâu phải dựa vào hiểu biết là được, nấu ăn cần có kinh nghiệm ít nhiều.

Tôi cũng biết đôi chút về công việc bếp núc nhưng mà... bản tính qua loa trong việc ăn uống, mỗi lần gấp gáp chỉ nấu mỗi tô mì, hoặc khỏi ăn xách cặp đi luôn. Lần này trở về nghe hương thoang thoảng thoát ra từ nhà bếp có chút ấm áp. Cảm giác thật gia đình, lâu rồi, đã rất lâu không nghe được cảm giác này.

"Vương Nguyên à?" – Tôi cố hết sức trong việc nói chuyện, đầu lưỡi vẫn còn sưng.

"Em nấu thật nhiều món ăn ngon chờ anh về ( の •̀ ∀-)و "

"Biết nấu đồ ăn sao?"

Câu hỏi tuy vô dụng, nhưng nó cũng là một lời nói mang âm điệu cưng chiều cho đối phương. Lúc này em đang ngồi trong phòng bếp – nơi đã dọn sẵn các món ngon còn nóng hổi để chờ tôi. Khẽ hôn lên trán người kia một chút, đúng là như một tình nhân nhỏ. À không, vợ chứ, phải là vợ.

"Thật thương em, có muốn sạc pin không?"

"Tối qua sạc đủ rồi..."

"À, phải nhỉ." – Tôi cười khẽ, đẩy ghế ngồi vào bàn.

Trước đây em ấy chỉ biết vòi ăn ở nhà hàng hay tiệm gà rán này nọ khiến tôi tốn khối tiền. Bây giờ lại vận dụng các thứ đồ trong tủ lạnh đem ra nấu một bữa cơm. Điều này nếu là ai chắc cũng cảm thấy hạnh phúc, nhất là nam Xử Nữ nhạy cảm.

Ừm, trang trí đẹp mắt, thịt vừa vào miệng đã muốn tan ra, rất mềm mại.

Hơn thế công đoạn nêm nếm cũng rất công phu, không mặn không nhạt vô cùng vừa ăn.

"Giá như hôm nào Vương Nguyên cũng thế này tôi sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới."

"Anh quên rồi."

"Hửm?"

"Hôm nay là ngày em biến mất."

Chiếc đũa trên tay đột nhiên rơi xuống sàn.

Phải ha, tối qua em đã nhắc đi nhắc lại chuyện này, nhưng vì quá vui vẻ mà tôi đã quên...

"Không còn cách nào khác nữa sao? Em xin vị thần gì đó đi, xin cho chúng ta có thể ở cạnh nhau mãi mãi."

"Quy luật chính là quy luật, mỗi chiếc điện thoại, mỗi đồ vật chỉ được biến thành người trong vài ngày sau đó trở về hình dạng cũ. Có chăng... anh muốn cái điện thoại mà em trộm về trở thành người thì em có thể xin giúp anh."

"Tôi chỉ cần nhóc mà."

Khi nghe xong câu đó em đã bật khóc nhào vào lòng tôi, ở vai áo ướt đẫm một mảng lớn. Thì ra con người và thần linh đều không thể phá vỡ quy luật tự nhiên. Nếu như thứ gì tạo ra cũng đều biến thành người thì thế giới sẽ loạn. Tương tự việc Vương Nguyên tồn tại không có giấy khai sinh, không có chứng minh nhân dân, quốc tịch rõ ràng. Dẫu muốn làm gì đó nhưng không thể. Tôi chỉ biết dừng đũa mà ôm lấy em, ôm cho thật chặt, hết ngày hôm nay mọi chuyện sẽ không còn như quỹ đạo nữa.

Hiện tại Vương Nguyên chính là quỹ đạo cuộc sống Vương Tuấn Khải.

Có thể không ăn được những bữa cơm thịnh soạn, cũng có thể phải đi làm vất vả, nhưng so với việc thiếu vắng em còn thua gấp nghìn lần.

Từ bao giờ... Vương Nguyên à, từ bao giờ khi chúng ta vừa xác lập quan hệ đã phải đối mặt với những chuyện này.

"Tôi vốn là một thanh niên bình thường chuyển sang thích đồng giới, vốn một người ghét ồn ào lại yêu thích ồn ào, vốn một trạch nam lười biếng lại ra ngoài làm việc. Không phải tất cả đều do em sao? OPPO R9 phiên bản lỗi sau khi biến thành người cũng thật ngốc manh, từng bước tiến vào lòng người ta rồi nói sẽ rời đi mãi mãi."

"Anh văn chương dài dòng em nghe không kịp đâu."

"..." Tôi cũng đau lưỡi muốn chết mà.

"Vương Nguyên thích Vương Tuấn Khải nhất! Thích nhất luôn!"

"Vương Tuấn Khải cũng thích Vương Nguyên nhất."

"À phải rồi, em đã làm giúp anh những bài tập để trong ngăn tủ, những gì cần dịch đều dịch rồi, tối nay sẽ không phải thức đêm để làm đâu (≧▽≦)/~"

Vương Nguyên ngốc này, ai dạy em cách làm người khác cảm động vậy hả?

"Bởi vì anh thích sạch sẽ nên quần áo và ra giường em cũng giặt xong, hơn nữa còn quét dọn nhà cửa thật ngăn nắp! Máy tính dùng lâu ngày bị dính bụi không ít, vừa nãy tranh thủ thời gian chùi sạch rồi, cả ghế ngồi của anh thường dùng chơi game thâu đêm nữa. À còn..."

"Vương Nguyên."

"Dạ? (≧▽≦)/~"

"Vì sao giúp đỡ người khác lại vui như vậy?"

Đáng lẽ sau khi cơm nước tôi phải sang tiệm net để làm thêm cho tới mười giờ tối. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, chính vì vậy mà xin nghỉ thêm một bữa. Cũng có thể sang hôm sau họ sẽ đuổi việc nhanh chóng thôi. Thời buổi này tuy kiếm cơm khó, nhưng không phải không chạm tay đến được. Hết chỗ này sẽ chuyển sang chỗ khác, Vương Nguyên biến mất thì không thể tìm lại nữa.

Chúng tôi đi dạo quanh công viên – nơi mà nhóc lần đầu tiên bước vào đã leo trèo khắp các cây xanh cao lớn ấy. Lần này chẳng nghịch ngợm, chẳng đùa, chẳng tò mò mọi thứ nữa. Em chỉ nói muốn đi dạo cùng tôi, nắm tay tôi thế này, xung quanh không còn hấp dẫn nhóc như ngày trước. Tất cả đều thay đổi đến chóng mặt, tôi lại muốn nhìn thấy em đùa nghịch lần cuối cùng trong cuộc đời.

"Hôm trước em nói không muốn anh quên em chính là đùa đó, haha. Sau khi em trở về hình dáng điện thoại rồi, anh cứ thoải mái, cuộc sống của anh chính là của anh, điện thoại mãi là điện thoại."

"Làm sao bây giờ? Tôi không muốn như thế."

"Trời sập tối rồi, chúng ta đã nắm tay đi thật lâu."

"Nhóc chẳng bao giờ nói trúng chủ đề cả."

"Vậy sao?"

Sáu giờ ba mươi chiều, khi mà ánh mặt trời đỏ chót dần lặng sau hàng cây xanh rậm rạp của công viên. Không phải chúng tôi đi lang thang từ trưa đến giờ mà là sau khi ăn cơm có cùng ngủ một chút. Thỏa mãn khát vọng được ôm nhau, hơi thở cùng lời nói, vai kề vai, chăn cùng chăn, tất cả đều khiến cặp đôi yêu đương nào cũng toại nguyện. Không hẳn tình dục mới khiến người ta cảm thấy thoải mái. Loại cảm giác hai mắt nhìn nhau tim đặt một chỗ thế này hạnh phúc hơn nhiều.

Mua vài cây xiên que rồi ngồi trên bãi cỏ ngắm mặt trời lặn. Vương Nguyên nói không muốn về, em ấy thích được tung tăng hơn là dạo quanh căn nhà tù túng. Nhóc càng lúc càng trầm lặng khiến không khí cũng rối bời theo. Hiểu sao nhỉ? Chính là bình thường em là người náo nhiệt nên kẻ trạch nam như tôi mới cảm thấy tràn đầy sức sống. Thật không quen với một Vương Nguyên của hiện tại.

"Anh thấy không? Đom đóm bay kìa."

"Là ánh sáng của em sao?"

"Không, lần này là thật."

"Ừm, tôi không nghĩ chỉ mấy con đom đóm bình thường lại tuyệt vời như thế."

"Tuấn Khải."

"?"

"Thật ra vẫn còn có cơ hội em trở lại. Nhưng anh sẽ kiên nhẫn chờ không?"

"Chờ, sẽ chờ."

Hơi ấm của người trong lòng tôi lạnh dần, lạnh dần, em giống như đang phát sáng giữa trời đêm u tối. Tất cả đều trở nên nhạt nhòa cùng nhẹ bẫng. Khi cánh tay Vương Nguyên sờ lên gương mặt tôi, nó nhẹ, lạnh, thoáng chốc đã tan ra như khói bụi. Rồi một chiếc điện thoại ốp lưng xanh mint rơi trên cỏ.

Vương Nguyên.

Vương Nguyên đi rồi.

Không, tôi sai, em ấy ở đây, vẫn ở cạnh tôi dù bất cứ hình dạng nào.

Từng nói nhóc chính là quỹ đạo hiện tại của Vương Tuấn Khải, không có nhóc mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn, chẳng tuân theo quy luật gì nữa. Bởi sự tồn tại của nhóc chính là quy luật trong tôi rồi. Bây giờ không còn, bản thân bước chân vào tiệm gà rán chẳng một chút hứng thú.

Tôi sẽ phải mất thời gian dài để làm quen với việc này.

Cũng mất thời gian dài để chấp nhận sự thật. Rằng thứ tồn tại ngắn ngủi kia đã trở nên im lặng cùng thu nhỏ.

Tôi sẽ áp lên tai nghe thật khẽ mỗi khi mẹ gọi điện hỏi thăm về tình hình tài chính và học tập. Sẽ đặt nhẹ nhàng vào trong cặp mỗi lần dùng xong. Sẽ sạc pin đầy đủ chẳng để đến khi cạn kiệt. Một năm, hai năm rồi lại trôi qua như gió thoảng.

Người bạn kia nói: "OPPO lại ra hàng mới rồi, có tính sưu tầm thêm một cái không?"

Tôi mỉm cười: "Chỉ cần điện thoại Vương Nguyên là được rồi."

"Gì chứ? Cậu vẫn còn luyến tiếc tên ấy à?"

"Không, tôi không luyến tiếc, bởi vì đang chờ đợi."

Đợi một ngày nào đó kì tích sẽ xuất hiện và Vương Nguyên lần nữa trở thành người. Em ấy bảo đợi, thì chính là đợi. Đợi đến hai, ba năm trôi qua từ ra trường đến khi tìm được việc làm ổn định, rồi ba mẹ thúc giục có bạn gái.

Tôi vẫn luôn tìm mọi cách xóa đi cô đơn mình, như là ngắm điện thoại và nhớ về kỉ niệm xưa cũ.

Tôi vẫn luôn thử nhiều phương pháp để được thấy Vương Nguyên trở về. Thế nhưng tất cả đều thật sự vô vọng. Căn phòng đó vẫn hoài thiếu đi sức sống của thời gian mấy năm về trước. Trống vắng, im lặng, cô đơn đến lạ lùng. Không một thứ gì có thể cứu vãn.

Kể cả khi tôi treo lên đầu tủ chiếc quần lót mà mình thích nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top