Chương 5: Điện thoại di động và vấn đề duy trì nòi giống


Thể loại: Fanfic Khải Nguyên

Tác giả: Karin KR

Chương 5: Điện thoại di động và vấn đề duy trì nòi giống 

Lần đó em vừa khóc vừa ôm cổ tôi vòi ở lại, ánh mắt tràn ngập những chờ mong, những hi vọng chủ nhân mình sẽ suy xét. Thế nhưng tôi đâu nào có thời gian. Bản thân là một người trước khi đưa ra quyết định nào đó đều ngẫm nghĩ kĩ càng rồi mới làm. Tôi là sinh viên mà, lấy đâu ra tiền của để nuôi một cậu bé không có quan hệ máu mủ. Đi làm thêm thì nói chi, nhưng điều tệ nhất chính là Vương Nguyên quá nghịch, quá đòi hỏi cùng chẳng chịu nghe lời. Em không nghĩ rồi ngày mai có gì ăn hay không, cũng không biết khi tôi xin tiền thêm từ ba mẹ đã bị mắng như thế nào. Rồi cả những điều hiểu lầm khi người ngoài nhìn vào tôi nữa.

Thôi đủ rồi.

Người bạn muốn nuôi em cũng đã lái xe đến đây chờ ngoài cổng. Cậu ta khá hứng thú với mấy kiểu nhỏ nhắn như Vương Nguyên. Nhưng rồi để xem, chịu được bao lâu với cái tính trẻ con của nhóc này.

"o(iДi)o"

"Tôi không vứt em, mà là nhờ một người bạn nuôi hộ. Cậu ta sẽ trả lại khi em trở thành chiếc điện thoại bình thường."

"Không sạc pin được o(iДi)o"

"Yên tâm, nhà cậu ấy khá giả hơn tôi nhiều, em có thể ăn thoải mái mà không lo đói."

"Không phải."

"Chuyện gì?"

"Anh ơi o(iДi)o"

Vì để không kéo dài thời gian thêm nữa tôi quyết định đem thùng gỗ ra xe. Ngay khoảnh khắc đưa cho người bạn, nhóc với bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay tôi. Nhưng cái nắm này rõ ràng rất nhẹ, rất khẽ, không hề mang ý sẽ không buông nếu như tôi chẳng muốn.

Anh bạn kia mỉm cười: "Cậu yên tâm, tôi sẽ đối đãi tốt với nhóc con."

"Thật ra vẫn chưa biết nguyên nhân cậu muốn nuôi em ấy là gì."

"Chỗ anh em với nhau thấy khó khăn thì giúp đỡ thôi. Hơn nữa tôi cũng buồn, không khí trong nhà tẻ nhạt lắm, muốn có một cái gì đó khuấy động lên cho vui vẻ."

"Hứa với tôi không được động vào Vương Nguyên nhé."

"Ý cậu là gì?"

"Không có gì."

Còn nhớ vẻ mặt của em ấy khi trồi lên khỏi chiếc thùng gỗ. Xe đi rồi, nhóc vẫn ngoái đầu nhìn ra sau.

Hy vọng quyết định ngày hôm nay sẽ không sai.

Đương nhiên rồi, sẽ không sai.

Tôi vào nhà thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn chút gì đó cho qua bữa. Vương Nguyên không còn nên việc suy nghĩ mai dùng gì cũng chấm dứt. Ở một mình, hai chữ tùy tiện là được rồi. Có điều xoay đi xoay lại không thấy bóng hình nhỏ nhắn kia có chút lạ. Bình thường vào khoảng giờ này em sẽ chạy tới chạy lui buộc tôi dẫn ra ngoài chơi. Rồi nhóc trèo cây, nhóc nghịch ngợm, nhóc nói với tôi mấy điều chẳng liên quan gì cả. Cuộc sống thiếu đi Vương Nguyên sẽ trở về quỹ đạo.

Tôi vẫn ngồi trước máy tính chơi game.

Vẫn là những bộ anime đặc sắc còn dang dở.

Căn hộ ngoài âm thanh từ đồ điện tử thì không còn gì nữa.

Mà, thiết nghĩ vài bữa trôi qua rồi tôi sớm sẽ quen. Sống với người bạn ấy em cũng sẽ tốt. Người ta giàu, đủ điều kiện để chu cấp cho một đứa trẻ ham chơi cùng phàm ăn như nhóc. Tôi sống xa nhà nên túi tiền vẫn luôn có hạn, không đi làm thì không thể nuôi ai trong mấy ngày tới, ngay cả bản thân cũng vậy. Hơn hết Vương Nguyên lại khiến tôi bận tâm không cách nào làm việc kiếm ra tiền. Thôi, như vậy là tốt nhất rồi.

Cũng may còn một chiếc điện thoại khác dùng để nghe gọi khi máy kia hết pin. Tôi có thể liên lạc với bạn bè này nọ. Nhưng nghĩ lại từ đó tới giờ chưa từng chủ động gọi đến ai nên chẳng ai gọi tới mình. Đột nhiên sợ hãi sự im lặng chết người này.

Tôi rót một cốc nước cho mình, rồi nhìn sang nó. Màn hình tối đen chợt chớp sáng báo rằng có tin nhắn:

"Vương Nguyên không chịu ăn."

Lạ thật, bình thường nhóc chẳng phải luôn muốn chén sạch tiệm gà rán hay sao? Ước mơ cao cả thế mà?

Chưa kịp trả lời, bên kia lại tiếp tục gửi đến:

"Em ấy cũng không nói chuyện. Từ lúc về nhà đến giờ chẳng chịu ra khỏi thùng gỗ."

"Tôi gọi đến cậu đưa máy cho Vương Nguyên nghe nhé."

Người bạn nhắn lại ok, tôi bắt đầu gọi sang bên đó. Thế nhưng đầu dây kia rõ ràng nhấc máy rồi lại không hề trả lời, nghe đâu loáng thoáng giọng anh bạn bảo đây là cuộc gọi từ tôi. Nhóc do dự một hồi mới lên tiếng.

"Vương Nguyên, sao lại không ăn?" – Tôi hỏi.

"Không phải đồ ăn anh đưa o(iДi)o"

"Sao lại không nói chuyện?"

"Không phải anh nói nên không nói o(iДi)o"

"Thế sao không ra khỏi thùng gỗ vậy?"

"Bởi vì anh bỏ em vào thùng gỗ o(iДi)o"

Tôi im lặng, sự im lặng của đôi bên tạo điều kiện cho cả hai cùng nghe thấy những âm thanh nhỏ nhất của đối phương. Tiếng hít mũi của nhóc, hơi thở khe khẽ của nhóc, tiếng động khi nhóc trở mình trong chiếc thùng gỗ. Người bạn kia nói nếu không dứt khoát được thì cứ việc mang về, để ở đây một đứa trẻ trầm lặng cùng người chủ chẳng an tâm chỉ tổ tốn thời gian. Tôi tức giận gắt lên với nhóc:

"Đừng tỏ ra vẻ như cậu là người quan trọng của tôi có được không! Người ta cho ăn thì cứ ăn, cho ngủ thì cứ ngủ. Tôi không muốn nuôi nữa nên đem tặng người khác lẽ ra cậu phải nhận thức được điều này chứ? Lẽ ra cậu phải biết ơn khi tôi đưa cậu cho một gia đình khá giả, chứ không phải vứt ở đâu đó. Phiền phức chết đi được. Sự tồn tại của cậu chỉ tổ thêm phiền phức."

"Vâng..."

"Tự cho mình là điện thoại thông minh mà ngay cả điều đơn giản nhất cũng không biết suy nghĩ."

"Vâng."

"Tôi cúp máy."

"Bởi vì em là điện thoại nên trước đó không thể đi, không thể nhảy, không thể nghịch ngợm. Nếu như anh hiểu được cảm giác của một đồ vật lúc nào cũng phụ thuộc vào chủ nhân rồi một ngày nó may mắn trở thành người, tay chân là của chính mình và mình được sử dụng tự do."

Tôi tắt máy quăng sang một bên, leo lên giường cố ép bản thân ngủ.

Mặc dù cũng không ngủ được là bao.

Từng lời nói của em ấy liên tục lặp đi lặp lại ở trong đầu, mà bên ngực trái có gì đó nhoi nhói. Tôi không hiểu, đó là một loại cảm giác ân hận khó tả với những việc mình đã làm, hay do bản thân thật sự không khỏe. Nó có chút khó thở cùng hơi nghèn nghẹn.

Nhưng chuyện cũng đã rồi, khi tôi nói mấy lời kia nghĩa là bản thân đã thật sự dứt khoát. Chẳng phải em ấy rất phiền hay sao? Luôn đòi hỏi này nọ ở tôi mà không nghĩ đến liệu người ta có điều kiện hay không. Tiền thuê nhà cả điện nước và wifi hằng tháng đủ khiến tôi choáng ngợp, lại cái tật ngại xin xỏ ba mẹ nữa. Đi làm thì không an tâm người ở nhà.

Đúng vậy! Tôi làm thế là đúng! Giữ Vương Nguyên lại chẳng có ích gì hết!

Ngày hôm sau đi học ở bên cạnh không phải chỗ ngồi của em nữa, đổi lại là cô gái ở bàn dưới chuyển lên. Nhóc vẫn đến trường, thế nhưng người em ngồi kế là anh bạn mà tôi nhờ nuôi hộ. Cậu ta tìm hết mọi cách để dỗ ngọt Vương Nguyên nói chuyện với mình, cũng rất mong em sẽ nghịch ngợm như mọi khi ngồi kế tôi. Lần này nhóc im lặng lắm, không cười, không xoay qua xoay lại, chẳng chui xuống bàn buộc dây giày ai vào chân ghế.

Một Vương Nguyên như vậy khiến tôi hơi khó chịu. Thật không quen.

Cô gái ngồi bên cạnh lúc này mới mở lời: "Thật ngại quá, có làm phiền cậu không vậy?"

Tôi lắc đầu, cô tiếp: "Thật ra... Thật ra từ lâu đã rất muốn ngồi chỗ này nhưng mà... À thôi, chúng ta làm quen nhé? Chào cậu, tôi là Ái Trân, vừa mới chuyển vào lớp này chưa được bao lâu."

Vương Nguyên ngủ rồi, em có vẻ rất mệt mỏi.

"Vương Tuấn Khải, cậu đang nhìn gì vậy?"

Nhóc ấy khi ngủ thường hay mở miệng, xấu chết đi được.

"Này, tôi đang trò chuyện cùng cậu."

"Xin lỗi."

"À không sao, tôi không trách cậu đâu mà."

"Xin lỗi, cậu có thể rời khỏi đây không?"

"WTF?"

* * *

Vương Nguyên thật sự rất nhỏ. Lúc ngồi người em chỉ cao hơn bàn một chút xíu, ngủ gật kiểu này có hơi khó khăn, chắc là sẽ vô cùng mỏi. Tôi đứng dậy bế nhóc ra khỏi chỗ kia đặt lên chiếc ghế dài ở bên cạnh, cho em gối đầu trên đùi mình ngủ một giấc. Giáo sư thấy nhưng không hỏi, mà những người bên cạnh cũng chẳng thèm quan tâm, duy có anh bạn bàn trên tròn xoe mắt nhìn hành động của tôi rồi bảo:

"Làm gì vậy?"

"Cái bàn cao như thế ngủ không thoải mái."

"Để Vương Nguyên gối đầu lên đùi tôi là được rồi."

"Không nhìn thấy chỗ cậu đã hết ghế sao? Bạn gái vừa nãy thương cảm cho nhóc nên rời đi rồi, để em ấy nằm ở đây một lát."

"Vậy tôi cũng kêu người ta chuyển chỗ."

Cậu ta quay sang nói với anh bên cạnh: "Này cậu, có thể nhường chỗ cho đứa nhỏ kia nằm không?"

"Thằng điên!"

"..."

"Có con thì ở nhà giữ đi, đến trường làm gì!"

Đã nói rồi, phải đẹp trai thì lời nói mới quyền lực.

Qua một hai tiết mà em ấy vẫn ngủ say. Tôi có hơi lo về sức khỏe của nhóc. Hơi thở em phả ra đều đều nhưng sao đượm phần mệt mỏi. Nếu không muốn nói là hệ thống liệu có vấn đề gì sao?

Tôi hỏi anh bạn kia rằng nhóc đã chịu ăn uống chưa, cậu ta bảo rồi, thế nhưng vẫn không ngập tràn năng lượng như hồi chưa chuyển sang nhà mới. Điều này khiến tôi thật sự lo. Là bản thân đang áy náy vì mình không làm tròn trách nhiệm của một người chủ hay sợ nhóc sẽ đổ bệnh. Nó giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống nhau. Đó là hai kiểu cảm giác lo sợ có phân chia rạch ròi.

Cho đến khi ra về Vương Nguyên mới tỉnh ngủ. Em ngước mắt nhìn tôi, sau lại sợ hãi cúi đầu nói tiếng xin lỗi, rồi nhanh chân chạy theo người chủ mới.

Vì sao lại sợ...

Vừa rồi nhóc rõ ràng rất sợ tôi...

Tôi, tôi không biết mình đang làm những gì.

Như thường lệ sau khi tan học tôi ăn tô mì gói rồi chạy ngay đến quán net để làm việc. Vương Nguyên đi rồi, cái nặng trong lòng đã tan, tuy nhiên không hiểu sao đầu óc chẳng có tâm tư làm ra trò trống gì. Chỉ mỗi việc tính tiền cho khách qua hàng giờ mà cũng nhầm, thối lại thì khi dư khi thiếu. Chủ tiệm bảo tôi có khỏe hay chăng? Nhìn dáng vẻ uể oải cũng nhiều lắm.

Tôi nói không có gì, suy nghĩ vớ vẩn thôi.

Kết thúc công việc trở về nhà cũng đã chín mười giờ tối, ăn bậy gì đó rồi tắm rửa, sau đó vào giường ngủ như hôm nào. Nhìn cũng không nhìn đến điện thoại, cho tới khi thức dậy mới thấy tin nhắn từ người bạn kia. Cậu ta bảo Vương Nguyên càng lúc càng yếu rồi, cả ngày chỉ muốn ngủ trong thùng gỗ.

Thật ra lúc ấy chỉ nghĩ nhóc con lười biếng không chịu dậy thôi, đâu có gì nghiêm trọng. Chẳng phải hôm qua người ta bảo em ăn được uống được rồi sao? Thế mà khi đến trường không nhìn thấy nhóc đi theo cậu ấy, tôi chợt hốt hoảng.

"Vương Nguyên đâu rồi?"

"Cậu không nuôi nữa sao lại tỏ ra lo lắng?"

"Không đùa."

"Gục trong thùng gỗ rồi, gọi dậy không được."

Rõ ràng đó chẳng phải lười. Trước đây nhóc chưa từng ngủ nhiều như thế.

Anh bạn sau một tiết suy nghĩ cuối cùng cũng quay xuống hỏi chuyện tôi:

"À, có thật sự ăn uống là sạc pin không vậy?"

"Đương nhiên."

"Đã cho cậu ấy ăn rất nhiều, rất nhiều, thế mà..."

Tôi chợt hiểu ra điều gì đó.

"Vậy, vậy khi hết pin sẽ như thế nào?"

"Biến mất, trước kia điện thoại của tôi cũng yếu dần rồi biến mất."

Nếu thân nhiệt của con người là nguồn năng lượng cung cấp cho tiểu tinh linh tồn tại, tôi nghĩ điều này em biết rõ, vậy vì sao lại không muốn ôm chủ nhân của mình để duy trì sự tồn tại của em. Ngày xưa do điện thoại của cậu ta không nhỏ nhắn, không đáng yêu nên lẽ rằng cậu ta đã từ chối. Thế nhưng em thì khác, nếu chủ động một cái ôm biết đâu đối phương lại cảm thấy rất vui. Cậu ta thích nhóc mà, không thích nhóc sẽ không bàn bạc chuyện nuôi nhóc.

Nói tôi nghe, có phải vì tôi từng bảo em rất phiền hay không? Thế nên em không muốn tồn tại nữa?

Điện thoại thông minh cái gì chứ, ngốc chết được, ngốc hết phần của thế giới.

"Đưa tôi đến nhà cậu đi."

"Muốn bế Vương Nguyên về à? Không được, cậu đã cho tôi rồi."

"Tôi không có ý này."

"Đi ngay bây giờ sao?"

"Đúng thế."

Chúng tôi một người bò một người khom đi ra khỏi cửa. Dù biết sẽ chẳng ai quan tâm nhưng bước thẳng có phải làm phiền người khác quá không? Tôi là Vương Tuấn Khải, mỗi lần trốn học đều trốn một cách văn minh nhất, lịch sự nhất.

Giáo sư trên bục giảng cầm micro nói: "Bây giờ các anh các chị lên đại học hết rồi, quản cũng không quản được nên thích vào thì vào thích ra thì ra, chẳng tôn trọng ai hết. Mà thôi, công việc của tôi là dạy, dạy cho tròn bổn phận rồi tới tháng có lương. Mấy anh chị không học thì bản thân thiệt thòi."

"..."

"Thầy ơi, em không hiểu chỗ này." – Một nữ sinh đứng dậy phát biểu.

"Việc của tôi là dạy, hiểu hay không kệ các em chứ."

"..." Hình như hơi sai rồi.

Nhà của anh bạn ấy gần trường nên đi bộ không mất bao nhiêu phút, đã vậy cậu ta đi bằng xe, đến đích nhanh hơn tưởng tượng.

Đó là một căn hộ rộng lớn đúng kiểu cho các công tử tiểu thư nhà giàu. Chỗ ở của tôi không bằng một góc, càng nói càng thảm hại hơn thôi. Cậu ta đưa khách về nhà nhưng không rót trà mời nước mà vào thẳng vấn đề, dẫn tôi đến nơi đặt thùng gỗ, gõ gõ lên cửa phòng để em nghe thấy.

Nếu như là bình thường, nhóc sẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

"Vương Nguyên đâu?"

"Ể? Lúc tôi đi học còn ở trong đó mà?"

"Được lắm, cậu bảo sẽ trông chừng tốt em ấy (눈▽눈)"

"Vốn dĩ không phải lỗi của tôi. Khi sáng còn..."

"Tôi không cần biết (눈▽눈)"

Nhà rất rộng, hai thằng đàn ông chia ra tìm mọi ngõ ngách kết cục cũng chẳng thấy Vương Nguyên đâu cả. Em cạn kiệt năng lượng, thức ăn là chỉ dành cho người, em vì bắt chước cuộc sống của con người nên muốn ăn thật nhiều thật nhiều. Nhưng thực ra không cần ăn vẫn sống, phải không? Vì lượng đó chẳng liên quan gì đến sự tồn tại của em, em là tiểu tinh linh bé nhỏ, chỉ cần hơi ấm từ con người để tồn tại.

Điện thoại ngốc, sợ tôi không cho ăn nữa nên im lặng vậy sao? Trước đó chưa từng nói một tiếng.

"Trong nhà không thấy rồi, tôi sẽ tìm sang các công viên nhóc muốn đến, cậu chạy vào mấy cửa hàng ăn vặt được không?"

Tôi nói, cậu ta gật đầu. Trưa nắng thế này cả hai đều không dùng phương tiện giao thông để tìm kiếm vì sợ sẽ bỏ qua những ngõ hẹp nhỏ nhất. Lại không thể báo với cảnh sát vì chưa được hai mươi bốn giờ. Cứ tìm kiếm như vậy cho đến sáu bảy giờ tối cậu ta cũng bỏ cuộc, tôi nhờ người xin nghỉ ở quán net hộ rồi tiếp tục chạy vào những cửa tiệm gà rán.

Vương Nguyên, Vương Nguyên, thật sự không nhìn thấy em đâu cả.

"Xin lỗi, có đứa nhỏ nào để đầu nấm chạy ngang qua đây không? Thấp thế này, gầy thế này, trông đáng yêu lắm."

"Xin lỗi, đã có ai đến đây gọi món nhưng lại không trả tiền được chưa?"

"Xin lỗi, một đứa trẻ đầu nấm nghịch ngợm có từng trèo cây ở chỗ này không?"

Trời mưa rồi.

Người bạn nói tôi không cần tìm nữa, một chiếc điện thoại chẳng đáng giá mấy đâu. Nếu muốn cậu ta cho vay tiền mua một OPPO R9 mới và đẹp hơn gấp nhiều lần. Điện thoại không phải người, cho nên đừng xem nó như một con người mà đối đãi. Mất thì thôi, tìm kiếm cũng vô dụng. Tôi từ trưa cho đến giờ ngay cả hạt cơm vào bụng cũng không có.

"Em biết tạo đom đóm thật mà."

"Em biết định vị chỗ mình đang đứng là ở đâu, biết tìm kiếm quán ăn ngon, biết phát đèn, biết... vân vân mây mây ≧▽≦y"

"Chị gái kia nói em làm phiền anh, khiến anh dời toàn bộ sự chú ý sang em, chị gái ấy không tìm cơ hội tỏ tình với anh được ('・ω・`)"

"Là từ số của cậu, nhóc ấy gửi là: Nếu có ghé sang chỗ anh ấy làm việc nhờ anh nói em muốn ăn xúc xích (≧▽≦)/~"

"Đừng đóng thùng vứt em đi mà o(iДi)o"

...

Vương Nguyên, tôi muốn nuôi nhóc rồi, làm sao bây giờ.

Tám giờ tối, tôi thất thểu trở về nhà như cái xác không hồn. Chẳng có tâm trạng để ăn uống hay tắm rửa gì cả. Chỉ muốn vào giường ngủ một giấc cho đến sáng, hy vọng sáng mai quên hết tất cả, cuộc sống trở về quỹ đạo như ban đầu.

Chưa từng xuất hiện em, cũng chưa từng mua một cái OPPO nào hết.

Tôi mở cửa, bật đèn, bỏ giày ra khỏi chân. Ánh sáng trên tường soi ra ngoài hiên một chiếc điện thoại quen thuộc.

"Vương Nguyên...?"

"Vương Nguyên!"

Sao lại biến thành hình dạng này rồi.

"Nói tôi nghe đi, sao nhóc đột nhiên trở về làm điện thoại..."

Phía sau tôi có một bàn tay nho nhỏ ôm lấy cổ mình, đầu tựa vào vai, miệng khóc toáng. Nhóc nói tôi đừng bỏ nhóc, nhóc trộm một chiếc điện thoại từ cửa hàng về rồi, đừng bỏ nhóc nữa.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều."

"Vương Nguyên, em có làm sao không?"

"Muỗi cắn ở bàn tay rồi này, chúng ta vào nhà."

Lời mình phát ra chẳng hiểu sao lại run bần bật, không rõ chữ.

Vào cửa hàng điện thoại để trộm OPPO về cho tôi, vậy mà không bị bắt, tên trộm này thật ngầu nha.

Vương Nguyên bám trên lưng mãi không xuống, lặp đi lặp lại câu nói đừng bỏ nhóc.

Tuyệt đối không bỏ, không có bỏ nữa.

Tôi cõng em vào trong phòng tắm, định bụng sẽ đánh răng cho nhóc rồi đi ngủ.

"Anh ơi o(iДi)o"

Nhóc ngồi trên bồn rửa tay nhìn về phía tôi.

"Sao vậy?"

"Không được vứt em o(iДi)o"

"Ừ, không vứt nữa, tôi thương em mà."

"Anh ơi o(iДi)o"

"?"

"Em hết pin rồi o(iДi)o"

Đánh răng, rửa mặt, rồi cũng đã lau người cho nhóc. Tôi sang tủ lấy một bộ quần áo hồi cấp hai mình mặc đem ra thay cho em. Sau đó cõng em vào phòng ngủ.

Vương Nguyên lăn tròn tròn, tôi tắt đèn, em liền ngoi đầu ra khỏi chăn.

"Anh ơi o(iДi)o"

"Lại làm sao vậy?"

"Điện thoại có thể sinh con được không?"

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top