Chap 2 : nỗi sợ hãi

2 người lao đi trong sự im lặng,không ai một lời nào. Thỉnh thoảng,Tamashi quay qua nhìn trộm Kakashi. Anh cũng biết điều đó,nhưng cũng không phản ứng gì cả.

Sau chặng đường khá dài,cô và anh cùng dừng trước cổng của một khu dinh thự khá đồ sộ.
"Chính là nơi này!"-Tamashi nhìn lên trên tấm biển ghi tên gia tộc ấy
"Vào thôi!"-Kakashi đi vào
Tamashi đi theo sau anh,lúc đầu bước chân có vẻ nhanh nhẹn,nhưng càng vào sâu,những bước chân có vẻ nặng nề. Đôi mắt có chút dao động khi nhìn xung quanh,mồ hôi trên trán cô cũng nhiều hơn. Hình như cô đang sợ hãi...
"Này cô..."-Kakashi quay lại,thấy mình cách khá xa cô gái kia
"Cô Tamashi!"-Anh gọi cô lần nữa mà cô vẫn không phản ứng gì
"TAMASHI!"-Anh gọi cô lớn tiếng hơn. Lần này cô mới có chút phản ứng
"Ah...có...có chuyện gì sao?"-Tamashi hơi giật mình
"Cô gặp phải vấn đề gì sao?"-Kakashi hỏi
"Không! M...tôi chưa thấy gì bất thường bên này. Qua bên kia xem sao!"-Tamashi chỉ sang bên nhà dãy bên cạnh.
"Ừm! Ở đây tôi cũng chẳng thấy gì cả!"-Kakashi cùng cô đi sang dãy bên cạnh
Ở phần đầu khi đi vào là vậy. Nhưng đi sâu vào trong nữa là cả một đống tàn tích,một cuộc ngổn ngang có lẽ rất quyết liệt của trận chiến tối hôm qua.
"Nghe nói gia tộc này mới tìm được bảo vật,nó là một bí kíp từ lâu đời và ai sở hữu được thì nó sẽ có được sức mạnh rất lớn."-Tamashi nhìn xung quanh
"Rầm!"-Có thứ gì đó đổ vỡ ở phía trước
"Là ai?"-2 người hơi giật mình,chuẩn bị tư thế
"Hic...hic..."-Một cô bé chừng 6 tuổi đi ra. Trông bộ dạng em rất còn lành lặn,chắc là không bị tấn công trong đêm hôm qua
"Em là người trong gia tộc này?"-Tamashi cố tỏ ra thân thiện nhất
"Hức...mọi người...hức..."-Cô bé khóc nấc lên
"Nín đi. Đừng khóc. Anh chị là Ninja này! Em không phải sợ nữa.."-Tamashi đi tới chỗ cô bé
"Anh chị là Ninja làng Lá?"-Cô bé dụi dụi mắt
"Ừm em!"-Tamashi đanh định bước thêm nữa thì Kakashi ngăn cô lại
"Cô không thấy điều gì kì lạ sao?"-Kakashi hỏi
"Anh thấy điều gì sao?"-Tamashi quay sang,khuôn mặt thể hiện rõ sự thắc mắc
"Cả một gia tộc vậy,với những Ninja tài năng còn không giữ nổi mạng,tại sao cô bé này lại lành lặn..."-Kakashi nói tóm gọn những điều anh đang nghĩ
"Anh nói sao?"-Tamashi thoáng bất ngờ,một ý nghĩ loé lên trong đầu cô
"Không được..."-Tamashi ngồi sụp xuống,đôi mắt vô định nhìn xung quanh. Trên trán cũng vã nhiều mồ hôi hơn,hình như cô đang sợ điều gì đó.
"Không...không thể thế được..."-Tamashi bịt 2 tai,sợ hãi thu mình lại
"Cô Tamashi..."-Kakashi định chạm tới cô,nhưng nghĩ sao anh lại đi lên trước,ngồi đối diện cô
"Cô đang sợ hãi điều gì sao?"-Anh hỏi
"Không...không thể..."-Tamashi vẫn không để ý tới anh,cô sợ hãi đến mức không thể kiểm soát nổi,có vẻ điều gì đó đã gợi đến điều kinh khủng nhất trong đời cô...chẳng hạn như quá khứ đau thương?
"Bình tĩnh lại!"-Kakashi bám chặt lấy 2 vai của cô,lắc nhẹ
"Không...tôi..."-Tamashi định hình trở lại,không còn cái nhìn sợ hãi nữa
"Cô bị sao vậy?"-Kakashi hỏi cô
"Tôi..."-Cô chưa nói hết câu,đã lôi anh đi rồi
"Bùm!"-Có người đã phục kích ở đây
Kakashi quay lại nhìn vụ nổ ấy,nó càn quét khá rộng. Tên này cũng không phải loại tầm thường.
"Xin lỗi...tôi bị ám ảnh bởi quá khứ. Nếu không có anh...chắc bây giờ..."-Tamashi chưa nói hết câu,đã thấy vài thanh kunai lao tới
"Phập! Phập! Phập!"-2 người tránh được và nó lao vào thân cây
"Tìm cô bé đấy! Chắc chắn sẽ có được thông tin!"-Kakashi ra hiệu cho cô
"Cứ để tôi!"-Tamashi gật đầu rồi lao vào trong
Còn Kakashi,anh đi về phía tên kia,hắn đang cố ngăn không cho Tamashi tới chỗ cô bé ấy
"Cheng!"-Âm thanh chói tai do 2 thanh kim loại va vào nhau vang lên
"Bọn ngươi có mấy tên?"-Kakashi hỏi
"Hn!"-Tên đó cười nhạt rồi đẩy Kakashi ra
"Mục đích?"-Anh hỏi
"Không cần ngươi biết!"-Tên đó định trốn đi thì Kakashi ngăn lại,đấu với hắn
"Tôi tìm được rồi!"-Tamashi mang theo cô bé lúc vừa nãy
"Chết tiệt!"-Tên đó chửi rủa rồi lao đi luôn
Kakashi cũng chẳng muốn đuổi theo.

[...]

"Tên em là gì?"-Tamashi nhẹ nhàng hỏi. Hiện giờ 3 người đang ngồi trong 1 căn nhà gỗ của khu dinh thự đó
"Dạ...em Hana..."-Cô bé lí nhí,một chút do sợ hãi,một chút cũng do ngại
"Bọn chúng làm gì em sao?"-Tamashi hỏi,từ đầu cô nhận ra cô bé này là do được bảo vệ chứ không phải là con tin của lũ cướp kia.
"Dạ...không..."-Hana lắc lắc đầu,khoé mắt đọng đầy nước,chỉ việc chớp nhẹ là nó trào ra luôn-"Tên đó...hức...tên đó đêm qua tấn công...hức...mọi người...hức..."
Hana khóc nấc lên,đôi bàn tay dằn vặt vào nhau. Chắc hẳn giờ cô bé vẫn không khỏi sốc khi chứng kiến cảnh của đêm qua
"Em ngoan nào. Đừng khóc nữa! Chị đưa em về nha!"-Tamashi xoa đầu cô bé
"Về? Về đâu được chứ?"-Hana ngẩng khuôn mặt giàn dụa nước mắt lên
"Về lành Lá! Được chứ?"-Tamashi cười nhẹ
"Dạ..."-Hana cúi đầu,nói lí nhí nhưng đủ cho cô nghe được
"Cô bé ấy...cô không nghi ngờ gì sao?"-Kakashi hỏi
"Um...không. Dù gì thì cũng chỉ là cô bé 6 tuổi. Đưa về làng đào tạo cũng có thể trở thành Ninja tốt."-Tamashi nói
"Nếu cô cảm thấy vậy...cứ gọi người đưa về. Tôi thấy rời chỗ này càng sớm càng tốt!"-Kakashi đứng dậy
"Được rồi!"-Tamashi cũng đứng dậy
Khoảng 20' sau,1 ám bộ của làng Lá tới
"Có việc gì?"-Ngắn và gọn
"Mang cô bé này về và nghiên cứu cuốn thư này!"-Tamashi đưa cho tên đó 1 hộp trong đó đựng vài cuốn thư
"Được!"-Nói rồi tên đó đưa cô bé Hana cùng cuốn thư đi luôn

"Giờ thì đi thôi! Tôi biết nơi trú ẩn của hắn!"-Tamashi nhìn anh
"Đi thôi!"-2 người cùng lao đi với tốc độ cực nhanh
"Cuốn thư đó...cô lấy ở đâu?"-Kakashi hỏi
"Hana là con gái duy nhất của trưởng tộc đó. Vậy nên phải biết được thứ tuyệt mật nhất của gia tộc ở đâu! Và cô bé đưa nhờ cất giữ. Còn 1 cuốn thư nữa mà con bé muốn nhờ nghiên cứu!"-Tamashi kể lại
"Nhưng còn tên kia...hắn chực chờ thời cơ chỉ để tiếp cận chúng ta?"-Kakashi có chút thắc mắc
"Hana chỉ là cô bé,chắc trước khi chết,trưởng tộc đã viết thư cầu cứu,chắc tên kia cũng biết nhưng không cản."-Tamashi điềm tĩnh
Nghe cô nói cũng có phần đúng,anh không nói gì thêm nữa. Và cả 2 lại chìm trong im lặng.
Và chỉ di chuyển được 1 đoạn đường đã đến tối rồi.
"Nghỉ ở đây đã...còn đoạn đường khá dài nữa!"-Tamashi giảm tốc độ lại
"Được!"-Kakashi gật đầu,dù gì 2 người cũng đi được 1 đoạn đường khá xa,vượt qua biên giới của Hoả Quốc rồi
2 người chọn chỗ nghỉ gần bên 1 con sông nhỏ. Sau khi nhóm lửa xong,Tamashi lẳng lặng đi ra phía bờ sông ngồi.
Nhìn lên màn đêm tĩnh mịch,thấp thoáng vài ngôi sao sáng nhưng lại bị lu mờ bởi sự toả sáng của mặt trăng. Một buổi tối thật đẹp nếu ngồi đây ngắm trăng,tận hưởng những cơn gió mát lạnh của mùa thu,và sự im lặng tĩnh mịch của thiên nhiên khiến người khác dễ chịu. Cô ngồi đó,trong lòng bỗng nặng trĩu...đôi mắt đen láy nhìn vô định hình ảnh trăng phản chiết trên mặt dòng nước. Đôi mắt ấy có vẻ như chứa đựng nhiều nỗi u sầu,nhưng nó lại phản ánh lên sự trong sáng,một màu mắt long lanh khiến người khác dao động.
"Cô thường ngắm trăng như thế này sao?"-Kakashi ngồi xuống bên cạnh,không biết anh đã đến đây từ lúc nào
"Ah...Kakashi!"-Cô hơi giật mình,quay lại nhìn anh
"Một buổi tối...dễ chịu!"-Kakashi chống 2 tay ra sau,ngửa mặt lên nhìn bầu trời
"Ừ!"-Tamashi bất giác cười,cô cũng tạo tư thế giống anh,đôi mắt trong sáng ánh lên tia sáng trong đôi đồng tử củ cô. Ánh lên sự tươi vui,trong sáng,hồn nhiên và có phần nào đó được che giấu ở đáy ánh mắt ấy...
Từng đợt gió nhẹ thoang thoảng lướt qua,nó không mạnh nhưng cũng khiến mái tóc của cô vướng vào khuôn mặt tuyệt đẹp ấy. Đưa tay vén vài lọn tóc ra sau vành tai,trông cô lúc này không khác gì một thiên thần nhỏ đang đùa giỡn với gió,với ánh trăng tràn ngập không gian thế này. Kakashi cũng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp ấy,một hình ảnh khiến người con trai nào cũng phải si mê vì quá thuần khiết. Con tim anh vì thế mà đập nhanh hơn,không kiểm soát được cái cảm xúc của mình nữa rồi. Mặt anh xuất hiện vài vệt hồng hồng,trong người hơi bừng bừng lên cảm giác khó mà tả nổi.
"Chết tiệt..."-Kakashi cố quay đi,nhìn sang bên kia dòng sông,cố gắng không quay sang nữa.
Anh liếc qua nhìn thoáng qua cô,thấy cô cầm vài viên đá dẹp lia xuống mặt nước
"Bóc! Bóc! Bóc! Bóc!"-Viên đá lướt trên mặt nước vài cái rồi chìm xuống hẳn. Mặt nước cũng gợn sóng lăn tăn khiến hình ảnh phản chiếu của mặt trăng cũng lăn tăn.
"Hihi"-Cô cười nhẹ,ném vài viên nữa,cô quay qua chỗ Kakashi. Và 2 đôi mắt chạm nhau. Thấy được Kakashi cũng đang nhìn mình,Tamashi có chút ngại ngùng nhưng cũng tỏ ra sao cho tự nhiên nhất!
"Kakashi,giờ cũng muộn rồi. Anh đi ngủ đi. Tôi ngồi canh trước cho!"
"Ừm! Vậy làm phiền cô trước vậy!"-Kakashi nói rồi đi đến chỗ nghỉ ngơi
Tamashi đi theo sau anh,nhìn vào hình dáng của chàng trai trước mặt,trong mắt cô ánh lên một niềm vui,không biết cô vui vì điều gì mà lại khiến cô nở nụ cười hạnh phúc.

________END CHAP 2______
Chap sau mình sẽ kể tiếp diễn biến của buổi tối này...
Liệu Kakashi có hỏi thêm gì cô nữa không?
Anh có khá nhiều cái thắc mắc...
Đặc biệt là về cô?
Mn chờ chap sau nhé...
YÊU CẢ NHÀ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top