chap15: Rung động- bày tỏ

------------
Cậu và nó về đến nhà, suốt cả đường đi nó vẫn im lặng cuối đầu không nói gì.

-Cậu bị sao thế!_ Vương Nguyên thấy không quen với cái không khí im lặng này

-Tớ không sao!_ Nó cười trừ rồi cuối mặt xuống

-Cậu nhìn tới mà nói này_ cậu bực vì nó cứ mãi cuối đầu.

-Mắt cậu sao đỏ thế? cậu khóc hả_ cậu lo lắng nhìn thấy con mắt đỏ hoe của Chí Hoành

Nó ôm chầm lấy cậu , 2 hàng lệ tuôn trào trên khuôn mặt phúng phính:" Hic..hic.. Nguyên à tớ.. đau..đau lắm..huhu..".

-Cái tên Thiên Tỉ đó dám ức hiếp cậu sao? để tớ đi tính sổ với hắn_ cậu đứng dậy tính tìm hắn dầm cho hắn tơ bờ nhưng nó đả ngăn cậu

-Nguyên... đừng.. không phải tại cậu ấy..._ nó nghẹn ngào lời nói dứt noãn

-Vậy tại sao cậu đau ai đã làm gì cậu.. cậu nói đi tớ sẽ khiến cho nó không sống yên ở Trùng Khánh này đâu_ cậu nắm chặt tay giọng lạnh lùng đầy sát khí

-Tớ không biết... tớ chỉ biết khi thấy Thiên Tỉ ỡ bên người con gái khác tim tớ đau lắm. Đặc biệt khi biết người con gái đó là vị hôn thê của cậu ấy..tim tớ như hàng ngàn mủi dao đâm vào vậy..hic..hic_ ôm chầm lấy cậu nức nở( linh: chậc..chậc.. phó bang chủ không sợ trời không sợ đất giờ lại khóc-hoành: là ai làm cho tôi khóc* mặt đầy hắt tuyến*-linh: xem như ta chưa nói gì nha*bỏ chạy*)

- THì ra là cậu đang yêu sao_ Vương Nguyên vỗ nhẹ lưng Chí Hoành

-Yêu hả?_ nó rưng rưng nhìn cậu

-Đúng là cậu đã yêu Thiên Tỉ rồi_ Nếu nói như vậy là tình yêu không phải cậu củng yêu anh rồi sao. Sao mà rối ren thế này. Hôm qua cậu có nói tình trạng của Chí Hoành cho Ken biết , cậu ấy nói Chí Hoành đang yêu người đó rồi nên mới có cảm giác đó. Thì ra tình yên khiến con người ta đau khổ thế sao? Đau thế mà sao thế gian này cứ thích vướn và loại mê tình khó có thuốc giải đó.

-Nếu thế tớ phải làm sao?_ nó ngây ngô nhìn cậu

-Cậu hãy bày tỏ lòng mình cho cậu ấy biết đi

-Nhưng cậu ấy đả có vị hôn thê rồi

-Hoành ngốc cậu sẽ dể dàng bỏ cuộc sao nếu thế cậu là ai không phải Chí Hoành bất khất, kiên cường, không bao giờ chịu bỏ cuộc của tôi_ cậu nhíu mày nhìn nó

-Hứ tớ là Lưu Chí Hoành không bao giờ chịu thua ai.. tớ lên lầu đây_ nó phồng má bỏ lên lầu. Vương Nguyên nhìn nó cười thầm 'ngốc quá'.
.

Về phía hắn đang đau đầu khi thấy nó bỏ đi mà không níu lại. Nhìn nó chắt đả hiểu lầm gì rồi. Đang vò đầu bức ta thì nghe tiếng chuông tin nhắn:" Thiên Tỉ rãnh không tớ là Chí Hoành gặp nhau ở công viên gần nhà cậu nha...tớ có chuyện muốn nói." Hắn tức tốc chạy như bay đến công viên.

Bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng soi sáng xuống con người bé nhỏ đang ngồi trên ghế đá

- Hoành có gì không_ hắn dùng lời nó băng lãnh hỏi cậu

-Thiên Tỉ à..có thể..tớ..tớ_ nó ấp úng không nói nên lời

-sao?

-Tớ thích cậu à không có thể tớ yêu cậu lun rồi_ nó xấu hổ lấy tay che mặt lại. Hắn nhìn dáng vẻ đáng yêu đó, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Thừa cơ hội nó đang hé miệng hắn đưa chiếc lưởi ranh ma vào khấy động. Lồng ngực phật phồng khó thỡ hắn mới luyến tiết buông nó ra.

-Anh củng yêu em đó Hoành nhi_ hắn thì thào vào tai nó

Nó mặt đỏ bừng quay đi chỗ khác, hắn cười ma mị rồi chiếm đóng đôi môi ngọt ngào đó. Chợt nhớ ra chuyện lúc sáng nó đẩy hắn ra:" không phải anh đã có vị hôn thê rồi sao." Nó phồng má dỗi

- Em là đang ghen sao_ hắn cười gian

-Không ... không có nha_ nói trúng tim đen nó trối( linh: háhá con còn nhỏ lắm hoành nhi à thằng thiên nó ma lanh lắm cẩn thận nha con)

-Em yên tâm đó là do bamẹ anh sắp đặt nhưng anh không thích cô ta người anh thích, người anh yêu mà suốt đời anh chỉ muốn cưới là em không ai khác_ hắn ôm nó noi' khẻ

-Thật không_ nó hai má phồng phồng miệng chu chu hỏi hắn

-Em mà cứ dễ thương thế có tinh anh "ăn" em lun không_hắn cười tà( linh: áá gian wá><)

-Ăn em , em có phải bánh đâu mà anh đòi ăn_ nó ngây thơ vô số tội làm hắn phải đau đầu

-Thôi thôi anh đưa em về ha

- Dạ_ nó cười nắm lấy tay anh
Trong màn đêm hai con người định mệnh đã định họ là của nhau tay trong tay bước đi trên con đường tràn ngập hạnh phúc...
.
Sáng hôm sau, không đợi Vương Nguyên kêu , Chí Hoành dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn. Cậu bước xuống nhìn nó đang vừa cười vừa hát ngạc nhiên hỏi:" sao hôm nay dậy sớm thế, chắc hôm nay bão quá". Cậu ngồi chờ phản ứng thường ngày mổi khi cậu trêu nó. nó sẻ như con mèo xù lông cắn cậu không thương tiếp, nhưng sao hôm nay im ắn thế

-Hihi tớ không chấp với cậu âu nà ngồi xuống ăn đi tớ mới làm xong á _ nó quay wa cười rạng rỡ, đặt dỉa đồ ăn lên bàn(linh: tình yêu đúng là kì dịu nó làm con người ta thay đổi nhiều wá chậc..chậc...)

-Cậu có gì vui sao_ cậu vừa ăn vừa hỏi nó

- hehe tớ và Thiên Thiên đang hẹn hò đó_ nó ngại ngùng

-Ây da chưa gì đả kêu tên thân mật thế "thiên thiên" nghe mà nổi da vịt hà_ cậu rùn mình nhìn nó

-Hứ kệ tớ_ nó trề môi rồi cuối đầu ăn

-Mừng cho cậu đó Hoành à, mặc dù chưa quen Thiên Tỉ bao lâu nhưng cậu ấy mà một người tốt, con mắt nhìn người của tớ chuẩn lắm á

-Tớ biết mà, thôi ta đi học

.
Suốt cả buổi học Vương Nguyên cứ tránh mặt Tuấn Khải còn Chí Hoành và Thiên Tỉ thì như kẹo mặch nha cứ dính lấy nhau

-Thiên THiên anh há miệng ra em đút cho_ nó cầm đủa gắp một con mực đút hắn. Hắn cười rồi há miệng ăn

- Hoành nhi em củng mau ăn đi

- Nè nè tôi không phải bóng đèn thấp sáng tình yêu cho hai vị nha_ anh ngồi đó bị cái không khí hường phấn này làm bực mình. Khẻ liếc nhìn cậu, cậu vẫn thản nhiên ăn không đói hoài gì tới anh. Anh bực mình:" Nguyên sao cậu cứ tránh mặt tôi hoài vậy"

-...

-Nà tôi đang nói chuyện vói cậu đó

-....

-Chết tiệt_ anh bực bội đứng dậy kéo cậu đi ra sân trường

Anh ấn mạnh cậu lên tường , đau cậu lên tiếng:" anh làm gì..ưm.."
Chưa nói hết môi cậu đả bị môi anh đóng chiếm cậu muốn đẩy anh ra nhưng đả bị tay anh khoá chặt. Anh cắn mạnh khéo môi cậu, cậu kêu đau anh thừa cơ hội xông vào mà chiếm đóng khung thành thu hết mật ngọt, mải khi hai người thiếu dưỡng khí anh mới buông cậu ra, một sợ chỉ bạc xuất hiện.

-Sao em lại tránh mặt tôi có biết tôi đau lắm không_ anh trừng mắt nhìn cậu

- Anh đau kệ anh mắt gì liên quan tới tôi

- Có chứ kiên quan rất mật là đằng khác. Vì tôi yêu em nên rất đau lòng khi em tránh mặt tôi em biết không_ anh lớn tiếng

Cái gì cậu không nghe lầm chứ, anh yêu cậu, anh củng yêu cậu."Tách..tách" từng giọt nước mắt khẻ rơi trên má cậu

-Nguyên nhi em sao thế tôi xin lổi làm em đau sau_ anh luống cuống vồ về cậu

- Không có... em vui lắm.. em củng yêu anh nữa khải à_ cậu nức nở ôm lấy anh.

-Thôi nín đi em khóc tôi đau lòng lắm_ anh khẻ hun lên khé mi cậu. Hai người ôm nhau, trao cho nhau nụ họn ngọt ngào. Cuối cùng hai trái tim củng hướng về nhau

-----------------Hết chap15-------------------

Cuối cùng 4 ng củng nhận ra tình cảm của nhau háhá ( Biểu tượng cảm xúc pacman )
sóng gió chỉ mới là bắt đầu...
Chap này siêu dài nha m.n thấy thương tui không?
Nói chứ các bạn nhớ cmt cmt cho linh ý kiến nhen Biểu tượng cảm xúc kiss

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top