Chương mười một

Sau khi ăn trưa thì mọi người quay lại quán phụ cho quán nhà Joong. Mẹ nhìn 6 anh chàng đẹp trai lượn qua lượn lại trong quán, thu hút khách đông đếm không xuể, pha nước không kịp, chỉ biết thầm cảm thán con trai nhà mình quả là biết chọn bạn mà chơi.

Đến cuối ngày thì quán đóng cửa sớm, mẹ đòi dẫn mọi người đi ăn chiều để cảm ơn vì hôm nay đã phụ giúp quán. Mọi người cũng không phản đối, Joong cũng có dịp giới thiệu bạn bè với mẹ. Anh giới thiệu hết một vòng thì quay về điểm bắt đầu là Dunk đang ngồi ngay bên cạnh.

"Còn đây là Dunk Dunk"

Thêm chút tươi tắn yêu đời trên gương mặt, giọng ngọt như mía lùi, lại dịu dàng mềm mỏng. Mẹ nghe rồi chống cằm nhìn Dunk rồi nhìn lại con trai mình như đã hiểu ý tứ trong lời giới thiệu đơn giản vừa rồi. Mẹ nhìn Dunk rồi mỉm cười, nụ cười an lòng từ một người mẹ, chạm đến trái tim của bất kỳ ai trên cõi đời này. Dunk chợt thấy tim mình xuyến xao, nhìn sang Joong rồi vái mẹ một cái.

Có lẽ những điều này đều đến từ tình cảm và ý nghĩ nên chỉ có người trong cuộc hiểu thấu. Joong chạm nhẹ lên bàn tay Dunk rồi thu tay về, như muốn nói với cậu rằng, mẹ và anh đều đã hiểu tấm lòng cậu.

Trong lúc ăn chiều thì Dunk phải gọi điện thoại cho gia đình để thông báo về việc đi cùng bạn bè. Vì cậu đi chơi từ sáng sớm, nếu đi một mạch đến tối muộn mà không nói tiếng nào thì bố mẹ không yên tâm. Gọi điện thoại xong, quay người lại thì thấy mẹ Joong đang chờ cậu như tìm cơ hội nói chuyện riêng.

"Mẹ"

Cậu nhỏ giọng gọi, mẹ hài lòng gật đầu rồi tiến gần về phía Dunk.

"Cảm ơn Dunk nhé"

"Joong tự biết cố gắng, con không giúp được gì nhiều đâu ạ"

Mẹ nhẹ cười, không biết con trai nhà mình đào đâu ra một người bạn khiêm tốn lại hiểu chuyện như thế này. Mẹ nắm lấy bàn tay Dunk, vỗ về và dịu dàng nói

"Mẹ cảm ơn Dunk vì đã giúp Joong trở thành phiên bản tốt hơn."

Học giỏi có thể không phải là đường duy nhất để trở thành người thành công. Nhưng mà học tập tốt thì sẽ không chịu thiệt thòi.

Dunk không dám nhận lời cảm ơn này, nhưng cũng không dám từ chối. Cậu vái mẹ một cái, đáp nhỏ

"Cũng nhờ Joong tự biết phấn đấu ạ"

Cậu chỉ góp phần nhỏ cho ý chí của anh, như ném một mồi lửa vào đống rơm rồi khiến nó bốc cháy. Nhưng có phải là đống rơm chóng cháy mau tàn, hay là ngọn lửa tuổi trẻ, thì phải xem biểu hiện ngày sau của Joong.

Ăn chiều xong thì ai về nhà nấy, Dunk cùng mẹ Joong và Joong quay lại quán để học làm tiramisu.

Dunk đã biết làm bánh từ trước nên chỉ hướng dẫn qua một lần là có thể làm được. Mẻ bánh đầu tiên là có sự hướng dẫn của mẹ, sau đó mẹ giao lại quán cho JoongDunk để về nhà, Dunk tiếp tục tự mình làm một mẻ bánh thứ hai.

"Joong thấy cái này thế nào?"

Cậu cầm thìa đút cho anh, anh vui vẻ đón nhận lấy. Vị ngọt thấm đầu lưỡi, khi nuốt xuống vẫn để lại vị ngọt thanh. Anh mím môi, nói

"Ngọt lắm"

"Nói bánh hay là?"

Joong khẽ cười, "Anh nói Dunk"

Đến khi nhận ra hành động vừa rồi quá mức tự nhiên và thân thiết, cả hai liền ngại ngùng mà quay mặt đi.

Công đoạn làm bánh đã xong, sau khi dọn dẹp để trả lại căn bếp sạch sẽ cho mẹ thì Dunk phải về nhà. Ban đầu chỉ định nói chuyện với Joong để anh tiễn cậu một đoạn, nhưng khi dừng bước thì cậu đã dừng trước cổng nhà rồi.

"ngủ ngon nhé"

"mai gặp lại nha"

Vẫy tay chào nhau rồi Dunk đi vào nhà, đóng cửa xong thì nhìn đợi Joong qua ô cửa kính, thấy anh đi rồi mới yên tâm đi về phòng. Vừa quay người thì thấy bố bất thình lình đứng chờ ở sau lưng như tập kích cậu.

"Hôm nay đi chơi với bạn, còn để bạn đưa về nhà sao?"

"Dạ, là Joong, học ở lớp bên cạnh lớp Dunk."

"Nghe tên không ấn tượng lắm, hình như Dunk chưa kể với bố bao giờ?"

Dunk gật đầu. Đầu ngón tay siết lấy nhau, cậu cúi đầu đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, bố cũng không chút hối thúc, chỉ ôn tồn bảo

"Khi nào Dunk muốn kể thì bố sẽ nghe nhé."

"Vâng ạ"

Tuy Dunk không nói gì, nhưng chỉ nhìn vào biểu hiện vừa rồi, bố có linh cảm rất mạnh, rằng thời gian sắp tới, ở trong nhà sẽ xuất hiện một chú chim, mỗi ngày đều chúm chím líu lo về Joong.

.

Ngày hôm sau Dunk phải lên trường để xem tình hình chuẩn bị ngày hội của mọi người đã đến giai đoạn nào, bởi vì còn bốn ngày nữa là đến ngày diễn ra lễ hội.

Ban đầu cậu còn lo lắng, nhưng khi thấy mọi người chuẩn bị trong suôn sẻ thì cậu nghĩ lo lắng là việc dư thừa rồi. Có lẽ cậu nên lo nghĩ xem mình sẽ hoá trang thành cái gì thì đúng hơn.

Những lớp hợp tác mở gian hàng thì sẽ được chia diện tích lớn hơn ở sân trường, ví dụ như hợp tác xã của gian hàng lớp 11B và lớp 11A. Nhưng cũng có những lớp hợp tác với nhau, mà muốn tổ chức gian hàng ở trên lớp vì concept không gian hẹp. Cho nên tổng quan trường trung học Ayuttaya lúc này đã dần mang đến cảm giác rùng rợn.

Dunk vẫn bận lòng về nhà ma ở bãi sân sau, nên nhanh chân đến đó xem tình hình thế nào. Joong đứng ở căn tin mua nước suối, thấy Dunk đi về phía bãi sân sau thì nhanh chân đuổi theo cậu.

"Dunk định đi đâu vậy?"

"Ở bãi sân sau sẽ dựng nhà ma nên Dunk muốn đến xem thử tiến độ thế nào."

Nhà ma dù là dựng tạm thời nhưng bắt buộc phải chắc chắn để đảm bảo được độ an toàn. Joong cùng Dunk đi đến bãi sân sau.

Lần đầu tiên đi tới "địa bàn" của Fon đầu gấu mà không khí trong lành như vậy. Fourth đang ngồi ở bóng râm làm nhiệm vụ giám sát công trình, Fon và đồng bọn thì phụ người lớn dựng rạp làm nhà ma. Chỗ này giao cho Fourth đúng là không sai, vì Fon chỉ nghe lời Fourth, và Fourth thì cực kỳ tâm huyết với nhà ma này.

"P'Joong! P'Dunk!"

Fourth reo lên rồi đi tới bên cạnh Dunk, bắt đầu thuyết trình về cấu trúc bên trong nhà ma. Nói một lúc lâu, nói đến say sưa trời đất. Dunk nghe rồi, chỉ hỏi một câu

"Ai đóng vai ma để hù bây giờ?"

Fourth chỉ thẳng về phía Fon và đồng bọn đang hì hục phụ việc.

"Ngày thường bị kêu là cô hồn sống, bây giờ có đất dụng võ rồi."

JoongDunk "..."

Đứa nhỏ này đúng là ăn nói mạnh miệng thật sự.

Khảo sát xong nhà ma thì đi về phòng hội học sinh để xem lại kế hoạch tổ chức ngày hội. Vô tình nhìn thấy thầy Tawan và thầy Jumpol ở phòng giáo viên, nên lon ton đi tới chào hỏi.

"Thầy"

"Bố!"

Nghe cách gọi là biết Joong gọi thầy Jumpol, Dunk gọi thầy Tawan.

"Cậu không còn là con trai của tôi nữa rồi cậu Joong Archen"

Bỗng thầy Jumpol nói thế rồi giơ ra bảng danh sách lớp 11B. Joong tròn mắt nhìn qua một lượt, không thấy tên mình mà đứng hình xịt keo ngay tại chỗ. Anh nhớ mình đã làm bài rất tốt, cũng cẩn thận kiểm tra vài lần rồi mới nộp bài, nhưng tại sao...

Thầy Tawan âm thầm đưa bảng danh sách lớp cho Dunk xem rồi ra hiệu im lặng. Cậu xem qua rồi quay lưng lại, che đi nụ cười trên gương mặt mãn nguyện.

Thầy Tawan đợi đến khi Joong buồn sắp chạm đáy thì mới lên tiếng

"Bây giờ Joong không được gọi bố Jumpol nhưng có thể gọi là bố Tawan đấy nhé"

Giơ danh sách lên cho Joong xem. Tên của anh ở hạng 29. Lớp A chỉ có 30 người thôi. Joong thật sự đã tạo ra kỳ tích, anh còn không tin vào mắt mình cho đến khi Dunk lên tiếng chúc mừng

"Chào mừng đến với lớp A nhé Joong Archen"

Cậu chỉ định vỗ vai anh một cái nhưng tay vừa đưa ra, anh đã ôm chầm lấy cậu. Anh ôm lấy ánh sáng đã giúp anh đưa đường dẫn lối, anh ôm lấy động lực giúp anh thức trắng đêm để ôn bài, anh ôm lấy thanh xuân và tuổi trẻ của anh, anh ôm lấy Dunk, và ôm thật chặt.

"Anh đúng là gặp may rồi"

Dunk liền bảo, "Đều là cố gắng và năng lực, không có chuyện may mắn đâu Joong"

"Nhưng mà thành tích Hoá không tốt lắm, vẫn phải tiếp tục cố gắng đấy nhé Joong. Lên lớp A rồi thì đừng quay lại lớp B, còn nếu tụt đến lớp C hay D thì bố gặp con ở đâu sẽ đánh con ở đó."

"Không phải bố nói không nhận con nữa à?"

"Nói giỡn á"

Hai thầy nhìn thấy đứa nhóc ở hạng 55, đi học chỉ biết cười đùa, nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã trèo đến hạng 29, thật sự đã tạo ra một kỳ tích. Thầy Tawan nhớ lúc ráp lại phách sau chấm bài thi môn Toán của Joong mà giật mình một phen, không phải vì số điểm tuyệt đối, mà vì cách giải bài tập y hệt như cách của Dunk.

Có thể nói thành tích lần này là do Joong có cố gắng, và có quý nhân phù trợ.

Trong lúc thầy Jumpol dặn dò tình cảm với Joong thì thầy Tawan cũng có mấy lời muốn hỏi Dunk

"Điểm toán lần này chỉ có 1 người được điểm tuyệt đối thôi Dunk. Lúc thi Dunk không tập trung sao?"

"Vẫn tốt ạ"

Nếu không tốt thì cậu đã không cười toe toét thế này. Chỉ là vô tình bỏ đi một câu đơn giản, nên chỉ được 99 điểm, vừa vặn xếp ở hạng 2, ngay sau tên Joong Archen. Cậu làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến điểm tổng kết hay thứ hạng của cậu, mà cậu làm vậy chỉ muốn nói rằng dù cậu đứng hạng 2 và tên bị xếp ở phía sau, thì người duy nhất được xếp tên phía trước cậu chỉ có thể là Joong Archen.

Chỉ có thể là JoongDunk thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top