Chap 32 Mất Mặt

Au đã thi xong 1 môn, tặng 1 chap cho reds iu dấu đêy, đừng buồn nhá nhá

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngồi trên taxi mà lòng tôi rối bời, nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại ban nãy với SoYeon:

" - Hiện tại tình hình đang nguy cấp lắm rồi, Jiyeon đang trong tình trạng nguy hiểm.

- Cái gì? Cậu ta bị làm sao? Cậu mau nói cho tôi biết đi, nhanh lên.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm qua nó đi uống rượu ở quán bar rồi say rượu đánh nhau với bọn du côn ở băng đảng khác, bị bọn chó ấy đánh lén dùng dao đâm cho một nhát…..

- Cái gì? Vậy bây giờ cậu ta sao rồi, đã ngủm củ đèo chưa? _Tôi sốt sắng hỏi lại.

Hiện nó bị thương khá nặng và mất rất nhiều máu, đang hôn mê bất tỉnh.

Thế cậu đã đưa cô ta đến bệnh viện chưa?

Tôi đã định đưa nó đi bệnh viện, nhưng nó nhất quyết không chịu cứ nằm lì ở nhà, trong cơn mê sảng nó cứ liên tục gọi tên cậu, tôi không biết nên làm gì đành gọi cậu đến, bây giờ chỉ có cậu mới giúp được nó thôi .

Được rồi, tôi đến ngay đây …" 

Chiếc xe taxi dừng lại trước ngôi biệt thự của nhà Jiyeon, tôi trả tiền rồi vội vã mở cửa xe chạy xuống bấm chuông inh ỏi, một người quản gia già bước ra lễ phép hỏi tôi:

Thưa cô, cô cần tìm ai ạ?

Dạ, cho cháu gặp Jiyeon, cháu là bạn của cậu ấy. Jiyeon hiện đang ở đâu ạ?

- Tiểu thư đang nghỉ trên phòng, để tôi đưa cô lên._ Người quản gia già nói rồi dẫn tôi vào nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước sự giàu có của ngôi nhà này, mọi thứ được bày biện ở đây toàn là đồ đẹp và đắt tiền, nhưng căn nhà này lại đem đến cho tôi một cảm giác trống vắng và hiu quạnh. 

Nhưng thôi bây giờ không phải là lúc ngắm nghía căn nhà, trước tiên phải xem xét tình hình của chủ nó đã. Ông quản gia dẫn tôi lên lầu rồi chỉ vào căn phòng có cánh cửa gỗ màu đen cúi đầu nói:

- Đây là phòng tiểu thư, cô cứ tự nhiên, tôi xin phép được đi trước.

Nói rồi ông quản gia quay quả bước đi, còn lại một mình tôi cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc, lấy tay chặn ♥♥♥g ngực đang đập liên hồi, run run giơ tay lên kéo cánh cửa gỗ màu đen ra và bước vào phòng.

Khi vừa bước vào phòng, tôi gần như chết sững lại, vội đưa tay lên bịt chặt lấy miệng.Jiyeon đang nằm im lìm trên giường, cả người không nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của Jiyeon trông xanh xao nhạt nhợt đến đau lòng, đang ngồi túc trực ngay bên cạnh Ji là So Yeon, thấy tôi bước vào cậu ta chỉ khẽ ngước khuôn mặt buồn bã lên, lắc đầu thở dài thểu não nói:

Nó cứ hôn mê như vậy từ hôm qua đến giờ, tình trạng này cứ kéo dài tôi e…là sẽ không ổn.

Trái tim tôi như bị ai cào xé, những cơn nấc nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cuối cùng không kiềm chế được bản thân, tôi lao đến bên giường Jiyeon, lắc người như điên gào lên đau khổ:

- Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi...Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia…. Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả?…Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết… 

Tôi cứ lắc vai Jiyeon và khóc ròng như thế, những giọt nước mắt tuôn xối xả, tại sao ông trời lại bày trò trớ trêu như vậy? Tại sao bây giờ tôi mới nhận ra mình đã thích Jiyeon đến thế, tôi phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt ông trời dành cho tôi?

Mặc kệ sự van lơn chân thành của tôi, Jiyeon vẫn nằm im lìm, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt không hề động đậy đến một cái mi mắt. Tôi tuyệt vọng ngồi xụp xuống ôm mặt nức nở, ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, So Yeon chỉ khẽ lắc đầu nhẹ nhàng nói:

Tôi ra ngoài một chút, cậu ở đây với nó nhé

Nói xong cô ta đút tay vào túi quần, đẩy cửa bước ra ngoài, còn lại mình tôi và Jiyeon ở trong phòng, tôi đau khổ áp bàn tay của Jiyeon vào má mình thì thầm:

Tỉnh lại đi, tôi xin cậu đấy…

Một lúc lâu sau vì quá kiệt sức sau trận gào cộng khóc của mình, tôi gục đầu xuống bên giường Jiyeon ngủ ngon lành, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi….. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi khẽ đưa tay lên che cái ngáp dài rồi cựa mình thức dậy, điều đầu tiên tôi biết là mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái, thoang thoảng trong gió một mùi hương rất quen thuộc. Tôi khẽ mở mắt , đưa tay gãi gãi cái đầu…..

Ngủ ngon chứ?_ Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Ừm, ngon lắm… _Tôi chem chép miệng, thỏa mãn đáp lại, đột nhiên nhận ra điều kì lạ ở đây, ngay lập tức, tôi mở to mắt ra nhìn….

Á…_ Tôi hét lên rồi bật dậy như cái lò xo, đầu va phải thành giường, đau ứa nước mắt .

Đập vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú của Jiyeon, cô ta đang nằm ngay bên cạnh tôi, một tay chống mặt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Tôi mếu máo xoa xoa lấy cục u trên đầu rồi lắp bắp hỏi:

Sa..o cậu lại ở đây? 

- Sao tôi lại không được ở đây?_ Jiyeon ranh mãnh hỏi lại.

Chẳng lẽ, tôi đã chết theo cô ta và đây là thiên đường, tôi bàng hoàng nghĩ, mặt nghệt ra như cá chết trôi rồi lập cập nói:

Đây là thiên đàng à? Tôi chết rồi ư? ổiồi tôi ôm mặt kêu lên thống thiết_ Huhuhu tôi chưa muốn chết đâu, tại sao tôi lại phải chết theo cậu, đồ PX, đồ sao chổi tôi còn biết bao nhiêu việc chưa làm, bao nhiêu món ngon chưa thưởng thức, hu hu bố ơi, mẹ ơi, cứu con…

Này, cậu bị ấm đầu đấy à? Chết mới chóc cái gì, đây là phòng tôi chứ thiên đàng ở đâu ra?_ Jiyeon nhíu mày nhìn tôi cau có nói.

Nghe thấy thế tôi nín khóc ngay lập tức, chơm chớp mắt hỏi lại bằng giọng hồ nghi:

Thế nghĩa là cậu vẫn chưa chết à?

Hừ… tôi biết là cậu ghét tôi những cũng có cần phải rủa tôi chết không?

Thế không phải cậu bị thương nặng đang nằm hôn mê bất tỉnh à?_ Tôi nhíu mày, tiếp tục hỏi.

Bậy, hôm qua đúng là tôi có dầm mưa bị cảm, nhưng cũng chưa đến nỗi bị thương nặng và hôn mê bất tỉnh đâu._ Jiyeon nhăn nhó nói.

Tôi thì cứ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả, rồi vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi vung tay lật tung cái chăn lên, ngó khắp người hắn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy có sự xuất hiện của một vết thương nào cả. Phong thấy tôi như vậy thì ngó chăm chăm rồi nhíu mày dò hỏi:

Này, cậu bị làm sao thế?

Tôi hỏi lại cậu có phải hôm qua, cậu đi uống rượu bị người ta đâm lén không?

Jiyeon ngớ ra trước câu hỏi của tôi, rồi bật cười:

Ha ha, rõ vớ vẩn, thằng nào mà đâm lén được tôi thì đã trở thành đại võ sư của thế giới rồi._ Jiyeon tự mãn nói.

Nhưng tôi không thèm để ý đến những lời cô ta nói, lửa giận trong người đang bốc lên ngùn ngụt, tôi ghì chặt cái chăn, gằn giọng hét lên:

PARK-SO-YEON…

Tôi vừa dứt lời thì Soyeon đã xuất hiện ngay ở cửa ra vào, cô ta đứng dựa lưng vào vách cửa, khoanh tay trước ngực, nhếch mép "ngây thơ" hỏi:

Ủa, có việc gì mà réo tên tôi to thế? Ô Jiyeon, mày đã dậy rồi à? Vừa đúng lúc nhỉ? Kha kha....

Không hẹn mà gặp tôi và Jiyeon cùng quay ra nhìn cô ta, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn nắm lấy tóc cô ta úp xuống bồn cầu cho bõ tức. Tôi nghĩ rồi nghiến răng trèo trẹo nhìn bằng con mắt nảy lửa. Vớ lấy cái gối, tôi vung tay đáp cật lực về phía cô ta và hét lên:

Đồ không có tim, sao cậu dám lừa tôi hả?

Nhưng cái gối của tôi chẳng xi nhê gì đối với So yeon, cô ta nhanh nhẹn cúi xuống rồi giơ tay bắt lấy cái gối cười hề hề:

Ấy ấy đừng giận, giận lên mặt nổi mụn đấy.

Jiyeon ở bên cạnh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu rồi khẽ liếc ánh mắt nghi hoặc về phía So yeon,hỏi:

Mày đang làm cái trò gì thế? Sao cậu ta lại ở đây?_ Jiyeon nói rồi chỉ sang tôi sau đó khẽ nhăn trán, đưa tay lên quệt mũi ngờ vực hỏi_ Mà tao ngủ bao lâu rồi? Có phải hôm qua mày đã bỏ cái gì vào cốc nước của tao không?

Ha ha, không hổ danh là bạn tao, thông minh lắm, tao có cho cái gì đâu, chỉ là chút thuốc ngủ thôi mà._ So Yeon thản nhiên nói rồi cười hỉ hả.

Mày dám hạ độc thủ tao?_ Jiyeon trừng mắt quát.

- Ê ê, lại nổi giận nữa rồi, tao cho mày xem cái này đảm bảo mày hết giận luôn._ So Yeon nói rồi cười gian manh, đút tay vào túi quần móc ra một cái điện thoại và ném cho Jiyeon.

Jiyeon giơ tay chụp lấy cái máy rồi nhíu mày hỏi:

Cái gì đây?

Thì mày cứ mở ra xem đi_ So Yeon giục.

Tôi hết nhìn hai bọn họ lại nhìn cái máy trên tay Jiyeon mà lơ ngơ chẳng hiểu gì cả. Còn Jiyeon, cô ta chỉ khẽ liếc So Yeon một cái rồi bật cái máy lên:

Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi...Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia…. Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả?…Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết… >

Đoạn ghi âm vừa phát, một không khí âm u chợt bao trùm lên cả căn phòng, tôi và Jiyeon cùng chết sững lại, còn So Yeon thì khẽ nhìn hai đứa tôi khịt khịt mũi. Cố gắng để không phá lên cười, cô ta đằng hắng giọng nói:

- Ừm, e hèm…. Tôi còn có việc đi trước đây.

Nói xong cô ta vội vã quay đầu bỏ đi, để lại hai con người còn đang trong tình trang chết lâm sàn ở trong phòng. Ngay lúc này đây tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện.

Chúa ơi, xin hãy nói đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, xin người…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jimin