Vẫn là một viên kẹo ngọt | 41 |

41. Mọi thứ vẫn rất tốt_ Ngô Thế Huân.

" Trai bao ? Nghĩ gì mà lại làm nghề đó ? Có bao nhiêu nghề tốt đẹp, chọn cái nghề dơ bẩn đó. Hừ, nhìn thôi cũng bẩn cả mắt, tầng lớp sống dưới đáy xã hội thật đáng khinh. Đồng tiền làm ra cũng không sạch sẽ, lại yêu thích nghề này sao ? Nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc. "

Khi ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu vào mắt tôi làm tôi khó chịu mà cố gắng mở mắt, nhưng dù đầu tôi có đau như búa bổ, tôi vẫn có thể nhận ra rằng bên cạnh mình đã không còn hơi ấm.

Lộc Hàm đâu rồi ? Lộc Hàm của tôi đâu rồi ?

Tôi vội vàng xuống giường, vài lần suýt vấp té vì hai chân đá vào nhau, từng bậc thang dài như mấy mươi cây số, tim tôi không ngừng đập loạn vì lo lắng, cổ họng khô khốc khó khăn gọi tên anh ấy.

Quản gia Lý đứng phía cuối cầu thang trông thấy tôi liền cúi đầu.

" Chào buổi sáng, thiếu gia. "

" Lộc Hàm đâu ? "

" Lộc Hàm thiếu gia đã đi siêu thị mua đồ rồi ạ. "

" Đi bao lâu rồi ? "

" Đã gần 1 tiếng rồi ạ. "

" Ông có gọi cho tài xế tốt nhất không đấy ? "

" Thưa thiếu gia, Lộc Hàm thiếu gia nói rằng cậu ấy muốn tự đi. "

" Chết tiệt, anh ấy rất yếu, ông không biết sao ? "

Tôi chỉ hận không thể đánh chết đám người này.

" Tôi xin lỗi. "

Mắt tôi đỏ bừng, gương mặt cũng vì tức giận mà nhăn lại, chân mày như muốn tụ lại một điểm.

Thật tức chết !

Lúc tôi còn đang ổn định lại nhịp thở, phía xa xa đã có tiếng bước chân.

Cũng thật nhanh, người đó đã bước đến bên cạnh tôi.

" Thế Huân, làm sao vậy ? "

Tôi ôm chặt anh ấy.

" Lần sau không được tự tiện rời đi nữa. "

" Anh không có tự tiện rời đi. "

" Em nói như thế nào là như thế đó ! "

". . Được. "

" Đồ ngốc này. "

Lộc Hàm là thứ tôi trân quý nhất từ trước đến giờ, từ khi tôi thành đạt, tôi không muốn anh bị bất cứ tổn hại nào cả.

Bảo bối của tôi, không một ai được quyền đụng đến.

" Mau ăn sáng thôi, đừng ôm nữa. "

" Ừm. "

Sau khi ăn sáng xong, tôi chuẩn bị đến công ty, thấy Lộc Hàm không níu kéo tôi như trước, tôi có hơi thất vọng.

Không phải là còn giận chứ ?

Lúc tôi buồn bã đi đến cửa, đột nhiên phía sau vòng tay ôm lấy tôi. Hương thơm của bột giặt từ quần áo, cả hương bạc hà dễ chịu của riêng mình anh ấy truyền đến mũi tôi, tôi tham lam hít thật sâu.

Anh ấy nhón chân lên, từ phía sau chồm lên hôn vào má tôi.

" Nhớ về sớm. "

Tôi sảng khoái đáp.

" Được ! "

-

Trên đường đến công ty, tâm tình tôi cực kì vui vẻ.

Hôm nay phải tan làm sớm mới được !

Thôi được rồi, tôi thừa nhận là chỉ một nụ hôn thôi, toàn thân tôi đều hồng phấn rồi. .

Thậm chí tài xế đang chăm chú lái xe vẫn thấy được gương mặt hạnh phúc của tôi.

" Thiếu gia, có chuyện gì vui sao ? "

Vốn dĩ hiện tại tâm trạng đang tốt, cho nên tôi cũng mỉm cười đáp lại.

" Phải, đỏ tình đỏ bạc ! "

_______Khụ, chính tôi cũng không biết có đúng thật hay không.

Cứ cho là vậy đi ha !

" Chúc mừng thiếu gia ! "

Thời điểm này tôi rất thích nghe những câu như thế này.

" Tháng này anh được tặng lương. "

" Cảm ơn thiếu gia. "

Thấy chưa ? Tôi vừa truyền năng lượng tim hồng của mình cho người khác đây nè !

Dù biết rằng mấy lời ngon ngọt như vậy rất dễ nói, hiện giờ tiền của mình cũng rất dễ bay, nhưng tại sao càng nghĩ càng thấy vui vậy hả ?

Rốt cuộc là từ khi nào não tôi đã thủng một lỗ không nhỏ như vậy. . ?

-

Lúc đến công ty, quả thật năng suất làm việc của tôi cũng làm Lâm Hàn phải ngỡ ngàng, từ trước đến giờ năng suất đã cao, hôm nay lại còn cao hơn nữa.

Cậu ấy mắt mở to miệng mở to nhìn tôi, tôi thật muốn ném vào hai cái lỗ vĩ đại đó hai quả trứng.

" Tổng giám đốc, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến anh . . như vậy ? "

Tôi thuận miệng đáp trả, biểu tình cực kỳ sảng khoái.

" Chính là cái thứ mà cẩu độc thân như cậu mới không biết ! "

" Lại còn cẩu độc thân, nói nhỏ tôi nghe với, tổng giám đốc phu nhân là ai vậy ? "

" Nằm mơ giữa ban ngày, mau làm việc đi. "

" Xì, tôi còn lâu mới thèm biết, loại tiểu thư đoan trang thục nữ hay là anh thích loại quyến rũ chủ động ? Tôi thấy anh đã thử qua hết rồi ! "

" . . . "

Khi Lâm Hàn còn đang vểnh mặt vì đã hạ gục được tôi, tôi hắng giọng một cái.

Lâm Hàn : ?

" Trịnh trọng thông báo cho cậu biết, hôm nay cậu bị trừ lưng, cả tháng ! "

Bộ dạng cậu ấy lúc này khiến tôi cảm thấy hả hê.

______Hiếm có khi nào tôi vui vẻ đến như vậy, cậu còn không lo nói mấy lời ngon ngọt, loại như cậu quả thật ngu ngốc !

" Tổng giám đốc, có phải cần thương lượng một chút không ? "

" Có vẻ cậu thích làm không công hơn phải không ? "

Lâm Hàn : ㅠ ㅊ ㅠ

" Không hề, quyết định như vậy đi, trừ lương thì trừ lương. . "

Nhìn vẻ mặt ' Tôi-sợ-anh-chắc ! ' của cậu ấy, hừ, còn lâu tôi thèm đếm xỉa cậu.

Cứ tưởng cậu ấy nói xong liền rời đi, đột nhiên cậu ấy quay đầu lại, ánh mắt. . sâu sắc nhìn tôi.

Tôi còn đang phân tích xem ánh mắt kia là có ý gì thì cậu ấy đã cất giọng.

" Tổng giám đốc, thật lâu rồi anh mới vui vẻ như vậy, tôi hy vọng anh mãi như thế, nhìn anh bây giờ, tôi cũng vui thay cho anh. Dù không biết là chuyện gì, nhưng vẫn chúc mừng anh. Cho nên. . "

Ngập ngừng cái gì ? Cậu không thấy tôi đang cảm động sao ? Vũ trụ bé nhỏ của của tôi bị mấy câu cậu nói làm cho rung rinh rồi nè. .

" Cho nên gì ? "

Tất nhiên tôi sẽ không để lộ ta ngoài mặt. Vì sao ư ? Đơn giản là vì tôi là một tổng giám đốc lạnh lùng lãnh khốc~

" Cho nên, xin anh đừng trừ lương của tôi mà ! ㅠㅈㅠ "

"..."

' Rầm. '

Cửa đóng, người đi.

Cũng phải thôi, tay tôi đã gần vò nát tờ hợp đồng cần ký rồi.

Cậu được lắm Lâm-Hàn !

Còn dám đùa giỡn với tôi.

-

Hôm nay tan ca sớm, điều này là dĩ nhiên rồi.

Cấp dưới nhìn tôi bằng con mắt khác lạ, cũng đúng, thường ngày tôi đều tan ca đúng giờ hoặc tăng ca, hiếm khi tan ca sớm.

" Nghe đồn tổng giám đốc có người tình bé bỏng rồi ? "

" Chết tiệt, là Đoàn Nhị Thanh sao ? "

" Có thể lắm. "

" Chưa chắc, có khi là tổng giám đốc đang tương tư ai đó, một người xinh đẹp nết na chẳng hạn, như tôi~ "

Mọi người xung quanh : ...

Người vừa phát ra tiếng nói : Hi hi hi. .

" Cậu là fan não tàn từ khi nào vậy ? "

" Nhìn cô ta YY kìa, tránh xa tôi một chút, càng nhiều con hẻm càng tốt ! "

" Cô cất não ở đâu vậy ? "

" Mau lau não giùm tôi cái, ngu ngốc không tả được ! "

Fan não tàn : Tôi chỉ đùa thôi mà. .

Tôi không quan tâm, dù sao thì mấy chuyện bát quái trong công ty là không tránh khỏi, chỉ trách tôi quá xuất sắc, vừa đỏ tình vừa đỏ bạc !

Về nhà thôi, tôi còn muốn bay lên để nhanh nhanh một chút !

-

Buổi tối, sau khi ăn uống no nê, tôi cùng Lộc Hàm xem ti vi một lát.

Ti vi đang phát bản tin thời sự, giọng cô phát thanh viên đều đều vang lên.

" Ngày hôm qua, cảnh sát đã tóm gọn một ổ bán dâm ở thành phố X, được biết, đây là một bar nổi tiếng, nhưng đằng sau nó lại là những cuộc mua bán thể xác giữa những người đàn ông. "

Xem ra Lộc Hàm vô cùng chăm chú, vì ngồi cạnh nhau nên tôi phát hiện ra anh ấy run rẩy nhè nhẹ.

" Trai bao ? Nghĩ gì mà lại làm nghề đó ? Có bao nhiêu nghề tốt đẹp, chọn cái nghề dơ bẩn đó. Hừ, nhìn thôi cũng bẩn cả mắt, tầng lớp sống dưới đáy xã hội thật đáng khinh. Đồng tiền làm ra cũng không sạch sẽ, lại yêu thích nghề này sao ? Nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc. "

Tôi vừa nói xong, màn hình ti vi đã tắt phụt.

Lộc Hàm cầm điều khiển trên tay không ngừng run rẩy, mồ hồi lăn dài trên trán, mắt mở to như đang sợ hãi.

" Anh. . Anh đi ngủ trước. "

Sau đó đứng dậy, nhanh chóng chạy lên lầu.

Tôi vẫn không hiểu, tôi nói gì sai sao ?

Mắt trái giật giật liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top