Chương 6: Disastrous Dinner Dining.


Chương 6: Disastrous Dinner Dining.

"Harry," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đâu đó phía sau cậu.

Nhưng Harry quá tập trung vào việc hoàn thành bài tập về nhà đến nỗi không để ý đến việc có người đang gọi tên mình.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Harry, làm cậu giật mình và vội vàng rút đũa phép ra.

Tuy nhiên, khi nhận ra đó là ai, Harry ngượng ngùng nhìn xuống và cất đũa phép đi.

"Xin lỗi, Draco," cậu thì thầm khi ngồi dậy trên thảm và duỗi cơ bắp bị chuột rút. "Cậu làm tôi giật mình."

"Không sao đâu," Draco mỉm cười nhẹ, đỡ Harry đứng dậy. "Chúng tôi chỉ muốn nói với cậu là sắp đến giờ ăn tối rồi."

Nhìn xung quanh, Harry thấy Severus đang ngồi trên ghế bành và mỉm cười ngại ngùng với người đàn ông. Liếc nhìn về chiếc đồng hồ phía sau ông trên lò sưởi, cậu phát hiện ra còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ ăn tối.

"Tôi không thực sự đói," Harry nói, cúi xuống và cẩn thận xếp mọi thứ thành một đống nhỏ.

Harry lại mở rộng chiếc hộp và đặt các vật dụng vào đó, rồi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía trên khi đôi giày đen bóng xuất hiện.

"Chuyện vô lý. Em sẽ tham dự bữa tối," Severus ra lệnh một cách kiên quyết và kéo Harry lên để nhìn thẳng vào mắt ông. "Và vì em sẽ ở lại đây, em cũng có thể đặt nó trong phòng ngủ của chúng ta."

Liếc xuống, Harry mở to mắt nhìn vào cái rương của mình và nuốt nước bọt. Những ngón tay ấm áp chạm vào cằm cậu và ép đầu cậu ngẩng lên. Khóa mắt với Severus, cậu đỏ mặt và cố quay đầu đi. Nhưng những ngón tay chết tiệt đó không cho phép cậu làm vậy.

"Nếu em không muốn ngủ chung giường với ta, em có thể có phòng riêng. Ta sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì đâu," Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu chocolate đó và tan chảy trong vòng tay ôm chặt của người đàn ông.

Nghe lại nhịp đập trái tim ấy khiến cậu rùng mình. Họ đứng đó nhận và an ủi nhau khi nghe thấy tiếng ho từ phía sau.

"Mặc dù điều này rất đáng yêu để xem," giọng nói của Draco pha chút mỉa mai. "Nhưng chúng ta chỉ có 5 phút để đến bữa tối mà không bị muộn."

Severus và Harry tách ra nhưng vẫn đứng gần nhau. Vẫy tay, Harry gửi chiếc rương của mình đến phòng ngủ của Severus, nơi cậu sẽ đến ngay khi trở về.

"Và cậu có thể thực hiện phép thuật vô thanh và không cần đũa phép. Liệu phép màu sẽ không bao giờ xảy ra?" Giọng Draco cũng pha lẫn sự mỉa mai khi cậu ta véo mũi trước khi nhìn chằm chằm vào Harry.

Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Harry thấy đôi mắt đen đang chăm chú nhìn mình và cậu quay đầu đi, đỏ mặt khi bóng tối vô tận nhìn chằm chằm vào tâm hồn cậu.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu, siết chặt rồi rụt lại trước khi cả ba người đi về phía cửa. Cùng nhau bước đi trong im lặng, họ tiến về Đại sảnh.

Họ gần đến Đại sảnh đường thì Severus dừng lại ở một cánh cửa. Quay lại phía hai cậu bé, ông nhanh chóng ôm Harry và nhìn chằm chằm vào Draco.

"Đưa cậu ấy đi cùng và ngồi cạnh cậu ấy. Ta đề nghị đặt ngài Zabini ngồi cạnh cậu ấy," Severus hướng ánh mắt về phía Harry. "Ta sẽ gặp lại em ở phòng của ta sau khi em ăn xong."

Nói xong, Severus bước qua cánh cửa với một cú hất áo choàng. Draco nắm lấy cánh tay Harry và kéo cậu đến lối vào chính.

Khi bước vào đại sảnh, Harry nhận thấy mọi thứ dường như dừng lại và tập trung vào cậu. Mọi con mắt, ngoại trừ đôi mắt đen, đều dõi theo khi cậu cùng Draco đi đến bàn Slytherin.

Ngay khi cậu ngồi xuống giữa Draco và Blaise, mọi thứ trở lại với sức mạnh khủng khiếp. Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi trong một hội trường với những đứa trẻ liên tục hét lên những điều gì đó. Bây giờ hãy tưởng tượng bạn là một ma cà rồng đang ngồi trong một hội trường với những đứa trẻ liên tục hét lên những điều gì đó.

"Cậu ổn chứ?" Draco thì thầm bên cạnh cậu.

Harry gật đầu khi cầm cốc lên và uống thứ chất lỏng màu đỏ ngọt ngào đó.

Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy toàn bộ đại sảnh đều tập trung ở trên người cậu, mọi người đều quên mất bữa tối, đều đang nhìn chằm chằm cậu, bàn tán về cậu.

Nhìn vào bàn Gryffindor, cậu thấy rất nhiều ánh mắt ghê tởm và tức giận hướng về phía mình. Nhưng ánh mắt làm cậu đau đớn nhất là từ tất cả bạn cùng phòng cũ và Hermione. Họ đều trừng mắt nhìn cậu không ngừng và điều đó khiến cậu hoàn toàn không thoải mái.

Đi từ bàn Gryffindor đến bàn Ravenclaw và Hufflepuff có chút kỳ lạ. Có vẻ như một nửa nhóm đại bàng thấy thú vị và nửa còn lại đang tranh luận nghiêm túc trong khi liếc nhìn cậu với những cảm xúc khác nhau.

Bàn Hufflepuff nhận thấy đây là thời điểm thích hợp để buôn chuyện, nhìn chằm chằm và cười khúc khích sau tay họ. Nhiều người trong số họ có vẻ mặt ghê tởm hoặc thất vọng.

Bàn Slytherin. Họ có vẻ không thực sự quan tâm. Không mất mát gì cho họ nên họ tránh xa việc của cậu và cho cậu cảm giác được chào đón. Mặc dù có một số người phản đối nhưng nhanh chóng bị những người bạn cùng nhà xung quanh bắn hạ.

Bàn của giáo viên có vẻ như là sự kết hợp giữa những người lớn thực sự đang ăn tối và những đứa trẻ cũng đang nhìn chằm chằm và nói chuyện cởi mở về ý kiến của họ. Dumbledore, McGonnagal và Flitwick đang thảo luận sôi nổi về sự an toàn của những đứa trẻ kể từ khi phát hiện ra rằng cậu là ma cà rồng.

Nhìn chung, mọi chuyện có vẻ không đến nỗi tệ vào lúc này. Nhưng cậu đã sai khi nói thế.

Đại sảnh đã ổn định rất nhiều kể từ khi bắt đầu và hầu hết học sinh đã bắt đầu ăn. Mặc dù khi Harry nhìn xung quanh lần nữa, phần lớn bạn bè cũ của cậu vẫn đang trừng mắt nhìn.

Cậu lại nhìn xuống và nhấp thêm một ngụm từ chiếc cốc đựng đầy một nửa máu. Thở dài, cậu quay đầu lại nhìn Draco.

Draco đang nói chuyện với Theodore Nott, người đang ngồi đối diện cậu. Theodore có vẻ là một chàng trai khá thoải mái. Nhưng anh ấy khá tự nhận thức, bạn có thể nhận ra điều đó từ cách xa một dặm.

Cách anh ta ngồi thẳng dậy và cẩn thận cắt nhỏ thức ăn trước khi cắn từng miếng nhỏ cho thấy anh ta biết cách cư xử đúng mực, không giống như phần lớn học sinh ở Hogwarts.

Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, Draco và Theodore quay lại nhìn cậu, cả hai đều nhướng mày cùng lúc khiến Harry khúc khích cười một chút.

"Có chuyện gì buồn cười không, Potter?" Theodore nói bằng giọng đều đều. Harry nhìn anh ta và mặt cậu xịu xuống khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy chào đón của Theodore.

Harry quay lại chỗ ngồi và cầm lấy chiếc cốc của mình lần nữa. Lần này cậu nhấp một ngụm cho đến khi hết sạch.

Harry thở dài và tựa đầu vào bàn, nơi mà chiếc đĩa sẽ ở nếu cậu đói. Nhưng thật không may, hôm nay khiến cậu chán ăn.

"Có chuyện gì vậy?" Draco nghiêng người tới và thì thầm, đặt một tay lên lưng cậu.

"Tôi có cảm giác rằng mọi người đều ghét tôi," Harry quay mặt nhìn Draco và thở dài. "Tôi nghĩ rằng chỉ có một số ít người sẽ chấp nhận tôi vì chính tôi."

"Potter đồng tính với Malfoy! Nhìn bọn chúng kìa!" tiếng hét từ bàn Gryffindor thu hút sự chú ý của mọi người và chẳng mấy chốc cả đại sảnh đều tập trung vào họ.

Harry giấu mặt vào cánh tay và rên rỉ. Weasley dường như không biết khi nào nên ngậm miệng lại. Draco đứng thẳng dậy và trừng mắt nhìn mọi người đang nhìn cậu ta trước khi đứng dậy, tay đặt trên bàn và nói bằng giọng điệu chết chóc.

"Tôi và Harry không hẹn hò. Nếu có ai có thể hẹn hò với tôi, thì đó chính là bạn trai tôi, James và không ai khác", cả trường há hốc mồm và nhìn giữa Draco và James Carton đang ngồi cạnh Draco.

"Ai dám nói là hai người không quan hệ tay ba?" Granger đã nói như vậy.

"Đủ rồi!" Harry đứng dậy và nhảy qua ba cái bàn để đến bàn Gryffindor. Cậu chạy cho đến khi đối mặt với Weasley và Granger.

"Mày định làm gì thế thằng đần*?" Weasley chế giễu, đưa mặt lại gần mặt Harry. "Mày định hôn tao như mày hôn thằng Malfoy** à?"

<*poofter: kẻ ngu ngốc.>
<**Weasley gọi là 'Draco' nhưng theo thói không ưa nhau thì gọi là Malfoy nghe sành hơn.>

Đó là giọt nước tràn ly đối với Harry. Đôi mắt cậu đỏ ngầu và Weasley sợ hãi lùi lại. Có tiếng hét từ bàn Hiệu trưởng nhưng cả hai cậu bé đều tập trung vào nhau.

Harry nhanh chóng lao về phía trước và vòng tay qua cổ đối phương, lúc đầu bóp nhẹ nhưng sau đó siết mạnh hơn khi nhấc chân đối phương lên khỏi mặt đất.

Nhưng trước khi anh ta có thể ném Weasley qua hành lang, một tấm khiên ma thuật đã được đặt giữa họ khiến Weasley ngã xuống đất và Harry bay về phía sau để đáp xuống trong tư thế một tay trên mặt đất và một chân duỗi thẳng, chân còn lại cong vào ngực.

Harry đứng dậy và cố gắng chạy đến thứ duy nhất không bị bao quanh bởi màu đỏ. Nhưng cậu thấy rằng có thứ gì đó ngăn cản cậu đạt được mục tiêu. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản cậu cố gắng.

Trong lúc Harry đang trong cơn thịnh nộ, tất cả các giáo viên đều chạy đến giúp đỡ Weasley. Tất cả trừ một người.

Severus đi qua anh chàng tóc đỏ - theo nghĩa đen - và tiến về phía chàng trai trẻ đang vật lộn khi nhìn thấy màu đỏ trong mắt cậu.

"Harry, em cần phải bình tĩnh lại," Severus nói một cách bình tĩnh và đặt tay lên vai Harry, bóp nhẹ và lắc.

Tầm nhìn của Harry về Weasley biến mất và tầm nhìn của cậu trở nên đỏ rực. Với khứu giác mới của mình, cậu hít một hơi không khí để cố gắng tìm con mồi mất tích. Nhưng tất cả những gì cậu có thể ngửi thấy là thứ gì đó mà cậu không thể diễn tả được.

Vì vậy, hít một hơi nữa và thấy rằng thứ cậu ngửi thấy gần giống như đến từ thiên đường. Tầm nhìn của cậu bắt đầu rõ ràng hơn và các giác quan của cậu trở lại.

Hít thêm một hơi nữa trước khi tầm nhìn của cậu hoàn toàn rõ ràng, Harry nhớ lại những gì thầy* đã nói với cậu.
<*tôi không chắc về chỗ này lắm, tác giả để 'master', tôi không biết ám chỉ ai nữa, tại nó có nhiều nghĩa mà, để 'chủ nhân' thì kì mà 'giáo sư' thì không biết là ai nói với ẻm.>

'Khi thời điểm thích hợp đến, ngươi sẽ tìm thấy bạn đời của mình. Người đó sẽ có mùi giống như thứ gì đó mà ngươi chưa từng ngửi thấy trước đây. Nhưng ngươi chỉ có thể cảm nhận được bạn đời của mình nếu ma cà rồng bên trong ngươi hoạt động và bạn đời ở gần đó.'

Nghĩ đến điều này, tầm nhìn của Harry trở nên rõ ràng hơn và cậu nhìn vào đôi mắt màu nâu chocolate đen. Cậu mỉm cười quay lại và cảm nhận được Severus cùng một vài người khác đang đi theo mình.

Draco, James, Blaise, Theodore, Goyle, Crabbe và Pansy đều đi theo hai người khi họ rời khỏi hành lang. Không ai nói gì khi họ đi xuống sâu trong ngục tối với Harry dẫn đầu.

Dừng lại bên ngoài phòng ngủ, Harry thì thầm "Hoàng tử nhà Slytherin" trước khi bước vào và ngồi xuống trước ghế bành của Severus.

Mọi người đều tìm được chỗ ngồi trong phòng. Severus ngồi trên ghế bành, Draco, James và Theodore ngồi trên ghế dài và những người khác nằm dài trên sàn.

"Nụ cười đó là sao vậy?" Severus hỏi và nghiêng người về phía trước trên ghế.

A/N: Đây là nơi tôi dừng lại. Tìm hiểu thêm vào lần tới. Đánh giá, bình luận, bỏ phiếu. Tôi muốn biết ý kiến của bạn về chương này. Như mọi khi, hãy tìm lỗi, vui lòng sửa cho tôi vì tôi chỉ là con người. Tôi sẽ không cập nhật trong một thời gian vì tôi sẽ thực sự bận rộn trong vài ngày tới. Ummmmm. Còn gì nữa? Ồ vâng! Nếu bạn muốn theo dõi tôi, bạn có thể nhận được các bản cập nhật và truyện ngắn mới mà tôi đã viết cho tiếng Anh (tôi sẽ nhận kết quả vào ngày mai, đó sẽ là một ngày khác đối với các bạn). Cảm ơn vì tất cả sự ủng hộ cho đến nay

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top