25
Min Yoongi chạy tới nhà hắn, chạy mãi cũng chẳng tới nơi được, cậu chỉ muốn thêm một tia hy vọng nhỏ thôi, tia sáng của đời cậu ta. Người đó trần tục và thắng tính lắm, người đó trong sáng và ngây thơ hơn cậu ta rất nhiều, còn biết suy nghĩ cho người khác, còn rất dịu dàng!
Min Yoongi vừa chạy vừa nghĩ tới gương mặt của Jung Hoseok, vừa chạy vừa nghĩ rằng cậu ta sẽ đón cậu ở ngay bên xe kia thôi! Ngay bên kia đường...Ngay bên kia...đường.
Mưa lớn không? Lớn rất lớn chứ, nhưng ánh của của những kẻ đang yêu thì dù có ra sao họ vẫn nhận ra nhau mà.
Min Yoongi oà khóc, dưới con mưa ào ạt này, hình bóng kia dần tiến về phía cậu ấy. Min Yoongi yếu đuối quỳ xuống dưới đất, hai chân cậu mất hết sức rồi.
Jung Hoseok thở không ra hơi nữa, cậu ngửa cổ lên trời rồi phì cười. Cậu tiến dần tới chỗ Min Yoongi rồi quỳ xuống xoa nhẹ mái tóc đã ướt đẫm.
- Yoongi ah...Em trốn sao?
Min Yoongi vẫn khóc, trong lòng cậu thanh thản lắm. Khi nhìn thấy hắn, cậu đã trút bỏ được tất cả gánh nặng trong thời gian qua. Cậu mếu máo đáp.
- Phải, tối trốn đấy! Chả lẽ tôi chờ anh tới đón sao?
Jung Hoseok khẽ đỡ cậu dậy, dìu Min Yoongi tới gốc cây lớn đằng kia.
Min Yoongi cứ sụt sịt như em bé.
Jung Hoseok ngồi cạnh chỉ biết vuốt lưng cậu ấy.
- Sao anh tới đây...hức. Em tưởng anh bỏ qua em rồi.
Jung Hoseok nhìn xuống tấm vai gầy của cậumaf không khỏi sót xa.
- Anh nhớ em...
Min Yoongi dần ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn lúc này chỉ có cậu. Jung Hoseok nhẹ nhàng đưa tay lên xoa khuôn mặt đã khẽ ửng hồng.
- Anh nhớ em lắm, anh chợt nhận ra bản thân ích kỉ nhường nào khi nhìn em không ở bên anh nữa.
Min Yoongi hai má đỏ hồng lên mất rồi, cậu không nói được gì khi khuôn mặt kia dần áp sát tới, cậu quay phắt mặt đi không dám nhìn hắn nữa.
- Nói...nói dối chó tha lưỡi nhà anh đi đấy!
Jung Hoseok cau mày, hai tay cậu ôm lấy mặt người kia mạnh mẽ quay mặt Yoongi lại.
- Bậy bạ gì đấy?
Min Yoongi cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng gỡ ra. Lần này cậu yếu đuối lắm rồi. Min Yoongi nhìn xuống dưới chân nhỏ đang khẽ co lại, lúc sau mới dám ngước lên nhìn hắn.
- Anh...anh thích em sao?
Jung Hoseok cười một tràng lớn. Rồi nhận ra có gì đó không ổn. Cậu quay mặt lại nhìn Min Yoongi đã phồng má từ khi nào.
Cậu phì một tiếng rồi lấy tay Yoongi đặt lên mặt mình.
- Phải! Anh thích em lắm đó! Anh yêu luôn rồi!
Min Yoongi mím môi. Tiếng mưa lúc này còn chẳng to bằng tim cậu nữa.
Yoongi hai má ửng đỏ lên, cậu dần chấp nhận gương mặt tuấn tú kia dần áp sát tới.
Khi môi hai người chạm nhau, một vệt nước trên má Jung Hoseok chảy xuống.
Bên nhà họ Kim, biết chuyện Min Yoongi chạy trốn, tất cả náo loạn lên tìm.
Riêng ông Min chỉ đứng đó hai mắt đỏ hoe nhìn quan gia Min.
_________________________
Tắm rửa xong xuôi, mặc tạm bộ đồ của Kim Taehyung lên người. Jungkook có chút dễ chịu ngồi lên cái giường nhỏ hẹp kia.
- Thoải mái đấy.
Kim Taehyung ngứa mắt vứt lên giường chiếc máy sấy cũ kĩ.
- Sao phải là nhà tôi chứ? Anh nhiều tiền mà, thuê cái khách sạn nào đấy mà ở tạm đi.
Jeon Jungkook lôi điện thoại ra, vào tựa game hắn thích rồi mờ nhạt nói.
- Không thích mùi hương ở khách sạn.
Kim Taehyung cau mày ngồi xuống giường.
- Đồ điên.
Jeon Jungkook nhìn lưng cậu ta, dù cậu ta không tập thể hình nhưng nhìn có chút hấp dẫn thật đấy.
Jeon Jungkook khẽ nuốt nước bọt lại.
- Này, cậu có muốn biết cách người ta lăn giường không, hả cậu học sinh?
Kim Taehyung đỏ hết mặt, cậu ngồi phắt dậy rồi tránh xa Jeon Jungkook đang cười hả hê.
- Anh...Anh biến thái đấy à!
Jeon Jungkook cười phì rồi lau nước mắt.
- Tôi đâu có đùa, lại đây tôi cho cậu xem cái này.
Đột nhiên kích thích tính tò mò của người ta vậy? Kim Taehyung khẽ lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại hắn đỏ hết mặt. Là cảnh nam nữ âu yếm mà!
Kim Taehyung cắn răng nhìn sang người bên cạnh.
- Anh, anh trêu tôi chắc?
Jeon Jungkook nhìn gương mặt kia rồi tắt điện thoại.
- Đâu có! Tôi muốn chỉ cậu thật mà, lại đi nằm đi!
Dứt câu Jeon Jungkook giật tay Kim Taehyung lại phía mình, hắn giữ thế thượng phong. Ngồi trên người Kim Taehyung, hắn khẽ vuốt ve bờ ngực săn chắc ở dưới thân hắn.
- Cậu thế này mà không tán tỉnh ai sao?
Kim Taehyung nổi hết da gà, hắn cau mày giật Jeon Jungkook lật lại.
- Anh biến thái à? Anh tới nhà tôi để làm mấy thứ chuyện kinh tởm này sao?
Jeon Jungkook phì cười.
- Thôi nào, một đêm thôi mà, cậu học sinh...
Kim Taehyung nhìn Jeon Jungkook ở dưới thân mình, khuôn mặt dâm đãng đó khẽ làm hắn có phản ứng rồi.
Kim Taehyung cúi xuống. Khoảng cách này thật gần, đến tiếng thở của Jeon Jungkook hắn vẫn cong nghe được.
- Anh muốn trêu đùa tôi?
Jeon Jungkook vòng tay ra sau gáy Kim Taehyung, hắn đong đưa.
- Tôi muốn thử xem, học sinh cấp ba có hương vị như thế nào...
Nói xong Jeon Jungkook vươn lên hôn nhẹ vào cổ Kim Taehyung, hai tay không yên vị mà sờ xuống phía dưới.
- Cậu Taehyung, chiều tôi nhé?
Kim Taehyung không nhịn được, hắn bắt lấy eo của Jeon Jungkook rồi đáp từng nụ hôn lên cổ của hắn ta.
Jeon Jungkook lúc này thoả mãn tới mức ngửa cổ lên trời rồi thở nhẹ lên.
- Cậu Taehyung thơm thật đấy...
Jeon Jungkook khẽ giải nắt thút dưới quần Kim Taehyung. Kim Taehyung trong lúc đó cũng chẳng rảnh rỗi, hắn vạch chiếc áo mỏng trên người Jeon Jungkook lên rồi nhẹ liếm hai đầu nhũ hồng mẫn cảm.
Jeon Jungkook đặt nhẹ tay lên vai hắn và nhắm mắt.
Jeon Jungkook nhẹ cắn môi, cậu nhìn trộm tên nhóc dưới thân cậu rồi khẽ cười.
Kim Taehyung lật người Jeon Jungkook lên, hắn cởi chiếc quần đang phong ấn cự vật ra.
Jeon Jungkook không hiểu gì, cau mày nhìn hắn.
- Nhìn cái gì? Dạy em đi?
Jeon Jungkook nghiến răng.
- Đừng có ra lệnh cho tôi!
Kim Taehyung nhếch mép.
- Hyung ah, mau dạy em cách lăn giường được không?
Jeon Jungkook quay mặt đi, tỏ vẻ kiêu căng.
Kim Taehyung ngứa mắt lắm, cậu nắm tóc Jeon Jungkook mạnh bạo bóp miệng cậu ta ra rồi đút cự vật vào miệng hắn.
Kim Taehyung ra sức đâm cự vật lớn vào miệng Jeon Jungkook.
- Jungkook hyung, là em dạy anh, hay anh dạy em đây? Anh nói đi!
Kim Taehyung đâm liên tục vào miệng nhỏ kia, đến lúc cậu ta sắp tới thì lại rút ra. Kim Taehyung cởi chiếc quần của Jeon Jungkook ra rồi thô bạo nhét cự vật vào.
Cậu a khẽ một tiếng. Thứ này của Jeon Jungkook bóp chặt vậy?
- Jungkook hyung ah, ở trong này bót quá rồi, anh thả lỏng đi.
Lúc này hắn mới nhìn Jeon Jungkook đang khó khăn thở từng hơi, nơi khoé mắt còn đọng lại chút nước. Jeon Jungkook khẽ co chân lên, có vẻ Kim Taehyung thô bạo quá rồi. Còn chưa nới lỏng giúp người ta nữa.
Kim Taehyung bỗng thấy khó xử, không biết ăn nói thế nào cho phải. Chẳng lẽ bây giờ đi hỏi "anh không sao chứ?".
Kim Taehyung khẽ bối rối, bỗng thấy phía dưới dần thả lỏng ra. Jeon Jungkook mím môi, nhìn đi chỗ khác.
- Đừng quan tâm tới tôi! Cứ làm đi!
Kim Taehyung nhìn người dưới thân, đột nhiên có chút động lòng. Cậu khẽ rút thứ đó ra rồi nằm cạnh Jeon Jungkook.
- Anh buồn lắm không?
Jeon Jungkook quay lưng lại, cậu khẽ khóc nhưng Kim Taehyung vẫn có thể cảm nhận được.
- Tôi biết anh yêu Yoongi, nhưng Yoongi anh ta đã chọn thì không thể thay đổi được.
Kim Taehyung xoay người Jeon Jungkook lại ôm vào lòng.
- Cứ khóc đi, không sao đâu.
Phải lúc lâu sau Jeon Jungkook mới nín, cậu ta lau vệt nước còn ướt trên mặt đi. Nhìn lên Kim Taehyung vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Muốn ăn sủi cảo không?
Jeon Jungkook nhìn tấm ngực trần kia thì thào.
- Đêm rồi mà, đào đâu ra sủi cảo mà ăn?
Kim Taehyung chớp nhẹ hai mắt.
- Nhà tôi nhiều lắm.
Hai người mặc quần áo xong, cùng đi xuống bếp, Kim Taehyung vừa đun nước vừa lục tủ lạnh.
- Bố mẹ tôi thường xuyên vắng nhà nên tôi ít khi đi chợ, mà nhà Hoseok hyung thì gói bánh bao và sủi cảo nên hay cho tôi nhiều để ăn dần ấy.
Jeon Jungkook ngồi dưới phòng khách, cậu nhìn ngôi nhà một lượt rồi nhìn Kim Taehyung.
Ngôi nhà chẳng có đồ dùng gì mấy, chỉ có những thứ cậu ta dùng. Dây phơi quần áo cũng chỉ có quần áo của cậu ta.
- Bố mẹ tôi cũng không ở nhà nhiều, từ lúc nhỏ tới giờ tôi chưa ăn cơm mẹ tôi nấu bao giờ cả.
Kim Taehyung cười lấy lệ.
- Vậy là anh và tôi khá giống nhau đấy, chi bằng chuyển sang ở với tôi đi, thêm một người vui nhà vui cửa cũng thú vị mà.
Jeon Jungkook nghe xong, mặt tỉnh bơ đáp.
- Được.
Kim Taehyung tròn mắt, cậu ta vu vơ đùa một câu đột nhiên đồng ý là sao?
- Điên hả! Tôi đùa thôi!
Jeon Jungkook đột nhiên cười lên.
- Đúng là trẻ con mà, dễ tin người thật đó.
Nụ cười của hắn ta như ánh nắng ban mai vậy, tươi đến khó hiểu. Mà Kim Taehyung càng khó hiểu hơn khi tim hẵn ta hẫng một nhịp.
_______________________
Min Yoongi cùng Hoseok thuê tạm một cái nhà nghỉ nhỏ, căn phòng chật hẹp cũng chẳng có gì ngoài chiếc giường với cái quạt máy và một số chai nước lọc bình thường.
- Em tắm trước.
Jung Hoseok đang lau khô tóc.
- Em tắm trước đi, sức khoẻ yếu dễ cảm lạnh, tắm nhanh lên nhé.
Min Yoongi gật đầu, rồi đột nhiên đỏ mặt chạy vào phòng tắm. Jung Hoseok khó hiểu nhìn theo bóng lưng cậu ấy.
Sau khi tắm xong, Min Yoongi choàng một chiếc khăn tắm mỏng trên người rồi nhanh chóng đắp chăn lên lúc Jung Hoseok không để ý. Huỵch một tiếng, Jung Hoseok mới quay sang nhìn cậu ấy.
- Chùm trăn kín mít vậy ngạt thở thì sao?
Min Yoongi đỏ mặt nói.
- Không...không sao đâu! Anh đi tắm đi!
Jung Hoseok suy nghĩ một lúc mới nhận ra, trong này làm gì có quần áo để thay chứ!
Jung Hoseok bây giờ, người như cứng đơ lại, cậu dần đứng dậy, ấp úng một lúc mới đi vào phòng tắm.
Vừa tắm vừa nghĩ tới mấy chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, thực sự để đầu óc nghỉ ngơi chút được không!
(Mai up hết giờ đi ngủ🫡🫡)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top