Chapter 2

Tuyết đã tan đi để lại trên thảm cỏ những vũng lầy nhớp nháp, cỏ và chồi non bắt đầu nhú ra… Vậy là một kỳ nghỉ Giáng sinh sóng gió đã trôi qua một cách khá yên bình, Harry không còn nhắc đến mối giao cảm đáng sợ giữa cậu ta và Chúa tể Hắc ám nữa mặc dù ở Harry vẫn có những điều khá bất thường, lại thêm việc cậu phải học phụ đạo với thầy Snape nữa (mà Hermione cam đoan rằng có thể sẽ trở thành thảm hoạ bất cứ lúc nào) khiến cho Harry dường như trở thành một quả bom sắp nổ đến nơi … Nơi giúp cậu giải tỏa có lẽ duy nhất chỉ là ở những buổi họp D.A mà thôi…

Tuy nhiên, với Hermione thì lại khác, học kỳ này có vẻ có nhiều niềm vui hơn học kỳ trước, vì cái thư viện yêu quý của cô đã được trả lại một cách trọn vẹn không gian rộng rãi cùng sự yên bình vốn có… Nhưng Harry thì, dù không còn chơi Quitditch nữa thì lại bận rộn với những chuyện khác, như hẹn hò chẳng hạn… Ôi hai thằng bạn thân… Việc hầu như không phải giáp mặt với Draco Malfoy cũng là một món quà thú vị từ cuộc sống, nhất là từ sau cái sự cố đáng nguyền rủa ở Góc riêng tư trước lễ Giáng sinh…

Vậy mà ngay trước chuyến thăm làng Hogsmeade toàn bộ trường Hogwarts bị trùm lên bầu không khí u ám bởi những thông tin từ vụ vượt ngục của mười tên Tử thần Thực tử trên tờ Tiên tri… Những thông tin đó làm cho Hogsmeade trở nên kém sức sống hơn ngay trong ngày đầu xuân, và Hermione thì lại càng nhiệt tình hơn trong quyết tâm tạt một chậu nước lạnh vào cái bộ mặt khả kính mang tên Bộ Pháp thuật…

Quán Ba cây chổi vẫn nhộn nhịp xôm tụ như hồi nào đến giờ, những chiếc bàn chật người, những li bia bơ va vào nhau leng keng, những tiếng nói cười ồn ào, chỉ Hermione là đơn độc, lạc lõng. Harry và Ginny đang đi dạo ở đâu đó, còn Ron và Jasmine chắc đang trò chuyện ở quán cà phê Madam Puddifood, Rita Skeeter chưa đến vì chưa tới giờ hẹn, Hermione đành một mình nhấm nháp vị ngọt ấm áp của thứ bia đặc biệt này. Và, đôi lúc, đôi mắt hạt dẻ lấp lánh của cô dừng lại bên trên chiếc bàn nhỏ bên kia góc phòng…

"… Tụi nhà Slytherin chắc là vui lắm vì vụ vượt ngục vừa rồi… Humh… Dù gì thì cũng toàn con cháu của Tử thần Thực tử mà… Nhìn mấy cái mặt tươi cười hớn hở cụng li côm cốp kia mà tức muốn chết đi được…"

Cái bàn bên ấy điểm toàn những gương mặt "danh giá", Pansy Parkinson, Crabbe, Goyle,… nhưng, không có Malfoy… Thật là kỳ lạ, có mấy khi thằng này lại từ chối cái dịp hiếm hoi được thoát cũi sổ lồng như thế này cơ chứ, mà nhất lại là vào ngày Valentine, cái lúc tốt nhất để nó chứng tỏ nó là một con người đào hoa (hừ…) … Mà sao Hermione lại quan tâm đến việc hắn vắng mặt làm gì nhỉ, Malfoy làm gì thì có liên quan gì đến cô, kệ xác hắn thì có chết ai đâu… Nhưng không hiểu sao trong đầu Hermione hiện lên cái dáng đứng gầy gầy cô độc bên lò sưởi ngày nào…

"Mình điên mất rồi!"

Hermione lắc đầu thật mạnh để tống hết ra ngoài những suy nghĩ kỳ quái vừa rồi… Đúng lúc ấy Luna và Rita bước vào… Thôi, tạm gác lại chuyện cá nhân lại, bàn chuyện lớn đã, một cú scandal chứ chả chơi, nghĩ đến điều đó bất giác Hermione tự mỉm cười với mình.



Dù không được trang hoàng bởi toàn trái tim màu hồng như hồi học năm thứ hai nhưng không khí Đại Sảnh đường vẫn rất chi là Valentine, các cặp tình nhân không thèm ngồi theo dãy bàn nhà nữa mà ngồi chung với nhau (tiêu biểu là Ron chạy sang bàn nhà Ravenclaw ngồi cùng Jasmine… hừ, đồ ham vui), bữa tối thì tràn ngập chocolate (hình như lũ gia tinh cũng hưởng ứng ngày Lễ tình yêu thì phải) khiến Hermione đã rầu rĩ vì bị hai thằng bạn bỏ rơi lại càng thêm buồn thảm… Thôi thì hy sinh vì tụi nó chứ biết làm sao… Vô thức cô nhìn sang dãy bàn nhà Slytherin, vẫn vắng mặt Malfoy, có chuyện gì xảy ra nhỉ…

Đột nhiên Hermione thấy lo lắng, chẳng phải từ hồi đầu năm học đến giờ Malfoy cư xử rất kỳ quái đó sao, thật khó mà tin nổi là hắn đang không toan tính cái gì đó… Nhanh chóng ăn hết bữa tối của mình, Hermione rời Đại Sảnh đường đi vòng qua tường phía Tây và gõ nhẹ đũa phép

"Góc riêng tư"

Căn phòng vẫn lạnh lạnh, vẫn chẳng có gì thay đổi so với ngày thường, nếu có cái gì đó đặc biệt thì đó là ở vị chủ nhân của nó mà thôi, Hermione hồi hộp nhìn Malfoy đang cắm cúi cùng chồng sách cao ngất ngường bên cạnh… Crookshanks vươn mình đứng dậy uốn éo một hồi rồi cọ mình vào chân Hermione và rời khỏi phòng…

"Cô làm gì ở đây?"

"Anh đã từng nói tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào!"

"Cô đã có cái thư viện của cô rồi cơ mà!"

Đau

Trái tim của Hermione gần như chết lặng, phải rồi, đây chính là Malfoy mà cô biết suốt 4 năm trời học tại Hogwarts, thiệt là ngu khi tin rằng hắn ta đã thay đổi, thiệt là ngu khi cô thẹn đỏ mặt bởi một nụ hôn phớt lên má…

"Tôi hiểu rồi!"

Hermione quay người thật nhanh để có thể rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt, nỗi đau vô cớ tràn lên khóe mắt nhanh chóng bị gạt đi… Vô tình…

Căn phòng trở lại yên lặng, cây viết lông đại bàng đã ngừng sột soạt trên giấy kể từ khi dáng Hermione khuất sau cửa… Draco gục đầu xuống bàn…

"Xin lỗi em…"



"Mình đã từng nghĩ là mình thích cậu ta…

Mình đã từng nghĩ cậu ta đã vì mình mà thay đổi…

Mình đã tững nghĩ ấn tượng ban đầu về một người có thể là sai…

Mình lo lắng khi không thấy cậu ta ở Hogsmeade, cũng chẳng thấy cậu ta ăn tối ở Đại Sảnh đường…

Mình đã định tặng quà Valentine…

Nhưng…

Mình nhận được cái nhìn từ thái độ ngạo mạn lạnh lùng cố hữu ấy…

Mình nhận được lời từ chối thô bạo những gì cậu ta đã nói…

Và mình nhận ra, Sev à, hình như mình đã thích cậu ta mất rồi!

Mình phải làm sao đây Sev?

Gửi đến cậu lời chúc tốt lành cho ngày Valentine

Grany"




Ngồi thu mình bên cửa sổ phòng ngủ, Hermione nhìn chiếc khăn len màu xanh bạc trên giường… Cô đã từng tự nói với mình đó chỉ là quà cám ơn hắn đã cho cô mượn chỗ học… nhưng giờ thì cô hiểu rằng không phải như thế, từ sâu thẳm trong lòng cô đã dành cho hắn một sự quan tâm đặc biệt mất rồi… Quan tâm đến suy nghĩ của hắn, quan tâm đến sự có mặt của hắn, quan tâm đến nỗi cô độc của hắn… Cô muốn tránh mặt hắn để không phải đối diện với tình cảm thật của mình, để cả cô và hắn đều không phải bối rồi…

"Yêu là gì hả Parvati?"

Câu hỏi của Hermione khiến Parvati đang lúi húi sắp xếp lại cái giường phải ngỡ ngàng nhìn cô bạn mọt sách của mình… Lavender cũng quay người nhìn sang Hermione, nếu là ngày thường thì có lẽ các cô gái sẽ trêu chọc nhau cho thật đã mới thôi, nhưng nhìn cái mặt đau khổ của Hermione thì không ai nỡ nói ra câu đùa nào cả… Lavender lại gần và ngồi bên cạnh Hermione

"Cậu có ổn không?"

Hermione chỉ lắc nhẹ đầu, Hermione bây giờ đã mất hết vẻ sắc sảo thường ngày mà chỉ giống như một cô bé 15 tuổi bình thường… vừa bị từ chối…

"Nhà Slytherin hả Hermy?"

Pavarti cầm chiếc khăn lên và nhìn thẳng vào hai cô bạn… Hermione lặng lẽ gật đầu… Điều đó lý giải được nhiều điều, nhưng cả Pavarti và Lavender đều không thể hiểu nổi thằng con trai nào của nhà Slytherin lại có thể làm Hermione rung động, nếu nói là của nhà Gryffindor, Ravenclaw hay Huffpuffle thì còn dễ hiểu, đằng này…

Hermione sẽ không khóc, ai cũng biết điều đó, nhưng đau khổ mà không khóc được thì nỗi đau sẽ tăng lên gấp bội…



Nhìn Hermione buồn khổ khiến Harry và Ron cũng không nuốt nỗi bữa sáng của mình, Parvati và Lavender đã nói cho tụi nó biết lý do nhưng biết rồi lại càng làm tụi nó bối rối hơn… Với tụi nó, Hermione luôn là người ở bên cạnh động viên và đứng về phía tụi nó vô điều kiện, nhưng bây giờ…

Đôi lúc Hermione vẫn nhìn sang dãy bàn nhà Slytherin…

"Là Malfoy? Hermione, là Malfoy?"

Ron thốt lên nho nhỏ vì kinh ngạc khi nhìn theo ánh mắt của Hermione, Harry cũng giật mình liếc nhanh qua nhà Slytherin rồi quát khẽ:

"Cậu nói cái vớ vẩn gì thế Ron?"

Hermione thở một cái thật dài, nếu để cho hai thằng này nói chuyện đó thì chỉ chút nữa là cả trường sẽ biết chuyện, cô nói nhẹ

"Hai cậu ăn sáng nhanh đi rồi ta nói chuyện!"

… Những tia nắng đầu tiên bắt đầu rọi trên những bức tường, dù chưa thật ấm áp nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy sự thay đổi của bốn mùa thật ý nghĩa… Cỏ đã phủ kín sân trường, bộ bàn ghế đá sau văn phòng thầy Snape cũng được che khuất sao những bụi cây… Hồ nước vãn còn lạnh, và lăn tăn sóng…

"Nói mình nghe, là Draco Malfoy phải không?"

Sự gay gắt trong giọng nói của Ron khiến Hermione cảm thấy sợ, nếu Ron và Harry không đồng cảm với cô thì chuyện gì sẽ xảy ra? Rồi Hermione lặng lẽ gật đầu…

"Cậu bị làm sao thế Hermione?"

"Mình không biết!"

"Sao lại là hắn hả Hermione?"

"Mình không biết!"

Ron phát cáu vì thái độ khó hiểu của cô bạn thân, cậu lay mạnh vai Hermione

"Đừng có không biết mãi thế!... Nhìn mình đây này Hermy!... Nhìn mình và nói… nói tất cả những gì cậu nghĩ… những gì cậu cảm nhận… và những gì… những gì…"

"Bình tĩnh nào Ron!" Harry gỡ tay Ron ra khỏi vai Hermione, cậu nhìn sâu và mắt bạn "Tụi mình là bạn thân nhất của cậu Hermy à… Cậu đã từng nói rât nhiều lần rằng phải nói ra thì mới có thể thông cảm cho nhau được cậu phải nói thì tụi mình mới có thể chia sẻ với cậu"

Nhìn mặt hồ xám lạnh đang dần đổi qua màu xanh dưới ánh mặt trời, Hermione kể cho hai người bạn nghe về thái độ lạ lùng của Malfoy khi chỉ có hai người, về câu chuyện Malfoy đã chia sẻ với cô nhưng tuyệt nhiên Hermione không nói về góc riêng tư hay về người bạn bí ẩn qua thư… Dù đau khổ đến mấy thì Hermione vẫn biết rằng nếu nói ra điều đó sẽ khiến nhiều người đau lòng…

Nói ra được thật là nhẹ nhõm, Ron và Harry chỉ im lặng nhưng Hermione biết tụi nó đã hiểu và đồng cảm với cô… Chuyện tình cảm đâu phải là chuyện dễ chia sẻ, Hermione cũng chẳng dám mong tụi nó sẽ có lời khuyên hay cái gì đó cho cô mà chỉ cần tụi nó ở bên cô như thế này…

Ron hắng giọng thật khó nhọc

"Mình biết cậu là một cô gái đặc biêt… và cậu sẽ tự xử lý được vấn đề của mình. Nhưng mình sẽ không chấp nhận đâu nếu kẻ đó làm cậu đau khổ… Hãy chấm dứt đi Hermy, cậu và hắn… không thể!"

"Mình hiểu Ron à…"



Crookshanks lại biến mất, nhưng Hermione biết nó ở đâu, và cô không muốn đến đó… Vì cái ký ức không mấy dễ chịu của lần gặp cuối cùng hôm Valentine, vì lần thoát nạn trong gang tấc cách đây mấy ngày… Thầy Dumbledore đã ra đi và phải nhìn mụ Umbrige thay thế nhiệm sở của thầy khiến Hermione giận đến mức quên hết ráo những ấn tượng tốt đẹp trước đây về "con người đó"… Lại thêm chuyện Sev hoàn toàn mất dạng cùng những lá thư khiến cái đầu của Hermione vốn đã căng thẳng vì chuyện học hành thi cử nay trở nên nóng bừng bừng như quả bom hẹn giờ…

Nhưng không thể để Crookshanks cứ chạy đến đó mãi như thế được

"Lần cuối cùng… Là lần cuối cùng…"

Tự nhủ với bản thân Hermione bước xuyên qua bức tường… Thật may là không có ai ở đó, chỉ có Crookshanks đang cuộn mình trong rổ… Bước nhanh đến và bế con mèo lên Hermione quay ra cửa… cô cố gắng nhìn lại căn phòng lần cuối cùng… 

Ở đây cô đã phát hiện ra một Malfoy khác… 

Ở đây cô đã có những giây phút thoải mái thả mình vào thế giới của những trang sách… 

Ở đây cô đã từng cảm thấy hạnh phúc, và đau khổ…

Hermione cứ đứng đó mà chẳng hề hay biết khuất sau tấm rèm có một bóng người đang lặng đi…

Kết thúc rồi Hermione… Em phải chọn con đường của mình, và tôi phải đi theo con đường mà ba má tôi đã chọn sẵn cho tôi…

Căn phòng chỉ còn lại tiếng grù… grù… của con mèo cam đã kết nối hai con người khác nhau lại với nhau…

Nếu tôi không phải là một Malfoy, và em không đến từ thế giới Muggles, thì chúng ta đã không gặp nhau…

Hermione hít một hơi thật sâu, để nhớ thật kỹ cái không gian nhỏ bé này

Tôi biết em đã thay đổi, tôi hiểu em đã cảm thấy như thế nào… nhưng tôi không thể ràng buộc em được… tôi không thể để em phải phân vân… khi sau này… chúng ta đối mặt… trên chiến trường…

Hermione bước ra khỏi căn phòng như rời khỏi một khoảnh khắc trong cuộc đời mình, tất cả đã là quá khứ… chỉ là quá khứ mà thôi…

Tôi yêu em… yêu rất nhiều… Hermy…

Đồng hoa thạch thảo hòa mình trong gió
Khẽ lay lay theo nhịp bước thiên thần…



Ánh sáng leo lét cố chống chọi với bóng đêm đang chực ập đến nuốt chửng chút hy vọng còn sót lại

Ánh sáng lụi tàn

Không có nhiều người hiểu được sự quý giá của ánh sáng

Vì họ không chịu hiểu họ đang sống trong bóng đêm tăm tối



Bệnh thất im lìm trong đêm đen đầu hạ, Ron ngủ li bì trên giường bệnh đối diện, bà Pomfrey đã cho cậu ta uống mê dược để có thể ngủ mà không bị những cơn đau hành hạ. Còn Hermione thì khác, cô không thể uống mê dược được vì hơn hai chục loại linh dược mà cô đang dùng cho vết thương của mình đã đủ giết chết một con voi rồi nói chi dùng thêm thuốc ngủ… Thật may là Luna, Ginny, Neville chỉ phải ở lại bệnh thất có một đêm, nếu không Harry sẽ lại buồn khổ thêm…

Chú Sirius chết rồi…

Với một đứa được lớn lên trong vòng tay an bình của ba má như Hermione thì cô chỉ có thể thông cảm được phần nào đó với Harry chứ chẳng thể nào thấu hiểu được với nỗi đau của thằng bạn thân… Có lẽ giờ này Harry đang ngồi bên khung cửa mà nhìn ra sân trường, mà nhớ đến cái bóng to của con chó xù khổng lồ đã từng chạy loanh quanh.

Toàn thân Hermione đau ê ẩm, cô chẳng còn chút sức lực nào để mở mắt chứ đừng nói là cựa mình – chính vì vậy cơ thể cô lại càng khó chịu hơn vì mệt mỏi… Thốt nhiên có chút ánh sáng mờ le lói chiếu vào giường bệnh. Là ánh trăng… Có lẽ bà Pomfrey đã kéo rèm cửa để căn phòng có thêm chút sinh khí và thoáng đãng hơn.

Một bàn tay to lớn đặt nhẹ lên trán Hermione, bàn tay ấy thô ráp và lạnh, cái lạnh thấm qua da làm dịu đi cái đầu nhức bang bang của cô… Tiếng cô vang lên khẽ khàng như gió thoảng qua khung của sổ để ngỏ.

"Ai vậy?"

Rồi Hermione chợt nhận ra, cơ thể cô quá yếu để có thể sử dụng thêm một loại linh dược nữa chứ đừng nói đến bùa chú trị thương, vì vậy chườm lạnh là cách tốt nhất… đó là cách thông dụng của Muggles.

"Ai vậy?"

"Ngủ đi! Phải ngủ thì mới có thể bình phục được!"

Giọng nói trầm trầm, nhẹ và êm cất lên nho nhỏ quen thuộc đến lạ lùng… là ai? Sao Hermione không thể nào nhớ ra… Tiếng kim loại chạm vào mặt bàn… Một tầm khăn lạnh đặt lên trán cô, có lẽ nó đã được ếm để cứ lạnh mãi như thế, cô chợt cười nhẹ khi một mảnh ký ức sượt qua thật nhanh.

"Sev? Giáo sư Snape?"

Cho dù không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy gì mà chỉ có thể cảm nhận được những làn gió đêm mùa hạ mát mẻ ùa vào mơn man da thịt, Hermione cũng có thể hình dung ra được một bóng người cao lớn đang đứng sững lại.

"Con đã nhìn thấy, thưa thầy, thầy đã đeo sợi dây ấy ở cổ tay trong buổi thi Độc dược Phù thủy thường đẳng!" Giọng nói ngân trong không gian tĩnh lặng như thể Hermione nói một mình "Thầy đã quan sát Harry suốt quá trình bạn ấy làm bài thi…"

Trên thế gian này có nhiều điều lạ lùng mà không bao giờ người ta tin là có thể xảy ra, bây giờ cũng vậy, Hermione tự nhủ rằng mình đang mơ khi cô nghe thấy câu trả lời

"Ta cũng nghĩ là trò đã đoán ra! Dù gì thì trò cũng là học sinh xuất sắc nhất cái trường này!"

"Chắc là con đang mơ! Nếu không ngày mai trời sẽ bão!"

Đôi môi nhợt nhạt của Hermione chúm chím cười trong khi Giáo sư Snape chỉ liếc cô một cái rồi ông kéo ra từ trong không trung một chiếc ghế bọc nhung

"Cứ cho là như vậy đi!"

Ông ngồi xuống bên cạnh giường bệnh nhìn gương mặt Hermione tái mét vì những cơn đau quá sức chịu đựng, Hermione chỉ hơi khẽ nghiêng đầu:

"Sao thầy lại đối xử với con như thế?"

"Như thế nào?"

"Những lá thư?" Hermione ngập ngừng "Và bây giờ?"

Căn phòng lại rơi vào im lặng, y như khi Hermione nói chuyện với Draco Malfoy, có vẻ như người nhà Slytherin rất thích im lặng thì phải, và bài học được cô rút ra là thay vì chờ đợi thì cứ nói phứt ra cho xong chuyện:

"Vì cô Lily phải không ạ?"

Lại im lặng, Hermione thiếu điều muốn dộng đầu vào thành giường quách đi cho rảnh nợ

"Thầy muốn thông qua con để có thể bảo vệ Harry ở cự ly gần hơn… vì theo con nhớ, con đã kể cho thầy rất nhiều về Harry và Ron…"

"… Và Draco Malfoy nữa!"

Hermione im bặt vì bị chặn họng bất ngờ, bên dưới tấm khăn lạnh đầu cô đột nhiên nóng lên phừng phừng như một đợt phun trào của núi lửa… Giáo sư Snape có vẻ rất hài lòng khi khiến cho Hermione im miệng, ông thoải mái ngồi thẳng dậy:

"Slytherin và Griffindor! Thật tức cười!"

Hermione ngượng chín cả người, quên béng mất việc mình đang nói chuyện với một Giáo sư, cô la lên chữa thẹn:

"Chuyện tình cảm thì làm sao con biết chứ! Với lại nếu sớm biết thầy là Sev thì con đã chẳng kể!"

Giáo sư thở dài "Phải rồi! Chuyện tình cảm thì làm sao mà biết được!"

Không khí trong phòng chùng xuống, Hermione chẳng thể nào hiểu được người thầy khả kính của mình đang nghĩ gì

"Vì sao thầy biết là con mà vẫn kể chuyện cô Lily?"

Lại im lặng nữa, trời ơi, muốn điên mất… Để cho Hermione sốt ruột chán chê rồi giáo sư Snape mới bắt đầu trả lời

"Cả cuộc đời ta… chỉ có duy nhất một người bạn… một người không khinh thường, rẻ rúng ta… một người… không cảm thông cho ta…!"

Những lời cuối cùng ông nói với vẻ cay đắng và dường như ông bị tổn thương bởi lời nói của chính mình

"Thầy yêu cô ấy?"

Giáo sư Snape rời khỏi ghế bước đến bên cửa sổ rồi quay lại nhìn Hermione

"Thế nào là tình yêu?"

"Con không biết!" Hermione bối rối

"Ở cùng một độ tuổi, muggles thường trưởng thành hơn phù thủy do phải sống trong điều kiện khó khăn hơn. Ta nghĩ trong đầu trò đã có tất cả các câu trả lời rồi!" Ông tựa mình vào khung kính "Bây giờ trả bài đi, Granger!"

"Con sẽ được bao nhiêu điểm cho nhà Griffindor, thưa giáo sư?"

"Năm học kết thúc rồi!"

"Năm học kết thúc khi bữa tiệc mãn khóa kết thúc, thưa giáo sư!"

"Ta sẽ xem xét!" Trong giọng nói của ông có chút cáu kỉnh vì cô học trò cứng đầu

"Cám ơn thầy!" Đây là một cảm giác mới mẻ mà không phải lúc nào Hermione cũng được trải nghiệm, dễ gì mà có cơ hội bắt bẻ bậc thầy độc dược mà không bị ổng nổi đóa lên và trừ mất cả tẳm điểm như chơi…

"Thầy yêu cô Lily… nên thầy căm ghét chú James đã cướp mất cô ấy… Thầy bảo vệ con trai của cô ấy vì thầy nhìn thấy hình ảnh của cô Lily trong đôi mắt của Harry, khổ nỗi ngoài đôi mắt ấy ra thì Harry lại giống hệt chú James... Muốn yêu thương nhưng lại không thể yêu thương... Không căm ghét nhưng lại cứ nói ra những điều làm người khác đau lòng..."

Giống như Malfoy vậy...

Lần này thì sự im lặng của căn phòng không còn làm Hermione sốt ruột nữa mà ngược lại, cô mong sao sự im lặng này cứ kéo dài mãi mãi. Cô đã nhìn thấy một Malfoy khác – một Malfoy của sự khổ sở vì không thể sống cho chính mình, như thế là đủ rồi, biết được sự thật khiến mình dằn vặt lương tâm thì thà rằng không biết để được thanh thản.

"Trò rất giống cô ấy! Mạnh mẽ, sắc sảo, nhanh nhẹn và đến từ gia đình muggles!"

"Đó là lý do thầy chia sẻ mọi chuyện với con, phải không ạ?"

"Ta và cô ấy, trò và Malfoy, Slytherin và Griffindor!"

"Không!"

Hermione quên béng đi mất rằng cô không thể cử động được nên định bật dậy, các đốt xương kêu răng rắc quật ngã cô ngay lập tức

"Trò làm cái gì vây?" Ông ấn Hermione xuống giường "Muốn chết hay sao?"

"Thầy trở thành Tử thần Thực tử là vì cô Lily?"

"Đầu trò có cái gì mà ngu vậy, đó là lựa chọn của ta, lựa chọn của niềm kiêu hãnh Slytherin!"

Tầm khăn lạnh tuột khỏi trán Hermione, cô mở mắt nhìn vào gương mặt đối diện

"Không lẽ… Thầy làm gián điệp cho cụ Dumbledore là vì cô ấy? Trước kia và bây giờ? Bất chấp cả nguy hiểm đến tính mạng?"

Giáo sư Snape nhìn ra ngoài cửa, bầu trời tối sẫm đã bắt đầu rạng lên đôi chút, một ngày mới bắt đầu thật huy hoàng nhưng đâu mới là điểm dừng của cuộc đời ông? Bao giờ thì đôi mắt của Lily mới thôi nhìn ông trong sự khinh miệt và căm ghét… Ông quay lại nhìn cô học trò đang dò xét mình

"Trò đang có những gì mà ta đã đánh mất! Tình yêu không phải là thứ ta có thể dễ dàng lãng quên!" Một nửa gương mặt ông chìm vào bóng tối

"Trò nên ngủ một chút đi!"

Ông lặng lẽ rời phòng như khi ông đến, Hermione nằm yên bất động cùng một mớ suy nghĩ vốn dĩ rối tung thì nay đã được sắp xếp lại có trật tự hơn một chút…

"Ta và cô ấy, trò và Malfoy, Slytherin và Griffindor!"

Ôi không thể nào, Hermione và Draco Malfoy, chẳng lẽ…?



Càng gần đến tiệc mãn khóa bầu trời càng trở nên xanh hơn, và Harry càng trở nên lạc lõng, nhìn Harry gượng cười mỗi khi tụi nó tụ tập bên giường bệnh của Ron khiến tất cả càng rầu rĩ chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu, chẳng có đứa nào hiểu… Riêng Hermione còn được "khuyến mại" thêm câu nói đầy ẩn ý của ông thầy lạnh lùng…

"… Trò và Malfoy…"

Tự nhiên Hermione muốn gặp Malfoy… để làm gì thì cô cũng không biết, chỉ là muốn gặp… và muốn hiểu…

Một năm qua đi thiệt là nhanh, trong mắt Hermione thì năm thứ năm này là một năm đặc biệt, rất đặc biệt. Cô hiểu thêm được rằng trong mỗi con người luôn có một phần tâm hồn, dù đẹp hay xấu, thiện hay ác vẫn lẩn khuất đâu đó trong sâu thẳm trái tim… Giáo sư Snape không hề bắt cô phải thề rằng cô không được tiết lộ sự thật về ông có lẽ bơi ông tin rằng Hermione sẽ hiểu thắng bại của cuộc chiến sắp tới cũng phụ thuộc một phần vào vai trò của ông…

Hành lang vắng vẻ, Hermione cứ bước đi vô định trên lối đi dài, qua các phòng học, qua Đại sảnh đường, bước mãi như thế có lẽ cô sẽ đi trọn một vòng quanh lâu đài, nhưng rồi cô cũng dừng chân… Ở bức tường phía tây của Đại sảnh đường có một cậu trai đang ôm một con mèo màu cam gõ nhẹ đũa phép lên tường lẩm nhẩm

"Tẩy xóa"

* San không nhớ câu thần chú gốc

Bốn mắt nhìn nhau bối rối, họ đã cố gắng không nhìn vào mắt nhau từ hồi Valentine, kể cả khi giáp mặt nhau trong văn phòng mụ Umbrige, cho đến bây giờ.

"Tôi muốn nói chuyện với anh!"

Hermione bước đến nhận lại Crookshanks rồi quay đi, đến một nơi không ai có thể quấy rầy cuộc nói chuyện giữa họ, trừ một người…

"Good luck!

Sev"


Thầm cảm ơn Sev và ngồi xuống ghế đá, Hermione thả Crookshanks lên bàn rồi đi thẳng vào vấn đề luôn

"Anh sẽ trở thành một Tử thần Thực tử phải không?"

Draco giật mình trước ánh mắt khó chịu của Hermione, vẫn biết cô ấy là một người thông minh nhưng đến mức này thì quả thật là đáng ngạc nhiên…

"Vì tôi phải không?"

"Cô đang ảo tưởng hả?" Draco cay độc "Đó là lựa chọn của tôi, lựa chọn… "

"…lựa chọn của niềm kiêu hãnh Slytherin!"

Hermione nói nốt với vẻ mỉa mai. Nếu là cô của trước đây thì có lẽ cô đã nổi đóa lên với cái kiểu ăn nói bất cần kia, nhưng Hermione hôm nay đã khác nhiều, cô hiểu rõ người ngồi đối diện cô đang tìm mọi cách để đẩy cô ra xa, để âm thầm bảo vệ cô, như thầy Snape đã bảo vệ mẹ Harry

Draco ngồi yên, và im lặng (lại im lặng >.<)

"Tôi và anh, Gryffindor và Slytherin, máu bùn và thuần huyết!"

"Cô nói nhăng nói cuội gì thế?"

"Nơi đây là biểu tượng…" Hermione đảo mắt ra xung quanh "… của một tình bạn đẹp… Một học sinh xuất thân từ muggle của nhà Gryffindor và một học sinh của Slytherin!"

"Tình bạn giữa Gryffindor và Slytherin?" Draco cười khẩy "Tưởng tượng?"

"Còn hơn cả tình bạn!" Giọng Hermione run run "Chàng trai, khi đã là một Tử thần Thực tử vân dành trọn cuộc đời để bảo vệ cô gái, người bạn từ thuở thơ ấu, người ông yêu bằng cả trái tim mình…."

"Đủ rồi!"

Draco đứng dậy ngay lập tức, nếu cậu nghe thêm nữa thì cậu không chắc rằng mình có giữ nổi bình tĩnh hay không nữa. Nhưng Hermione là cô gái không bao giờ từ bỏ hy vọng cho dù nó chỉ như một tia sáng lóe lên yếu ớt

"Draco!"

Cô nắm tay đứa con trai giật ngược lại

"Xin anh, hãy một lần thuận theo trái tim mình!"

"Cô thì biết gì về tôi?"

"Tôi không biết gì hết, tôi chỉ hiểu rằng tôi đã từng biết một Draco cô đơn cố tỏ ra lạnh lùng cay độc… Là con người thì phải ích kỷ một chút Draco à… vì sự ích kỷ ấy sẽ trở thành động lực cho hành động của anh… Muggles muốn bay, họ không thể bay một mình được, và rồi cùng nhau, họ vẫn bay dù không có chổi thần… Sự ích kỷ đã liên kết con người lại tạo thành đoàn kết, họ vì bản thân mình mà tìm đến người khác… Còn anh, anh đã làm được gì cho bản thân anh?"

Draco cúi mặt

"Chúng tôi không có chổi thần, nhưng chúng tôi vẫn bay. Chúng tôi không biết độn thổ, nhưng chúng tôi vẫn đi lại dưới lòng đất… Muggles có thể làm được mọi việc mà không cần đến phép thuật. Anh cũng có thể trưởng thành mà không cần đến hào quang gia tộc…"

Draco quay người lại nhìn thẳng vào mắt Hermione, cậu đọc được trong đó hình ảnh của mình, cái hình ảnh mà cậu không bao giờ muốn đối diện

"En được sinh ra trong một gia đình bình thường êm ấm thì có tư cách gì để nói về tôi?"

"Có! Draco!" Rõ ràng là Hermione sẽ không chịu từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích của mình "Có! Vì em ích kỷ! Em không muốn mất anh, em không muốn anh bị tổn thương… nhìn vào em đi Draco… nhìn vào em và lắng nghe những gì trái tim anh muốn nói!"

Chạm nhẹ bàn tay lạnh lên gò má Hermione, Draco thì thầm

"Tại sao em lại thông minh như vậy?..."

Thời gian như đúng lại, Hermione nói khẽ

"Vì em học được rằng hy vọng chỉ tắt khi người ta rời khỏi nhân thế... Xin anh đừng để chúng ta giống như họ..."

Nắng lung linh nhảy múa những vũ điệu cuối cùng của ngày, hoàng hôn đẹp nhưng bao giờ cũng buồn. Và trên cái nền mặt trời đỏ rực ấy Draco ôm Hermione vào lòng, ích kỷ ư? Chỉ một lần này thôi….

"Tôi không thể để em gặp nguy hiểm!"

"Vì anh ư?" Hermione cười "Không có anh thì Harry cũng đã mang đến rất nhiều rồi!"

"Tôi không thể phản bội gia đình mình!"

Hermione ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh nắng chiều bên dưới những lọn tóc vàng kim, nước mắt long lanh, cô không thể thay đổi được gì sao?

"Tình yêu và gia đình. Tôi chỉ có thể chon một! Em hãy quên tôi đi, để sau này chúng ta có thể đối mặt… trên chiến trường!"

Draco nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi Hernione, cậu cố ngăn giọt lệ đang chực tràn ra… cậu không thể yếu đuối được… không thể để cô ấy hy vọng…

"Tha lỗi cho tôi, Hermione!"

Bóng Draco khuất dần sau khúc quanh, dư vị của nụ hôn đầu vẫn còn đọng lại trên môi Hermione… mặn đắng…

… Nước mắt…

Gió xào xạc thổi, nữ thần của đêm tối đang phả hơi thở của mình lên vạn vật… Hermione đang mong muốn cái gì, đang níu kéo cái gì và nhận được cái gì? Đến lựa chọn sinh tử của cuộc đời mình anh cũng.... Hay anh tưởng cô sẽ nghĩ rằng anh hèn nhát không dám chống lại định mệnh nghiệt ngã của huyết thống....

Sau này, trên chiến trường ư? Làm sao mà em có thể....

Lệ đọng khóe mi, Đại sảnh đường như trở thành một nghĩa địa khổng lồ của sự tàn phá và cái chết… Hermione khóc… Không phải bằng nước mắt vì cô tin mình chẳng còn đủ lệ để rơi nữa. Thầy Lupin. Cô Tonks. Fred. Colin…. Sảnh đường đầy máu và nước mắt.

Harry có lẽ đang ở văn phòng thầy Hiệu trưởng, để nhìn vào cuộc đời mà cậu ấy đã từng căm hận, để hiểu và cảm thông… Hermione cứ nghĩ rằng thầy sẽ đem theo những bí mật của mình xuống mồ như cả cuộc đời thầy đã giấu đi phần linh hồn tốt đẹp nhất vào trong đôi mắt mà Harry được thừa kế từ mẹ cậu ấy… Thầy đã đi rồi….

Thời gian vẫn trôi đi, nặng nề chậm chạp, Hermione cứ ngồi đóng băng trong Đại sảnh đường nhìn tất cả mọi người, cả gương mặt đau buồn của những ai còn sống, cả đôi mắt nhắm nghiền của những người đã ra đi… Sắp đến nửa đêm, Harry vẫn không xuất hiện… Cậu ấy đã ở trong phòng Hiệu trưởng quá lâu…

Hermione đứng bật dậy, cô quay sang Ron cũng đang thất thần nhìn quanh:

"Harry đâu hả Ron?"

Tim Hermione đập mạnh khi thấy Ron đảo mắt một cách lạ lẫm, xung quanh im lìm khiến giọng nói của cô trở nên vang vọng, cô lắc mạnh vai Ron:

"Harry đâu? Cậu ấy đâu rồi?"

Màn đêm tĩnh mịch phủ lên lâu đài một bầu không khí chết chóc u ám… Hermione cảm thấy sợ hãi vô cùng, ngần ấy năm làm bạn với Harry đủ để cô hiểu Harry nghĩ những gì vào thời điểm này… cậu ấy cảm thấy mình có lỗi… cậu ấy cho rằng mình đã gây ra tất cả những cái chết này… cậu ấy nghĩ cách duy nhất để dừng cuộc chiến lại là…

Hermione định lao nhanh ra cửa thì bị Ron và Luna giữ lại, cô vùng vẫy

"Thả mình ra! Mình phải đi kiếm Harry!"

"Chị Hermione, bình tĩnh lại nào! Bình tĩnh lại!"

"Hermy, yên nào! Harry không làm chuyên khờ dại vậy đâu, Hermy!"

Nhưng Hermione vẫn lắc đầu quầy quậy

"Không! Không đâu! Mình biết cậu ấy nghĩ gì mà! Bỏ mình ra đi!"

"Hermione à!" Một bàn tay mập mạp ấm áp nắm lấy cổ tay cô, Neville nói thật dịu dàng "Mình vừa gặp Harry ngoài sân, cậu ấy chỉ lánh đi một chút thôi! Cậu yên tâm đi!"

Câu nói từ cậu bạn dễ thương chưa bao giờ nói dối khiênn Hermione bình tâm lại, tất cả mọi người trong Đại sảnh đường đều nhìn cô với vẻ mặt lo lắng… Cô rời khỏi nơi đó và lang thang trên các hành lang… Những bức tường sập nằm ngổn ngang, các bức tranh xiêu vẹo… Nền đá mát lạnh và Hermione tấm tức khóc. Một năm qua đi đầy sóng gió, máu và nước mắt… Hermione trở nên đa cảm hơn nhiều so với hồi còn là học sinh Hogwarts, cô bây giờ không thể dễ dàng kìm nén nỗi đau nữa… Gió thổi tán lá cây xào xạc, bên cạnh cô không còn ai nữa… Đâu là điểm dừng của trận chiến khốc liệt này?

"Em có thể sẽ bị tấn công đấy!"

Giọng nói lành lạnh khiến Hermione khó chịu, hai năm đã qua, và thời gian đủ sức xóa nhòa đi tất cả các viết thương lòng… Hermione đã tự cuốn mình vào những lo nghĩ để có thể quên đi những cảm xúc non dại của tuổi 15… Với Draco, bây giờ trái tim cô còn gì?

"Anh nên lo lắng cho bản thân mình đi!"

Cả hai cùng song hành trên hành lang sâu hun hút mà không nói với nhau một lời nào… Bộ bàn ghế muggle vẫn còn nguyên, khung cảnh nơi đây chẳng hề thay đổi khi Hermione thắp lên một ngọn lửa

"Thầy đã đi rồi!"

Hermione ngồi xuống ghế thở dài mà không để ý thấy có cái gì đó lấp lánh trong bọng cây, cũng chẳng buồn coi Draco đang nhìn cô chòng chọc lạ lùng…

"Anh ngồi xuống đi, đứng hoài như vậy để ngắm ai thế?"

"Có cái gì ở sau lưng em kìa!"

Hermione chột dạ quay lại với cái bọng cây, không lẽ Sev đã để cái gì vào đó… Mặt dây chuyền bạc lấp lánh trong ánh lửa và một lá thư…

Sắp đến nửa đêm, Hermione khép nhẹ mi mắt cảm nhận những làn hương đưa lại từ sân trường…

"Sao anh không vô Rừng Cấm? Ba má anh ở trong đó mà?"

"Phải! Cả Potter nữa!"

Hermione mở bừng mắt nhìn Draco đang xé mấy chiếc lá khô

"Anh nói cái gì?"

"Tôi đã thấy Potter đi vào Rừng Cấm!"

"Anh nói dối!"

"Tôi đã từng nói dối em điều gì chưa?"

Bao nhiêu uất ức bị kìm nén suốt hai năm qua bây giờ trào ra, giọng Hermione run run

"Rất nhiều!"

Đột ngột một giọng nói được tăng âm bằng pháp thuật dội vào tai cả hai

"Harry Potter đã chết. Nó đã bị giết khi chạy trốn, tìm cách tự cứu nó trong khi tụi bay thí mạng mình cho nó. Chúng ta đem xác nó đến làm bằng chứng cho chúng bay thấy đứa anh hùng của tụi bay tiêu rồi…"

"Không!"

Hermione chạy như bay về phía sân trường, đó không phải là sự thật, không đời nào là sự thật… Nhưng xác Harry nằm lủng lẳng trên vai lão Hagrid

"KHÔNG"

Tiếng thét khủng khiếp của cô McGonagall có sức chứng thực hơn bất cứ bằng chứng nào, nó như một lưỡi dao xé nát trái tim Hermione khi hy vọng cuối cùng đã tắt…

"Không"

"Không"

"Harry! HARRY!"

Trận chiến cuối cùng diễn ra trong hỗn loạn và tuyệt vọng, Hermione như phát điên không còn cầm nổi đũa phép chứ đừng nói là chiến đấu… Sự phẫn nộ bị đẩy lên đến đỉnh điểm khi Neville bị biến thành cây đuốc sống, Hermione định cứ thế xông thẳng vào bọn Tử thần Thực tử mà không bảo vệ, không buồn rút đũa phép ra khỏi túi áo chùng nếu Draco không ngăn lại

"Em điên rồi hả?"

"Bỏ tôi ra! Tôi phải giết chúng!"

"Hermione, không được!"

Nhưng cô vùng ra khỏi tay Draco bước lên phía trước

"Avada Ked…"

"Stupefy"

Draco chĩa đũa phép về phía bụi rậm đánh gục kẻ muốn giết Hermione trong tích tắc… Một cái bóng đen đổ ập xuống và tiếng phụ nữ thét lên:

"Anh Lucius!"

Đó là Narcissa Malfoy… Draco vừa mới hạ cha mình.

"Con làm cái gì vậy Draco?"

Narcissa gào lên nhìn trân trối vào mặt thằng con trai đang chĩa đũa phép vào bà ta

"Một lần này thôi, má! Một lần thôi, để con làm theo ý mình!"

"Con có biết nó là ai không hả?"

"Là cô gái con yêu, thưa má!"

Khoảng sân trường đông cứng lại cho đến khi tiếng thét giận dữ của Voldemort thức tỉnh tất cả… Ron xẹt tới, thoáng sững lại khi thấy Draco đứng trước Hermione và chĩa đũa phép vào mẹ cậu ta. Không cần quá thông minh Ron cũng hiểu được mọi chuyện, Ron chỉ nói nhẹ

"Neville đã giết chết Nagini rồi Hermy à!"

Nhưng Hermione vẫn không nhúc nhích, Harry chết rồi, phá hủy được hết các Trường sinh Linh giá thì có ích gì chứ, cụ Dumbledore đã nói cho dù cái mảnh hồn kia có bị xé tanh banh thì hắn vẫn mạnh hơn bất cứ phù thủy nào trên thế gian…

"Đi thôi!"

Ron kéo tay Hermione đi. Cậu hiểu cậu không thể làm gì khác được nữa…Một bóng đen chạy qua chỗ cả bọn đang đứng, cái bóng đen mang mặt nạ bị bang mất một bên, con người đó làm sao Ron quên, cậu gầm lên:

"ROOKWOOD!"

Gã quay lại rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ rút đũa phép của Ron và Hermione, sự hận thù sau cái chết của Fred khiến họ không còn giữ nổi bình tĩnh để suy xét xem mình nên làm gì

"Avada Kedavra"

Xác Rookwwood nảy lên và đổ vật xuống đất, Hermione loạng choạng vì lời nguyền độc đã rút cạn sức lực của cô. Ron thở dốc nắm lấy tay cô lôi đi

"Chúng ta đi!"

Nhìn lại phía sau Hermione thấy Draco lắc đầu, đôi mắt cậu lóe sang dưới ánh trăng bàng bạc…

"Đừng lo cho tôi!"

Môi Hermione mấp máy không nói thành lời nhưng Draco hiểu cô muốn nói gì… Rồi cô đi, hướng về phía sân trường, đôi lúc ngoái lại nhìn bóng Draco mờ dần

"Xin một lần hãy vì bản thân!"

Đó cũng là lần cuối cùng Hermione nhìn thấy Draco

Năm năm sau trận chiến cuối cùng

Trường Hogwarts đã dành một khoảng đồi rộng làm nơi an nghỉ cho những người đã hy sinh tại Hogwarts năm ấy… Ở nơi đây không có ngày nào vắng bóng những đóa hoa màu trắng nở rạng rỡ dù trong nắng vàng hay trên tuyết phủ tinh khôi… Hôm nay cũng vậy, một bó hoa hồng trắng lớn được đặt trên tấm bia tưởng niệm, và một bóng người khoác áo chùng đen đứng bên đồi nhìn ra hồ…

Năm năm đã trôi qua nhưng Hogwarts không có nhiều thay đổi dù trên từng bức tranh hay mỗi góc hành lang, những kỷ niệm ùa về ngập tràn trong tâm trí người lữ khách

"Tôi đã về đây!"



Trang trại Hang Sóc được trang hoàng rực rỡ, khu vườn được tô điểm bằng những bông hoa lớn kết từ vải trắng. Harry và Ron cười thật tươi trong bộ lễ phục bảnh bao màu ve chai, còn Ginny và Jasmine thật lộng lẫy trong soirre cô dâu thuần khiết, Hermione thì trang nhã trong chiếc váy xanh nhạt điểm những bông hoa vàng… dù gì thì hôm nay cô cũng là người làm chứng cho hôn lễ đôi này mà… Nhìn Harry và Ron hạnh phúc, Hermione cũng cảm thấy trái tim mình nở hoa sau tất cả những sóng gió và đau khổ… 

Giờ này anh đang ở đâu?

Không biết là có phải họ đã hẹn trước với nhau không mà cả hai bó hoa cô dâu đều rớt trúng Hermione trong tiếng vỗ tay hoan hỉ của các khách mời, hai cặp kia nhìn cô với nụ cười tinh quái:

"Một bó là 6 tháng, vậy hai bó nghĩa là 3 tháng sau Hermy sẽ lên xe bông ha mọi người?!"

"Ừa! Tui cũng mong vậy lắm! Mấy người cứ chờ đi!"

Những bong bóng vỡ tung, bầy chim và những chiếc chuông túa ra bay tứ tán… Thật đầm ấm và vui vẻ… Một cái kết hạnh phúc và trọn vẹn…

Cổng rào bật mở, Luna và Neville bước vào bụi bặm vẫn còn khoác nguyên bộ áo đi đường lẫn đống hành lý lỉnh kỉnh. Họ vừa từ Châu Mỹ về, chưa kịp thở đã chạy vội đến tay bắt mặt mừng:

"Chúc mừng! Chúc mừng! May quá, tụi mình cứ tưởng sẽ không kịp!"

Hôn lễ hôm nay có đông đủ những gương mặt thâm quen trong D.A , cả Cho cũng tới với một anh chàng khá điển trai được giới thiệu là vị hôn phu… Bầu trời mùa hè trong và cao vời vợi, cây cỏ đua sắc, Teddy và Victoire chạy lon ton từ bàn này sang bàn kia ra chiều bận rộn lắm.

Chợt, Hermione thấy nhớ trường Hogwarts da diết, đã năm năm kể từ khi trận chiến kết thúc cô không về lại ngôi trường thân yêu, vì cô sợ, sợ những kỷ niệm hiện hữu ở khắp nơi.

"Tụi mình gặp Malfoy ở Canada đó!"

Tiếng nói của Neville kéo Hermione quay lại với thực tại, Ron ngạc nhiên hỏi lại

"Cậu ta làm gì ở đó?"

Từ sau đêm cuối cùng ấy Ron đã an ủi Hermione rất nhiều, cậu đã nhìn Draco với ánh mắt rộng lượng và cảm thông hơn, nhất là từ sau khi nghe Hermione và Harry kể chuyện thầy Snape… Rốt cuộc thì từ Slytherin đã xuất hiện những con người đáng quý

"Cậu ta nói là đi tìm bản thân mình!"

Cả Ron và Harry đều quay lại nhìn Hermione khiến cô bối rối

"Sao lại nhìn mình như thế? Mình vẫn ổn mà!"

Cả hai bước đến nắm lấy tay Hermione

"Mong ước lớn nhất của tụi mình bây giờ là cậu được hạnh phúc, bất kể người đó là ai, tụi mình tin vào sự lựa chọn của cậu!"

Hermione mỉm cười thật tươi trong ánh nắng vàng

"Cám ơn các cậu"

Một con cú liệng qua bầu trời thả xuống đầu Hermione một lá thư đính kèm mặt dây chuyền bạc chạm nổi hai ký tự S và L. Năm xưa khi nghe tin Harry bị giết Hermioen đã vội vnàg chạy đi mà quên mất sợi dây và lá thư của Sev trên mặt bàn đá. Nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc đã kết bạn với Hermione qua bao lá thư hiện lên lồ lộ bảy câu thơ

"Nằm bên bờ dốc núi
Thôn làng hư ảo sương
Vầng trăng đi xuống
Tiếng chim vang dậy
Khi bừng ánh dương
Thức giấc mà ly biệt
Như sương tan bên đường

Sev"

Chỉ một người có thể có vật này, Hermione quay qua Neville

"Draco… Malfoy đã về Anh chưa?"

"Ờ, mình nghĩ là rồi, cậu ta có nói là đến đầu tháng 5 sẽ về, bây giờ là tháng 6 rồi mà!"

Ginny và Jasmine đến bên cạnh Hermione nhẹ nhàng

"Vậy là có hy vọng rồi!"



Đường Bàn Xoay nhỏ hẹp nằm ven bờ sông… Đây là nơi thầy Snape đã lớn lên? Căn nhà nhỏ cuối đường lụp xụp xuất hiện một đốm sáng nho nhỏ bên khung cửa sổ… Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn đẹp y như cái ngày cuối cùng của năm thứ năm ấy, nhưng Hermione hôm nay đã khác đi rất nhiều, cô đã là một luật sư sắc sảo làm việc cho Bộ Pháp thuật chứ không chỉ là một con bé thông minh…

Ngôi nhà này thuộc sở hữu của Severus Snape để lại cho Draco Malfoy sau khi ông chết… Từ năm năm trước Draco đã rời khỏi nhà Malfoy để sống độc lập và gần như biến mất khỏi thế giới Pháp thuật…

Đẩy nhẹ cánh của, đập vào mắt Hermione là màu xanh bạc của nhà Slytherin. Lò sưởi. Ghế bành. Một cái rổ nhung đỏ tía. Một dáng người cô độc bên lò sửõi…

"Vẫn như năm ấy!"

"Chỉ thiếu Crookshanks!" Draco quay người lại "Không biết em có để ý không, lần nào chúng ta ‘gặp nhau’ cũng có nó góp mặt"

"Anh đã làm gì trong năm năm qua?"

Hermioen điềm tĩnh ngồi xuống ghế, cô phải cố gắng lắm để không chạy đến ôm lấy con người kia (^^). Draco cũng ngồi xuống bình thản… từ lò sưởi tỏa ra những luồng không khí mát mẻ cùng những làn gió mơn man thổi vào từ bờ sông khiến căn phòng trở nên thoáng đãng, dễ chịu hơn.

"Đi đến nhiều nơi, để làm một phép so sánh nhỏ giữa phù thủy và muggles…"

"Nhà Muggles học chăng?"

"Cũng gần như thế! Nếu em muốn biết rõ hơn thì tuần sau hãy đọc Tạp chí Tiên tri!" Draco nhấp một ngụm nước


"Em đã tưởng rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa! Và khi em đã từ bỏ hy vọng thì anh lại xuất hiện!"

"Cám ơn em!" Draco đặt ly nước xuống bàn

"Vì cái gì?"

"Vì đã hy vọng!"

Hermione phì cười vì câu nói tưởng chừng ngây ngôi kia, cô đưa mắt ra xung quanh

"Thật khó mà tin là thầy đã lớn lên từ nơi đây!"

"Vì vậy thật dễ hiểu vì sao ông lại trở thành một Tử thần Thực tử!"

Draco vẫn giữ lại phần lớn đồ đạc trong nhà, chỉ thay đổi đi chút ít cho phù hợp với ý muốn của anh. Bức hình Eileen Snape treo tại vị trí trang trọng nhất trong nhà khiến Hermione nhớ đến năm thứ 6 và buột miệng

"Hoàng tử Lai!"

"Hả?"

Cô đứng dậy tiến lại gần bức ảnh Eileen Snape đang nhoẻn miệng nở nụ cười buồn bã

"Bà đã có một người con thật tuyệt vời!"

Cô rút sợi dây chuyền bạc ra đặt lên mặt lò sưởi… sợi dây bạc đã không thể gắn kết thầy với cô Lily nhưng lại mang đến một tình yêu cho thế giới này…



Bình minh trở giấc, Hermione vươn vai lồm cồm bò dậy, chui ra khỏi chăn, ba má cô vẫn còn ngủ vì đêm qua họ làm việc rất khuya. Cuộc sống thường nhật diễn ra thật giản dị với những niềm hạnh phúc tưởng như nhỏ nhoi mà lại vô cùng có ý nghĩa…

Nhấp một ngụm cà phê, cô cầm tờ báo lên đọc, một hàng chữ chạy dài trước mắt khiến cô ho sù sụ vì sặc

BỔ NHIỆM DRACO MALFOY LÀM GIÁO VIÊN ĐỘC DƯỢC?!



Vội vàng đặt cái tách xuống bàn, Hermione mở banh trang báo ra, bên dưới bức hình Draco với nụ cười chỉ-anh-ta-mới-có là những hàng chữ nhỏ

Quyết đinh gây tranh cãi này của bà Hiệu trưởng McGonagall khiến nhiều phụ huynh phẫn nộ…

‘’Tôi không muốn một Tử thần Thực tử dạy dỗ con mình!’’ Bà Lisa Steirm có hai con đang theo học ở Hogwarts cho biết ‘‘Tôi muốn chúng được học với những Giáo sư bình thường có đầy đủ lương tâm và trách nhiệm với bọn trẻ"

Trong khi đó phía trường Hogwarts vẫn chưa có phản ứng gì ngoài tuyên bố "Chúng tôi có đầy đủ cơ sở để tin tưởng ông Draco Malfoy!"

Draco Malfoy là con trai duy nhất của gia đình Malfoy (hiện vẫn đang bị Bộ Pháp thuật giám sát) đã tu nghiệp ở nước ngoài năm năm vừa về nước hồi tháng 5 vừa rồi… Việc bổ nhiệm này khiến cho ông Draco Malfoy trở thành vị Giáo sư trẻ nhất trong lịch sử Học viện Hogwarts…


Một con cú xám xù lông thả vào tay Hermione một lá thư, một con khác mang đến một cái gói khá dầy… Chủ nhật nào cũng vậy, bầy cú bay ra bay vô phòng cô nườm nượp vì hôm ấy cô làm việc ở nhà.

Lá thư mang huy hiệu trường Hogwarts

"Kính gởi cô Granger!

Chúng tôi xin trân trọng thông báo đến cô danh sách giám khảo cuộc thi Tam pháp thuật được tổ chức tại trường Hogwarts từ ngày 30/10 đến ngày 8/4 đã được Hiệu trưởng ba trường Hogwarts, Beaubatons, Dumstrang và Bộ Pháp thuật thông qua (có danh sách kèm theo)

Kính mời cô có mặt tại Đại sảnh đường Hogwarts vào tối ngày 1/9 trong lễ khai giảng để công bố cuộc thi.

Chân thành cám ơn và chúc cô một ngày tốt lành

McGonagall"


Kèm theo đó là tờ giấy da ghi tên năm người

"Danh sách giám khảo cuộc thi Tam pháp thuật được tổ chức tại trường Hogwarts từ ngày 30/10 đến ngày 8/4:

1. Mr. Percy Weasley – Giám đốc Sở ngoại vụ phù thủy, Bộ Pháp thuật

2. Mrs. Minevar McGonagall – Hiệu trưởng Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts

3. Mrs. Marietta Elvois – Hiệu trưởng Học viện Pháp thuật Beaubatons

4. Mr. Andre Luyntvan – Hiệu trưởng Trường đào tạo Phù Thủy Dumstrang

5. Miss. Hermione Granger – Luật sư văn phòng thi hành pháp luật Phù thủy, Bộ Pháp thuật"


Và tờ Tạp chí Tiên tri với ảnh một bông hoa bự nở toe toét ngay bìa

Dược thảo học muggles và công dụng của chúng đối với Độc dược

Trang đầu tiên là hình ảnh Draco Malfoy đang lúi húi trong rừng (có vẻ rất giống rừng Amazon!). Cả tờ tạp chí tràn ngập những bài nghiên cứu của Draco về các khám phá trong điều chế độc dược

"Đây là ai vậy?"

Hermione thốt lên kinh ngạc, cái sự thật này còn khó tin hơn cả việc người ta nói Voldemort còn sống… Cô hình dung ra Draco đang ngồi trong phòng vừa đọc báo vừa uống… nước. Đây là những gì anh làm trong năm năm qua sao?

"Chuyện quan trọng thế nèy mà không chịu nói cho mình!"



Bầu trời đầu thu chỉ thấp thoáng một vài gợn mây, Tàu tốc hành Hogwarts sừng sững giữa đám đông người nhốn nháo. Hermione như được sống lại với những tháng ngày còn vác theo rương hòm đến trường. Một vài người khẽ gật đầu chào cô khi cô đi ngang qua họ… Draco đứng một mình tách biệt quan sát dòng người nhộn nhạo đi qua đi lại, vẫn cái dáng cô độc như năm nào đứng bên lò sưởi

"Sao Giáo sư không lên tàu?"

Hermione nở một nụ cười hóm hỉnh, gương mặt Draco đã được thời gian tạc thêm vài nét phong sương, chẳng còn sự kiêu hãnh tự phụ, cũng không còn nét cay độc lạnh lùng. Đây mới là Draco mà cô yêu…

"Hermione!"

"Hả?"

Đang mải suy nghĩ lại bị gọi đột ngột, Hermione ngẩng mặt lên… Gió thoảng… Nhưng trước khi cô nhận ra điều đó thì đã có một nụ hôn phớt sượt qua môi trong ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của các học sinh và bậc phụ huynh xung quanh. Đỏ bừng mặt vì ngượng, đến khi nhìn lại thì Draco đã nhanh chân chạy lên tàu mất rồi. Gượng cười chữa thẹn Hermione la lên thiệt lớn

"Draco Malfoy! Anh đứng lại cho tôi!"

Con tàu phun khói chuẩn bị chuyển bánh, vậy là một năm học nữa lại sắp bắt đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: