Chương 5: Song Hồ Thành - Trần Phủ

Phía trên mái hiên có một âm thanh cười khằng khặc cực kỳ cổ quái, Lạc Băng Hà ngước mắt lên nhìn phát hiện Ninh Anh Anh cổ bị bóp đến nghẹn, y hốt hoảng nhanh chóng rút ra thanh kiếm Chính Dương của mình bay lên mái hiên đánh tới làn khói đen nọ.

Một mình thiếu niên căn cơ chưa vững, tu luyện công pháp giả liệu sẽ chiếm bao nhiêu phần thắng? Không cần nói cũng biết chắc chắn là không trụ được rồi, không bao lâu bác bì khách ném Lạc Băng Hà từ mái nhà cao bay xuống đường lớn, thân thể thiếu niên bị trượt ra xa va vào mấy sạp hàng bên cạnh, những sạp hàng bị Lạc Băng Hà va phải đều hỏng đến độ gần như bỏ đi.

Cơ thể đau đớn cùng cực ngồi dậy, bụi bẩn đầy người, xung quanh y là một đống hỗn loạn do vừa rồi đánh nhau với Bác bì khách mà thành, sạp buôn bán đổ nát, trái cây rau xanh cũng bị ép đến dập nát trên đường. Lạc Băng Hà phủi phủi mấy cái đứng dậy liền không thấy người đâu, lòng y chợt lạnh, tự biết sức mình có hạn chạy theo cũng vô dụng, liền nhanh chóng chạy về cầu cứu sư tôn.

Phía Minh Phàm cùng sư tôn thì sau khi mặt trời lặn, Minh Phàm vào phòng bẩm báo với Thẩm Thanh Thu tất cả sự việc tra xét được, Thẩm Thanh Thu chỉ hỏi:

“Đi chỗ khám nghiệm tử thi rồi?”

Minh Phàm nói: “Vâng. Đệ tử hỏi tỉ mỉ việc khám nghiệm tử thi, cũng cẩn thận xem xét thi thể.” Đến đây hắn không nói nữa, sắc mặt nghiêm túc trình lên vật trong tay.

Thẩm Thanh Thu không có nhận lấy, chăm chú nhìn kỹ, đó là hai xấp lá bùa vàng dùng chu sa viết liền, mặt giấy đã biến thành màu đen như bị thối rữa.

Hắn gật đầu nói: “Những lá bùa này, ngươi dùng để thử ma khí của xác chết?”

Minh Phàm nói: “Sư tôn tuệ nhãn như đuốc. Những lá bùa này đệ tử dùng ở hai nơi. Một nơi là bùn đất cạnh phần mộ của nữ tử đã hạ táng, một nơi là xác chết chưa xuống mồ ở chỗ khám nghiệm tử thi.

Ngay cả bùn đất cạnh phần mộ cũng bị ma khí nhuộm thành như vậy, cái này có thể xác nhận, thân phận của Bác bì khách không cần nghi ngờ chính là ma mà không phải là thứ gì khác. Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng:

“Dám có gan giết hại tính mạng dân chúng trong vòng phạm vi trăm dặm dưới chân núi Thương Khung Sơn phái, đám ma giới xấu xa tự mình tìm đến cửa, cũng đừng có oán đệ tử phái ta thay trời hành đạo.”

Minh Phàm ánh mắt đầy ấp sùng bái mà nhìn hắn: “Sư tôn anh minh! Nếu sư tôn ra tay, nhất định có thể bắt được ma vật kia, vì dân trừ hại!”

Đôi sư đồ này chính là như vậy, trước kia đều là hình thức “ngươi chúa tể ta sùng bái”, hợp tác tương đối khoái trá, với Thẩm Thanh Thu mà nói, đồ đệ Minh Phàm này thật sự là không tệ chút nào, mặc dù là thiếu gia nhà giàu, kiêu căng đã quen, nhưng sự kiêu căng kia nửa điểm cũng không dám lộ ra trước mặt sư phụ, ngược lại coi lệnh là nhất, tất cung tất kính, đúng thật là hài lòng.

Nam nhân mà, sẽ không bao giờ ghét bỏ việc người bên cạnh kính mình như kính thần. Năng lực làm việc cũng đạt chuẩn, chuẩn bị để xuất môn đi xa, an bài chỗ ăn chỗ ở đều là hắn một tay xử lý mọi việc. Đi theo sư tôn Thẩm Thanh Thu, hễ hắn không thích gì, Minh Phàm đều có thể nhìn ra mà sắp xếp, luôn biết sư tôn mình ghét y như thế, bản thân Minh Phàm cũng không ngại hoá thân thành côn đồ trường học, không chuyện ác nào không làm chỉ vì để lấy lòng sư tôn mình.

“Lần này xuống núi là để trải nghiệm. Không đến vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không xuất thủ tương trợ. Minh Phàm ngươi thân là đại đệ tử, chi bằng cẩn thận an bài, chớ để ma vật kia thương tổn đến đồng môn.”

“Vâng! Đệ tử đã lập ra trận pháp, chỉ cần ma vật kia...”

Minh Phàm còn chưa nói hết, một người xông thẳng vào cửa, ngắt lời hắn.

Lạc Băng Hà sắc mặt tái nhợt mà kêu lên: “Sư tôn!”

Thẩm Thanh Thu trong lòng lộp bộp một tiếng khó chịu hơi nhíu lại ấn đường, trên mặt lại vẫn ra vẻ lãnh đạm: “Chuyện gì mà hét lớn hét nhỏ, kinh hoảng như thế?”

Lạc Băng Hà nói: “Ninh Anh Anh sư tỷ cùng đệ tử ban ngày ra ngoài đến chợ trong thành, lúc chạng vạng, ta thúc giục sư tỷ trở về, nàng không chịu, không biết sao đảo mắt đã không thấy bóng người. Đệ tử tìm một lượt khắp cả con phố, không tìm được, mới quay lại xin sư tôn giúp đỡ.”

Minh Phàm nghe xong đương trường nhảy dựng lên: “Lạc Băng Hà! Ngươi…”

Vừa định đánh cho Lạc Băng Hà mấy cái, Thẩm Thanh Thu tức giận cùng lúc vung tay áo, chén trà trên thư án văng ra, hệt như có tác dụng uy hiếp hai người họ, lòng Lạc Băng Hà thầm nghĩ không xong rồi, cũng không phải là y cố ý nhưng nếu không kịp đến cứu Ninh Anh Anh e rằng...

Thẩm Thanh Thu biết rõ điều đó nhưng thế thì đã sao, việc quan trọng hơn vẫn chính là cứu đồ đệ mình yêu mến khỏi tay của Bác bì khách, hắn cố nén tức giận, nói:

“Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Lạc Băng Hà, ngươi đi theo ta. Minh Phàm, ngươi mang theo vài sư đệ, thỉnh Trần viên ngoại tương trợ, cùng nhau tìm sư muội của ngươi đi.”

Minh Phàm đáp vâng xong vội vã đi ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, một tiếng cũng không nói.

Thẩm Thanh Thu cũng biết, đây tuyệt đối không phải lỗi của y, việc xảy ra ngoài ý muốn làm sao có thể trách Lạc Băng Hà được, nhưng hễ nhìn thấy Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu liền nhịn cũng nhịn không được tứ giận trong lòng, cũng không thể cứ ở đây dạy dỗ Lạc Băng Hà, hắn cố nén tức giận nhìn y một lúc

Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu giữ y lại là muốn đánh chửi một phen, cúi đầu nói:

“Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn muốn trách phạt, đệ tử vô oán vô hối, chỉ cầu tìm về Ninh Anh Anh sư tỷ bình an.”

Thẩm Thanh Thu nhìn y khá đáng thương, trong lòng có chút hưng phấn khó nói, nhìn thấy Lạc Băng Hà như thế càng làm tâm tình hắn dễ chịu hơn, bàn tay có chút muốn vuốt đầu Lạc Băng Hà lại ngại xưa nay mình bạo lực y, vì thế lạnh lùng thốt:

“Ngươi lại đây. Đưa ta đến nơi ngươi cùng Anh nhi thất lạc.”

Lạc Băng Hà cùng Ninh Anh Anh thất lạc ở chỗ gần khu chợ phồn hoa nhất.

Thẩm Thanh Thu đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại, cảm giác được một tia ma khí như có như không. Lần theo đoạn ma khí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mà một đường đi xuống, đến khi mở mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện hắn đứng ở cửa một nhà bán son

Thẩm Thanh Thu “...”

Chẳng lẽ hung thủ là người trong tiệm son?

Nhưng mà sau khi tiến vào tiệm son, ma khí lại đứt đoạn, hoàn toàn tiêu tan.

“Chẳng lẽ hung thủ vốn không phải là trốn trong tiệm son, chỉ là gần đây đã tới một lần? Vào tiệm son… Chẳng lẽ hung thủ là nữ nhân?” Thẩm Thanh Thu thì thào tự nói.

Thẩm Thanh Thu như thấy được mục tiêu trước mắt, lòng nổi lên cao hứng bừng bừng mà đi đến phương hướng ma khí lan tràn. Sau năm trăm bước, dần dần lệch khỏi khu vực trong thành, đi đến trước một tòa nhà bỏ hoang.

Không chạy nữa, chính là nơi này! Ngươi xem đèn lồng giấy trắng bệch kia, ngươi xem đại môn rách nát kia! Hẳn là một quỷ ốc đúng hông!

Thẩm Thanh Thu điều chỉnh biểu cảm, dặn dò Lạc Băng Hà một đường im lặng theo đuôi hắn: “Ngươi quay về Trần phủ, thông tri Minh Phàm, mang theo toàn bộ pháp bảo và sư huynh đệ, cùng đến đây.”

Lạc Băng Hà vừa định mở miệng trả lời, đột nhiên đồng tử chuyển động. Thẩm Thanh Thu thấy hắn nhìn chằm chằm phía sau mình, liền biết không tốt, nhưng mà chung quy vẫn muộn, một cơn gió lạnh thoảng qua, đại môn mở ra cái “rầm”.

“Sư tôn, sư tôn, mau tỉnh lại!”

Thẩm Thanh Thu liền thật sự tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, chỉ thấy Lạc Băng Hà vẻ mặt vô cùng lo lắng, bị trói gô ở đối diện, tựa hồ trước đó y vẫn luôn nhìn vào Thẩm Thanh Thu khi ngủ say. Thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, như thở phào một hơi, ánh mắt đều sáng lên, lại kêu một tiếng sư tôn.

Còn Ninh Anh Anh bị buộc cùng một chỗ với y, cũng vẻ mặt đưa đám kêu: “Sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ, cũng không biết ma vật kia đánh lén có để lại di chứng hay không.

Tâm trạng của hắn rất không tốt.

Không xong nhất chính là, đường đường chủ nhân Thanh Tĩnh Phong cư nhiên ở trước mặt đồ đệ bị một tiểu yêu ma đánh bại! Vốn là, dựa vào thực lực Thẩm Thanh Thu đối phó ma vật, đó là giết gà dùng đao mổ trâu, đáng xấu hổ chính là, dao mổ trâu còn chưa có giết được gà!

Hắn rất nhanh liền phát hiện một chuyện khiến tâm trạng của hắn càng không tốt.

Hắn cảm thấy trên người có điểm gì là lạ, lành lạnh, hơn nữa có cảm giác đau đớn rất nhẹ. Cúi đầu nhìn một cái, một câu “đ* mẹ” suýt nữa không nhịn được mà thốt ra.

Hắn! bị! lột! sạch!

Tuy rằng chỉ là lột sạch thân trên, nhưng cũng đủ kinh khủng.

Tốt xấu gì Thẩm Thanh Thu cũng là nhất đại tông sư! Thân trên xích lõa, chỉ mặc cái quần cùng giày trắng, bị dây thừng gắt gao trói chặt tứ chi té trên mặt đất là kiểu hình tượng quái! gì! đây! Rất giống trai bao bị lột da xẻ thịt khi bị bắt gian tại trận, nhục nhã, đúng là nhục nhã quá rồi a.

Trên mặt Thẩm Thanh Thu thoạt đỏ thoạt trắng. Muốn dùng kiếm đào một cái hố trên mặt đất chôn bản thân xuống trong chốc lát, nhưng bội kiếm của hắn cũng không cánh mà bay.

Chẳng trách vừa rồi Lạc Băng Hà giống như có vẻ hơi xấu hổ, y nhất định là nghĩ, thấy được dáng vẻ Thẩm Thanh Thu chật vật như vậy, trở về hẳn không thiếu việc bị hung hăng trả đũa.

Ninh Anh Anh hu hu nói: “Sư tôn người cuối cùng cũng tỉnh, Anh Anh sợ hãi quá…”

Sợ hãi? Sợ hãi thì cô đừng có chạy lung tung a em gái! Thẩm Thanh Thu bó tay.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khặc khặc quái dị.

Một bóng người màu đen từ trong bóng đêm hiện lên.

“Cái gì mà cao nhân đắc đạo trên Thương Khung Sơn phái, cũng chẳng qua là như vậy. Nếu Thương Khung Sơn phái tự xưng là đệ nhất thiên hạ đại phái đều như vậy, ngày ma giới chinh phục nhân giới sắp tới rồi.” Dứt lời lại một trận cuồng tiếu.

Diện mạo đối phương đều che hắc sa, âm thanh thô ách khó nghe, tựa như bị nha phiến hun khói hỏng cổ họng.

Thẩm Thanh Thu nheo mắt, “Bác bì khách?”

“Hôm nay Tu Nhã Kiếm tiếng tăm lừng lẫy bại ở trong tay ta, thống khoái! Thẩm Thanh Thu a Thẩm Thanh Thu. Ngươi đoán nát óc cũng không đoán ra, ta rốt cuộc là ai đi!”

Thẩm Thanh Thu nói: “Cái này có gì mà không đoán ra được.”

Bác bì khách: “…”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi là Điệp nhi chứ gì.”

Bác bì khách: “…” Nó xốc hắc sa lên, mạnh bạo nói: “Không thể nào! Sao ngươi đoán được!”

Thẩm Thanh Thu không nói gì.

Hắn có thể nói, ngươi tưởng ta mù à? Không biết nhìn vóc dáng sao? Nam nhân nhìn đầu tiên chính là vóc dáng mà, trước nhô sau vểnh, nhất định là một nữ nhân. Hơn nữa kiểu trang trí của nhà giàu mới nổi, ở nơi bình thường không thể thấy được, ngươi tưởng ta không biết ta đã bị đưa về Trần gia sao? Nữ nhân của Trần gia mặc dù nhiều, nhưng ta chỉ gặp qua vài người, biết tên thì chỉ có mỗi Điệp nhi, ngươi muốn ta đoán, ta đương nhiên chỉ có thể đoán Điệp nhi, người khác ngay cả tên ta cũng không biết, sao mà đoán a? Ai biết vừa đoán đã trúng? Ai biết ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, ngay cả chống chế một chút cũng không biết, trực tiếp xốc lên miện sa thần bí!

Nhưng hắn có thể nói chắc? Có thể nói chắc?!

Điệp nhi — phải nói là Bác bì khách, điều chỉnh trạng thái rất nhanh, mang theo khuôn mặt ái thiếp của lão gia, một lần nữa tìm về khuôn mặt tươi cười đắc ý vô cùng kiều diễm:

“Không sai, chính là ta! Thẩm Thanh Thu, ngươi đoán nát óc cũng không nghĩ ra, tại sao lại là nữ tử nhu nhược như ta đúng không?”

Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng cái thân đang nghiêng, thay đổi tư thế thoải mái hơn.

Điệp nhi không cần hắn cổ vũ, tự mình nói tiếp: “Bác bì khách đến không thấy hình, đi không thấy bóng, không phải bởi vì có khả năng thông thiên độn địa, mà là bởi vì, mỗi lần ta giết người xong sẽ đổi một bộ da mới. Mang da của những nữ nhân này, bắt chước cử chỉ của các nàng, thần không biết quỷ không hay mà ẩn nấp trong đám người phàm, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.”

Tự bạch như vậy, Thẩm Thanh Thu cũng thông thể cản chỉ là bắt được điểm đáng ngờ: “Không đúng.”

Điệp nhi giận tái mặt: “Không đúng chỗ nào.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Giả sử mỗi lần giết người xong ngươi đều thay đổi da, chẳng hạn như giết chết Điệp nhi, chiếm da của nàng, ngươi sẽ thành ‘Điệp nhi’, nhưng còn một cỗ thi thể Điệp nhi bị lột da, mọi người không thấy kỳ lạ là có hai Điệp nhi sao?”

Nghĩ nghĩ, chính hắn lại tự mình thông suốt. Giết người lột da sẽ biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, rất khó phân rõ ai vào với ai. Nói câu này ra quả thật là phí lời.

Điệp nhi nói: “Xem ra ngươi cũng hiểu rồi. Không sai. Ta sẽ dùng thi thể của nữ tử sau, để thay thế cho nữ tử trước. Chẳng hạn như khi ta giết Điệp nhi, trên người mặc chính là da của Hương nhi, lúc này tất cả mọi người cho rằng Hương nhi còn sống; đợi lúc sau mặc vào da của Điệp nhi, thi thể của Điệp nhi sẽ bị ta ngụy trang thành thi thể của Hương nhi, được người ta phát hiện.”

Lạc Băng Hà vẫn trầm mặc mà nghe, ánh mắt lóe sáng, ẩn ẩn mang theo phẫn nộ, tinh thần chính nghĩa nho nhỏ của thiếu niên bị kích thích bởi hành vi phát rồ của Ma tộc ác độc. Ninh Anh Anh hoàn toàn không nghe rõ, cũng không dám xen miệng vào.

Thẩm Thanh Thu cũng thật sự bội phục yêu vật này, quả thật rất tuân thủ nghề nghiệp, chẳng những phải vạch trần hoạt động tâm lý của mình, còn phải giải thích tỉ mỉ thủ pháp và tư duy gây án. Dùng ví dụ để minh họa, cách nói rất sống động, thật sự là… đảm nhiệm còn nghiêm túc hơn cả thầy giáo luyện thi cấp ba!

Thẩm Thanh Thu nói: “Cách một thời gian ngắn ngươi sẽ đổi da, là do hứng thú, hay là không thể không như vậy?”

Điệp nhi cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”

Ngươi đã nói cho ta biết rất nhiều được không đại tỷ (hay là đại ca?) Thêm cái nữa cũng có sao!

Điệp nhi đi về hướng Ninh Anh Anh và Lạc Băng Hà bị trói chặt. Lạc Băng Hà trấn định như trước, Ninh Anh Anh kêu to: “Ma vật! Đừng có lại đây! Sư tôn cứu ta!”

Điệp Nhi đưa bàn tay vuốt ve làn da mịn màng trơn bóng của thiếu nữ cười hắc hắc nói:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top