Chương 1: Hồi sinh

35 năm sau - Luân Đôn, Anh 

Không khí mùa thu thật rõ nét và lạnh buốt, khiến cho con cú màu tuyết trắng xù lông lên. Nó đang ngồi trên mái của nhà ga Ngã Tư Vua, ngắm nhìn những người đi qua bên dưới. Khi người qua đường nhìn chằm chằm lên con cú, hoàn toàn lúng túng bởi sự hiện diện của nó, nó đột nhiên đứng thẳng lên.
Một gia đình năm người đã đi bộ đến nhà ga, gây chú ý, vì họ mang theo hai xe đẩy nặng trĩu; mỗi cái có một thân cây lớn và lồng chim, đựng hai con cú xinh đẹp.
Con cú kêu lên trìu mến trước khi bay lượn trên đầu của những Muggles không nghi ngờ. Nó bay lượn xung quanh một lát, trước khi bay thẳng vào nhà ga Ngã Tư Vua. Con cú bay qua tòa nhà, bỏ qua những cái nhìn chằm chằm của mọi người bên dưới, nó bay thẳng vào hàng rào giữa các sân ga số chín và mười.
Nhưng thay vì đâm sầm vào tương gạch, nó xuất hiện trở lại ở phía bên kia, nơi động cơ màu đỏ đỏ tươi của chuyến tàu tốc hành Hogwarts Express chào đón cô với một ánh mắt thân thiện.
Con cú bám trên biển hiệu ghi: Sân ga số 9 ¾ - và, chờ đợi.
Ngay sau đó, gia đình năm người xuất hiện qua bức tường và vào sân ga nơi nó đang đợi họ. Con cú ngồi thẳng lên một chút và lồng nhực nó bắt đầu rung rinh. Ánh nhìn của cô đang bao quát tất cả, đứa con đỡ đầu của cô luôn làm cô cảm thấy thật tự hào
Nó bây giờ đã là một người đàn ông với ba đứa con và một người vợ xinh đẹp. Nó là giám đốc SởThần Sáng của Bộ Pháp thuật, có trách nhiệm gìn giữ hòa bình.
Nhưng, có một lần khi Cecelia nghĩ rằng cô sẽ không sống đủ lâu để thấy thời khắc này. Trong thực tế, cô cũng đã từng tin rằng Harry, cũng như vậy, sẽ không sống đủ lâu để xây dựng cuộc sống này cho bản thân.
Tuy nhiên, không phải tất cả vận may xảy đến theo những cách người ta nghĩ.
Lòng biết ơn ẩn sâu trong trái tim cô, mong muốn duy nhất của cô là những người thân, những người xứng đáng nhất, có thể nhìn thấy thời điểm này.
Lớn nhất trong ba anh em nhà Potter, James, vội vàng chạy đến chào hỏi bạn bè của mình, bỏ lại gia đình đằng sau. Cecelia mỉm cười nghĩ về cách James, có lẽ cũng như Sirius; mạo hiểm và rắc rối.
Cô đã phải đặc biệt để mắt đến nó vào năm ngoái, khi nó trở nên tò mò và ham thích phiêu lưu. Có vẻ như Cecelia đã nhận ra, Potter nhỏ đã lén lấy được một vật gia truyền rất hữu ích, cho phép nó di chuyển thông qua những hành lang của lâu đài Hogwart và thẳng vào cửa hàng mật ong Dukes Cellar - giống như cha nó đã làm trước nó.

Con cú lắc đầu, những kỷ niệm về thời gian của cô ở Hogwarts bắt đầu ập tới, lưu lại trong tâm trí cô. Cô luôn luôn là một học sinh giỏi, vẫn như vậy cho đến thời điểm cô gặp bốn người bạn tuyệt vời nhất mình có thể hy vọng: Sirius, James, Lupin và Peter.
Gia đình Potter bị che khuất bởi dòng khói trắng bốc ra từ chuyến Tàu Tốc Hành Hogwarts, làm họ khó khăn khi đi tìm James. Nhưng sau đó, họ tới, đầy đủ và gia nhập cùng một gia đình khác, nhà Weasley.
"Tới cả rồi chứ?" Ông Weasley hỏi, khi Harry tiến tới. Họ bắt tay và bắt đầu trò chuyện.
Cecelia nhảy xuống, lên trên tàu để nghe và nhìn học rõ hơn. Họ đã nói lời chào tạm biệt, nhưng Albus nán lại phía sau. Harry ôm cậu. "Tạm biệt, Al. Đừng quên lời mời uống trà vào thứ sáu tới của ông Hagrid. Đừng lộn xộn với Peeves. Đừng đấu tay đôi với bất cứ ai cho đến khi con được học. Và, không để cho James khiêu khích."
"Nếu con vào trong nhà Slytherin thì sao?" cậu hỏi, với cái cau mày buồn nhất Cecelia từng nhìn thấy.
"Albus Severus," Harry thì thầm, cúi mình xuống để khuôn mặt của con trai mình cao hơn. Anh nhẹ nhàng siết chặt vai Albus của. "Con đã được đặt tên theo hai hiệu trưởng của trường Hogwarts. Một trong số họ thuộc nhà Slytherin và ông có lẽ là người đàn ông can đảm mà cha từng biết."
"Nhưng, chỉ là nếu-"
"-Thì nhà Slytherin sẽ có được một học sinh xuất sắc, phải không? Nó không quan trọng đối với mọi người. Al. Nhưng nếu nó quan trọng với con, con sẽ có thể chọn Gryffindor thay vì Slytherin. Chiếc nón Phân Loại có xem xét sự lựa chọn của con đấy."-"Thật sao?"
"Nó đã làm như thế với cha," Harry bảo đảm với cậu, và Cecelia kêu, kỷ niệm đột nhiên tràn về.
Đột nhiên, những cánh cửa bắt đầu đóng dọc theo chuyến tàu đỏ tươi và Albus cho họ nhiều hơn một lời tạm biệt trước khi nhảy lên trong nháy mắt. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng cậu và tàu bắt đầu di chuyển, Cecelia bay lên và đậu trên chiếc bảng treo ở sân ga.
Cô nhìn Harry vẫy tay ​chào các toa tàu đi qua, và khi chiếc tàu biến mất, nhanh chóng và lơ đãng, anh sờ nhẹ vào vết sẹo tia chớp trên trán. Cô muốn biết những gì anh đang nghĩ và những gì anh nhớ vào đêm đó.
Như thể có ai đó gọi tên anh, anh quay lại và phát hiện con cú ngồi trên tấm biển hiệu. Anh để ý thấy chú chim bị cứng đờ người, như thể nó biết nó đã bị phát hiện. Mắt Harry mở to khi nhận ra màu trắng tuyết của bộ lông của nó cùng với sự phát sáng rực rỡ khi đôi mắt màu hổ phách của nó nhìn vào đôi mắt xanh của anh.

Chú chim này là một bóng hình trong thời thơ ấu của anh. Một lời nhắc nhở về những sự yêu thương cũng mất mát. Nó thậm chí còn đậu giống y như Hedwig, nhưng không thể. Hedwig đã chết. Nó qua đời mười chín năm trước đây và không ai có thể lừa dối về cái chết.
"Chuyện gì vậy?" Ginny chạm vào vai anh, ngay lúc con cú trắng tuyết bay hút khỏi tầm nhìn.
Harry nhìn chằm chằm vào chỗ con cú đã đậu chỉ một vài giây trước và lắc đầu. Anh quay sang Ginny với một nụ cười yếu ớt. "Không có gì cả."
Cô cau mày, không thuyết phục. "Anh trông giống như nhìn thấy một con ma."
Harry lại nhìn lên tấm bảng của sân ga. "Anh cũng nghĩ như thế.."
-
Đêm đó - Cotswolds, Anh
Đó là một ngày dài, và Cecelia cảm thấy kiệt sức bất thường. Trong phòng tắm, cô nhìn vào gương, vào đôi mắt mệt mỏi của mình và thở dài. Mặc dù thực tế cô vẫn trông giống y như khi cô hai mươi tuổi, cô cảm thấy thậm chí già hơn tuổi năm mươi sáu của mình.
Đôi mắt màu hổ phách của cô trống rỗng, và mái tóc nâu chụm lại phía sau đầu, hơi rối lên. Cô đã, tuy vậy, nhận thấy một vài sợi tóc trắng trên mái của mình.
" Có lẽ tuổi già đã đến rồi, sau tất cả," cô lẩm bẩm, nhìn xa khỏi hình ảnh phản chiếu của mình. Đi ngang qua phòng khách đến nhà bếp, lơ đãng, cô vẫy cây đũa phép về phía lò sưởi, làm hai thanh củi bùng cháy. Cecelia kéo khăn choàng ôm chặt vào mình, bước vào nhà bếp, và đặt một ấm trà đầy trên lò sưởi và tựa người vào chiếc đệm, suy nghĩ.
Mới chỉ là tháng Chín nên đêm đó khá lạnh. Cecelia còn nán lại trong nhà bếp chỉ một lúc trước khi đi bộ trở vào phòng khách và bắt đầu chĩa đũa phép vào các mảnh gỗ xung quanh, hy vọng khiến nó cháy nhanh hơn.
Sau đó, cô lui về bên chiếc ghế nhỏ và cuộn tròn trong chăn. Cô không thể không nghĩ về Harry. Hôm nay là lần đầu tiên trong gần hai mươi năm, kể từ khi cô thực sự nhìn vào mắt đứa con đỡ đầu. Nó đã thực sự nhìn thấy cô. Thật là ngu ngốc khi bị bắt gặp như thế, cô biết, nhưng nó đã khiến cuộc sống cô đơn này có thể chịu đựng thêm một chút nữa. Tất cả những gì cô muốn biết chỉ là nó và những đứa con được an toàn. Chà, tại sao họ lại không được sống trong thời đại này? Cuộc chiến tranh đã qua từ lâu và Harry là Thần Sáng đáng gờm nhất trong Cục. Sẽ không có tên tội phạm nào dám đứng lên chống lại anh.
Cô rất tự hào về điều đó. Anh đã sử dụng tất cả mọi thứ cha dạy thật tốt để giúp giữ gìn hòa bình trên thế giới của anh; một thế giới mà, thật không may, cô có lẽ không còn là một phần của nó nữa.
Khi ấm trà rít lên, Cecelia giật mình hoảng sợ. Sau đó cảm thấy ngớ ngẩn, cô đứng dậy và đi về phía nhà bếp. Hôm nay cô dường như dễ xúc động hơn so vời ngày thường. Cecelia tắt bếp và nhấc ấm trà lên, nhưng đột nhiên sững lại.
Ấm trà trượt khỏi những ngón tay của cô và rơi lẻng kẻng trên sàn. Nước sôi tràn trên sàn nhà, đổ lên chân cô, gây một cảm giác bỏng rát tồi tệ. Cô không để ý vì có ai đó đang chờ bên ngoài cửa để vào.
Một cơn ớn lạnh khủng khiếp lây lan trên làn da khiến cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Chậm chậm, Cecelia quay đầu lại và sợ hãi nhìn. Ẩn nấp bên ngoài cửa sổ nhà bếp của cô là Thần Chết. Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất...
Cánh cửa vào bếp từ từ mở ra và một người trùm kín đầu bước qua, trượt dọc theo sàn gỗ. Hắn không bao giờ nói chuyện với Cecelia, chỉ đến chỗ cô khi cần quay ngược lại cái chết. Không cần biết hắn đến chỗ cô bao nhiêu lần trong một đêm, sự hiện diện của hắn luôn khiến cho cô mệt mỏi đến kiệt sức vì phải cố gắng ngăn cản những điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Thần Chết từ từ rút ngắn khoảng cách giữa họ và khi hắn tới chỗ cô; hắn giơ ngón tay xương xẩu của mình lên, ấn nhẹ vào vào vần trán trắng như sứ của cô. Thế giới xung quanh cô bắt đầu quay cuồng và dần rơi vào tối tăm.
Hình ảnh cuộc sống quá khứ của một người phụ nữ tràn vào tâm thức của Cecelia và nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh cô. Từng ký ức một liên tục ập vào, khiến cô nghẹt thở và mệt mỏi. Sau đó, chúng chậm lại và hình ảnh trở nên rõ rệt.
Nhưng, một ký ức mà nổi bật so với phần còn lại, cái mà khiến nỗi đau đớn ăn sâu vào xương tủy, tàn phá trái tim cô hết lần này đến lần khác, là một ký ức cô không bao giờ muốn sống lại.
"Thôi nào, mày có thể làm tốt hơn thế mà!" giọng nói của một người đàn ông vang lên, lượn lờ trong tai cô. Cô cảm thấy nước mắt đang chực trào ra khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chế nhạo nhưng đẹp trai của Sirius Black.
Cô trải qua mỗi ký ức thông qua đôi mắt của người phụ nữ này. Vì vậy, khi một tập hợp các tia lửa đỏ bay từ cây đũa phép trong tay cô và đánh thẳng vào ngực Sirius, cô cảm thấy như thể chính cô là người tung ra lời nguyền.
Cô nhìn trong nỗi kinh hoàng cảnh tượng Sirius vấp ngã, khuôn mặt công hoàng, cơ thể anh cong theo một vòng cung duyên dáng và từ từ rơi về phía sau. Đầu gối của cô muốn khuỵu xuống, và cô muốn hét lên tên anh khi anh biến mất sau cánh cổng tò vò, không bao giờ được nhìn thấy nữa. Cô nghe thấy tiếng hét vang đắc thắng qua giọng nói của chính mình sau thất bại của Sirius, và cô cảm thấy mình cố gắng giãy giụa ra khỏi ký ức, cầu xin tất cả dừng lại. Nhưng, trước khi hình ảnh tối đi và chuyển sang một mẩu ký ức khác, cô nghe thấy giọng nói của Harry hét lên - "SIRIUS !!"
Sau đó mảnh ký ức biến mất và chập chờn qua lại cho đến khi tất cả kết thúc. Những khoảnh khắc cuối cùng luôn là đau đớn nhất mỗi khi cô phải trải qua những cái chết.
Cô nhận ra Hogwarts, được bao quanh bởi các chiến binh và lời nguyền. Cây đũa phép của cô chỉ vào ba cô gái trẻ, những người cô biết. Sau đó, một giọng nói chói tai hét lên từ phía sau khi một lời nguyền xẹt qua tai Ginny Weasley, suýt nữa giết chết cô.
"KHÔNG CON GÁI TAO! ĐỒ CHÓ CÁI!"
Đôi mắt của người phụ nữ, người mà cô bị mắc kẹt bên trong, quay lại và đối mặt với không ai khác ngoài Molly Weasley, nhưng trước khi Cecelia hiểu những gì xảy ra, cuộc đấu tay đôi bắt đầu. Những chớp sáng lóe qua và trước mặt cô, mặt đất dưới chân họ bắt đầu rạn nứt và người ta tụ họp xung quanh họ.
Người phụ nữ bắt đầu cười và sau đó đột nhiên, giống như một lưỡi dao đâm cô thẳng qua ngực, cô cảm thấy một lời nguyền đi xuyên qua cơ thể mình. Nó thật đau đớn và khó chịu, sau đó cô cảm thấy mình trong cơ của người phụ nữ sụp xuống.
Thế giới tối tăm rời xa cô và căn bếp của cô xuất hiện trở lại. Thần Chết đã không còn ở bên cạnh cô, khi cô nằm run rẩy trên mặt đất. Cảm giác ghê sợ khiến mạch máu cô co rút, làm cô tê liệt.Và, cho dù cô có biện hộ cho chính bản thân mình bằng cách nào để chấp nhận những chuyện đã xảy ra, sẽ chỉ là mình cô phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Thần Chết đã buộc cô hồi sinh một người đã đánh cắp Sirius khỏi cô và Harry, nhưng cô không có thời gian để quay cuồng trong đau đớn và sự bất công này, vì có ai đó đang đi ngang qua cửa trước nhà cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top