26. Dạ tiệc Giáng Sinh (nên đọc)

Note: Chương này siêu siêu dài. 10k chữ. Chương này cũng sẽ đánh dấu một sự chuyển biến mới của các nhân vật, từ phụ đến chính luôn nhen.


.

.

.


Không khí trong trường Hogwarts dần trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết khi ngày dạ tiệc Giáng Sinh đang đến gần. Các nam sinh trở nên bận rộn, loay hoay tìm kiếm bạn nhảy phù hợp để có thể tận hưởng một đêm tiệc đáng nhớ bên người mà họ thầm mến. Từng nhóm nam sinh và cả nữ sinh tụ tập tại các góc hành lang, sôi nổi bàn tán và chia sẻ những câu chuyện về ai đã mời ai, và ai đã nhận lời.


Trên các bảng thông báo, những dòng chữ về dạ tiệc Giáng Sinh sáng lên lấp lánh, như nhắc nhở tất cả học sinh về dịp đặc biệt đang cận kề. Khắp nơi, không khí đua tranh ngầm lan tỏa khi nhiều người lo lắng rằng mình sẽ phải đến dạ tiệc một mình. Đối với các nam sinh, áp lực càng lớn khi sự chờ đợi và kì vọng từ bạn bè, và cả gia tộc khiến họ phải đắn đo kỹ lưỡng.


Ở bàn ăn Slytherin, một vài chàng trai đã nhanh chóng tìm được bạn nhảy và hãnh diện khoe khoang về điều đó, trong khi một số khác vẫn còn đang lén liếc nhìn về phía bàn của các cô gái, thầm lên kế hoạch cho một lời mời thật hoàn hảo. Giữa khung cảnh sôi động ấy, Tom Riddle vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Hắn chẳng cần phải lo lắng đến chuyện tìm bạn nhảy, bởi ai cũng biết rằng Ellie Rosier, người luôn xuất hiện bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ là người cùng hắn bước vào đêm tiệc huy hoàng.


Dù Tom Riddle toát lên vẻ bình thản, các Tử thần Thực tử theo phe hắn không giấu được sự băn khoăn và lo lắng khi chọn bạn nhảy cho dạ tiệc Giáng Sinh. Đối với họ, việc tìm bạn nhảy không chỉ đơn thuần là chuyện tham dự dạ hội, mà còn là biểu tượng cho địa vị và lí tưởng của mỗi người trong dòng máu thuần khiết.


Malfoy, Nott, và Mulciber ngồi chung với nhau, bàn bạc về những cô gái thuộc các gia đình dòng máu thuần khiết, đánh giá từng người theo tiêu chí gắt gao của mình. Abraxas với mái tóc bạch kim bóng mượt và thái độ đầy kiêu ngạo không chấp nhận bạn nhảy nào khác ngoài một tiểu thư danh giá. Nott thì trầm lặng hơn, nhưng đôi mắt hắn thỉnh thoảng ánh lên vẻ dò xét khi nghĩ về các cô gái thuần huyết khác trong trường. Mulciber, thực dụng hơn cả, tỏ ra khắt khe và kỹ lưỡng khi cân nhắc, vì đối với hắn, dạ tiệc này là cơ hội để khẳng định sự trung thành của mình với dòng máu thuần chủng.


Đối với bọn chúng, một bạn nhảy mang dòng máu cao quý không chỉ là người đồng hành trong buổi tiệc, mà còn là biểu tượng thể hiện rõ ràng tham vọng và tầm nhìn của chúng. Đây không chỉ là một dạ hội Giáng Sinh, mà còn là sân khấu nơi chúng khẳng định bản thân là những phù thủy ưu tú, xứng đáng hậu thuẫn cho vị Chúa tể tương lai.


.

.


Hầu như mọi cô gái trong trường Hogwarts đều mong mỏi mình có thể thay thế vị trí của Ellie Rosier trong lòng Tom Riddle. Dù biết rằng Ellie và Tom đã có mối quan hệ ngọt ngào, mỗi lần họ xuất hiện cùng nhau, ánh mắt của họ như một minh chứng rõ ràng về sự gắn kết không thể tách rời. Tuy vậy, sự ghen tị lặng lẽ vẫn âm ỉ trong lòng không ít cô gái. Họ nhìn vào Tom và Ellie với những ánh mắt đầy mong đợi, không thể phủ nhận rằng họ ao ước có thể trở thành người đặc biệt trong cuộc sống của chàng trai bí ẩn và đầy quyền lực này.


Những cuộc trò chuyện rì rầm trong các phòng học hay bữa ăn, những cái nhìn đầy ngưỡng mộ và cũng có phần thèm thuồng dành cho Ellie, đều xuất phát từ một mong muốn cháy bỏng: Chiếm lấy trái tim Tom Riddle. Những cô gái này không chỉ nhìn vào vẻ ngoài của hắn, mà còn là sự hấp dẫn của quyền lực và sự bí ẩn mà Tom toát ra.


Họ mơ về một cơ hội, dù là mong manh, để được đi cùng Tom trong dạ tiệc, tay trong tay bước qua những ánh nhìn ngưỡng mộ, trở thành nhân vật chính trong những khoảnh khắc đầy quyền uy mà chỉ một người như Tom mới có thể mang lại. Trong tâm trí họ, hình ảnh ấy rực rỡ đến mức chẳng khác nào một giấc mơ xa vời nhưng đầy mê hoặc.


Dù biết rằng cơ hội để chiếm lấy trái tim của Tom là vô cùng nhỏ, họ vẫn không ngừng hy vọng, mơ mộng về một ngày nào đó, hắn sẽ nhận ra sự tồn tại của mình, và thay thế Ellie bằng chính họ. Nhưng trong thâm tâm, tất cả đều hiểu rằng, trong mắt Tom, Ellie vẫn luôn là người đặc biệt, là người chiếm lĩnh trái tim hắn, không thể nào dễ dàng bị thay thế.


Bên cạnh đó, Ellie cũng nhận được không ít sự chú ý từ các nam sinh trong trường. Nhiều người không thể không ngắm nhìn nàng, với vẻ đẹp rực rỡ và sự thu hút khó cưỡng. Tuy nhiên, dù có yêu thích hay để ý đến Ellie đến thế nào, không một ai dám đứng ra trực tiếp mời nàng làm bạn nhảy. Nguyên nhân, thật hiển nhiên: Nàng đã có người yêu, và người ấy không phải là một chàng trai bình thường.


Tom Riddle, đã trở thành cái tên khiến tất cả học sinh, kể cả những nam sinh mạnh mẽ nhất, phải dè chừng. Dù Tom không có mặt trong mỗi khoảnh khắc bên cạnh Ellie, nhưng cái bóng của hắn luôn đè nặng, khiến mọi người không dám tiếp cận nàng. Họ biết rõ rằng, trong mắt của Tom, ai cũng chỉ là những kẻ tầm thường, không đủ tư cách để chạm vào thế giới của hắn, và điều này khiến họ thêm e dè.


Sự tự ti càng đẩy họ lùi xa hơn. Dẫu có thầm ngưỡng mộ và mơ mộng về Ellie đến đâu, họ vẫn không dám đối mặt với Tom – người mang vẻ hoàn hảo như một tạo vật không thuộc về thế giới này. Từ vẻ ngoài ấn tượng, trí tuệ siêu việt, cho đến sự uy quyền tỏa ra từ mỗi cử chỉ, Tom là hình mẫu khiến mọi nam sinh đều phải cúi đầu kính phục. Là Huynh trưởng của Slytherin, một nhân vật nổi bật cả về tài năng lẫn tham vọng, hắn mang trong mình một khí chất đáng sợ, khiến bất kỳ ai cũng không dám thử thách giới hạn của hắn.


Thế nên, dù Ellie là giấc mơ của nhiều người, tất cả đều hiểu rõ một điều: mời nàng làm bạn nhảy đồng nghĩa với việc thách thức Tom Riddle. Một hành động nhỏ như vậy thôi cũng có thể kéo theo cơn thịnh nộ mà không ai muốn đối mặt. Vì vậy, họ chọn cách đứng im, ngắm nhìn nàng trong lặng lẽ, nuôi hy vọng nhưng chẳng bao giờ dám biến nó thành hiện thực.


Trong lúc đó, Orion Black đứng lặng lẽ từ xa, đôi mắt tối tăm dõi theo Ellie, trái tim hắn bỗng dưng thắt lại. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu lên cô gái xinh đẹp ấy, nhưng trong đôi mắt Orion, nàng lại chỉ là một hình bóng trong quá khứ mà hắn chưa thể quên. Dù mối quan hệ hôn thê được sắp đặt từ gia tộc của họ đã kết thúc, nhưng sự thật là, Ellie vẫn luôn có một vị trí trong tâm trí hắn, một phần không thể tách rời khỏi cuộc đời hắn.


Trên cánh tay Orion, Dấu hiệu Hắc Ám như thiêu đốt, một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự lựa chọn mà hắn không thể quay lưng. Nó không phải vinh quang, mà là xiềng xích, buộc hắn vào quyền lực tăm tối mà chính hắn không hiểu hết. Tom Riddle, kẻ giờ đây nắm trọn gia tộc Black trong tay, là một cơn ác mộng sống động. Hắn không tin Tom, chưa từng tin, nhưng hắn cũng chẳng đủ sức kháng cự. Orion biết mình chỉ là một quân cờ, một công cụ trong tay kẻ mà hắn vừa sợ vừa khinh.


Ellie. Tên nàng thoảng qua trong tâm trí Orion, đánh thức những cảm xúc mà hắn tưởng mình đã chôn giấu. Một ý nghĩ nguy hiểm lóe lên: Nếu nàng biết sự thật thì sao? Nếu hắn kể cho nàng nghe tất cả — từ việc Emmeline Vance bị hóa đá, đến cái chết oan nghiệt của Myrtle dưới nanh Basilisk, hay những bí mật đen tối nhất về Trường Sinh Linh Giá của Tom Riddle — liệu nàng sẽ phản ứng ra sao? Sợ hãi? Giận dữ? Hay vỡ mộng?


Orion không thể không mường tượng đến khoảnh khắc ấy. Có lẽ nàng sẽ rời bỏ Tom, nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm và tuyệt vọng. Nhưng mặt khác, sâu thẳm trong lòng, Orion sợ rằng điều ngược lại sẽ xảy ra. Có lẽ Ellie sẽ bị cuốn sâu hơn vào vòng xoáy quyền lực tăm tối, tin rằng chỉ có Tom mới đủ mạnh mẽ để bảo vệ nàng khỏi thế giới đầy hiểm nguy.


Hắn tự hỏi liệu có phải là sự giải thoát cho Ellie hay không. Và rồi, những câu hỏi dấy lên trong đầu Orion không có đáp án. Liệu hắn có dám hành động, hay lại đứng nhìn trong im lặng, chấp nhận rằng tình yêu của Ellie dành cho Tom có thể là điều không thể phá vỡ? Hắn siết chặt tay, lòng đầy do dự. Liệu có đáng không?


Câu trả lời là không. Orion Black biết rằng mình không đủ dũng cảm. Hắn đã nghĩ đến việc tiết lộ tất cả những bí mật khủng khiếp của Tom Riddle, nhưng khi đối mặt với những áp lực đè nặng từ Chúa tể, hắn không thể làm được. Hắn run rẩy, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy hắn, như một cái bóng vô hình đang kìm hãm từng bước đi.


Tom Riddle, với sức mạnh đáng kinh sợ và hơn thảy, sự tàn nhẫn vô biên, là một cơn ác mộng mà Orion không thể đối đầu. Hắn đã chứng kiến những hành động mà bất kì ai khác cũng sẽ phải kinh hãi. Hắn đã nhìn thấy cái cách mà Tom giết người mà không chút do dự, không hề chớp mắt, không cảm thấy chút nhân tính nào. Hắn không thể đối diện với sự thật, không thể đổ vỡ mọi thứ mà Tom đã xây dựng trong bóng tối.


Và còn Walburga Black, vị hôn thê hiện tại của hắn, người được gia tộc chọn để duy trì dòng máu thuần chủng. Sự sắc sảo và tham vọng của Walburga là thứ gia đình Black cần, và Tom đã chấp thuận cuộc hôn nhân này. Dù Walburga không phải là người hắn yêu, nàng ta lại là lựa chọn "đúng đắn" trong mắt gia tộc và Chúa tể của hắn. Orion chẳng còn lối thoát.


Orion run rẩy, cảm nhận bàn tay mình thắt chặt lại như thể muốn vỡ ra. Hắn đứng đó, suy nghĩ vội vàng về những gì có thể xảy ra nếu hắn quyết định đi ngược lại mọi thứ. Hắn không thể mạo hiểm. Không thể làm điều gì có thể đe dọa đến mạng sống của gia tộc Black, đặc biệt là khi cái bóng của Tom Riddle vẫn đè nặng lên mọi quyết định của hắn.


Cuối cùng, Orion xoay người và bước đi. Hắn không nói gì, không một lời giải thích hay thừa nhận. Hắn chỉ lặng lẽ rời đi, như một kẻ thua cuộc, đắm chìm trong nỗi sợ hãi và sự hèn nhát mà hắn không thể thoát khỏi. Trong lòng hắn, nỗi lo sợ vẫn ngự trị, và những câu hỏi về Ellie, về Tom, và về chính bản thân hắn sẽ mãi mãi là những vết thương không thể lành.


.

.


Emmeline cẩn thận kiểm tra lần cuối cùng lớp trang điểm mà cô đã dày công tạo ra cho Ellie, đôi tay khéo léo chỉnh lại một chút son môi và nhẹ nhàng chải lại những lọn tóc cuối cùng. Khi mọi thứ đã hoàn hảo, cô không thể không thán phục vẻ đẹp không tì vết trên gương mặt bạn mình. Làn da Ellie trắng mịn không tì vết, tựa như sứ được chạm khắc bởi bàn tay thần thánh. Đôi môi đỏ mọng đầy sức hút, như thể chỉ cần một ánh nhìn đã đủ để giam cầm trái tim người đối diện. Nhưng điều khiến Emmeline bị cuốn hút nhất chính là đôi mắt xanh lá hiếm có của Ellie — Sâu thẳm và lấp lánh, tựa những viên ngọc quý ánh lên trong ánh sáng, mang một vẻ đẹp vừa mê hoặc vừa bí ẩn.


Mái tóc đen nhánh của Ellie được búi cao, để lại những lọn tóc mềm mại buông rơi trên mang tai, làm tôn lên vẻ thanh thoát của khuôn mặt. Cần cổ trắng nõn của nàng như được rót vào trong một vầng sáng, tựa như một nàng tiểu thư kiêu kì, hoàn hảo từ mọi góc nhìn.


Emmeline không thể không mỉm cười hài lòng, tự hào về người bạn thân của mình. Cô biết chắc chắn rằng Ellie chính là một người đẹp chân chính, một sắc đẹp có thể khiến mọi nam sinh phải xiêu lòng, phải điên đảo. "Cậu trông thật xinh đẹp, Ellie." Emmeline nói, giọng đầy vẻ ngưỡng mộ và chân thành. Cô bạn thân của cô, quả thực, là một hình mẫu hoàn hảo.


Ellie mỉm cười ngại ngùng, đôi má nàng hơi ửng hồng khi nghe lời khen từ Emmeline. "Cảm ơn, Emm. Cậu cũng rất xinh đẹp!" Nàng quay lại nhìn vào gương, ánh mắt lướt qua hình ảnh phản chiếu của chính mình. Chiếc váy dạ hội màu đen cúp ngực, ôm sát cơ thể như được may đo riêng cho nàng, tôn lên từng đường cong mềm mại và quyến rũ. Màu đen huyền bí của chiếc váy không chỉ làm nổi bật làn da trắng muốt mịn màng mà còn tạo nên sự đối lập đầy cuốn hút, tựa như ánh trăng nổi bật giữa bầu trời đêm.


Cần cổ mảnh mai và xương quai xanh thanh tú của Ellie như phủ lên một lớp ánh sáng tinh khôi, khiến nàng toát lên vẻ kiêu hãnh nhưng vẫn giữ được nét nữ tính dịu dàng. Trên cổ, sợi dây chuyền tinh xảo với viên đá nhỏ lấp lánh như giọt sương sớm càng làm tôn thêm vẻ đẹp sang trọng, giản đơn mà đầy mê hoặc.


Ellie nhìn mình trong gương, đôi mắt ánh lên chút bối rối, như đang đối diện với một người con gái mà nàng chưa từng quen – một phiên bản của chính mình, tự tin và quyến rũ đến bất ngờ. Cảm giác ấy vừa lạ lẫm vừa thú vị, khơi gợi trong nàng sự mong chờ không nói thành lời về những gì mà đêm dạ tiệc có thể mang lại.


Emmeline không kém phần thu hút trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu, gam màu quyến rũ tôn lên làn da sáng ngọc của cô. Chiếc váy xòe phần chân, ôm sát lấy đường cong cơ thể, làm nổi bật những đường nét thanh thoát và sự tự tin của Emmeline. Mái tóc ngắn, màu vàng óng ả của cô rực rỡ dưới ánh đèn, tựa như ánh sáng mặt trời khi hoàng hôn chạm vào làn sóng. Những lọn tóc được tỉa tót cẩn thận, tạo nên vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng cũng đầy nữ tính. Đôi mắt xanh sáng của cô long lanh dưới ánh đèn, đầy sự tự tin và hứng khởi, phản chiếu chính những cảm xúc và sự phấn khích mà cô đang trải qua trước thềm buổi dạ tiệc. Nhìn cô bạn thân, Ellie không thể không thán phục, Emmeline quả thật sẽ là một bông hoa rực rỡ của đêm nay.


.

.

.


Khi hai cô gái tiến về Đại Sảnh Đường, tay trong tay, một hình bóng quen thuộc đã đợi họ từ trước. Tom Riddle đứng đó, phong thái điềm tĩnh nhưng đầy quyền lực. Mái tóc đen của hắn được chải chuốt tỉ mỉ, mỗi sợi tóc đều hoàn hảo như được tạo ra để tôn lên vẻ điển trai không thể chối từ của hắn. Bộ vest đen bóng loáng ôm sát cơ thể hắn, làm nổi bật vóc dáng cao lớn và dáng điệu vững chãi, tựa như một quý tộc quyền lực bước ra từ những trang sách cổ. Vẻ ngoài hoàn hảo ấy, kết hợp với đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa một sự quyến rũ lạ lùng, khiến hắn trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.


Tom hiện diện như thể không gian xung quanh phải uốn mình theo bước chân hắn, từng chuyển động đều toát lên một sức hút bí ẩn khiến đám đông lặng thinh. Và khi ánh mắt của Ellie chạm vào hắn, cả thế giới như lắng đọng. Nàng cảm nhận được sức hấp dẫn gần như không thể cưỡng lại từ hắn, một sự quyến rũ mạnh mẽ, nam tính và đầy nguy hiểm.


Tom bước về phía Ellie, và trong khoảnh khắc đôi mắt hắn dừng lại trên nàng, một tia cảm xúc lạ lùng lóe lên trong lòng hắn. Đôi mắt đen sắc lạnh vốn dĩ luôn tỏ ra đầy lạnh nhạt, xa lạ với tất cả mọi người, giờ đây như dịu đi, thay vào đó là sự ngạc nhiên không thể che giấu. Hắn đã biết Ellie, người yêu của hắn là một cô gái sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp ít ai sánh kịp, nhưng giờ đây, khi nhìn nàng trong bộ váy đen siết chặt lấy những đường cong quyến rũ, cảm giác ấy trở nên sắc nét và rõ ràng hơn bao giờ hết.


Cảm xúc đầu tiên mà hắn cảm nhận là một làn sóng nóng bỏng, khiến tim hắn đập mạnh và cổ họng khô rát. Thế giới xung quanh mờ nhạt dần, chỉ còn lại nàng, như một ngọn lửa đang thiêu rụi lý trí của hắn. Hắn không thể rời mắt khỏi nàng. Cái cách bộ váy đó quấn lấy từng đường cong quyến rũ của nàng, lộ ra làn da trắng ngần như sứ, khiến hắn không thể không cảm thấy một sự hưng phấn đột ngột dâng lên trong người.


Nhưng giữa cơn sóng ấy, một cảm giác khác cũng ngay lập tức xâm nhập vào tâm trí hắn – Sự bất an. Có một sự xao động mà hắn không thể lý giải, một cảm giác không thể kiểm soát được. "Quá hở da thịt", hắn tự nhủ trong thầm lặng. Một phần trong hắn không thể hiểu được tại sao cảm giác này lại làm hắn khó chịu. Đây là Ellie, người hắn yêu, người hắn muốn có bên cạnh mãi mãi, nhưng cái vẻ quyến rũ mạnh mẽ này... Nó khiến hắn cảm thấy như đang mất kiểm soát. Nàng là của hắn – người mà hắn muốn sở hữu trọn vẹn, giữ chặt khỏi mọi ánh mắt thèm thuồng của thế giới bên ngoài. Cái cách mọi người nhìn nàng như thể nàng là một báu vật không thuộc về riêng hắn khiến máu trong người hắn sôi lên.


Dù vậy, Tom không cho phép bản thân bộc lộ sự lo lắng này ra ngoài. Thay vì biểu lộ sự căng thẳng trong đôi mắt, hắn lại áp dụng vẻ dịu dàng mà rất ít khi thể hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ellie, như muốn cảm nhận sự thật rằng nàng thuộc về hắn, chỉ duy nhất hắn mà thôi. Khi hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên tay nàng, đó không chỉ là một cử chỉ lịch thiệp. Nụ hôn ấy ấm áp, nhưng có chút gấp gáp, như thể trong khoảnh khắc ấy, Tom muốn khắc ghi nàng vào mọi ngóc ngách trong tâm trí mình, biến cảm giác này thành vĩnh viễn. Hắn không thể để bất cứ ai hay điều gì làm nàng rời xa hắn.


"Tôi có thể có vinh hạnh mang tiểu thư Ellie đây đi chứ, thưa cô Emmeline Vance?"


Tom quay lại nhìn Emmeline với ánh mắt đen đặc, sâu thẳm và đầy tính toán. Cặp mắt ấy, vốn dĩ lạnh lùng và xa cách, giờ đây dường như tràn ngập sự uy hiếp, như một con thú săn mồi đang tìm kiếm con mồi. Hắn không hề giấu giếm ý định trong câu hỏi của mình.


Ánh mắt ấy khiến Emmeline cảm thấy như không khí quanh mình đặc quánh lại. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong không gian khiến trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Câu hỏi của hắn nghe có vẻ lịch sự, nhưng cách hắn thốt ra từng chữ lại khiến cô nhận ra rằng đây không thực sự là một lời đề nghị – nó là một lời tuyên bố, một mệnh lệnh được che đậy bằng lớp vỏ lịch thiệp.


"T-Tất nhiên rồi!"


Emmeline lắp bắp trả lời, nhưng ngay khi những lời ấy vừa rời khỏi môi cô, Tom đã kéo Ellie sát lại bên mình. Bàn tay mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy tay nàng, như một sự khẳng định đầy ngạo mạn về quyền sở hữu. Cử chỉ đó không cần lời nào cũng đủ để truyền tải thông điệp: nàng là của hắn, không ai khác có quyền xen vào.


Cử chỉ đó khiến Emmeline cảm thấy một sự bất an lạ lùng trong lòng, như thể bản thân cô chỉ là một bóng mờ trong thế giới của Tom và Ellie. Cảm giác đó như một dòng điện chạy dọc sống lưng cô, khiến cô không thể không cảm thấy nhỏ bé, không thể không nhận ra sự chênh lệch quyền lực mà Tom mang lại.


Dù cố gắng trấn tĩnh, Emmeline vẫn cảm thấy như mình đang đứng trước một ngọn lửa cháy rực mà mình không thể dập tắt. Những lời Tom nói không đơn thuần chỉ là một câu hỏi; chúng là một tuyên ngôn ngầm, một sự khẳng định rằng Ellie thuộc về hắn, và hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai đặt câu hỏi về điều đó.


Ngay lúc đó, sự ngột ngạt bỗng chốc chùng xuống, nhường chỗ cho một làn gió nhẹ nhàng khi một giọng nói vang lên từ phía sau. Patrick Weasley, bạn nhảy của Emmeline, tiến lại gần, với nụ cười tươi rói và vẻ tự tin đặc trưng của mình. Sự xuất hiện của anh tựa như ánh sáng xuyên qua màn sương mù dày đặc, làm tan biến phần nào áp lực nặng nề mà Tom Riddle vừa mang lại. Cả bầu không khí, vốn dĩ như bị kìm hãm bởi ánh mắt sắc bén của Tom, giờ đây trở nên dễ thở hơn.


Emmeline quay lại, cảm giác như vừa tìm được một điểm tựa, một khoảng nghỉ giữa cơn bão. Patrick, với dáng vẻ thanh lịch và khuôn mặt rạng rỡ, mang theo sự bình yên vô tình, như thể anh không hề nhận ra bầu không khí đầy căng thẳng trước đó. Anh đưa tay ra, ánh mắt chân thành cùng nụ cười như muốn trấn an:


"Xin lỗi đã làm cậu phải đợi lâu." Anh nói, giọng ấm áp.


Emmeline cảm thấy một phần nào đó của mình được giải thoát, và dù vẫn không thể không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Tom đang nhìn mình, cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi có Patrick ở đây. Cô mỉm cười đáp lại, trong lòng thầm cảm ơn anh đã đến đúng lúc. Mặc dù Patrick không phải là người có thể làm dịu đi toàn bộ sự căng thẳng mà Tom tạo ra, nhưng ít nhất anh đã mang lại một chút bình yên trong khoảnh khắc này.


Patrick hướng ánh nhìn về phía Tom và Ellie, lịch sự gật đầu.


"Xin chào, Huynh trưởng Riddle. Trông anh và tiểu thư Rosier đây thật đẹp đôi."


Câu nói của Patrick nhẹ nhàng, nhưng sự ngượng ngùng ẩn trong giọng anh không khó để nhận ra. Ngay từ khi bước tới, anh đã cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa Tom và Emmeline. Là một người thông minh, Patrick hiểu rõ mình không phải là trung tâm trong bối cảnh này, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, không để bất cứ cảm xúc nào lọt ra ngoài.


Tom nhìn Patrick một lúc lâu, ánh mắt đen kịt và lạnh lùng, không hề nhường bước. Hắn không động đậy, chỉ khẽ liếc qua anh, rồi quay sang nhìn Ellie, như thể tất cả những gì xung quanh chẳng đáng để hắn quan tâm.


"Rất cảm ơn." Tom đáp lại một cách ngắn gọn, giọng điệu lạnh lùng không mảy may thay đổi. Hắn đưa tay siết chặt lấy tay Ellie hơn nữa, như một lời nhắc nhở cho cả Patrick lẫn tất cả những người có mặt ở đó biết rằng nàng đã thuộc về hắn. Ánh mắt của hắn không rời khỏi Emmeline một lúc lâu, và trong đó có chút gì đó đầy đe dọa, như thể muốn nói rằng dù mọi người có thể cười đùa thoải mái, nhưng chỉ có một mình hắn mới xứng đáng đứng bên cạnh Ellie.


Ellie nhận thấy sự căng thẳng dần dâng lên, và dù không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử hơn, nàng vẫn cảm nhận được cái nhìn của Tom như một lời cảnh báo ngầm. Nàng quay sang Patrick, đôi mắt ánh lên chút thông cảm, mỉm cười nhẹ nhàng để hóa giải phần nào tình huống khó xử:


"Rất cảm ơn lời khen của anh, Weasley. Chúc anh và Emmeline có một buổi tối thật vui vẻ."


Nàng liếc nhìn Emmeline, rồi quay lại nhìn Tom, lòng cảm thấy một chút xao xuyến. Không muốn để tình hình thêm căng thẳng, Ellie nhẹ nhàng nắm tay Tom, kéo hắn ra khỏi sự chú ý của đám đông. Những bước đi của họ vừa chậm rãi vừa đầy tự tin, nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác khó tả, giữa sự quyến rũ và nỗi lo lắng không tên. Tom giữ tay nàng thật chặt, như thể khẳng định rằng nàng không thể thoát khỏi hắn.


Khi họ rời khỏi khu vực nơi Emmeline và Patrick còn đang đứng, Ellie cảm thấy bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Dù ngoài mặt nàng cố gắng giữ sự bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cái cách mà Tom nắm lấy tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyền lực đó, khiến nàng không khỏi tự hỏi liệu nàng có thể thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của hắn hay không.


Bước chân của Tom chậm lại khi cả hai đến một góc khuất, nơi ánh sáng mờ nhạt chẳng thể len lỏi vào. Hắn dừng lại, siết tay nàng chặt hơn, kéo Ellie đến gần hơn, như để tách biệt nàng khỏi thế giới bên ngoài. Trong khoảng lặng ấy, mọi vẻ kiêu hãnh và xa cách thường trực của hắn dường như tan biến. Tom cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm tựa như một biển sâu chất chứa những điều mà Ellie chưa bao giờ hiểu trọn. Không còn vẻ lạnh lẽo, trong ánh mắt ấy giờ đây là một sự dịu dàng hiếm hoi, tựa như hắn đã hạ thấp mọi phòng ngự chỉ dành cho nàng.


Tom cúi đầu xuống, ánh mắt đầy chân thành, không hề giấu diếm cảm xúc của mình. "Em thật xinh đẹp, Ellie." Hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cảm xúc, như thể mỗi từ hắn nói ra đều chứa đựng tất cả sự thật sâu sắc từ trái tim hắn. "Xinh đẹp đến nỗi.. Tôi cảm thấy thật bất an."


Ellie bất động, trái tim nàng khẽ rung lên trước những lời thì thầm ngọt ngào đến kỳ lạ ấy. Nàng ngước nhìn vào đôi mắt Tom, cảm nhận được sự chân thành đầy mãnh liệt mà hắn truyền tải. Nhưng cùng lúc đó, sâu thẳm trong nàng lại dâng lên một cơn sóng cảm xúc khó gọi tên: một chút ngọt ngào, một chút sợ hãi, và một cảm giác bị cuốn vào mà nàng không thể cưỡng lại.


Tom tiến gần hơn, đôi mắt hắn không rời khỏi nàng, như thể hắn đang muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt nàng vào tâm trí. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua làn da nàng, từng cử chỉ chậm rãi nhưng mang đầy sự chiếm hữu. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hắn và nàng, cùng một sự im lặng căng tràn cảm xúc.


Ellie mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt nàng vẫn còn chút lo lắng, như thể đang cố xua tan đi những cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng. Nàng cười nhẹ, nhẹ nhàng vỗ về trái tim mình, rồi khẽ đùa, muốn làm không khí trở nên thoải mái hơn. "Anh cũng đẹp trai lắm, Tom. Chắc em sẽ là cô gái may mắn nhất Hogwarts đêm nay." Nàng nói, giọng điệu thoải mái nhưng cũng mang theo chút tự tin khi nhìn vào ánh mắt của hắn. "Em thậm chí còn có thể cảm nhận được những ánh nhìn ghen tị của các cô gái khi em nắm tay anh đấy, Tom."


Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự vui vẻ, như thể đang nói một sự thật không thể chối cãi. Dù những ánh nhìn tò mò từ đám đông khiến nàng có phần lo lắng, nhưng không thể phủ nhận rằng chúng khiến nàng cảm thấy đặc biệt, như thể nàng và Tom tạo ra một khoảng không gian riêng biệt, vượt lên trên tất cả những người còn lại. Những lời của Ellie như muốn xoa dịu không gian, làm dịu đi phần nào cái lạnh lẽo từ Tom, khiến hắn phải nhích lại gần một chút.


Nhưng với Tom, những câu nói của Ellie không phải là lời đùa. Hắn chẳng quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh; mọi sự chú ý của hắn đều dồn vào nàng. Khi Ellie vừa dứt lời, Tom nhẹ nhàng hạ mắt xuống, không còn chút vẻ lạnh lùng nào, mà thay vào đó là sự si mê, như thể hắn đang hoàn toàn đắm chìm trong hình ảnh của nàng.


"Chỉ có em." Hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết đoán, như thể không gì và không ai có thể thay thế được nàng trong thế giới của hắn. "Trong mắt tôi, chỉ có em, Ellie. Em là người xinh đẹp nhất đêm nay."


Câu nói của hắn như một lời tuyên thệ, một sự khẳng định mà chỉ có Ellie mới có thể cảm nhận được trọn vẹn. Ánh mắt của hắn sâu thẳm và đầy chân thành, khiến mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hai người, như thể thời gian đã ngừng trôi từ bao giờ.


Tom nắm chặt tay nàng, bàn tay hắn mạnh mẽ nhưng lại cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể khi chạm vào làn da mềm mại của Ellie. Hắn cúi đầu, đôi mắt khép lại một chút, như muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng cảm giác. Những nụ hôn vụn vặt, nhẹ nhàng rơi xuống tay nàng, như những giọt mưa đêm, khiến trái tim Ellie đập mạnh hơn, đôi môi nàng hơi mím lại trong cảm giác vừa ngọt ngào, vừa lạ lẫm.


Nhưng Tom cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể mình, sự khao khát dâng lên mạnh mẽ như một ngọn lửa, và điều đó khiến hắn hoảng sợ. Hắn sợ rằng sẽ không thể kiềm chế được chính mình, sợ rằng cảm xúc này sẽ khiến hắn làm điều gì đó không thể kiểm soát. Hắn dừng lại, đôi mắt đen khép lại trong giây lát, để tìm lại sự bình tĩnh. "Nhưng lần sau... đừng nhắc đến tên người đàn ông khác trước mặt tôi nữa." Giọng hắn trầm, như một lời thì thầm nhưng lại ẩn chứa một sự đe dọa vô hình. "Nếu không... tôi sẽ không kiểm soát được chính mình đâu, Ellie."


Hắn ngước lên, đôi mắt đen như vực sâu nhìn thẳng vào mắt nàng, đầy quyết đoán và sự chiếm hữu. Lời nói của hắn không phải là một cảnh báo đơn giản, mà là sự thể hiện quyền lực, một nhắc nhở không thể sai lầm rằng trong thế giới này, chỉ có một người duy nhất mà hắn quan tâm — Ellie. Ánh mắt hắn đầy cơn giông bão, nhưng cũng ẩn chứa một chút gì đó mong manh, như thể chỉ cần nàng bước đi sai một bước, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.


Ellie cảm nhận được sự áp đảo trong ánh mắt và giọng nói của Tom, như một sức nặng vô hình mà nàng không thể thoát khỏi. Nàng vô thức gật đầu, cảm giác căng thẳng trong lồng ngực dần dịu lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự chi phối mạnh mẽ từ hắn. Tom nhìn nàng, nụ cười của hắn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một sự hài lòng thỏa mãn, như thể hắn đã đạt được điều mà mình mong muốn. Giữa lúc ấy, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, một giai điệu êm ái.


"Em có muốn nhảy với tôi không?" Tom hỏi, giọng hắn trầm lắng, như một lời mời không thể từ chối. Câu hỏi của hắn nhẹ nhàng, nhưng cũng ẩn chứa một sự ép buộc không thể chối cãi. Đôi mắt hắn không rời khỏi nàng, như thể mọi động tác của nàng đều đã nằm trong tay hắn, và lần này, nàng không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.


Ellie theo Tom trở lại Đại Sảnh Đường, nơi không khí đã trở nên rộn ràng, ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn chùm lấp lánh chiếu xuống những đôi uyên ương đang chuẩn bị cho điệu nhảy. Những cặp đôi khác đang giao lưu, chuẩn bị nhập cuộc, trong khi tiếng nhạc du dương vang lên khắp không gian. Tuy nhiên, đối với Ellie, tất cả những cảnh tượng xung quanh như mờ nhạt đi, chỉ còn lại Tom và nàng trong khoảnh khắc này.


Khi hắn đặt tay lên eo nàng, sự tiếp xúc ấy khiến nàng có cảm giác bị giam giữ, như thể không có lối thoát, không có tự do. Nhưng lại có một phần trong nàng cảm thấy an toàn, như thể chỉ khi ở bên hắn, nàng mới thực sự có một chỗ đứng. Hắn siết chặt tay nàng, như thể muốn khẳng định sự chiếm hữu của mình, và đôi mắt đen của hắn nhìn nàng, như thể có thể đọc thấu mọi cảm xúc trong lòng nàng.


Nhạc nền bắt đầu vang lên, những điệu vũ nhẹ nhàng, êm ái. Cả hai bắt đầu di chuyển, và Tom dẫn dắt Ellie một cách thành thạo, như thể mỗi bước đi đều được tính toán tỉ mỉ. Nhưng trong những bước nhảy nhẹ nhàng ấy, Ellie không thể không cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Hắn không chỉ đang dẫn nàng trên sàn nhảy, mà còn dẫn dắt cảm xúc của nàng, từng cái siết tay, từng cái nhìn đều nói lên sự kiểm soát tuyệt đối của hắn. Mặc dù nàng biết mình không thể thoát khỏi sự chi phối của hắn, một phần trong nàng lại không muốn thoát ra, một phần lại cảm thấy bất an, như thể mỗi nhịp đập của trái tim hắn đều tác động đến nhịp đập của chính nàng.


Tom không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt đen vẫn đắm chìm vào nàng, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc. Cảm giác được sự kiểm soát ấy, kết hợp với sự gần gũi thân mật giữa hai người, làm Ellie không khỏi cảm thấy bối rối. Nhưng nàng vẫn lắng nghe theo tiếng nhạc, bước đi trong vòng tay của Tom, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đã biến mất, chỉ còn lại họ trong không gian ấy, giữa những nhịp đập của trái tim và vũ điệu không lời.


Đối với Tom, khoảnh khắc này giống như một giấc mơ ngọt ngào mà hắn chưa từng dám hy vọng. Ngắm nhìn Ellie, người con gái mà hắn yêu, tay trong tay, cùng nhau khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo, là một cảm giác tuyệt vời mà hắn chưa từng cảm nhận được. Mỗi chuyển động nhẹ nhàng của nàng, mỗi nụ cười e thẹn, đều khiến trái tim hắn đập mạnh, như thể tất cả mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt, chỉ còn lại hắn và Ellie trong một không gian riêng biệt, chỉ có họ, không gì khác.


Là một người luôn tìm kiếm quyền lực, kiểm soát mọi thứ xung quanh, nhưng giờ đây Tom cảm nhận một thứ mà hắn chưa từng có, một thứ mà hắn không thể giải thích được: hạnh phúc. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, sự bình yên và sự gắn kết ấy khiến hắn cảm thấy mãn nguyện, như thể thời gian dừng lại để hắn có thể giữ lấy khoảnh khắc này vĩnh viễn.


Đôi mắt đen sâu thẳm của Tom không rời khỏi Ellie, quan sát từng cử chỉ, từng chuyển động của nàng với sự say mê không thể giấu nổi. Mỗi khi nàng mỉm cười, mỗi lần ánh mắt nàng hướng về phía hắn, sự dịu dàng ấy làm trái tim hắn rung động. Đây là cảm xúc mà hắn hiếm khi bộc lộ, nhưng hôm nay, dưới ánh sáng êm dịu của đại sảnh, hắn không thể không cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, như thể có một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau hơn.


Tom hiểu rằng trong giây phút này, không có gì quan trọng hơn việc có Ellie bên cạnh, cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau chia sẻ một đêm đáng nhớ. Mọi lo lắng, mọi kế hoạch tăm tối mà hắn từng nghĩ đến đều trở nên mờ nhạt, nhỏ bé so với khoảnh khắc này. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được hạnh phúc, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để thay đổi mọi thứ trong tâm trí hắn.


Còn đối với Ellie, dù trong lòng nàng vẫn có chút băn khoăn về những hành động chiếm hữu của Tom, về sự mạnh mẽ và quyết đoán đôi khi khiến nàng cảm thấy nghẹt thở, nhưng lại không thể phủ nhận một sức hút kỳ lạ giữa họ. Cảm giác bất an ấy chỉ như một đám mây nhỏ trong tâm trí nàng, bị lu mờ bởi nụ cười nhẹ nhàng mà nàng vô thức thả ra. Ellie nghĩ rằng, nếu hắn yêu nàng thật lòng, thì sự chiếm hữu đó có lẽ chỉ là một biểu hiện của tình yêu, một tình yêu mà nàng chưa bao giờ được trải nghiệm mạnh mẽ đến thế. Và mặc dù có những lúc cảm thấy không thoải mái, nàng vẫn không thể từ chối những cảm xúc sâu lắng ấy.


Ellie không thể rời mắt khỏi Tom, ánh nhìn của nàng luôn tìm về hắn, như thể hắn là trung tâm duy nhất trong đêm nay. Cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Tom nắm chặt tay nàng, nàng thấy như mình đang sống trong một khoảnh khắc mà thời gian dường như ngừng lại. Dù những suy nghĩ ấy vẫn đọng lại trong đầu, Ellie không thể phủ nhận rằng, trong giây phút này, Tom là người đàn ông đẹp trai nhất mà nàng từng thấy tại Hogwarts.


Với mái tóc đen óng mượt, đôi mắt đen thẳm toát lên vẻ lạnh lùng và quyền lực, cùng bộ vest đen lịch lãm, hắn tỏa ra một sức hút không thể chối từ. Mỗi cử chỉ của Tom đều đầy cuốn hút, mỗi bước đi đều tỏa ra sự tự tin và uy nghi. Ellie không thể không cảm thấy mình thật may mắn khi đứng cạnh hắn, khi mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ.


Một phần trong nàng muốn cảm nhận những cảm xúc ấy mãi mãi, một phần khác lại sợ rằng tình yêu này sẽ không như những gì nàng tưởng tượng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi ánh sáng lung linh phản chiếu trên gương mặt Tom, Ellie chỉ muốn đắm chìm trong sự hiện diện của hắn, để mặc cho tất cả mọi thứ xung quanh tan biến.


"Tôi yêu em, Ellie." Tom thì thầm, giọng nói của hắn trầm ấm, nhưng lại mang theo một sự mạnh mẽ đến khó cưỡng. Những lời nói ấy không chỉ là sự bộc lộ của tình cảm, mà như một lời tuyên bố, một sự chiếm hữu không thể chối cãi. Ánh mắt của hắn khóa chặt vào mắt Ellie, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy cảm xúc khó tả, như thể hắn đang đặt cả thế giới vào tay nàng, và trong giây phút này, hắn chỉ có nàng mà thôi.


Ellie cảm thấy tim mình đập mạnh, những lời ấy như một cơn sóng dội vào tâm hồn nàng, khuấy động những cảm xúc mà nàng vẫn luôn tìm cách che giấu. Đôi mắt nàng ánh lên một chút bối rối, nhưng cũng là sự dịu dàng. Nàng không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận được sức mạnh trong những lời nói của Tom. Mỗi nhịp đập trong trái tim nàng như hòa vào nhịp điệu yêu thương kỳ lạ ấy, đồng thời cũng là sự lo lắng, khi nàng cảm nhận rõ ràng rằng Tom không chỉ yêu nàng, mà còn muốn nắm giữ nàng, mãi mãi.


"Em yêu anh." Lời nói của Ellie nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng. Những từ ngữ ấy thoát ra khỏi đôi môi nàng như một lời thổ lộ chân thành, mang theo sự ngọt ngào nhưng cũng đầy cảm giác gắn kết. Ánh mắt nàng gặp ánh mắt của Tom, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người họ, giữa đám đông đang khiêu vũ, nhưng chẳng ai có thể phá vỡ bức tường vô hình giữa họ.


Dù Tom đã quen với việc kiểm soát tất cả xung quanh, trước những lời của Ellie, trái tim hắn bỗng đập nhanh hơn. Lời yêu thương ấy của nàng, như một lời cam kết, là một sự trao gửi vô điều kiện mà hắn không thể chối từ. Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi hắn, nụ cười hiếm hoi và đầy sự thỏa mãn.


Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, Ellie không thể không nhận thấy một sự chiếm hữu, một tình cảm mãnh liệt, một ngọn lửa cháy bỏng mà hắn dành cho nàng. "Tôi sẽ luôn giữ em bên tôi." Tom nghĩ thầm, tay hắn siết chặt hơn, như muốn khẳng định rằng không ai có thể cướp lấy nàng khỏi hắn.


Ellie chỉ khẽ gật đầu, cảm nhận hơi thở nóng ấm của hắn, trong lòng nàng vẫn còn bao cảm xúc phức tạp, vừa ngọt ngào, vừa lo lắng. Nhưng điều duy nhất nàng chắc chắn là, trong khoảnh khắc này, trong vòng tay của Tom, nàng cảm thấy như mình là người may mắn nhất thế gian.


Khi điệu nhạc dần tắt, một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm đại sảnh, nhưng chỉ một giây sau, Tom không ngần ngại cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của Ellie trong một nụ hôn cuồng nhiệt. Tất cả xung quanh dường như ngừng lại. Mọi thứ tan biến, chỉ còn lại họ, với tiếng nhạc mờ dần và ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên nền đá hoa cương.


Nụ hôn ấy, đầy cảm xúc và mãnh liệt, như một tuyên ngôn, một sự khẳng định rằng Ellie thuộc về hắn. Không ai có thể chia cắt họ. Tom không bận tâm đến những ánh mắt tò mò, những lời bàn tán xung quanh. Trong khoảnh khắc này, chỉ có một mình Ellie, và nàng là tất cả đối với hắn.


Ellie, trong sự bất ngờ và mê mẩn, nhắm mắt lại, đắm chìm hoàn toàn trong nụ hôn ấy. Cảm giác lo lắng có thể vẫn còn đó, nhưng tình yêu ấm áp từ Tom làm cho trái tim nàng đập mạnh hơn, và nàng không muốn thoát khỏi vòng tay hắn.


Mọi người xung quanh, dù có nhìn, có bàn tán, cũng chẳng thể phá vỡ được khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Chỉ có Tom và Ellie, hai trái tim đập cùng nhịp, không cần lời nói.


"Em khát quá, Tom." Câu nói của Ellie thoát ra nhẹ nhàng nhưng mang theo một cảm giác mong mỏi rõ ràng. Tom nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh của hắn không giấu được sự quan tâm lẫn sự chiếm hữu. Hắn nắm chặt tay nàng một lần nữa, ánh mắt lướt nhanh qua đám đông, như một cơn gió lạnh. Sau đó, hắn lặng lẽ kéo nàng ra ngoài Đại Sảnh Đường, tránh sự chú ý không mong muốn từ những người xung quanh.



Khi cả hai ra ngoài, họ dừng lại ở một bàn tiệc hình tròn, nơi những ly nước tinh xảo được sắp xếp gọn gàng. Ánh đèn lung linh phản chiếu trên bề mặt các ly, tạo nên một cảnh tượng đẹp đến mê hồn. Tom không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn. Đôi mắt đen của hắn lướt qua các loại đồ uống, rồi cuối cùng dừng lại ở một ly nước táo trong suốt.


Tom đưa ly nước táo lên, đôi mắt đen như những đám mây âm u vẫn không rời khỏi Ellie, rồi nhẹ nhàng đưa cho nàng. Hắn nắm lấy tay nàng thêm một lần nữa, như thể để chắc chắn rằng nàng không thể rời khỏi sự kiểm soát của mình.


Ellie cầm lấy ly, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đầy cương quyết của Tom. Hắn là tất cả với nàng. Dù sự chiếm hữu ấy khiến nàng cảm thấy đôi chút bối rối, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng chỉ cảm nhận được sự an toàn và khao khát mãnh liệt. Cảm giác yêu thương và chiếm hữu ấy bao trùm mọi suy nghĩ của nàng, khiến nàng mỉm cười nhẹ nhàng trước khi đưa ly nước lên môi uống một ngụm.


Khi nàng đặt ly xuống, Tom lại nhìn vào mắt nàng, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm như một vực thẳm. Sự chăm chú trong ánh nhìn ấy làm trái tim Ellie đập nhanh hơn, như thể một lời nhắc nhở không thể chối cãi: Hắn là của nàng, và nàng cũng thuộc về hắn.


Cùng lúc đó, Ellie nhìn thấy Emmeline và Pattrick từ đằng xa, đôi mắt nàng lướt qua họ một cách nhanh chóng, rồi khẽ gật đầu nhẹ, mỉm cười, như một lời chào đơn giản. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng nàng, mặc dù nàng không hề hay biết rằng Emmeline đang quan sát mình với một ánh nhìn khó đoán từ đằng xa. Ellie cố gắng không để tâm quá nhiều đến chuyện đó, vì nàng biết rằng tình cảm của Tom dành cho mình là điều duy nhất quan trọng trong khoảnh khắc này.


Ngay khi nàng chuẩn bị quay lại nhìn Tom, một bóng dáng khác tiến lại gần, khiến nàng hơi bất ngờ. Malfoy, với dáng vẻ cao ngạo quen thuộc, đang nắm tay một cô gái tóc vàng lạ mặt. Mái tóc óng ả của cô ta tỏa sáng dưới ánh đèn của bữa tiệc, nhưng Ellie không kịp quan tâm nhiều, vì sự xuất hiện của Malfoy đã hoàn toàn chiếm trọn sự chú ý của nàng.


Malfoy không nhìn lâu về phía Ellie mà thay vào đó cúi đầu chào Tom lễ phép, giữ thái độ trịnh trọng, đầy tôn kính như thể đang muốn thể hiện sự kính trọng đối với vị Huynh trưởng Slytherin. Cái nhìn sắc bén của Tom không hề thay đổi, nhưng Ellie lại một lần nữa cảm nhận được một sự căng thẳng mơ hồ dâng lên trong không khí.


"Hân hạnh được gặp Ngài, thưa Chúa tể. Và.. xin chào tiểu thư Rosier." Malfoy chào hỏi, ánh mắt của hắn lướt qua Ellie, không có gì đáng kể, nhưng đôi mắt của hắn sáng lên khi nhìn thấy Tom, mang theo một sự tôn trọng rõ rệt. Hắn chờ đợi một phản ứng từ Tom, nhưng ngay lúc đó, sự yên lặng của Tom lại tạo ra một sự im lặng đáng ngại giữa họ, như thể mọi thứ đều chỉ là một màn trình diễn không cần phải làm rõ.


Tom nhìn Abraxas một cách lạnh lùng, ánh mắt đen của hắn không thay đổi, giọng nói hắn trầm lạnh, không mang theo bất kỳ sự nhiệt tình hay sự quan tâm nào. "Cứ tự nhiên, Abraxas." Lời nói của hắn ngắn gọn và có phần không quan tâm, như thể mọi thứ chỉ là một phần của những nghi thức không cần thiết.


Ellie, nhận ra sự căng thẳng trong không khí, khẽ gật đầu với Malfoy và cất tiếng chào, nhưng nàng đã học được cách không nhắc tên hắn sau sự cố với Patrick Weasley trước đó. Mắt nàng lướt qua cô gái bên cạnh Malfoy, người vẫn không thể rời mắt khỏi Tom. Cái nhìn đầy ngưỡng mộ ấy thật sự khiến Ellie cảm thấy khó chịu.


Tom cũng cảm nhận được sự chú ý mà cô gái đó dành cho mình. Những ánh mắt ấy làm hắn khó chịu một cách rõ rệt. Hắn chậc lưỡi một cách đầy bực bội, rồi quay sang thiếu gia trẻ tuổi nhà Malfoy, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao chứa đựng sự đe dọa. "Quản người bên cạnh cho tốt đi, Abraxas." Lời cảnh cáo của hắn ngắn gọn, nhưng đủ để khiến mọi người cảm nhận được sự nghiêm khắc trong từng câu chữ.


Không để lại thêm lời nào, Tom cầm tay Ellie, kéo nàng ra khỏi đám đông. Cả hai người rời đi, bỏ lại sau lưng một bầu không khí lạnh lẽo.


Tom kéo Ellie vào một góc tối vắng vẻ của lâu đài. Căn phòng không có ánh sáng, chỉ có sự yên tĩnh bao trùm, nhưng nó lại mang đến cho hắn cảm giác được sở hữu hoàn toàn, như thể chỉ có hai người họ tồn tại trong thế giới này. Hắn siết chặt tay nàng, ánh mắt lạnh lùng và cứng rắn của hắn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Ellie.


Không cho nàng kịp phản ứng, Tom nghiêng người về phía Ellie, đôi môi hắn áp vào môi nàng một cách mạnh mẽ, như thể muốn nuốt chửng tất cả cảm xúc đang dâng trào trong hắn. Nụ hôn của hắn không dịu dàng, mà là sự kết hợp giữa sự chiếm hữu và khát khao không thể kiềm chế. Mỗi cử động của hắn đều như một cách khẳng định quyền lực mà hắn mong muốn có đối với nàng. Hắn đã chịu đựng, đã kiềm nén quá lâu, từ khi bữa tiệc bắt đầu.


Ellie cảm nhận sự căng thẳng đang dâng lên trong cơ thể mình, nhưng cũng không thể phủ nhận sự cuồng nhiệt trong nụ hôn của Tom khiến nàng xao xuyến. Mọi thứ xung quanh nàng mờ đi, chỉ còn lại hắn và nàng trong không gian ấy, cảm nhận sự nóng bỏng và chiếm đoạt lẫn lộn trong từng cử chỉ của Tom. Sự đam mê của hắn đối với nàng là thứ không thể kiềm chế, như một dòng chảy mãnh liệt không thể dừng lại.


Từng hơi thở nặng nề, từng nhịp đập trái tim dồn dập của họ lấp đầy không gian. Tất cả mọi thứ xung quanh họ như tan biến, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này, nơi mọi sự giằng co, mọi rào cản đều tan biến.


"Nếu em không chịu ngừng quyến rũ tôi như này, Ellie... Em sẽ hối hận đấy." Tom thở dốc trên vai nàng.


Ánh sáng mờ ảo trong góc tối không thể xua tan đi cơn sóng dữ trong lòng Tom. Những lời vừa thoát ra từ miệng hắn không phải là một lời đe dọa đơn giản. Đó là một lời cảnh báo, tràn đầy sự chiếm hữu và cơn khát mãnh liệt đang bùng cháy trong hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự gần gũi của Ellie, làn da mềm mại của nàng như ngọn lửa khiến hắn càng thêm mất kiểm soát. Giọng hắn khàn đặc, như thể từng từ ra đời đều chứa đựng một lời nguyền không thể thoát khỏi. Đôi tay hắn siết chặt quanh nàng, như muốn khẳng định rằng không có gì có thể tách rời họ. Đôi mắt hắn như một hố sâu không đáy, nhìn vào nàng đầy hăm dọa nhưng cũng lấp lánh sự khát khao không thể kiểm soát.


Ellie cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể Tom, sự lấn át của hắn, nhưng nàng không thể phủ nhận được cảm giác nghẹn ngào lẫn đê mê khi nghe những lời đó. Dù có chút lo sợ, nhưng nàng vẫn cảm thấy một sự cuốn hút không thể cưỡng lại, một phần nào đó thừa nhận rằng nàng có quyền lực với hắn, có thể khiến hắn không còn là chính mình.


"Ellie." Giọng Tom thì thầm, gần như không thể kiềm chế, tràn ngập sự khao khát. "Nếu em biết em đang làm gì với tôi... Em sẽ không dám khiến tôi... Thèm muốn em như vậy." Những lời của hắn vang lên không chỉ là một lời cảnh báo, mà là một yêu cầu, một cơn sóng ngầm đầy sức mạnh, một sự khát khao đích thực.


Tom kéo nàng lại gần, đôi tay hắn không chỉ ôm lấy cơ thể nàng mà còn như muốn giam cầm, như muốn khiến nàng không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt nàng, hắn cảm thấy một sự rối loạn trong chính mình—một phần trong hắn muốn chiếm lấy tất cả, kiểm soát từng động tác của nàng, trong khi một phần khác lại muốn để cho nàng tự do bay lượn, tự do làm những điều mà hắn không thể nắm bắt.


Nàng — Ellie — là người duy nhất khiến hắn cảm thấy bất lực trong sự kiểm soát của chính mình. Điều này khiến hắn vừa phấn khích, vừa lo sợ. Dù hắn có thể dễ dàng chiếm lấy nàng bằng sức mạnh và quyền lực, nhưng hắn cũng biết một điều — sự thật về tình yêu mà hắn dành cho nàng là thứ duy nhất hắn không thể kiểm soát. Và điều đó khiến hắn hoang mang, như một cơn sóng lắc lư không thể dừng lại.


"Hãy nhớ rõ, Ellie." Giọng hắn trầm và đầy đe dọa, nhưng cũng mang theo một sự quyết tâm tuyệt đối. "Em chỉ có thể là của tôi. Chỉ-có-thể-là-của-tôi. Nếu em dám phản bội tôi... Tôi sẽ khiến em sống không bằng chết." Lòng hắn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có một điều quan trọng nhất — Hắn không thể để nàng ra đi.


Tom nói những lời ấy với sự kiên quyết đáng sợ, mỗi từ như một lời nguyền khắc sâu vào tâm trí Ellie. Giọng hắn lạnh lẽo, không chút dao động, như thể không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nàng phải thuộc về hắn, hoàn toàn. Hắn nhìn vào mắt nàng, như muốn khẳng định rằng trong thế giới của hắn, chỉ có một con đường — nàng phải là của hắn.


Ellie cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng lời nói của Tom, và dù nàng không muốn thừa nhận, trong sâu thẳm tâm trí, nàng hiểu rằng hắn không chỉ nói suông. Cái cách ánh mắt hắn sáng rực lên khi nhìn nàng, sự quyết liệt và chiếm hữu trong đó, khiến nàng không thể không rùng mình. Từng lời hắn thốt ra như những lưỡi dao sắc bén, vây quanh nàng, khiến nàng cảm thấy mình đang bị giam cầm trong một cái bẫy không thể thoát ra.


Nàng biết rằng tình yêu của Tom không giống như những thứ tình cảm đơn giản khác. Nó là một thứ tình cảm khao khát quyền lực, chiếm hữu và đôi khi là sự áp đặt mạnh mẽ. Và dù nàng không muốn thừa nhận điều đó, nàng cũng không thể phủ nhận rằng mình không thể tách rời khỏi hắn. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, mỗi lần cảm nhận sự chặt chẽ trong vòng tay hắn, nàng lại càng khó lòng thoát khỏi sự mê hoặc ấy.


"Em sẽ không phản bội anh, Tom." Nàng khẽ đáp, dùng những cử chỉ dịu dàng nhất vuốt ve gương mặt đẹp trai của hắn. Nàng đang trấn an hắn.


Tom nhìn vào đôi mắt của Ellie, nơi chứa đựng một sự dịu dàng mà hắn không thể tìm thấy ở bất kì ai khác. Dù lời nói của nàng nghe có vẻ như một lời cam kết, nhưng đối với hắn, đó là sự trấn an mà hắn cần để giữ vững quyền lực trong mối quan hệ này. Cả hai biết rằng nàng không thể nào phản bội hắn, nhưng cái cách mà nàng nói ra câu đó lại như một lời ngầm hứa hẹn, một sự cam kết vô điều kiện.


Hắn từ từ nới lỏng sự căng thẳng trong cơ thể mình, mặc dù trong lòng vẫn còn đọng lại sự chiếm hữu và thôi thúc không thể kiểm soát. Cái nhìn của hắn thay đổi, từ lạnh lẽo và đe dọa, thành sự thỏa mãn và một chút gì đó dịu dàng, như thể hắn đã yên lòng, nhưng vẫn không thể buông tay.


Tom khẽ nâng cằm nàng lên, đôi tay hắn lướt nhẹ nhàng trên làn da mịn màng của nàng, cảm nhận được sự mềm mại của nàng dưới tay mình. "Tốt." Hắn nói, giọng trầm thấp, nhưng mang theo một chút khoan dung, như thể đã nhận được lời hứa từ nàng. "Vậy em phải nhớ, Ellie... không phải chỉ có em là người giữ lời hứa. Tôi cũng vậy."


Nói xong, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, một cử chỉ không vội vã, nhưng chứa đầy sự chiếm hữu và tình cảm không nói ra. Hắn không cần lời hứa, chỉ cần sự tuyệt đối từ nàng. Mối quan hệ này là một cuộc chơi quyền lực, và Tom đã khẳng định mình là người kiểm soát.


Ellie, với ánh mắt dịu dàng ấy, chỉ gật đầu, nhưng trong lòng nàng có một sự mâu thuẫn lạ lùng. Cảm giác bị chiếm hữu có thể là ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng mang đến một nỗi sợ hãi không hề nhỏ. Tuy nhiên, tình yêu và sự mê hoặc từ Tom đã khiến nàng không thể thoát ra, dù nàng biết rõ, hắn sẽ không buông tha nàng dễ dàng.


Note: Đọc đến đây mọi người có cảm nghĩ hay ý kiến gì về bộ truyện hong T.T Comment cho mình biết với, 25 chương hông một comment nào luôn á!!!

Nếu mấy bồ thích hoặc quan tâm đến Death Note có thể ngó qua fic đồng nhân mới của mình nhen. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top