21.
Tin tức về mối quan hệ giữa Tom Riddle và Ellie Rosier lan truyền khắp các ngóc ngách của Hogwarts như một cơn bão, biến những hành lang vắng lặng và những bữa ăn ở đại sảnh thành nơi râm ran những lời bàn tán. Các học sinh từ mọi nhà đều háo hức bàn về cặp đôi đầy quyền uy và bí ẩn này, nhưng lại không ai dám nhắc đến họ trước mặt Tom. Với vai trò Huynh trưởng và thế lực đáng kính nể, Tom đã bao bọc Ellie trong một chiếc khiên vô hình, khiến những lời đồn đại và soi mói không thể chạm đến nàng.
Kể từ cái chết của Myrtle và hàng loạt vụ hóa đá, Hogwarts đã chìm trong nỗi sợ hãi. Thế nhưng, khi Ellie đứng cạnh Tom, dường như chính sự uy quyền của hắn đã làm dịu đi phần nào sự bất an đó, dù chỉ là bề ngoài. Bóng dáng uy quyền của hắn như một lời cảnh báo câm lặng khiến mọi người tự động giữ khoảng cách. Những ánh mắt tò mò cùng tiếng xì xào đột ngột biến mất mỗi khi nàng bước qua dãy bàn Slytherin, nơi nàng từng chỉ là một học sinh như bao người khác. Giờ đây, sự hiện diện của nàng đã được ngầm hiểu là điều không ai nên mạo phạm, như thể Tom đã vạch ra một ranh giới vô hình, một dấu hiệu rằng Ellie không chỉ là học sinh bình thường mà là bạn gái hắn, một vật sở hữu chỉ của riêng hắn, một người thuộc về thế giới quyền lực của hắn.
Mỗi khi Ellie sánh bước cùng Tom Riddle, nàng cảm nhận rõ ràng vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Đó là ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, và cả sự tò mò không che giấu. Trở thành người đồng hành bên cạnh nhân vật đáng gờm nhất Hogwarts là một trải nghiệm không hề nhẹ nhàng – Nhưng cũng mang theo niềm tự hào không nhỏ. Tom, với vẻ điển trai và tài năng vượt trội, hắn khiến không ít nữ sinh say mê, khiến các nam sinh nể phục, đến mức đôi khi sự hoàn mĩ của hắn lại mang một vẻ đáng sợ. Hắn là hình ảnh của quyền lực tuyệt đối, người không chỉ đạt được sự hoàn hảo trong mọi khía cạnh mà còn sở hữu một sức hút mãnh liệt đến ngạt thở, buộc mọi người phải im bặt khi hắn xuất hiện. Sự tôn kính và dè chừng như bao trùm mỗi nơi hắn đặt chân đến, khiến không một ai dám chạm vào danh tiếng hay vị trí mà hắn nắm giữ.
Nhưng bên cạnh Tom, Ellie cũng không hề lu mờ. Nàng tỏa sáng theo cách riêng, là một trong những nữ sinh sáng giá nhất của Slytherin. Với vẻ đẹp lạnh lùng, đôi mắt xanh lá sắc sảo cùng thành tích xuất sắc, Ellie tự khẳng định vị trí của mình, như một nữ hoàng bí ẩn sánh đôi cùng vị vua đáng sợ của ngôi trường. Không ai có thể phủ nhận điều đó – Dù là trong sự ngưỡng mộ hay ghen tị. Họ, một cặp đôi quyền lực, một cặp trai tài gái sắc, trở thành biểu tượng hoàn hảo trong mắt tất cả, như thể sinh ra để đứng cạnh nhau, tạo nên sự hài hòa của sức mạnh và địa vị khiến những kẻ khác chỉ có thể ao ước mà không dám chạm tới.
Trong số những người âm thầm ngưỡng mộ cặp đôi Tom và Ellie, không ai thể hiện sự yêu thích rõ ràng hơn giáo sư Horace Slughorn. Là một người luôn tự hào về thành tích và tiềm năng của những học trò xuất sắc, Slughorn gần như bừng sáng với niềm hân hoan khi biết hai học sinh ưu tú của mình đã sánh bước bên nhau. Với Slughorn, Tom và Ellie không chỉ là những học trò giỏi; Họ là những viên ngọc quý mà ông dày công "sưu tập" trong "câu lạc bộ đặc biệt" của mình. Hơn cả, việc họ trở thành một cặp đôi đã nâng tầm mối liên kết đặc biệt mà Slughorn dành cho họ.
Khi tin tức về việc Tom và Ellie trở thành một cặp đôi lan rộng khắp Hogwarts, Slughorn như được tiếp thêm nguồn cảm hứng. Trong mắt ông, đây không chỉ là sự kết hợp hoàn hảo về trí tuệ và tài năng, mà còn là minh chứng rõ ràng cho khả năng kết nối những nhân tố xuất chúng mà ông tự hào. Ông thường nói với vẻ phấn khích: "Hai đứa chính là đôi uyên ương sáng giá nhất mà Hogwarts từng có! Một ngày nào đó, tên tuổi của cả hai sẽ vang xa, và chắc chắn thầy sẽ kể với mọi người rằng thầy từng là người hướng dẫn các con." Ông luôn tìm cách nâng đỡ họ, tổ chức những buổi tiệc trà thân mật và dành những lời khen ngợi vượt bậc, như thể Tom và Ellie chính là bằng chứng sống cho sự thành công trong sự nghiệp của ông.
Slughorn không thể không cảm thấy vinh dự khi có cơ hội dạy dỗ và quan sát sự phát triển của cả Tom và Ellie. Ông luôn tìm cách động viên và khích lệ họ, như một người thầy luôn tự hào về những đứa học trò mà mình đã giúp đỡ, đồng thời nhận thức được rằng chính họ sẽ là những người vượt qua mọi thử thách trong tương lai, nâng cao giá trị của chính mình và của cả Hogwarts.
Mối quan hệ giữa Ellie và Tom, dù ngoài mặt có vẻ hoàn hảo, lại ẩn chứa một bóng tối vô hình luôn bao trùm lên nàng. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, Ellie cảm nhận được một sự chiếm hữu sâu sắc, một loại quyền lực mà Tom không bao giờ che giấu. Dù hắn luôn là một người bạn trai chu đáo, luôn sẵn sàng ở bên nàng khi nàng cần, thì sự hiện diện của hắn lại mang đến cho nàng một cảm giác nghẹt thở, như thể nàng không bao giờ thực sự tự do.
Tom đi cùng nàng mọi lúc, mọi nơi, như một chiếc bóng không thể tách rời. Mỗi bước đi của họ luôn gắn liền với nhau, và những cái nhìn của hắn làm nàng không thể tránh khỏi cảm giác bị theo dõi. Những lúc họ xuất hiện cạnh nhau, Tom luôn đặt tay của hắn lên eo nàng, như một lời nhắc nhở không thể nào quên về quyền sở hữu mà hắn nghĩ mình có đối với nàng. Đó không phải là sự ôm ấp đầy yêu thương, mà là một sự khẳng định, một lời cảnh báo rằng nàng không thể rời khỏi vòng kiểm soát của hắn, dù là trong những khoảnh khắc bình dị nhất.
Dù Tom chưa bao giờ có những lời lẽ tàn nhẫn hay biểu hiện rõ ràng về sự kiểm soát, Ellie vẫn cảm thấy sức ép từ hắn như một bóng ma luôn lởn vởn trong mối quan hệ này. Sự quan tâm của Tom, mặc dù có vẻ là sự chăm sóc đầy ân cần, lại khiến nàng cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một chiếc lồng vô hình, nơi nàng không thể tự do thực sự. Hắn muốn nàng ở bên mình, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có thể thoải mái sống trong thế giới của chính mình.
Bên cạnh đó, dù có tồn tại những cảm giác bức bối và chiếm hữu, Ellie vẫn không thể phủ nhận rằng hắn mang đến cho nàng một cảm giác an toàn mà nàng chưa bao giờ trải nghiệm trước đây. Mỗi khi ngồi bên cạnh hắn, đặc biệt là trong những khoảnh khắc chứng kiến hắn giao tiếp với những "Tử thần Thực tử", Ellie không thể không nhận thấy sự mạnh mẽ và quyền lực toát ra từ mỗi hành động của Tom. Cách hắn giao tiếp với họ như thể tất cả đều chỉ là những quân cờ trong bàn cờ mà hắn đang kiểm soát. Hắn không chỉ là người dẫn dắt, mà còn là người khiến họ tôn sùng, kính nể. Ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh của Tom là lời khẳng định cho sức mạnh của hắn, và Ellie cảm nhận được sự kiêu hãnh trong cách hắn ra lệnh, trong cách hắn thể hiện quyền lực của mình. Mỗi cử động của hắn đều mang đậm dấu ấn của một người đứng đầu, một lãnh đạo mà không ai dám chống lại.
Nàng nhận ra rằng, mặc dù mọi thứ xung quanh có vẻ đang trở nên tăm tối và nguy hiểm, nhưng Tom luôn là người giữ nàng trong vòng tay của mình, bảo vệ nàng khỏi những thứ không thể kiểm soát. Hắn tạo ra một tấm khiên vô hình, khiến Ellie cảm thấy như mình không bao giờ phải lo lắng về những hiểm nguy ngoài kia. Đó là sự bảo vệ không giống bất kì ai, một thứ an toàn mà chỉ có người như Tom mới có thể đem lại.
Tuy nhiên, càng hiểu về Tom, Ellie càng nhận ra sự phức tạp trong con người hắn. Hắn không đơn giản chỉ là một học sinh nổi bật ở Hogwarts. Tom Riddle là một con người với tham vọng vô hạn, một kẻ không hề e ngại trong việc sử dụng sức mạnh của mình để điều khiển và chi phối người khác. Và dù Tom luôn tạo cảm giác an toàn cho nàng, Ellie cũng không thể phủ nhận rằng có một bóng tối lớn đang bao trùm mối quan hệ của họ, một bóng tối mà nàng chưa thể hoàn toàn hiểu được.
Tom không chỉ giữ lời hứa bảo vệ Ellie, mà hắn còn giúp nàng đạt được những điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể. Khi Ellie bước vào thế giới của hắn, mọi ánh mắt ở Slytherin dường như đều hướng về nàng với sự kính trọng mới mẻ. Từ một học sinh bình thường, có phần lạnh nhạt và chỉ nổi bật nhờ tài năng trong Độc dược, Ellie giờ đây dần trở thành một nhân vật đáng chú ý trong ánh mắt của các học sinh, không chỉ của Slytherin mà còn của tất cả các nhà khác.
Trong không gian yên tĩnh của phòng sinh hoạt chung Slytherin, ánh sáng lờ mờ từ ngọn lửa trong lò sưởi nhảy múa trên những bức tường xanh đen, tạo nên một bầu không khí vừa ấm áp vừa bí ẩn. Mọi thứ im lặng đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng lửa reo tí tách, như một bản nhạc nền dịu dàng cho khung cảnh u tịch này. Những tia sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh của Ellie Rosier, khiến những đường nét sắc sảo của nàng như được tô đậm thêm trong bóng tối. Nàng ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ, cuốn sách mở ra trong tay, nhưng ánh mắt đã lạc xa khỏi từng dòng chữ.
Tom Riddle ngồi phía sau nàng, tựa đầu lên vai nàng một cách ung dung, như thể không còn bất kỳ khoảng cách nào giữa họ. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn lấn át sự lạnh lẽo của đêm khuya. Mái tóc đen của Tom hơi rủ xuống, tạo nên một bóng mờ trên chiếc cổ thanh thoát của Ellie. Hơi thở của hắn đều đặn, nhẹ nhàng phả vào làn da nàng, từng đợt không khí ấm áp ấy khiến nàng cảm thấy an toàn nhưng cũng có chút căng thẳng.
Tom không bao giờ ngại ngùng thể hiện sự chiếm hữu đối với nàng, nhất là khi chỉ có hai người. Mối quan hệ của họ, dù ngoài mặt có vẻ hoàn hảo và tôn vinh, lại ẩn chứa trong đó một sự kiểm soát vô hình. Hắn luôn muốn nàng gần gũi, luôn muốn nàng trong tầm tay, và điều đó khiến nàng đôi lúc cảm thấy như không có lối thoát. Nhưng, ngay lúc này, trong không gian tĩnh lặng của phòng sinh hoạt chung, Ellie không thể phủ nhận rằng cảm giác khi có Tom bên cạnh cũng khiến nàng cảm thấy một sự yên bình kì lạ, như thể tất cả những lo lắng ngoài kia không còn tồn tại.
Tom khẽ nhắm mắt, đôi tay vòng qua eo Ellie xiết nhẹ, như để khẳng định sự hiện diện của nàng trong vòng tay hắn. Ellie không thể không nhận ra sự mềm mại trong cái cách hắn ôm lấy nàng — một sự dịu dàng mâu thuẫn với bản chất lạnh lùng của hắn, nhưng đồng thời, cũng mang theo sự chiếm hữu rõ ràng. Cảm giác này vừa làm nàng cảm thấy được trân trọng, vừa khiến nàng tự hỏi liệu mình có đang trở thành một phần của cái thế giới mà Tom đã xây dựng xung quanh mình, một thế giới mà nàng không thể dễ dàng thoát ra. Tom không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên nàng, đôi lúc hắn ngẩng lên nhìn nàng với ánh mắt đầy kiên định, như thể muốn nàng hiểu rằng nàng là của hắn, không ai có thể thay đổi điều đó.
Không gian tĩnh lặng bị phá tan khi Abraxas bước vào phòng, dáng vẻ tự tin như thường lệ, với những thông tin quan trọng mà hắn cho rằng sẽ khiến Tom phải chú ý. Hắn mở miệng, chuẩn bị báo cáo những tiến triển mới trong công việc, nhưng chưa kịp dứt lời, một ánh mắt sắc lạnh từ Tom đã lướt qua hắn, làm hắn im bặt ngay lập tức.
Giọng của Tom vang lên, lạnh lùng và sắc bén, như một mệnh lệnh không thể kháng cự. "Ta đang nghỉ ngơi, Abraxas!" Hắn cắt ngang, từng chữ như một cú đấm mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. "Và chúng ta chỉ thảo luận những điều này trong cuộc họp. Ta sẽ không nhắc lại điều này thêm một lần nữa."
Tom không cần phải nói nhiều, chỉ một cái nhìn cũng đủ để Abraxas nhận ra sự giận dữ trong ánh mắt của hắn. Trong khi đó, Tom vẫn ngồi bên cạnh Ellie, tay hắn vòng qua eo nàng, siết chặt, như thể nàng là thứ duy nhất quan trọng trong không gian yên tĩnh này. Hắn vẫn không rời mắt khỏi nàng, hơi thở của hắn đều đặn bên tai nàng, như thể không có gì có thể phá vỡ khoảnh khắc này.
Mỗi từ của Tom khiến không gian trở nên nặng nề, ngột ngạt, và Abraxas, dù là người đã quen với sự tôn nghiêm và sự đe dọa từ Tom, vẫn cảm thấy một chút chột dạ. Hắn đứng khựng lại, ánh mắt cúi xuống trước sự kiên quyết của Tom, rồi nhanh chóng lùi lại một bước, không dám tiếp tục lời nói của mình.
Tom vẫn không buông tay khỏi Ellie, bàn tay hắn siết lấy nàng như một hành động chiếm hữu, ánh mắt của hắn giờ đây vừa lạnh lẽo vừa tĩnh lặng, hoàn toàn không bị xao lạc bởi sự hiện diện của Abraxas. Thế giới xung quanh hắn lúc này chỉ còn lại một mình Ellie.
Khi Abraxas rời đi, Ellie mới nhìn hắn, nàng chậm rãi nói. "Đừng thô lỗ như thế chứ, Tom."
Tom không đáp ngay lập tức. Hắn vẫn ngồi đó, tay ôm chặt Ellie, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, như thể hành động vừa rồi là điều hết sức tự nhiên. Nhưng khi nghe lời nàng, ánh mắt của hắn thoáng một chút thay đổi. Đôi mắt sắc lạnh của hắn, lúc này lại nhìn vào nàng với một sự pha trộn giữa sự thờ ơ và một sự thấu hiểu kì lạ.
"Thô lỗ?" Tom lặp lại lời nàng, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sự châm biếm. "Abraxas biết rõ vị trí của hắn. Không cần phải làm phiền tôi với những chuyện không quan trọng." Hắn hạ thấp giọng, như để Ellie cảm nhận được rằng những gì hắn vừa làm là điều hiển nhiên, hoàn toàn hợp lý trong thế giới của hắn.
Tom lại nhích gần nàng hơn, gương mặt của hắn giờ chỉ còn cách nàng một vài centimet, và hơi thở ấm áp của hắn khẽ vương vào làn da mịn màng của nàng. "Chị không hiểu à, Ellie? Tôi không thể để những thứ như thế quấy rầy chúng ta." Hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng cũng không thiếu chút gì đó lạ lẫm, như một lời giải thích không cần thiết nhưng vẫn phải nói ra.
Nàng khẽ thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, rồi khẽ quay sang nhìn hắn, đôi mắt nàng mang vẻ kiên quyết. "Tôi.. chỉ muốn mọi thứ nhẹ nhàng hơn thôi."
Tom khẽ mỉm cười, như thể hắn đã nghe hiểu nhưng lại không muốn thừa nhận. "Em rồi sẽ quen thôi." Hắn thì thầm, giọng hắn dịu đi, như một lời hứa và cũng như một sự đảm bảo cho sự kiểm soát mà hắn đã đặt lên nàng.
Tom tiếp tục giữ im lặng, sự yên lặng của hắn như một tấm màn vô hình bao trùm cả không gian, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của cả hai vang lên trong căn phòng yên ắng. Hắn vẫn ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh, không dao động, chăm chú hướng về Ellie. Đôi mắt ấy dường như xuyên qua mọi rào cản, khiến nàng cảm thấy mình như bị nhìn thấu hoàn toàn.
Cuối cùng, hắn cất tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc. "Ellie." Giọng hắn khô khốc, nhưng lại đầy mê hoặc, như thể từng từ được lựa chọn với sự cân nhắc cẩn trọng. "Khi nào em mới chịu chú ý đến tôi?" Hắn nói, thoáng chút bực dọc, nhưng không phải là giận dữ. Đó là một sự chiếm hữu không lời, như thể hắn không thể chấp nhận việc bất kỳ thứ gì, dù là một cuốn sách, có thể cướp đi ánh mắt nàng. "Cuốn sách chết tiệt đó dường như đã giành hết sự chú ý của em rồi."
Ellie chậm rãi hạ cuốn sách xuống, đôi mắt nàng ngước lên gặp ánh nhìn sắc bén của hắn. Thời gian dường như ngừng trôi khi ánh mắt họ giao nhau, mọi âm thanh, mọi chuyển động xung quanh đều tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, Tom không chỉ đòi hỏi sự chú ý của nàng, mà còn khẳng định sự chiếm hữu tuyệt đối của hắn. Không chỉ không gian, mà cả tâm trí, mọi suy nghĩ của nàng, hắn cũng muốn làm chủ.
Nàng khẽ thở dài, cố giữ giọng điềm tĩnh, dù trong lòng dâng lên một sự xáo trộn khó tả. "Em chỉ đang đọc sách thôi." Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản. "Em có thể làm cả hai việc mà."
Tom khẽ nhướng mày, đôi mắt ánh lên nét tinh quái, và một nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi. "Tôi biết." Hắn nói, giọng trầm và đầy sức hút. "Nhưng em lại để cuốn sách đó cuốn mất sự chú ý, thay vì dành nó cho tôi." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dò xét, lướt nhẹ trên khuôn mặt Ellie, như đang tìm kiếm một phản ứng, một dấu hiệu nào đó từ nàng.
Không gian giữa hai người trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt, sự căng thẳng vô hình như một sợi dây kéo căng mà không ai dám chạm vào. Và rồi, bất ngờ, Tom cúi xuống.
Thời gian như ngừng lại. Mọi âm thanh xung quanh đều mờ nhạt, bị nhấn chìm bởi khoảnh khắc ấy. Cử chỉ của hắn mạnh mẽ nhưng không vội vã, quyết đoán nhưng lại phảng phất một sự dịu dàng hiếm hoi. Với sự khéo léo gần như bản năng, Tom đặt môi lên đôi môi hé mở của Ellie, nhẹ nhàng nhưng không để lại cơ hội phản kháng.
Ellie bất động, choáng váng trong vài giây đầu tiên. Sự quyết liệt và tự tin trong nụ hôn của hắn hoàn toàn áp đảo nàng. Đôi môi của hắn không chỉ mềm mại mà còn mang theo một cảm giác chiếm hữu rõ ràng, như thể hắn đang khắc ghi sự hiện diện của mình vào sâu trong nàng. Đây không chỉ đơn thuần là một nụ hôn – Nó là một lời tuyên bố, một dấu ấn không thể xóa nhòa: Nàng thuộc về hắn.
Hơi thở của họ hòa quyện, nóng bỏng và mãnh liệt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ trong Ellie đều tan biến. Chỉ còn lại hắn và nàng, cùng một cảm giác choáng ngợp trong thế giới riêng mà Tom dường như đã tạo ra – Một thế giới không có lối thoát.
Tom cúi sát, thì thầm bên tai Ellie, giọng hắn trầm ấm nhưng ẩn chứa một uy lực khó cưỡng, như một lời tuyên bố không thể bác bỏ. "Tôi yêu em." Những từ ngữ đó vang lên chậm rãi, nặng nề, mang theo sức mạnh như một lời cam kết tuyệt đối, một sự chiếm hữu không thể chối từ.
Ellie cảm nhận rõ từng âm rung trong giọng nói của hắn, và dù không hề sợ hãi, nàng vẫn thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Không khí quanh họ như đông đặc lại, đầy áp lực nhưng cũng lạ lùng thay, mang theo sự ngọt ngào khó tả. Dư vị của nụ hôn trước đó vẫn còn đọng lại trên môi nàng, giờ đây hòa quyện với ý nghĩa sâu sắc của những lời nói kia. Ellie không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ngay lập tức, nhưng nàng biết rằng đằng sau câu nói ấy là một lời khẳng định ngấm ngầm – rằng tình yêu của hắn không chỉ là cảm xúc, mà còn là quyền sở hữu.
Một cách chậm rãi, nàng đặt cuốn sách xuống, như thể xóa nhòa mọi thứ khác để tập trung vào giây phút này. Rồi, không chút do dự, Ellie vòng tay qua cổ Tom, kéo hắn lại gần. Động tác của nàng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không còn dấu vết của sự ngại ngùng hay lúng túng. Đây không chỉ là sự đáp lại, mà còn là cách nàng đối diện với sự thống trị của hắn theo cách của riêng mình – Một sự cân bằng tinh tế giữa chấp nhận và kháng cự.
Tom thoáng ngạc nhiên khi cảm nhận được vòng tay của nàng siết chặt lấy mình. Nhưng sự bất ngờ ấy nhanh chóng nhường chỗ cho một nụ cười đầy tự mãn. Trong khoảnh khắc này, hắn như thể đã chinh phục được không chỉ trái tim mà cả tâm trí của nàng. Sự ấm áp từ cơ thể Ellie tràn qua hắn, quen thuộc và gần gũi, khiến mọi thứ khác trở nên mờ nhạt. Những âm thanh xung quanh, những sự quan tâm vụn vặt của thế giới ngoài kia đều tan biến, nhường chỗ cho cảm giác duy nhất còn lại
Hơi thở của Ellie, nhẹ nhàng và tinh tế, vờn qua tai hắn như một làn gió dịu mát. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều lặng im, chỉ còn lại hai người và sự tĩnh lặng ngọt ngào giữa họ. Ellie không cần nói gì, bởi đôi mắt nàng đã nói lên tất cả. Tom cảm nhận rõ sự mềm mại trong vòng tay nàng, một sự tin tưởng âm thầm nhưng sâu sắc. Sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, từng chút một, như đang gắn kết họ lại gần nhau hơn. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc nàng, cảm nhận hương thơm độc nhất của Ellie, một hương thơm mà hắn muốn giữ riêng cho mình.
"Anh thật khó đoán, Tom Riddle." Ellie cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự thách thức, như một cơn sóng nhỏ khẽ chạm vào vách đá lạnh lùng của hắn. Tay nàng vẫn quấn lấy hắn, giữ chặt như thể sợ để lạc mất con người khó nắm bắt này. Giọng nói ấy không mang ý trách móc, mà là một sự nhận xét đầy ẩn ý, khiến Tom có cảm giác như mình vừa bị nhìn thấu một phần, dù rất nhỏ.
Tom không trả lời ngay, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười tự mãn thoáng qua như một dấu ấn đặc trưng của hắn. Chính ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy lôi cuốn ấy đã làm nên sức hút khó cưỡng của Tom Riddle – một người luôn bí ẩn, luôn giấu kín những suy nghĩ sâu thẳm. Nhưng vòng tay của Ellie, ấm áp và dịu dàng, lại như một tấm chắn vô hình xoa dịu những góc tối nhất trong tâm trí hắn. Lần đầu tiên, có lẽ hắn cảm nhận được sự tĩnh lặng, như thể tất cả những tham vọng, những dự định lạnh lùng kia đều tan biến, dù chỉ là tạm thời.
"Có lẽ đó mới là điều em thích ở tôi." Tom thì thầm, giọng nói trầm thấp, vừa như trêu chọc vừa như khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top