20. Lời hẹn ước mê hoặc

Khi tin tức về việc Emmeline Vance bị hóa đá lan rộng khắp Hogwarts, bầu không khí trong trường trở nên căng thẳng và đầy lo lắng. Mọi người đều bàn tán xôn xao, và không ai có thể lý giải được nguyên nhân hay nguồn gốc của những vụ tấn công bí ẩn này. Cảm giác lo lắng và hoang mang hiện hữu khắp nơi, và ánh mắt của mỗi học sinh đều mang theo nỗi sợ hãi về sự an toàn của chính mình.


Ellie không thể tránh khỏi những ánh mắt dò xét và những câu hỏi liên tục từ phía các giáo sư, các bạn học cùng Nhà. Mỗi câu hỏi lại càng làm nàng cảm thấy ngột ngạt hơn. Nhưng dù nàng đã kể lại mọi thứ một cách chi tiết, một cảm giác trống rỗng vẫn bao phủ tâm trí nàng, như thể mọi lời nói đều không đủ để giải thích hết mọi thứ. Nàng không thể giải thích được tại sao mình lại là người duy nhất sống sót qua cuộc tấn công, tại sao nàng lại là người duy nhất không bị hóa đá, trong khi Emmeline, người bạn thân nhất của nàng, lại không may mắn như vậy. Nàng biết rằng điều đó sẽ khiến nàng trở thành mục tiêu của những câu hỏi không dứt, những đồn đoán không ngừng và những nghi ngờ mà nàng không thể giải thích. Những câu hỏi không có lời giải cứ dồn dập ào ạt, khiến nàng cảm thấy như đang đứng giữa những mảnh vỡ của sự thật, không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.


Những nghi ngờ, đồn đoán về nàng cứ âm ỉ lan rộng, không ngừng bám riết lấy tâm trí nàng. Ellie vốn không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi sự nhìn ngó của người khác. Nhưng lần này, sự chú ý của mọi người khiến nàng không thể làm ngơ như trước nữa. Những ánh mắt không còn là những tia nhìn bình thường nữa, mà như những con dao sắc bén, dồn dập cắt vào lòng nàng. Nàng đã quen với sự theo dõi, nhưng lần này nó lại mang một cảm giác lạ lùng, khiến nàng không thể tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa trong bầu không khí căng thẳng này.


Các giáo sư, đặc biệt là thầy hiệu trưởng Dippet và giáo sư môn Biến hình, Dumbledore, đều tỏ ra vô cùng nghiêm khắc trong cách tiếp cận vụ việc về Emmeline Vance. Cả hai đều không thể bỏ qua sự kiện nghiêm trọng này mà không làm rõ mọi chi tiết, họ muốn từng câu trả lời phải được kiểm chứng, từng giả thuyết đều phải được giải thích. Những cuộc hỏi cung kéo dài, từ những câu hỏi nhẹ nhàng đến những sự chất vấn nghiêm khắc. Ellie, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, cũng không thể che giấu những dấu hiệu lo lắng đang dâng lên trong lòng. Từng ánh mắt sắc bén của các giáo sư như những đợt sóng dồn dập tấn công, khiến nàng cảm thấy mình như đang bị cuốn vào một cơn bão mà mình không thể kiểm soát.


.


Thư viện, với sự tĩnh lặng và vắng vẻ, trở thành nơi duy nhất giúp nàng trốn tránh khỏi sự hoài nghi, khỏi sự dòm ngó của những người xung quanh. Nơi đây, mọi thứ như chậm lại, chỉ còn lại những suy nghĩ rối ren trong đầu nàng.


Ellie ngồi lặng lẽ trong một góc khuất, nơi ánh sáng từ cửa sổ chiếu qua những tấm kính mờ, tạo nên một bức tranh mờ ảo xung quanh nàng. Không khí nơi đây tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách vang lên, làm dịu đi phần nào những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng. Tuy nhiên, dù đã mở sách ra trước mặt, những dòng chữ in đậm vẫn như mờ nhạt trước mắt nàng. Tâm trí của Ellie không thể dồn sự chú ý vào những trang sách ấy, bởi một cơn sóng lo lắng liên tục dâng lên trong lòng nàng.


Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã có bốn học sinh bị hóa đá, và Nhà trường vẫn chưa tìm ra thủ phạm thực sự. Mỗi lần nghe tin về vụ việc mới, sự sợ hãi lại len lỏi vào tâm trí nàng. Những ánh mắt nghi ngờ từ bạn học, những câu hỏi không lời đáp, tất cả khiến nàng cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng mà mình không thể tỉnh dậy.


Chính vào lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, làm nàng giật mình. Tom Riddle bước vào thư viện với dáng vẻ tự tin và bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh của hắn lướt qua những kệ sách, rồi dừng lại ở nàng. Ellie không kịp che giấu vẻ lo lắng trên gương mặt mình, ánh mắt nàng lướt qua hắn một cách vội vàng, nhưng rồi không thể tránh khỏi sự chú ý của Tom.


"Ellie." Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén. "Có vẻ như chị đang lo lắng về điều gì đó."


Nỗi lo sợ trong Ellie bỗng chốc tăng lên, khiến nàng khẽ giật mình. Cảm giác bất an bao trùm lấy nàng như một cơn sóng. Nàng hít một hơi dài, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ trong lồng ngực. Dù đã dần quen với sự hiện diện của Tom, nhưng lúc này, sự điềm tĩnh của hắn lại khiến nàng cảm thấy mình như một kẻ yếu đuối, dễ bị tổn thương.


"Không có gì đâu." Nàng trả lời, giọng nhỏ nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ kiên định. "Chỉ là.. Những sự việc này, những học sinh bị hóa đá... Tất cả thật sự khiến tôi cảm thấy không an toàn. Và... tôi không thể ngừng suy nghĩ về điều đó."


Tom nhìn nàng chằm chằm, một sự điềm tĩnh lạ thường hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Hắn lặng lẽ quan sát nàng, đôi mắt sáng rực dưới ánh đèn thư viện.


"Chị đang sợ hãi." Hắn nói, giọng vẫn đều đều, không có chút gì là bối rối hay ngạc nhiên. "Sợ rằng mình cũng có thể là nạn nhân tiếp theo, đúng không?"


Ellie ngừng một chút, ánh mắt nàng lướt qua hắn, rồi nhanh chóng quay đi, không muốn bị hắn nhìn thấu. Nhưng cảm giác lo sợ trong nàng không thể phủ nhận. Tom khẽ mỉm cười, như thể hiểu rõ sự bất an trong lòng nàng.


Tom không để nàng lảng tránh lâu, mà tiếp tục, giọng hắn giờ đây đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn ẩn chứa một sự kiên định không thể lay chuyển. "Nhưng nếu chị đồng ý, nếu chị trở thành người bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ chị. Bất cứ giá nào. Chị sẽ không còn phải lo sợ nữa. Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với tất cả."


Ellie ngẩng lên, ánh mắt nàng thoáng nhìn vào mắt Tom, và những lời của hắn như một lời hứa đầy quyền lực. Hắn hiểu rằng nàng đang cần một ai đó để đứng bên cạnh, để giải quyết nỗi sợ hãi mà nàng đang phải đối mặt. Hắn biết cách xây dựng niềm tin, cách khiến người khác tin tưởng vào lời nói của mình, và Ellie không thể phủ nhận rằng nàng đang bị cuốn vào đó.


Tom tiếp tục, giọng hắn tự tin, đầy khẳng định. "Chị có thể không tin vào lời tôi ngay bây giờ. Nhưng tôi có thể cho chị tất cả những gì chị cần. Quyền lực, sự bảo vệ, và một tương lai không còn lo lắng. Được ở bên tôi, Ellie, sẽ là điều tốt nhất mà chị có thể làm cho mình."


Ellie cảm thấy như có một lực hút mạnh mẽ từ những lời nói của hắn. Nàng không thể phủ nhận rằng Tom mang đến một cảm giác an toàn, một sự bảo vệ mạnh mẽ mà nàng chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai.


Nhưng Ellie, dù đang cảm thấy sự cám dỗ từ những lời mời gọi ấy, không thể dễ dàng chấp nhận. Nàng nhớ lại năm học trước, khi chính Tom đã dùng sự kiểm soát và uy quyền của mình để ép buộc nàng vào những tình huống mà nàng không mong muốn. Tuy nhiên, sự tự tin và kiên định của hắn làm nàng thoáng do dự. Dù gì thì, hắn cũng là một người mà người khác có thể tin tưởng, đúng không?


Tom tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn là một làn gió mỏng. Ellie cảm thấy hơi thở của hắn, ấm áp và lặng lẽ, phảng phất gần như có thể chạm vào da thịt nàng. Đôi mắt hắn sáng rực như hai viên ngọc, cứ thế chiếu thẳng vào nàng, khiến trái tim Ellie đập loạn nhịp. Mọi âm thanh xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của họ, và sự căng thẳng tỏa ra giữa hai người.


Hắn nhích gần hơn nữa, đôi môi của hắn chỉ còn cách da thịt nàng vài milimet. Hắn cười nhẹ, một nụ cười đầy tự tin, và hỏi, giọng nói của hắn trầm ấm, khắc sâu từng chữ. "Chị nghĩ sao, Ellie?"


Ellie cảm thấy một sự bối rối lan tỏa trong cơ thể mình. Mỗi từ hắn thốt ra như thể xâm nhập vào suy nghĩ nàng, khuấy động nỗi lo sợ và cám dỗ, làm nàng khó lòng suy nghĩ rõ ràng. Nàng nhìn vào mắt hắn, nhưng cảm giác này không giống như những lần trước. Không còn là sự lo lắng hoặc căng thẳng với Tom nữa, mà là một thứ gì đó khác, một cơn sóng lạ vỗ về trái tim nàng.


Nhưng nàng biết, điều nàng đang cảm nhận có thể là sự mê hoặc, một cái bẫy hắn giăng ra để làm nàng dễ dàng sa vào. Tom không chỉ muốn nàng tin tưởng hắn, mà còn muốn điều khiển nàng, ép buộc nàng phải chấp nhận những gì hắn muốn. Hắn hiểu rõ sức mạnh của sự cám dỗ, và biết cách dùng nó để chiếm lĩnh trái tim nàng, dù cho hắn là người thù địch và có những mưu đồ đen tối.


Ellie đứng im, trong phút giây ấy, nàng cảm thấy mình như bị kẹt lại giữa sự cám dỗ và lí trí. Cảm giác của nàng không thể nào rõ ràng được. Mọi thứ như xoay vòng trong đầu, và nàng không biết phải phản ứng thế nào với lời đề nghị của Tom.


Tom mỉm cười, một nụ cười khẽ nhếch mép, như thể biết chắc chắn rằng mình đã tìm ra điểm yếu của Ellie. Hắn nhận ra rằng nàng, người luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, giờ đây có chút chao đảo. Một sự thay đổi nhỏ nhưng dễ dàng nhận ra, khi Ellie không thể che giấu sự lo lắng, và cảm giác bất lực đang bao trùm lấy nàng. Tom biết rằng việc khiến nàng cảm thấy yếu đuối chính là chìa khóa để chiếm lấy quyền kiểm soát.


Với một cử chỉ nhẹ nhàng, hắn đưa tay tới, vuốt ve một lọn tóc của Ellie, làm động tác này như một dấu hiệu của sự sở hữu. Tay hắn khẽ vén một sợi tóc dài của nàng ra sau tai, ngón tay hắn vuốt nhẹ qua làn tóc mượt mà, một cử chỉ tưởng chừng như vô hại, nhưng lại ẩn chứa vô vàn sức mạnh.


"Chị không phải sợ hãi." Hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa trong đó một sự thúc giục, một sự lôi kéo. "Chỉ cần chị bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ chị."


"Hãy cho tôi một cơ hội."


Hắn dừng lại một chút, nhìn vào mắt nàng, không vội vàng, chỉ chờ đợi, như thể đang chờ Ellie chấp nhận điều mà hắn đã lên kế hoạch từ lâu. Một sự đe dọa nhẹ nhàng nhưng hiệu quả. Tom hiểu rằng Ellie yêu thương những người xung quanh mình, và nếu hắn có thể đe dọa đến họ, nàng sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo hắn. Hắn biết rằng sự đau khổ của nàng sẽ là chìa khóa để mở ra sự phục tùng, để biến nàng trở thành một phần của những gì hắn muốn xây dựng. Cái giá phải trả sẽ không quá cao đối với hắn, vì nàng sẽ sớm nhận ra rằng, sự an toàn của bản thân và những người nàng yêu quý sẽ chỉ có thể đảm bảo khi nàng chịu khuất phục trước hắn, chịu đứng bên cạnh hắn. Trong trường hợp nàng không đồng ý với hắn, hắn sẽ chỉ còn phương pháp cuối cùng ấy.


Nàng im lặng một lúc lâu, rồi hỏi ngược lại hắn: "Cậu– Thích tôi sao?"



Tom quan sát nàng chăm chú, như thể đang phân tích từng phản ứng nhỏ nhất. Cặp mắt sáng rực của hắn như đang soi xét mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc đang lướt qua tâm trí nàng. Một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi hắn, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ hay thoải mái. Nó là nụ cười của kẻ chiến thắng – Người đã gần như đạt được mục tiêu của mình. Một nụ cười lạnh lùng, đầy sự hài lòng khi thấy người đối diện bị rối loạn, hoang mang.


"Thích?" Hắn nhắc lại câu hỏi của nàng với một vẻ mặt hờ hững, đôi mắt vẫn sáng rực như lửa. "Tôi không phải là một đứa trẻ, Ellie." Giọng hắn đều đều, không vội vàng nhưng lại đầy sức mạnh. "Tôi không cần phải 'thích' ai để làm những gì tôi muốn. Tôi không làm điều này vì cảm xúc yếu đuối như thế."


Tom dừng lại một chút, để câu nói của hắn thấm sâu vào Ellie. Và rồi, không để sự im lặng kéo dài quá lâu, hắn tiếp tục, giọng nói của hắn thay đổi, trở nên khẳng định và đầy ẩn ý.


"Nhưng, chị đúng là một ngoại lệ." Lúc này, giọng hắn trầm xuống, khiến Ellie cảm thấy một sự nguy hiểm tiềm tàng mà nàng không thể bỏ qua. "Chị khiến tôi không thể điều khiển nổi cảm xúc của chính mình." Hắn nhìn nàng chăm chú, sự gần gũi của hắn khiến Ellie không thể tránh khỏi cảm giác bất an. "Ellie, tôi thích chị, thích chị đến phát điên lên."


Tom nói điều này một cách lạnh lùng nhưng đầy sự thách thức. Cái cách hắn thừa nhận cảm xúc của mình, không phải là sự ngượng ngùng hay sự chân thành, mà là sự chiếm hữu, như thể hắn đang công nhận rằng chính bản thân hắn là người có quyền quyết định tất cả. Lời nói của hắn như một cú chạm vào trái tim Ellie, như một sự chiếm lĩnh hoàn toàn.


Ellie không thể thốt ra lời nào. Tất cả những gì nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo từ những lời nói đó, một nỗi sợ hãi mơ hồ bao trùm. Nàng không thể hiểu nổi tại sao Tom lại nói như vậy, và tại sao, dù cho nàng có cảm thấy bối rối, lại không thể phủ nhận rằng có một phần nào đó trong nàng cảm thấy... không thể rời mắt khỏi hắn.


Tom vẫn ngồi đó, ánh mắt của hắn không rời khỏi nàng. Hắn nhìn nàng như một con mồi đang lẩn trốn, nhưng biết rằng cuối cùng sẽ phải rơi vào tay hắn.


"Hãy, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ." Ellie đáp, nàng lảng tránh ánh nhìn nóng rực của hắn.


.


Một nữ sinh Ravenclaw, Myrtle Warren, đã được tìm thấy chết trong một căn phòng tăm tối của nhà vệ sinh nữ thuộc tòa lâu đài. Cái chết của cô ta không chỉ là một sự kiện đau buồn, mà còn là một cú sét lớn xé toạc sự yên bình vốn có của Hogwarts. Cả trường học chìm trong nỗi hoang mang, lo sợ. Học sinh không dám bước ra ngoài, thậm chí không dám vào nhà vệ sinh một mình. Những ánh mắt dò xét và những cuộc xì xầm chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.


Dippet, cùng các giáo viên, đã vội vã tổ chức một cuộc họp kín. Họ lo sợ rằng cái chết này có thể là dấu hiệu của một mối nguy hiểm đang len lỏi trong Hogwarts. Cũng có những người nghĩ rằng đây chỉ là một tai nạn đáng tiếc, nhưng trong không khí nặng nề ấy, không ai dám chắc chắn điều gì.


Hogwarts, vốn là một ngôi trường nổi tiếng với sự bảo vệ vững chắc và sự yên bình, giờ đây đang đối mặt với một mối đe dọa không ai biết rõ hình thù.


Đối với Tom, cái chết của Myrtle không hề khiến hắn bối rối. Ngược lại, hắn cảm thấy một niềm vui sướng dâng lên trong lòng. Đây là kết quả của những kế hoạch hắn đã dày công thực hiện. Cái chết ấy không phải là sự trừng phạt ngẫu nhiên, mà là một phần trong ván cờ mà hắn đã vạch ra từ lâu. Tom biết rằng hắn chỉ mới bắt đầu, và những bước đi tiếp theo sẽ còn ấn tượng hơn nữa.


Ellie ngồi im lặng trong góc phòng, đôi tay nàng nắm chặt lại, cố gắng ngăn không cho cảm giác lạnh lẽo dâng tràn trong tim. Những suy nghĩ lo lắng xoay vòng trong đầu nàng, mỗi câu hỏi đều như một nhát dao đâm vào tâm trí. Cái chết của Myrtle, không thể chỉ là một tai nạn đơn giản. Nàng cảm nhận được điều đó rõ ràng, một cách trực giác mà nàng không thể lý giải được. Có một sự liên kết giữa những sự kiện này, giữa cái chết của Emmeline và cái chết của Myrtle, mà nàng không thể nào gạt bỏ khỏi tâm trí.


Sự sợ hãi từng chút một lan tỏa trong nàng, như một dòng nước lạnh xâm chiếm từng tế bào. Có phải thứ mà lần trước đã hóa đá Emmeline cũng chính là thứ đã giết Myrtle không? Nàng không thể bỏ qua cảm giác đó, mặc dù lý trí nàng cố gắng phủ nhận, nhưng một phần sâu thẳm trong tâm trí lại không thể ngừng lo sợ. Và nỗi lo sợ lớn nhất là: Liệu nàng sẽ là người tiếp theo?


Và trong đêm tối, khi nỗi sợ hãi bao trùm ngôi trường, Tom Riddle lặng lẽ tiến một bước gần hơn tới mục tiêu của mình.


Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Tom khi hắn bước vào nhà vệ sinh nữ nơi Myrtle đã chết. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn sắp tắt trong góc phòng chỉ làm không gian thêm u ám và nặng nề. Mùi ẩm mốc từ những bức tường bị ẩm ướt lâu ngày vẫn còn phảng phất trong không khí. Hắn bước đến, đôi mắt sắc bén lướt qua nơi mà cơ thể của Myrtle đã được tìm thấy, không hề có một dấu vết của sự thương tiếc hay hối hận.


Tom dừng lại trước chiếc gương cổ, nơi mà tất cả mọi thứ bắt đầu. Hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Myrtle còn vương vấn nơi đây. Nhưng điều này không làm hắn chùn bước. Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Một nhịp thở sâu, tay hắn khẽ xòe ra, ánh sáng xanh biếc từ cây đũa phép của hắn bừng lên, tạo nên một bức màn bảo vệ xung quanh.


"Fragmentum Animus." Lời nguyền rít lên qua môi Tom, lạnh lùng và đầy quyền lực. Khi hắn lẩm bẩm câu thần chú này, không gian xung quanh như bị tách ra, thời gian cũng như ngừng lại trong giây lát. Mảnh linh hồn thứ hai, tách ra khỏi bản thể của hắn, dần dần bị kéo ra ngoài. Cảm giác như một phần của chính mình bị xé rách, như có thứ gì đó trong người bị lôi đi, để lại một sự trống rỗng kỳ lạ. Hắn cảm thấy sự đau đớn quen thuộc, và cả một cảm giác không thể diễn tả được, một cảm giác nặng nề và lạnh lẽo. Nhưng đó là cái giá phải trả, và Tom biết rằng những thứ hắn sắp có được vượt xa bất kỳ cơn đau nào.



Hắn nhìn vào cuốn sổ da cũ, nó vẫn trống rỗng như lúc hắn tìm thấy trong Phòng chứa Bí mật, nhưng giờ đây, khi mảnh linh hồn của hắn nhập vào nó, cuốn sổ dường như trở nên sống động. Một màu nâu u ám ánh lên trên bề mặt, như thể cuốn sách đang hấp thụ linh hồn, nuốt chửng và giữ chặt lấy nó. Tom cảm nhận được mối liên kết, mảnh linh hồn của hắn đã hoàn toàn hòa nhập với cuốn sách, làm cho nó trở thành một phần của hắn, với kí tự "Tom Marvolo Riddle" sau cuốn sổ được khắc lên lúc nào không hay. Cảm giác như bản thể của hắn được mở rộng ra, như hắn đang vươn ra khỏi chính cơ thể mình, không chỉ về thể chất mà còn trong tâm trí.


Mặc dù hắn cảm nhận được sự mệt mỏi, nhưng thay vì đau đớn hay hối tiếc, hắn chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn lạnh lùng. Cảm giác như hắn đang ngày càng mạnh mẽ hơn, tiến gần hơn đến quyền lực tối thượng mà hắn đã mơ ước bao lâu nay. Linh hồn này, giờ đây bị giữ trong cuốn sổ da, sẽ là một phần vĩnh viễn của hắn, giúp hắn tồn tại vượt qua cái chết, giúp hắn vượt qua tất cả mọi thứ và điều khiển thế giới theo ý muốn của mình.


.


Vài ngày sau, trong không gian yên tĩnh của thư viện, Ellie ngồi đối diện Tom, đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào khoảng không xa xăm, như thể đang nói chuyện với chính mình hơn là với hắn. Sau một lúc im lặng nặng nề, nàng đột ngột lên tiếng, giọng nói thấp và lạnh lẽo:


"Tôi muốn con quái vật kia, hoặc bất cứ thứ gì đó, kẻ đã hóa đá Emmeline, phải trả giá. Đó là cái giá của tôi."


Tom ngước lên, đôi mắt đen của hắn lấp lánh một tia sáng khó đoán. Dường như không ngạc nhiên, hắn hơi nghiêng người về phía nàng, giọng nói chậm rãi, đầy ẩn ý:


"Cái giá của chị, Ellie?" Hắn nhắc lại, giọng pha chút mỉa mai. "Chị đang nói về một giao kèo, phải không?"


Ellie im lặng gật đầu, đôi mắt xanh lá đầy vẻ quyết tâm và oán hận. Đây là lần đầu tiên Tom thấy nàng lộ rõ nỗi giận dữ như vậy.


"Và chị tin rằng tôi sẽ giúp chị... Chỉ vì cái giá đó?" Hắn mỉm cười, khuôn mặt như chạm vào bóng tối đang ẩn hiện sau lớp vỏ ngoài bình tĩnh của hắn. "Chị biết đấy, không phải mọi thứ đều đến mà không có một cái giá khác. Đôi khi, chị phải đánh đổi nhiều hơn mình nghĩ."


Ellie nắm chặt tay, đôi mắt nàng ánh lên sự quyết liệt: "Tôi không quan tâm. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Kẻ đó đã hủy hoại Emmeline, và tôi sẽ không để nó nhởn nhơ ngoài kia mà không bị trừng phạt."


Tom bật cười, một tiếng cười lạnh và bí ẩn, đầy tính toán. "Chị thực sự... thú vị, Ellie. Có lẽ, tôi cũng sẽ nghĩ đến một 'giao kèo' phù hợp để giúp chị đạt được mong muốn này. Chị đồng ý trở thành người bên cạnh tôi rồi sao?"


Ellie gật đầu, và trong khoảnh khắc đó, Tom cảm thấy một cảm giác thỏa mãn tràn ngập. Cái cảm giác mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay – Sự phục tùng tuyệt đối của nàng – Cuối cùng cũng đã đạt được. Hắn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt như có một màn sương đen tối, xen lẫn với sự chiếm hữu.


Tom cảm thấy một cơn sóng lăn tăn trong lòng khi Ellie đồng ý trở thành người yêu của hắn. Cảm giác thỏa mãn đó dâng trào, nhưng cũng có chút gì đó đầy mỉa mai. Đúng vậy, nàng đang làm một giao kèo – một giao kèo mà hắn biết rõ mọi đường đi nước bước. Ellie, với tất cả sự quyết tâm và oán hận của mình, không hề nhận ra rằng "kẻ mà nàng muốn bắt" chính là hắn.


Hắn là người đã cho Basilisk, con Tử xà làm nhiệm vụ hóa đá những học sinh gốc Muggle, và trong đó có Emmeline Vance, người mà Ellie coi như chị em. Hắn cũng là người đã giết Myrtle Warren trong căn phòng tăm tối.


Hắn không thể nhịn được cười khi nghĩ rằng Ellie đang mong muốn hắn giúp nàng tìm ra "kẻ thủ ác." Và hắn biết rằng nàng sẽ chẳng bao giờ nhận ra, dù có điều tra đến đâu, dù có hỏi bao nhiêu người. Kẻ mà nàng muốn tìm – cái "quái vật" mà nàng muốn trả thù – chính là hắn.


Tom cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Làm sao hắn có thể nói với nàng rằng tất cả mọi thứ chỉ là để kiểm soát nàng? Chỉ để nàng trở thành người yêu của hắn? Hắn không thể thừa nhận rằng mọi thứ, mọi cái chết, mọi sự kiện, đều là một phần của một kế hoạch lớn, một kế hoạch mà cuối cùng, mục tiêu của nó là có được sự phục tùng và lòng tin của Ellie. Và hắn đã thành công. Những cái chết, những sự đau khổ, tất cả chỉ là những công cụ để hắn đạt được mục đích. Làm sao hắn có thể bị bắt được? Chính hắn mới là người nắm quyền kiểm soát tất cả mọi thứ.


"Chúng ta đã có thỏa thuận, Ellie." Hắn thì thầm, giọng điệu như có chút dịu dàng nhưng đầy sắc lạnh. "Cứ yên tâm, tôi sẽ không để kẻ đó thoát được. Nhưng đừng quên... Cái giá này không hề nhỏ như chị tưởng."


Ellie nhìn sâu vào mắt hắn, cảm giác được điều gì đó ẩn giấu sau lời nói ấy, nhưng nàng không quan tâm. Với nàng lúc này, chỉ cần Tom thực hiện lời hứa đó, mọi chuyện khác đều không quan trọng. Tom nhận ra nàng đã thật sự đặt niềm tin vào hắn, và điều đó mang đến cho hắn một sự thỏa mãn không nhỏ. Gương mặt tuấn tú của hắn lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo trong thư viện, và đôi mắt đen láy của hắn sáng lên như thể hắn đã nắm trọn mọi điều mà hắn mong muốn. Hắn không chỉ đợi một câu trả lời. Giọng nói trầm, đều đều của hắn vang lên, như lời mời gọi, như một thử thách mang tính mệnh lệnh không thể từ chối.


"Nhưng.. Nếu chị muốn chứng minh rằng chị đã thuộc về tôi." Tom thì thầm, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Ellie, "Thì hãy hôn tôi."


Lời nói của hắn khiến Ellie như chôn chân tại chỗ. Mặt nàng bừng nóng lên, một làn sóng cảm xúc vừa lạ lẫm vừa quen thuộc xâm chiếm tâm trí, khiến nàng không thể suy nghĩ rõ ràng. Một lời đề nghị — Hay đúng hơn là một mệnh lệnh, mềm mỏng nhưng không kém phần sắc bén. Nàng cảm thấy mình như đang bị hắn cuốn vào vòng xoáy của một sự hấp dẫn không lối thoát, như một sợi dây vô hình níu giữ không cho nàng quay đi.


Tom vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, đôi mắt đen sáng rực nhìn thẳng vào nàng như thể hắn đang thử thách từng giới hạn của nàng.


"Ellie." Tom lên tiếng, giọng nói hắn nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự cương quyết không thể chối từ. "Hôn tôi, như là minh chứng cho sự cam kết của em. Chỉ như vậy, tôi mới có thể đảm bảo kẻ đã hóa đá Emmeline sẽ phải trả giá."


Với một quyết định dứt khoát, Ellie nhướn người về phía Tom, ánh mắt của nàng sắc bén nhưng cũng không thiếu phần mệt mỏi. Nàng không còn là cô gái mạnh mẽ kiên cường mà hắn đã từng biết — Giờ đây, Ellie đã sẵn sàng hy sinh một phần mình để tìm ra thủ phạm từ trong bóng tối và bảo vệ người bạn duy nhất mà nàng còn lại.



Tom nhìn nàng, đôi mắt đen của hắn bừng lên một tia hứng thú. Dù hắn biết mình không phải là người chủ động trong khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được sự bối rối trong từng chuyển động của Ellie. Hắn biết, chỉ cần một lần nữa, hắn sẽ khiến nàng phải hoàn toàn chịu sự chi phối của hắn.


Ellie không chần chừ, nàng đặt tay lên ngực Tom, cảm nhận sự lạnh lẽo của hắn xuyên qua lớp vải áo choàng. Hắn đứng im, không nhúc nhích, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Ellie, trái tim nặng trĩu, vẫn nhìn vào đôi mắt của hắn, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng cảm thấy như mình bị hút vào một thứ gì đó đầy nguy hiểm và quyến rũ. Tim nàng đập mạnh trong lồng ngực, và, chậm rãi, nàng cúi người về phía hắn, đôi môi dần tiến lại gần.


Nụ hôn không diễn ra một cách mềm mại hay nhẹ nhàng như nàng tưởng tượng. Nó là sự va chạm dữ dội, đầy khao khát và chiếm hữu. Tom không chủ động, nhưng trong từng chuyển động của nàng, trong từng hơi thở của hắn, Ellie cảm nhận được sự thống trị của hắn. Nụ hôn ấy không chỉ là sự cam kết mà hắn yêu cầu — Nó như một trận chiến ngầm, nơi mà mọi quyền lực của hắn được thể hiện một cách rõ ràng nhất.


Với sự tự chủ của bản thân, Ellie cố gắng làm chủ khoảnh khắc này, nhưng ngay khi nàng định rút lui, bàn tay của Tom bỗng vươn ra, giữ chặt lấy gáy nàng. Hắn kéo nàng lại gần hơn, ép buộc nàng vào một cái ôm thật chặt, khiến Ellie không thể thở nổi. Nụ hôn càng thêm ngấu nghiến, càng đầy sự chiếm hữu, như thể hắn muốn khẳng định rằng nàng là của hắn, chỉ của hắn mà thôi.


Tom không chỉ muốn một nụ hôn — Hắn muốn sự phục tùng hoàn toàn. Và trong khoảnh khắc đó, Ellie nhận ra rằng, dù nàng có cố gắng kiềm chế thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của hắn. Cảm giác đó như một cơn sóng cuốn đi mọi lý trí, để lại trong lòng nàng một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đau đớn.


Khi họ tách ra, không khí xung quanh vẫn căng thẳng. Tom nhìn nàng, đôi mắt hắn lấp lánh sự thỏa mãn. "Em sẽ không thể thoát khỏi tôi, Ellie Rosier. Em đã thuộc về tôi." Hắn thì thầm, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo một chút sự thỏa mãn mà chỉ hắn mới có thể cảm nhận được.


Ellie không nói gì, chỉ đứng im, cảm giác nặng nề và u tối bao phủ lấy tâm hồn nàng. Họ không cần nói gì thêm nữa. Nàng đã hoàn toàn bước vào thế giới mà Tom đã dệt nên — Và ở trong thế giới đen tối ấy, không có đường lui.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top