2. Những bước đi đầu tiên của Tom Riddle
Ellie Rosier không phải là người bị người khác thao túng một cách dễ dàng. Lời mời gọi của Tom Riddle không hề làm nàng cảm thấy bị thu hút, mặc dù nàng ta không thể phủ nhận rằng hắn là một người rất tài năng và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến học sinh Slytherin nói chung, và học sinh của tất cả các Nhà nói riêng. Nhưng Ellie là một người lí trí, và trong thế giới đầy tàn nhẫn này, nàng hiểu rằng quyền lực không phải là thứ có thể sở hữu hoặc cho đi một cách dễ dàng hay miễn phí.
Nàng biết Tom Riddle. Thậm chí, nàng đã nghe đủ những câu chuyện về hắn, về bộ não thông minh, là một học sinh gương mẫu hay kể cả một sự thật ít ai biết, sự ám ảnh điên cuồng với huyết thống thuần huyết. Nàng không cần phải chứng kiến những gì hắn làm để biết rằng hắn là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu của mình, Ellie cảm thấy nó ẩn hiện đằng sau đôi mắt đen láy trầm ổn của hắn. Nhưng Ellie không giống những người khác trong Hogwarts, hay những học sinh ở trong nhóm kín của Tom, đắm chìm trong sự tôn sùng hoặc sợ hãi trước sức mạnh của hắn. Nàng có mục tiêu của riêng mình, và trong tất cả những gì nàng đã làm trong suốt sáu năm học qua, không có gì quan trọng hơn việc giữ vững sự tự do của bản thân.
Tom Riddle, một mặt khác, không phải là người sẽ dễ dàng bỏ cuộc. Mỗi ngày, hắn lại tìm một cơ hội mới để tiếp cận Ellie, không phải một cách trực diện, mà qua những cuộc trò chuyện ngắn, những ánh mắt "vô tình" lướt qua nhau trong hành lang, và những lời thì thầm trong bóng tối. Hắn thậm chí còn sai bảo Abraxas bí mật quan sát nàng ta. Mỗi lần như vậy, Tom lại cảm nhận được sự cố gắng không ngừng nghỉ của hắn, sự khát khao có được nàng, không phải vì nàng đẹp, không phải vì nàng có thể đem lại điều gì đó hữu ích trong mắt những người khác, mà vì hắn nhận ra rằng nàng là một trong số ít những người có thể hiểu và chia sẻ tham vọng của hắn. Hắn nhận ra nàng không phải một kẻ tầm thường như bao người khác, nàng hoàn toàn khác biệt. Ellie giống hắn. Và mặc dù những hành động của hắn có vẻ hơi kì lạ nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn sẽ đạt được mục tiêu của mình bằng bất cứ giá nào.
Nhưng thật không may cho hắn, Ellie Rosier không phải kiểu người dễ dàng bị thu hút bởi vẻ hào nhoáng hay bị ảnh hưởng bởi những lời đường mật. Tom Riddle có thể là một cái tên nổi bật, một thiên tài với sự quyến rũ và ma lực không thể phủ nhận, nhưng Ellie không cho phép mình lạc lối trước những thứ bề ngoài đó. Nàng không muốn mình trở thành một con cờ trong bàn cờ của ai hết. Nàng thích hành động độc lập.
Từ lần đầu gặp Tom, nàng đã nhìn thấy trong ánh mắt của hắn một tia sáng lạ lùng, sự quyết đoán và tham vọng mãnh liệt. Hắn luôn có một sự tự tin gần như ngạo mạn, và không ít người xung quanh, những học sinh Slytherin thuần huyết đã nhanh chóng ngả về phía hắn, tôn thờ hắn như một biểu tượng của quyền lực. Nhưng Ellie hiểu rằng, một người như Tom Riddle không chỉ dừng lại ở những thứ mà ai cũng thấy. Đằng sau vỏ bọc hoàn hảo của hắn là một cơn khát quyền lực không đáy, một sự ám ảnh với huyết thống thuần chủng và một tâm hồn bí ẩn. Nàng không sợ hắn, nhưng cũng không khinh suất. Ellie luôn giữ một khoảng cách tối thiểu và không bao giờ để hắn nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào trong mắt mình.
Tom nhận ra điều này, và dường như càng bị nàng thu hút bởi chính sự thách thức đó. Không giống những người khác, Ellie không chạy theo những lời hứa hẹn của hắn, cũng không cố gắng giành lấy sự chú ý từ hắn. Trái lại, nàng ta giữ vững lập trường, tựa như một ngọn hải đăng đứng vững trước sóng gió, khiến hắn càng muốn chinh phục nàng hơn. Ban đầu, có thể hắn chỉ đơn giản thấy thú vị khi gặp một người không dễ dàng phục tùng mình, lần đầu hắn bị từ chối thẳng thừng có thể khiến hắn trải nghiệm một cảm giác tò mò. Nhưng dần dần, sau những báo cáo trong đêm của Abraxas và chính sự quan sát tỉ mỉ của hắn, Tom cảm thấy có một thứ gì đó ở Ellie mà hắn không tìm thấy ở ai khác – Một sự kiên cường bí ẩn và sự hiểu biết sâu sắc mà chỉ có những người "khác biệt" mới sở hữu.
Những lần gặp mặt của họ dần trở thành những cuộc chiến âm thầm, một cuộc đấu trí mà cả hai đều không hề nói ra. Tom liên tục thử thách giới hạn của Ellie qua những lời lẽ ẩn ý, những câu nói nửa vời, như muốn thử xem nàng có bị lay động bởi tham vọng của hắn hay không. Còn Ellie, nàng thường đáp trả bằng sự bình thản, tỉnh táo và sắc sảo, như thể muốn nhắc nhở hắn rằng, nàng ta không dễ dàng bị kiểm soát. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của nàng đều mang một chút thách thức ngầm, khiến hắn cảm thấy rằng có một bức tường vô hình giữa họ mà hắn chưa bao giờ có thể phá vỡ. Tom chưa bao giờ cảm thấy tức giận khi đối mặt với Ellie, ngược lại, mỗi lúc tiếp xúc với con người hoàn toàn trái ngược này, hắn cảm thấy sự tò mò càng dâng cao hơn bao giờ hết. Tại sao nàng ta không dễ dàng phục tùng hắn như những người khác? Tại sao nàng ta luôn thách thức hắn mà hắn lại không hề tức giận?
Ellie cũng không thể phủ nhận sự thu hút của Tom. Dù biết rõ bản chất mưu mô và đầy toan tính của hắn, nhưng càng tiếp xúc, nàng càng cảm thấy mình bị lôi cuốn bởi sự bí ẩn và trí tuệ sắc bén đó. Tom là người duy nhất ở Hogwarts có thể ngang hàng với nàng về mặt trí tuệ và lòng quyết tâm, và điều đó khiến nàng cảm thấy một sự kết nối ngầm, dù Ellie sẽ không bao giờ nói ra. Hắn quá thông minh, và tinh tế, hắn rất biết cách lựa chọn thời điểm thích hợp để tiếp cận nàng. Dạo gần đây, Ellie không thể đọc ánh mắt hắn nữa, có lẽ hắn đã luyện tập "Bế quan Bí thuật", một thần chú cao cấp đóng suy nghĩ lại, khiến người ngoài không thể biết hắn nghĩ gì.
Một buổi tối, khi ánh đèn trong phòng học Độc dược đã tắt, và các học sinh khác đều đã rời đi, Ellie vẫn ngồi lại, tỉ mỉ kiểm tra lại các công thức Độc dược mà nàng đã miệt mài sáng tạo ra trong suốt tuần qua. Hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động nhẹ nhàng của những chiếc lọ thủy tinh va chạm vào nhau khi nàng sắp xếp lại các dụng cụ.
Cánh cửa phòng học đột nhiên mở ra, và một bóng dáng quen thuộc bước vào. Ellie không ngẩng lên, vẫn tiếp tục công việc của mình. Nàng ta biết là hắn, chỉ có hắn mới có sự tự tin dường này, và nàng cũng thế, nàng luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc trò chuyện với Tom, dù là ở bất cứ thời điểm nào.
"Ellie." Giọng Tom vang lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Chị thực sự muốn dành cả buổi tối để làm những thứ này sao?"
Ellie không đáp, nhưng tay nàng vẫn tiếp tục lướt qua những cuốn sách cũ, đọc một trang rồi mới trả lời hắn. Thái độ của nàng vô cùng bình thản, không hề vội vàng. "Tôi có những lí do riêng của mình. Và tôi nghĩ cậu cũng có lí do khi đến đây."
Tom bước đến gần hơn, mắt hắn không rời khỏi nàng. Hắn đứng đó một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Rồi hắn lên tiếng một lần nữa, giọng hắn vẫn điềm tĩnh nhưng lại có một sự kiên định không thể chối cãi. "Tôi muốn chị gia nhập đội quân của tôi, Ellie. Chị là một thiên tài Độc dược. Chị sẽ là một phần quan trọng trong kế hoạch của tôi."
Ellie dừng động tác lật sách lại, cuối cùng ngẩng lên nhìn hắn. Đôi mắt nàng không hề dao động. "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ gia nhập đội quân của cậu chỉ vì lời mời này sao, Tom?"
Tom không đáp ngay. Hắn cảm nhận được sự thách thức trong câu hỏi của nàng, và đôi mắt của hắn sáng lên một cách kì lạ. Hắn đã từng đối mặt với những sự từ chối, nhưng chưa bao giờ có ai làm hắn phải mất nhiều thời gian như Ellie. Nàng ta không chỉ là một cô gái thông minh, mà còn là một đối thủ đáng gờm, và hắn không thể bỏ qua.
"Ellie." Tom bắt đầu, giọng hắn vẫn điềm tĩnh nhưng có một sự khẩn trương ẩn sau sự điềm tĩnh ấy, "Chị không phải là người duy nhất có tham vọng. Nhưng chị là người duy nhất mà tôi biết có thể đạt được điều mình muốn mà không cần phải hy sinh bản thân."
Ellie vẫn nhìn hắn, ánh mắt nàng trở nên sắc bén hơn. "Tôi không cần sự cứu giúp của cậu. Tôi có thể đạt được mọi thứ tôi muốn mà không cần phải gia nhập vào bất kỳ đội quân nào."
Tom khẽ nhếch môi, không hề giận dữ mà chỉ nhìn nàng một cách chăm chú. "Vậy chị có từng nghĩ rằng việc chống lại những gì tôi đang xây dựng sẽ là điều tốt nhất cho chị à?" Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy thách thức.
Ellie mỉm cười, nụ cười của nàng lạnh lùng và tự tin. "Cậu nghĩ tôi sẽ sợ hãi những gì cậu xây dựng sao, Tom? Tôi không sợ những tham vọng của cậu. Cậu có thể có quyền lực, có thể có tất cả những gì cậu muốn, nhưng tôi không muốn, và cũng sẽ không phải là con cờ trong trò chơi của cậu."
Tom dừng lại một lúc, đôi mắt hắn sáng lên một cách lạ thường. Không phải là sự tức giận, mà là sự ngưỡng mộ, dù chỉ trong chốc lát. Người con gái này, Ellie, không phải là một người dễ bị khuất phục. Nàng ta giống như một chất độc quý hiếm mà hắn luôn khao khát có được – Một thứ không thể dễ dàng kiểm soát, nhưng khi đã nắm giữ, nó có thể tạo ra sức mạnh vô cùng lớn.
"Ellie." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vô cùng quyết đoán, "Chị không cần phải sợ hãi. Tôi chỉ mời chị gia nhập, vì tôi tin rằng chị là người có thể cùng tôi thay đổi thế giới này."
Ellie không trả lời ngay. Nàng nhìn hắn trong im lặng, đôi mắt không hề mảy may dao động. Cuối cùng, nàng ta lên tiếng, giọng lạnh lùng, "Cậu nghĩ tôi sẽ thay đổi thế giới cùng cậu? Không, Tom. Thế giới này sẽ thay đổi theo cách tôi muốn, và không ai có thể thay đổi điều đó."
Tom cười, một nụ cười đầy vẻ thỏa mãn. Hắn không bực tức, mà lại cảm thấy một sự kích thích lạ lùng trong lòng. Ellie là một đối thủ không dễ dàng bị thu phục, nhưng chính điều đó lại khiến hắn cảm thấy thú vị.
"Chúng ta sẽ thấy thôi, ai mới là kẻ nắm được thế giới." Hắn đáp, rồi quay người bước ra khỏi phòng, để lại Ellie với những suy nghĩ đang dấy lên trong lòng.
Ellie nhìn theo bóng lưng hắn, lòng không hề dao động. Nàng biết rằng những cuộc trò chuyện như này mới chỉ là bắt đầu. Nàng không phải là loại người sẽ dễ dàng bị kéo vào cuộc chơi của Tom Riddle, nhưng một phần nào đó trong nàng cảm thấy rằng, lần này, hắn đã chạm vào đúng điểm yếu của Ellie – Sự thách thức, sự không thể bị kiểm soát. Những bước đi tiếp theo, sẽ quyết định tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top