12.
Ánh trăng lờ mờ chiếu dần xuống con đường hoang vắng dẫn đến căn nhà cũ kĩ của dòng họ Gaunt, nơi Tom một lần nữa quay lại với bộ áo choàng đen dài, phủ kín thân thể hắn từ đầu đến chân. Hắn độn thổ, rồi chậm rãi bước đi trong bóng tối. Nhưng ngay khi đến gần ngôi nhà, với những giác quan nhạy bén hơn người, hắn nhanh chóng nhận ra mọi thứ đã trở nên khác so với lần cuối hắn ở đây. Khắp nơi là sự hiện diện lạnh lẽo của Bộ Pháp thuật: Những tấm bùa chắn sáng lên lờ mờ với sắc xanh nhạt, vây quanh khu đất như những tấm mạng nhện ma thuật giăng kín, khiến không một ai có thể bước vào mà không bị phát hiện. Đáng lẽ ra những tấm bùa ấy dán lờ mờ, và không thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng với tài quan sát tỉ mỉ của hắn, điều đó không quá khó để nhận ra. Đứng cách căn nhà vài chục bước chân, Tom nhận ra những biểu tượng quen thuộc khắc dọc lên trên cánh cửa, biểu thị lệnh phong tỏa và cấm xâm nhập của Bộ. Từng nét khắc như sáng lên dưới ánh trăng, bao phủ lấy căn nhà Gaunt trong một lớp màng ma thuật bí ẩn và khó xâm phạm.
Nhìn quang cảnh này, Tom khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai nở ra trên đôi môi mỏng. "Thật nhanh nhẹn." Hắn nghĩ thầm. "Nhưng những kẻ đần độn ấy thật không biết mình đang đối mặt với ai."
Không chần chừ, Tom liếc mắt một lần nhìn lại quang cảnh xung quanh, rồi rút lui một cách âm thầm. Hắn độn thổ, xuất hiện trong tích tắc ở một góc phố hẻo lánh, nơi đặt một sạp báo cũ kĩ, Tom lặng lẽ tiến gần đến trong bóng tối. Người đàn ông bán báo, khoác chiếc áo chùng nâu sờn rách, đang lim dim ngồi chờ đến khi trời sáng. Tom không mất nhiều thời gian; Với một cái vung nhẹ của cây đũa, hắn thì thầm thần chú điều khiển, và đôi mắt lờ đờ của người bán báo sáng lên một cách lạ thường, trở nên vô hồn.
"Đưa cho tôi một tờ báo." Tom ra lệnh, giọng hắn nhẹ mà quyền lực.
Người đàn ông bán báo, đôi mắt mờ đục dường như không còn nhận thức, tự động rút ra một tờ Nhật Báo Tiên Tri trong đống báo trước mặt. Hắn không cần phải hỏi thêm, tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát của Tom. Khi tờ báo được trao vào tay, Tom lướt nhanh qua những tiêu đề đập vào mắt hắn:
"Cái chết của một muggle - Bộ Pháp thuật đã vào cuộc."
"Hung thủ: Morfin Gaunt; Người đã thú nhận tất cả; Tự tay giết chết một muggle mang tên T. R. Sr."
"Vụ việc con trai của gia tộc Gaunt xuống tay giết chết muggle; Ám ảnh về sức mạnh hay còn nguyên nhân sâu xa nào khác?"
Tom không thể không nhếch mép cười, nhưng nụ cười ấy lại đọng lại trên môi như một tia chớp đầy lạnh lùng và dữ tợn. Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, rơi vào đúng quỹ đạo mà hắn đã vạch sẵn. Đôi mắt hắn dừng lại ở từng từ, từng câu, để chắc chắn rằng hắn sẽ không vô tình bỏ sót bất kì một chi tiết quan trọng nào.
Một phần của hắn cảm thấy hài lòng khi những câu chuyện xung quanh cái chết của "một muggle vô danh" đang làm xôn xao dư luận. Nhưng phần còn lại trong hắn, phần tối tăm hơn tất thảy, lại càng thêm thỏa mãn khi biết rằng tất cả đều đang được viết không đúng sự thật. Morfin Gaunt, cái tên được liệt vào danh sách thủ phạm, chẳng qua lão chỉ là con tốt thí, một kẻ ngây thơ bị cuốn vào âm mưu của hắn. Còn về cái tên muggle, "T. R. Sr."... Đó chính là tên cha của hắn, một kẻ đáng khinh bỉ, giờ đây đang bị gán cho một cái chết mà hắn không hề cảm thấy tiếc nuối.
Tom ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người bán báo. "Cảm ơn." Hắn nói, giọng điệu lạnh lẽo, không cảm xúc. Người đàn ông đứng đó, không hề nhận ra sự khác biệt trong lời cảm ơn mà hắn dành cho mình. Tom nhanh chóng bỏ đi, chiếc áo choàng đen bay nhẹ trong gió.
.
Kì nghỉ hè đối với Tom Riddle quả thực dài dằng dẵng, nhưng không phải là những ngày tháng vô nghĩa hay "lãng phí thời gian". Mỗi ngày trôi qua, hắn cảm thấy mình càng lúc càng chìm sâu vào một thế giới riêng biệt, nơi mà sự cô độc không hề làm hắn cảm thấy khó chịu. Trái lại, Tom nghĩ rằng đó chính là nơi lí tưởng để hắn rèn luyện bản thân, khai thác mọi tiềm năng của mình mà không sợ bị bất kì ai quấy rầy. Căn phòng riêng biệt trong cô nhi viện đã trở thành một pháo đài an toàn của riêng hắn, là nơi hắn có thể học hỏi, suy ngẫm và điều khiển những suy nghĩ của mình mà không cần quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Hắn vẫn tiếp tục nhận được đồ ăn từ Abraxas Malfoy mỗi ngày, những bữa ăn này luôn đầy đủ dinh dưỡng và khẩu vị vô cùng vừa miệng, khiến Tom cảm thấy một chút hài lòng. Những món ăn được gửi đến từ thiếu gia của nhà Malfoy không bao giờ gây cho hắn cảm giác thiếu thốn, trái ngược hoàn toàn với những bữa ăn nghèo nàn tại cô nhi viện. Từng miếng thức ăn được cẩn thận bày biện trên bàn, một cách ngăn nắp và tỉ mỉ. Mùi thơm của thịt quay, bánh mì mới nướng, và các món tráng miệng đầy màu sắc len lỏi vào không gian tĩnh mịch của căn phòng. Mặc dù Tom không phải là người đặc biệt yêu thích ăn uống, nhưng sự tiện nghi mà những bữa ăn này mang lại khiến hắn cảm thấy một chút gì đó trân trọng, mặc dù chỉ trong chốc lát.
Nhưng hắn không quan tâm đến những món ăn đó lâu, vì suy nghĩ của hắn luôn mải mê hướng tới những thứ quan trọng hơn, những thứ có thể giúp hắn đạt được mục tiêu của mình. Và mục tiêu mà hắn theo đuổi, chính là quyền lực tuyệt đối.
Ngoài những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng và phong phú mà Abraxas Malfoy gửi đến, còn có một món quà quan trọng khác mà Tom nhận được mỗi ngày – Những cuốn sách. Đó không phải là những cuốn sách thông thường, mà là những cuốn sách cổ xưa, dày cộp, chứa đựng những bí mật hắc ám mà ngay cả nhiều phù thủy cao cấp cũng không dám tiếp cận. Những cuốn sách ấy luôn được Abraxas đóng gói cẩn thận trong những lớp vải đen, mang lại cảm giác bí ẩn và kì lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tom mở những cuốn sách ấy ra, từng trang giấy cũ kĩ như đã ngả màu theo thời gian. Mùi giấy mực cũ nhẹ nhàng thoảng ra, nhưng không làm hắn phân tâm. Hắn cho rằng những gì bên trong cuốn sách mới là điều quan trọng nhất. Các phép thuật cổ xưa, những lời nguyền nguy hiểm chưa từng được ghi chép trong các tài liệu phổ biến, các nghi lễ bí ẩn, và thậm chí là những ma thuật hắc ám đã bị cấm đoán từ lâu – Tất cả đều được hé lộ qua từng dòng chữ đầy mê hoặc. Hắn đọc không chỉ vì sự tò mò, mà còn vì mục tiêu của mình. Mỗi phép thuật, mỗi bí mật, mỗi cách thức để điều khiển và thao túng đều là những viên gạch xây dựng lên nền móng quyền lực của hắn. Mỗi cuốn sách như một người thầy im lặng, dẫn dắt hắn vào một thế giới nơi sức mạnh tối thượng chờ đón, nơi sự chối bỏ của thế giới, đối với hắn lại càng làm tăng thêm động lực và tham vọng trong lòng hắn.
Ngoài việc học các kiến thức về ma thuật, Tom còn bắt đầu tìm hiểu trước các kiến thức của năm học thứ sáu tại Hogwarts. Hắn cần nắm vững các môn mà hắn sẽ phải học, từ Độc dược cho đến Biến hình, từ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho đến Lịch sử Phép thuật, hay thậm chí những môn học mà hắn cảm thấy vô vị nhất, như Tiên Tri hay Thảo Dược học. Hắn tự biết rằng, nếu muốn đạt được mục tiêu của mình, hắn phải trang bị cho mình một nền tảng vững chắc trong tất cả các lĩnh vực này. Thế giới phù thủy không chỉ cần sức mạnh về phép thuật, mà còn cần sự hiểu biết sâu rộng về các khía cạnh khác nhau của nó, từ lịch sử đến chiến lược.
Cứ như thế, những buổi chiều dài dằng dẵng trôi qua trong căn phòng tối tăm, nơi ánh sáng duy nhất đến từ ngọn đèn nhỏ bên bàn học, chiếu lên những trang sách dày đặc kiến thức. Mỗi ngày, hắn lại học thêm một điều mới mẻ, một bí mật mà thế giới phù thủy vẫn chưa tiết lộ hết. Những cuốn sách đó không bao giờ khiến Tom cảm thấy nhàm chán; Ngược lại, chúng như những mảnh ghép tuyệt vời tạo nên bức tranh về quyền lực tuyệt đối mà hắn đang xây dựng từng ngày.
.
Trong những khoảnh khắc lặng lẽ của đêm, khi không còn gì ngoài tiếng lật sách và những bóng đen im lìm quanh căn phòng, Tom Riddle đôi khi lại chợt dừng lại, tâm trí không còn tập trung vào những câu thần chú hay phép thuật hắc ám mà hắn đang nghiên cứu. Những dòng chữ trước mắt như mờ đi, thay vào đó là hình ảnh của một người, một cô gái mà hắn không thể hoàn toàn xua đi khỏi đầu.
Ellie Rosier.
Những lần gặp gỡ cô gái này luôn khiến Tom cảm thấy một thứ gì đó khó tả, một cảm giác vừa hấp dẫn, vừa nguy hiểm. Cô gái có đôi mắt xanh lá ấy sở hữu một vẻ đẹp lạnh lùng, một khí chất mạnh mẽ, một sự kiêu ngạo đáng ngưỡng mộ mà không phải ai cũng có thể sánh kịp. Nhưng điều khiến Tom không nào thể quên được là chính thái độ của Ellie, sự độc lập và mạnh mẽ của nàng ta, khiến hắn không thể nào không bị cuốn hút, cũng như cảm thấy sự tồn tại của mình bị thách thức. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đôi khi trong những lúc tâm trạng trở nên trống vắng này, hắn lại nghĩ về nàng, về những câu nói của nàng hay những ánh mắt mà nàng đã dành cho hắn.
Hắn tự hỏi, nàng ta đang làm gì trong kì nghỉ hè này? Liệu nàng ta có nhớ về hắn, hay có lúc nào nghĩ đến những lời nói mà hắn đã trao cho nàng? Hay Ellie chỉ đơn giản là sống trong thế giới của riêng mình, một thế giới mà hắn không bao giờ có thể tiếp cận một cách dễ dàng?
Nhưng rồi sự thắc mắc ấy không kéo dài lâu, khi mà ý nghĩ tiếp theo chợt lóe lên trong đầu Tom. Hắn biết rằng những dòng tộc thuần chủng như gia đình Rosier luôn rất kín đáo, không dễ dàng để người ngoài có thể biết được vị trí của họ. Dù đã có nhiều lần Tom cố gắng theo dõi, nhưng mỗi gia đình đều có cách giấu đi ngôi nhà của mình, có những biện pháp bảo mật rất cao mà Tom không dễ dàng vượt qua. Hắn biết điều này, và hắn cũng biết rằng chính sự bí ẩn đó mới càng làm gia tộc Rosier, và cả tiểu thư Rosier ấy trở nên hấp dẫn, khiến hắn càng muốn tìm hiểu và kiểm soát hơn bao giờ hết.
Một ý tưởng đột ngột lóe lên trong đầu hắn. Hắn chậm rãi gấp cuốn sách lại, đôi mắt sáng lên một tia quyết đoán. Nếu không thể tự mình theo dõi Ellie, vậy thì hắn sẽ sử dụng những nguồn lực mà mình đang sẵn có.
Tom nhanh chóng ngồi xuống chiếc bàn cũ, ánh đèn mờ ảo từ ngọn nến chiếu sáng mặt bàn đầy sách vở và những dòng ghi chú ngổn ngang. Tay hắn cầm lấy cây bút, rút ra một tờ giấy nhám, và bắt đầu viết.
"Abraxas,
Ta cần ngươi thực hiện một việc cho ta, một việc vô cùng quan trọng. Cô gái tên Ellie Rosier. Ta muốn ngươi theo dõi mọi động thái của cô ta trong kì nghỉ hè này. Ngươi sẽ không hành động lộ liễu, nhưng sẽ phải nắm rõ mọi thông tin về cô ấy. Ta cần biết cô ta ở đâu, làm gì, và ai là người mà cô ta tiếp xúc trong suốt thời gian này. Ta biết rằng gia tộc Rosier có thể giấu kín ngôi nhà của họ, nhưng không thể giấu được mọi thứ.
Tìm ra những điểm yếu của cô ta, những kẽ hở, và khi hoàn thành tất cả. Hãy viết thư và gửi cho ta. Đừng để ta phải nhắc lại.
T.M.R."
Khi Tom đặt bút xuống, hắn không ngừng suy nghĩ về Ellie, về việc nàng sẽ phản ứng thế nào khi biết mình đang bị theo dõi. Hắn không hề cảm thấy một chút hối hận nào về những hành động này, mặc dù Tom biết việc theo dõi người khác không phải một hành động hay ho gì. Nhưng mỗi bước đi của hắn đều được tính toán kĩ lưỡng, mỗi động thái đều phục vụ cho mục tiêu duy nhất: Quyền lực tuyệt đối. Hắn không thể để ai hay thứ gì ngăn cản con đường này, không phải Ellie, và sẽ không phải bất cứ ai.
Tom gấp bức thư lại một cách cẩn thận, không quên thêm một chút dấu ấn riêng biệt của mình lên mép giấy, rồi dùng một chút ma thuật đơn giản để gửi nó đi. Một làn khói mờ bao phủ bức thư, và nó biến mất trong không khí, tiến thẳng đến tay Abraxas. Hắn không dùng cú như những lần trước, Tom thấy nó mất thời gian và có nguy cơ cao sẽ bị kẻ khác đọc trộm. Tất nhiên điều đó rất hiếm khi xảy ra, nhưng hắn không thích đặt mình vào những tình huống rủi ro đó.
Hắn ngả người vào ghế, đôi mắt tối sầm lại, bắt đầu nghĩ về những gì sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top