10. Dòng tộc Gaunt
Tom Riddle bước đi giữa màn đêm lạnh lẽo của khu rừng, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng lá xào xạc dưới chân hắn. Căn nhà của dòng tộc Gaunt hiện ra trước mắt, một căn lều đổ nát, cô lập, như một mảnh kí ức tăm tối từ quá khứ bị bỏ quên. Hắn không đi bằng cách thông thường. Với sự giúp đỡ của phép thuật, hắn độn thổ đến gần ngôi nhà, không có ai phát hiện, không có ai cản bước hắn. Đêm nay, bí ẩn về dòng máu này của hắn sẽ bị vén màn, và hắn sẽ không để bất kì ai ngăn cản. Tom chậm rãi tiến lại gần, cảm giác hào hứng trộn lẫn với nỗi căm ghét. Đây là nơi mà mẹ hắn đã sống trong đau khổ, cũng là nơi dòng máu thuần chủng của hắn bắt nguồn.
Không khó để tìm ra nơi này, với trí thông minh và cái tài ham học hỏi của hắn, chỉ vài giờ trầm ngâm trong những mảnh tin chắp vá mà Abraxas gửi đến, Tom đã nhanh chóng biết địa chỉ của cái chốn khỉ ho cò gáy này. Ngôi nhà Gaunt là một ngôi nhà cổ kính, cũ nát, ẩn mình giữa những bụi rậm và cánh đồng hoang vắng. Dường như không có gì sống sót trong khu đất này ngoài những tấm ván gỗ mục nát và những bức tường bị thời gian bào mòn. Tom đứng trước ngôi nhà, cảm nhận sự lạnh lẽo và sự tàn tạ của nơi này. Mọi thứ trong khu đất này đều phản ánh chính dòng máu của hắn – Một dòng máu thuần chủng, có xuất thân đầy cao quý nhưng đã bị bỏ rơi, bị phỉ báng, giờ đây hắn đã nhận thức được quyền lực của nó.
Hắn bước vào trong, cửa nhà cọt kẹt mở ra dưới áp lực của hắn. Không khí bên trong đặc quánh, bụi bặm, đầy mùi ẩm mốc, mùi của sự thối rữa. Các đồ vật trong nhà đều cũ kĩ, như thể đã bị bỏ quên từ rất lâu. Từng bước, Tom đi qua những phòng tối, nơi những bức ảnh cũ và những vật dụng từ quá khứ còn sót lại. Mọi thứ ở đây đều có thể kể cho hắn nghe câu chuyện về dòng tộc Gaunt, một câu chuyện về sự vinh quang đã mất và sự hủy hoại trong suốt bao thế kỉ. Thật lạ lùng, Tom không cảm thấy sự tiếc nuối nào. Chỉ có sự tò mò và khao khát quyền lực mạnh mẽ.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một cánh cửa khép kín, dường như là nơi mà ông hắn và bác hắn đã ở. Lúc này, hắn không còn cảm giác của sự sợ hãi mà những thế hệ trước của hắn từng cảm thấy khi phải sinh ra và lớn lên với cái tên Gaunt. Hắn không phải là kẻ yếu đuối như họ, và điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Khi Tom đẩy cửa bước vào, hắn lập tức trông thấy một bóng người, râu ria xồm xoàm, đôi mắt mờ đục và lạnh lùng, Morfin Gaunt. Bắt gặp Tom, Morfin đứng sững lại, cặp mắt toát lên vẻ ngạc nhiên tột độ. Trước mặt ông ta là một kẻ trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt hắn không thể nhầm lẫn – Giống như khuôn mặt của người mà Morfin căm thù đến tận xương tủy. Hắn có nét mặt của Tom Riddle Sr., kẻ đã làm em gái hắn chật vật, khổ sở. Nhưng điều kì lạ hơn là gã trẻ tuổi này, kẻ mang diện mạo của kẻ mà ông khinh ghét, đang nói bằng ngôn ngữ của loài rắn – Ngôn ngữ mà chỉ những người mang dòng máu Salazar Slytherin mới có thể hiểu được.
"Morfin." Tom thì thầm bằng Xà ngữ, giọng nói đầy quyến rũ nhưng lại sắc lạnh như lưỡi dao. "Ta đến tìm sự thật."
Morfin Gaunt trân trân nhìn Tom, ban đầu là sự ngạc nhiên lẫn ghê tởm, rồi ngay sau đó là một cảm giác vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Hắn lầm tưởng kẻ trước mặt mình là Tom Riddle Sr., kẻ đã bỏ rơi em gái hắn trong tình trạng khốn cùng, không một lần ngoảnh lại.
"Ngươi... Là hắn sao?" Morfin lầm bầm, đôi mắt hằn lên những tia lửa giận dữ, và nỗi đau lại nhói lên khi kí ức về người em gái khốn khổ của hắn hiện về. "Ngươi dám quay lại đây sau tất cả những gì ngươi đã gây ra cho Merope?"
Tom giữ yên lặng, đôi mắt hắn nheo lại. Ngọn lửa căm hờn trong lời nói của Morfin, những lời thốt ra trong kinh hoàng và uất nghẹn, bắt đầu thêu dệt nên một bức tranh khủng khiếp mà hắn đã linh cảm từ lâu. Sự thật lạnh lẽo hé mở từng chút trong tâm trí hắn – Người đàn ông đã bỏ rơi mẹ hắn, người mà bà từng tuyệt vọng yêu thương, chính là Tom Riddle Sr., người cha Muggle mà hắn chưa từng muốn nhìn nhận.
"Tại sao ngươi lại giống hắn đến vậy?" Morfin cất giọng khàn khàn, cay đắng.
Tom nhếch mép cười nhạt, đôi mắt tối tăm như đang dò xét tâm trí kẻ đứng trước mặt. "Ngươi biết ta là ai mà, Morfin. Ta mang dòng máu Gaunt, và hơn thế nữa. Ta là người thừa kế thực sự."
Để có được tất cả sự thật, hắn không ngần ngại sử dụng bất cứ cách thức nào. Tom lạnh lùng giơ cây đũa phép lên, thì thầm một câu thần chú với âm điệu thôi miên.
"Legilimens."
Những ký ức của Morfin bỗng trào vào tâm trí Tom như một dòng nước lũ, mãnh liệt và hỗn loạn, khiến hắn gần như choáng váng. Từng cảnh tượng chập chờn hiện ra trước mắt – Mờ ảo nhưng sống động đến từng chi tiết, khiến hắn hoàn toàn bị cuốn vào. Hắn thấy chính bản thân mình qua kí ức của Morfin, hoặc chính xác hơn là hình ảnh của Tom Riddle Sr. – Người đàn ông cao ráo, kiêu ngạo, với đôi mắt sắc lạnh đầy khinh miệt, đang bước qua căn nhà đổ nát của dòng họ Gaunt. Gương mặt của hắn giống y hệt Tom, nhưng ẩn chứa vẻ ngạo mạn xen lẫn một chút hãi hùng. Ông ta đã bị một ả đàn bà nghèo khổ lừa suốt một năm nay!
Tom có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn co giật của nỗi đau và sự phẫn nộ của Morfin, một thứ cảm xúc không hề nguôi ngoai theo năm tháng, sự khinh bỉ mãnh liệt đối với người đàn ông đã phản bội em gái hắn, phản bội con hắn, máu mủ của gia tộc.
Và rồi, một hình ảnh khác vụt lên – Đôi mắt của mẹ hắn, Merope, đầy sự đau đớn và tuyệt vọng, một đôi mắt từng cháy sáng vì tình yêu, nay chỉ còn lại sự buồn bã và sự hối tiếc tột cùng. Cô đã bỏ lại tất cả vì một người đàn ông, từ bỏ gia đình, từ bỏ cả danh dự của một dòng dõi phù thủy thuần chủng, chỉ để đổi lại sự lạnh lùng và sự chối bỏ không thương tiếc. Tom thấy hình ảnh người phụ nữ ấy quỳ gối, đôi tay run rẩy, ôm lấy chiếc bụng ngày một lớn lên, nơi hắn đã tồn tại – Yếu đuối và mong manh trong thế giới của bà.
Những kí ức ấy đâm sâu vào lòng Tom như những lưỡi dao sắc nhọn, cào xé tâm trí hắn, để lại trong hắn không chỉ là sự hiểu biết, mà còn là nỗi thù hằn ngày càng lớn. Tom giờ đây đã hiểu rõ rằng người cha hắn, Tom Riddle Sr., chính là kẻ đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ hắn, để bà chết trong cô đơn và tuyệt vọng, để hắn phải lớn lên với cái tên mà hắn khinh ghét nhất. Tất cả những điều mà hắn đã suy đoán khi ở cô nhi viện, nay đều đã trở thành sự thật.
Cảm giác bị phản bội và sự căm thù sâu sắc đã ăn mòn từng ý nghĩ trong đầu Tom, khiến hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi thứ đều bùng lên trong cơn thịnh nộ im lìm nhưng chết chóc. Morfin, và kí ức của ông ta đã vô tình tiết lộ tất cả những gì hắn cần biết – Sự thật tàn nhẫn về nguồn gốc và số phận bi thảm của mẹ hắn. Tom lặng lẽ dừng thần chú, rời khỏi tâm trí Morfin, để mặc hắn chìm đắm trong những kí ức đã từng là nỗi ám ảnh của mình.
"Ra là thế." Tom nói, giọng hắn sắc như dao, từng từ ngữ như cắt xuyên qua không gian u ám trong căn nhà tồi tàn của dòng họ Gaunt. Đôi mắt của Tom tràn đầy lạnh lẽo, nụ cười cay đắng và tàn nhẫn nở trên môi. Giờ đây, hắn hiểu rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể tha thứ – Không với cha hắn, không với những kẻ đã đẩy hắn vào cuộc đời này, và cũng không với chính dòng máu Muggle ghê tởm mà hắn đang mang trong mình. Hắn sẽ biến nỗi thù hận ấy thành sức mạnh, và sẽ không ngần ngại bước tiếp trên con đường mà hắn đã chọn, để trả lại mọi sự phũ phàng và nhục nhã mà mẹ hắn từng phải chịu đựng.
Đôi mắt nhỏ hẹp của Morfin dán chặt vào khuôn mặt Tom, lúc này càng trở nên sắc lạnh và đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn lẩm bẩm trong sự kinh hoàng, và ngạc nhiên, như thể chỉ mới bây giờ nhận ra sự thật trần trụi đang đứng ngay trước mặt.
"Ngươi... Ngươi là.. Là con của em gái ta? Là đứa trẻ khi ấy?" Morfin thốt lên, giọng hắn đứt quãng, gần như không thể tin vào lời nói của chính mình. Trước mặt hắn là kẻ giống hệt người đàn ông mà hắn hận thù nhất – Nhưng đôi mắt lại đầy vẻ tăm tối và tham vọng trả thù mạnh mẽ, thứ mà Tom Riddle Sr. chưa bao giờ sở hữu. Sự tương đồng lẫn khác biệt ấy khiến Morfin cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ len lỏi vào tâm trí, một cảm giác chưa từng có trước đây. "Ta tưởng ngươi đã chết rồi!"
Tom không trả lời ngay, hắn chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoang mang của Morfin, đôi mắt đã chất chứa bao năm căm hờn và đắng cay. Ánh nhìn của Tom toát lên một vẻ lạnh lùng vô tận, như thể hắn đang đứng trước một nhân chứng của những bí mật đen tối nhất đời mình, một thứ mà hắn cần phải nắm lấy và điều khiển hoàn toàn.
Morfin như bị đông cứng, ánh mắt không dám rời khỏi Tom dù chỉ trong tích tắc. Giờ đây, người đàn ông cộc cằn, thô lỗ ấy bỗng trở nên yếu ớt và bối rối trước sự hiện diện của cháu trai mình – Một sự thật đột ngột và tàn nhẫn, đưa hắn đối mặt với hậu quả của những gì mà Tình Dược đã để lại.
Tom, vẫn giữ nguyên ánh nhìn sắc bén, bước thêm một bước, từng lời nói vang lên đầy uy quyền và lạnh lẽo: "Đúng vậy, ta là con của Merope Gaunt. Và cũng là người sẽ không bao giờ tha thứ."
.
Tom xuất hiện ngay trước cổng dinh thự Riddle, nhìn chằm chằm vào nơi mà hắn đã mất bao công sức để tìm đến. Dinh thự Riddle hiện lên như một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với ngôi nhà Gaunt, hay cả với cuộc sống mà hắn từng biết. Ngôi nhà lớn được bao quanh bởi một khu vườn được chăm chút kĩ lưỡng, những cây hoa hồng nở rộ điểm xuyết những sắc màu tươi sáng, khiến cảnh vật trông bình yên và ấm áp đến khó tin.
Bên trong dinh thự, ánh sáng dịu dàng hắt ra từ những khung cửa sổ bằng kính, gợi lên không khí ấm cúng và yên bình. Nội thất được bày trí với tông màu nâu gỗ cùng các đồ vật trang nhã, toát lên vẻ thanh lịch của một gia đình đầm ấm. Không khí trong ngôi nhà phảng phất hương thơm của các món ăn vừa được nấu chín, hương thơm của hạnh phúc, và từ xa, tiếng cười nhẹ nhàng vọng ra, nghe vừa hạnh phúc, vừa bình yên đến lạ kì.
Tom Riddle Sr., người cha ruồng bỏ hắn, đang sống một cuộc đời viên mãn và trọn vẹn, với một người vợ hiền thục luôn bên cạnh và một cô con gái nhỏ có nụ cười trong sáng. Cả hai người họ ngồi quây quần bên ông ta, đôi mắt nhìn ông đầy yêu thương và ngưỡng mộ. Cảnh tượng ấy, ngỡ như là hình mẫu hoàn hảo của một gia đình hạnh phúc.
Tom đứng đó, đôi mắt không hề rời khỏi cảnh gia đình ấm áp bên trong. Sự tức giận bùng lên trong hắn, cảm giác hận thù và ganh ghét siết chặt lấy tâm trí. Người cha hắn, kẻ đã ruồng bỏ mẹ hắn trong sự tuyệt vọng và khốn cùng, lại đang hưởng thụ hạnh phúc mà hắn, và mẹ hắn sẽ không bao giờ có.
Nhưng sâu thẳm bên trong, sự ghen tức và đau đớn xen lẫn với một cơn khát khao hủy diệt. Hắn biết mình không đến đây chỉ để nhìn ngắm một gia đình hạnh phúc mà mình chưa từng có. Hắn muốn trả lại cho Tom Riddle Sr. cảm giác bất lực và mất mát, thứ mà mẹ hắn đã phải chịu đựng, thứ mà hắn đã phải mang theo từ lúc sinh ra.
Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ cây đũa phép của mình, cảm giác quen thuộc khi nắm lấy nó. Rồi, hắn độn thổ vào gần hơn, ẩn mình trong bóng tối của căn nhà.
Hắn chờ đợi một lúc lâu, cho đến khi chỉ còn người đàn ông ngồi bên chiếc lò sưởi, chậm rãi nhấm nháp từng ngụm bia. Bên cạnh là một cái ghế, chiếc ghế mà Tom có thể thấy mình ngồi, nếu mọi chuyện khác đi. Nhưng chắc chắn, hắn đã không bao giờ thuộc về cái gia đình này. Và bây giờ, hắn đã sẵn sàng để khép lại chương này trong cuộc đời mình.
Tom chậm rãi bước về phía cửa, đôi chân nhẹ nhàng di chuyển. Cánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra dễ dàng dưới tay hắn, không một tiếng động, chỉ có sự lạnh lẽo của đêm khuya bao trùm xung quanh. Hắn không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nữa. Tâm trí hắn giờ chỉ hướng về mục tiêu duy nhất: Trả thù.
Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự tê liệt trong không khí, nặng nề và đặc quánh. Mọi thứ như dừng lại trong giây phút ấy, không gian xung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ hơi thở đều đều của người đàn ông đang nhâm nhi bia. Tom hít một hơi dài, rồi bất ngờ phá vỡ sự tĩnh mịch bằng một lời rít lên, như thể hắn muốn xé tan bóng tối bao quanh mình.
"Tom Riddle!"
Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng, lạnh lùng và đầy thù hận. Người đàn ông quay phắt lại, khuôn mặt ngỡ ngàng khi nhận ra hình ảnh phản chiếu của chính mình. Đôi mắt của ông ta mở to, đột ngột đầy sợ hãi, khi nhìn thấy một cậu thanh niên đứng đó, giống hệt hắn đến 80%, chỉ có sự khác biệt duy nhất là đôi mắt – Một đôi mắt sâu thẳm, ám ảnh, đầy sự ghê tởm và căm hận.
Tom không hề nhúc nhích. Hắn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông, cảm nhận được nỗi bàng hoàng, sững sờ, và cả sự hoảng loạn đang dâng lên trong người cha của hắn. Hắn biết, gã đàn ông này chẳng bao giờ dám tưởng tượng rằng có một ngày, chính đứa con trai mà hắn đã bỏ rơi lại đứng trước mặt, sẵn sàng kết thúc tất cả những gì hắn đã tạo ra.
"Là mày... Là mày." Người đàn ông thốt lên, giọng nói đứt quãng, như thể ông ta không thể tin được vào những gì mình đang thấy. Đôi mắt ông ta quét qua bóng hình Tom, dò xét, không thể tin được rằng cậu thanh niên này lại là đứa con mà mình đã bỏ mặc.
Tom mỉm cười, một nụ cười đầy châm biếm, ánh mắt hắn lạnh lùng như sắt đá. Hắn không cần thiết phải giải thích. Cái cảm giác nhìn thấy người đàn ông này, kẻ đã vứt bỏ mẹ hắn và để lại một đứa trẻ mồ côi, đang chìm trong tâm trạng sợ hãi thật là thỏa mãn. Giờ đây, tất cả mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Thế nào, cha? Cảm thấy thế nào khi gặp lại đứa con mà mình đã vứt bỏ?" Tom không kìm nén nổi sự mỉa mai trong giọng nói. Những từ đó trút ra từ miệng hắn như một nhát dao sắc bén, không cho người đàn ông cơ hội nào để phản bác.
Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt, nhưng hắn không thể rời mắt khỏi Tom, như thể đang đối diện với chính mình, nhưng lại không hề nhận ra sự thật mà cuộc sống đã trao cho hắn. Cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tỏa trong cơ thể ông ta, làm đôi tay run rẩy và đôi môi khẽ mấp máy mà không thành lời.
"Cha." Tom lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng vang lên trong đêm. "Ông nghĩ rằng mình có thể bỏ đi dễ dàng như vậy sao?"
Tom cảm nhận rõ sự run rẩy trong đôi tay của người đàn ông khi ông ta cố gắng đứng dậy, lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức nhận ra mình không thể tránh khỏi điều sắp xảy ra. Đối mặt với con trai của mình, với cái nhìn ấy, ông ta không còn là người có quyền lực nữa, không còn là người làm chủ cuộc sống của ai khác nữa.
"Mày.. Mày không thể..." Người đàn ông lắp bắp, giọng nói nghẹn lại. Hắn có thể nghe thấy sự sợ hãi trong giọng ông ta, và điều đó chỉ khiến Tom càng cảm thấy hả hê hơn. Từng từ, từng câu của người cha khốn nạn này đều vang lên như tiếng cười của kẻ yếu đuối đang cố gắng biện minh cho tội lỗi của mình. "Không được làm hại họ. Họ không liên quan..."
Tom không để ông ta kết thúc câu nói. Hắn đã nghe đủ những lời dối trá này trong suốt cuộc đời mình, và hắn không cần phải nghe thêm một lời nào nữa.
"Đừng nói nữa." Tom cắt ngang. "Cái mà ông đã làm... Không thể được tha thứ."
Hắn cầm chặt cây đũa phép trong tay, vung lên như một nhát chém. Lời nguyền mà hắn chuẩn bị thi triển là cái kết cuối cùng cho tất cả sự tàn nhẫn mà cha hắn đã gieo rắc vào cuộc đời hắn. Cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng Tom, và hắn không còn gì để kiềm chế.
"Avada Kedavra!"
Cảm giác một sự trầm lắng lan tỏa trong căn phòng. Người đàn ông kia không kịp phản ứng, chỉ đứng sững sờ, như thể đã nhận ra mình không thể thoát khỏi số phận mà hắn đã tự tạo ra. Tom không do dự. Đũa phép vung lên và ánh sáng xanh lè chết chóc lóe lên, chiếu rọi vào mặt người đàn ông, gương mặt đầy sợ hãi, tuyệt vọng. Chỉ một giây sau, người đàn ông không còn đứng vững nữa, ngã quỵ xuống đất, mắt mở trừng trừng, nhìn Tom một lần cuối cùng, như thể tìm kiếm sự tha thứ – Nhưng tất nhiên, không bao giờ có.
Tom Riddle đứng đó, cảm giác phấn khích chạy dọc cơ thể khi hắn nhìn xuống thi thể lạnh lẽo của Tom Riddle Sr. Hắn đã trả thù. Cái chết của cha hắn, kẻ đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ hắn, mang lại một sự thỏa mãn lạ lùng. Nhưng hắn biết rằng không sớm thì muộn, cái chết này sẽ gây ra sự chú ý lớn. Hắn cần một kẻ để đổ tội, một con tốt hoàn hảo. Trong tâm trí, hắn nghĩ ngay đến người bác điên dại, cô độc của mình, Morfin Gaunt.
Với một cú Độn thổ, hắn nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà đổ nát của dòng họ Gaunt, nơi Morfin vẫn đang chìm trong cơn mê man, không chút nghi ngờ gì về số phận sắp tới. Tom giơ đũa phép lên, đôi mắt hắn ánh lên một vẻ lạnh lùng và sắc bén. Hắn lầm rầm câu thần chú Bùa Lú, tạo ra một lời nguyền mạnh mẽ, cấy vào tâm trí Morfin những kí ức giả mạo.
Trong chốc lát, Morfin mở mắt, đôi mắt gã nhòe đi trong cơn điên dại. Gã lắp bắp, như bị thôi thúc bởi kí ức sai lệch, rằng chính gã đã ra tay giết chết Tom Riddle Sr. và gia đình ông ta để trả thù cho Merope, cô em gái mà gã từng yêu thương nhưng cũng bị bỏ rơi trong cô độc và đau khổ. Morfin ngã khuỵu xuống, hai tay ôm đầu, lảm nhảm những lời oán hận mơ hồ.
Trong lúc Morfin đang quằn quại dưới sức nặng của lời nguyền, một vật nhỏ rơi ra khỏi tay gã và lăn trên sàn. Đó là chiếc nhẫn có hình một con rắn, biểu tượng của Slytherin, được chạm khắc tinh xảo với một viên đá màu xanh đen lấp lánh. Tom nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, cảm giác lạnh lẽo nhưng đầy lôi cuốn dâng lên trong lòng hắn. Nó có một vẻ đẹp kì lạ, một thứ gì đó rất khác biệt với những đồ vật hắn từng thấy trong gia đình Gaunt. Hắn cúi xuống, nhặt nó lên và nhìn chằm chằm vào biểu tượng kì lạ khắc trên viên đá. Đây không phải là một chiếc nhẫn tầm thường; Hắn có thể cảm nhận một sức mạnh cổ xưa phát ra từ nó.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong tâm trí hắn, và nụ cười lạnh nhạt nở trên môi. Chiếc nhẫn này sẽ là thứ đầu tiên hắn biến thành Trường Sinh Linh Giá — Một vật chứa đựng linh hồn hắn, được tạo ra từ cái chết của kẻ đã ruồng bỏ hắn. Việc hy sinh mạng sống của cha hắn sẽ tạo ra sức mạnh mà hắn cần để chạm đến sự bất tử.
Bác hắn, Morfin vẫn quỳ xuống quằn quại, không còn sức để phản kháng hay hiểu được điều gì đang xảy ra. Tom lướt qua ông ta, và với một lời nói khẽ, nhưng đầy quyền lực, hắn bắt đầu niệm thần chú:
"Fragmentum Animus."
Ngay khi lời thần chú được thốt ra, một làn sóng đau đớn lan tỏa khắp cơ thể hắn. Linh hồn của hắn như bị rút ra khỏi chính cơ thể, mỗi giây, mỗi phút, là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết. Tom cảm thấy như có thứ gì đó vỡ ra bên trong mình, đau đớn đến mức suýt nữa hắn không thể kiềm chế được tiếng gào thét trong cổ họng. Nhưng hắn không dừng lại, không thể dừng lại. Cái giá phải trả là mạng sống của cha hắn, một cái giá không hề nhỏ, nhưng hắn đã sẵn sàng.
Ánh sáng xanh lam nhấp nháy, từ chiếc nhẫn rơi xuống như những tia chớp, cắt xuyên qua không gian. Một phần linh hồn của Tom bị đẩy vào chiếc nhẫn, và ngay sau đó, hắn cảm nhận sự hụt hẫng kì lạ. Cái phần linh hồn mà hắn đã để lại trong chiếc nhẫn không phải là một phần tạm bợ. Nó sẽ ở đó mãi mãi, là một phần bất tử của hắn, nhưng cái giá phải trả là quá lớn. Cảm giác như toàn bộ sức sống trong cơ thể hắn đã bị hút cạn, như một cơn sóng dữ đổ ào vào cơ thể hắn, làm mọi sức lực trong người hắn hoàn toàn biến mất. Hắn cảm thấy bản thân đang bị vắt kiệt.
Hắn ngã quỵ xuống sàn, tay cố cầm lấy chiếc nhẫn, ánh mắt mờ mịt như không còn nhìn thấy gì nữa. Quá trình này thành công, chiếc nhẫn đã trở thành Trường Sinh Linh Giá đầu tiên của hắn, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Hắn không thể di chuyển, không thể suy nghĩ, chỉ cảm nhận được một cảm giác kiệt sức tột cùng.
"MORFIN!! Giấu nó, giấu nó đi cho ta!!!" Hắn gào thét, khiến bác hắn, dưới ảnh hưởng của những kí ức giả mạo, vội bật dậy ngay lập tức, đỡ lấy chiếc nhẫn. Ánh mắt Morfin đờ đẫn, nhưng chỉ vài giây sau bác ta gật đầu, vâng vâng dạ dạ, rồi chạy biến đi đâu mất.
Bằng chút sức lực cuối cùng còn sót lại, hắn thi triển phép thuật Độn Thổ, biến mất khỏi ngôi nhà tàn ác của dòng tộc Gaunt, nơi hắn đã để lại quá nhiều đau thương và tội ác. Khi hắn xuất hiện lại trong khuôn viên cô nhi viện, cơ thể hắn không còn sức lực để đứng vững. Mọi thứ trở nên mờ nhạt, như thể thực tại đang nhòa đi trước mắt hắn.
Tom ngã quỵ xuống đất, không còn sức để đứng dậy. Toàn bộ cơ thể hắn rã rời vì mỏi mệt, và trước khi ý thức kịp nhận ra, hắn đã ngất lịm đi, để lại đằng sau một đêm tối đen như mực, nơi những tiếng thở dốc yếu ớt của hắn là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng của cô nhi viện.
Hắn đã bước vào một con đường mà không thể quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top