Tân Chủ tịch

"Sao chưa ngủ?"-cô vừa bước vào, thấy em vẫn còn ngồi đó thơ thẫn bèn hỏi. Vốn dĩ vẫn còn vế sau nhưng nghĩ lại thì chẳng dám nói

Em đang ngồi trên giường, mặc một chiếc sơ mi trắng dài và rộng cùng quần thun ngắn màu đen, hai tay ôm lấy cái gối vào lòng, thơ thẫn suy nghĩ gì đó. Cô bình tĩnh, cố nén nước bọt, gắng để em không nhìn thấy, sau đó còn tự mắng bản thân

Aaa...mày sao lại thế hả Ahn Heeyeon, trông mày chẳng khác gì một tên lưu manh mà

"A... Chỉ là đang nghĩ chút việc"-nghe cô gọi em vội ngước lên nhìn

"Việc?"-cô nhìn em thắc mắc

"Tối nay chị sẽ ngủ ở đâu?"

À...ra là chuyện đó

"Dưới sàn"-cô cười. Bước đến lấy cái gối bỏ xuống sàn, trải một cái chăn mỏng rồi nằm xuống. Vốn dĩ cô từ căn phòng nhỏ ở cuối hành lang kia về phòng mình đã khuya, tưởng em đã ngủ rồi nào ngờ bước vào thấy em đang ngồi thừ ra đó

"Nếu lỡ Jungyeon qua đây thì sao?"

"Chị khoá cửa rồi, con bé có qua thì còn leo lên giường kịp"

Cô nói xong không nghe em trả lời, nghĩ em chắc đã mệt rồi nên cũng chẳng nói gì nữa mà ngủ luôn. Hôm nay thật đúng là một ngày dài mệt mỏi

Tối hôm đó, một người vì mệt quá mà ngủ say, người kia vì lạ chỗ, lại thêm tâm tình đang có cảm giác rạo rực mà bản thân trằn trọc mãi không ngủ được nằm xoay lưng với nhau. Nhưng, đó cũng chỉ là một lí do nhỏ thôi, lí do lớn nhất của người đang trằn trọc kia chính là do sợ người nằm dưới sàn sẽ cảm lạnh. Thế là đêm hôm khuya khoắt loay hoay điều chỉnh nhiệt độ máy điều hoà, nằm sát bên mép giường cạnh chỗ kia, lấy chăn phủ lên người mình rồi để nó sà xuống dưới sàn đắp luôn cho người kia

Trong cơn mơ, cô lại thấy em, là em ôm cô, dù lạnh lẽo cách mấy cũng cũng biến đâu mất, tiếc là cô không thể ôm được em nhưng...cảm giác ấm áp đó rất thật

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Sáng sớm hôm sau, đột ngột bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, em giật mình mở mắt, cô nằm dưới sàn nhanh nhẹn ôm chăn gối bay phóc lên giường sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh mà đi mở cửa

"Appa, umma, buổi sáng tốt lành ạ"

Cô và em hướng con bé gượng cười che đi sự hoảng loạn

Quái! Nhóc con này bình thường tuy cũng ngoan ngoãn nhưng có bao giờ nó chúc mình buổi sáng tốt lành đâu chứ

"Appa, umma à, nhanh nhanh chở tiểu Yeonie đi tổng kết đi ạ"-con bé thân mặc đồng phục, lăng xăng bước vào phòng

Chuyện là hôm nay trường bé sẽ tổng kết. Dù là học sinh gương mẫu nhưng chẳng bao giờ cô thấy con bé hăng hái trong ngày tổng kết như bây giờ, vì...mọi năm tổng kết đều sẽ có những trò chơi dành cho bố mẹ với các con của mình, mà bé ngần ấy năm chẳng được cùng mẹ suất hiện trong buổi tổng kết thì thấy tủi thân lắm, nhưng có cô bên cạnh con bé cũng vui vẻ phần nào. Nay mẹ đã về, dĩ nhiên bé phải hớn hở chứ, sáng sớm đã tự thức dậy sớm, tự vệ sinh cá nhân rồi tự thay đồ luôn, sau đó thì hớn ha hớn hở chạy sang phòng cô. Đó giờ mấy bạn cùng lớp cứ bảo bé là đứa không có mẹ dù bé có phản khán, nhịn nhục như thế nào chúng cũng chẳng buông tha. Được rồi, vì thế hôm nay  bé muốn cho mọi người thấy rằng bé thật sự có mẹ, mà mẹ bé lại là nữ thần vạn người mê chẳng kém ai đâu nhé

Rồi cái người bé bé ấy đang giục hai cái người lớn kia liên hồi, làm cô với em chạy tới chạy lui, thật sự rất mệt...

"Appa"-vừa bước xuống lầu đã thấy ông Ahn hí hoáy dọn thức ăn ra bàn, cô liền gọi

"Ra ăn đi để còn đưa tiểu Yeonie của ta đi học"-nói xong ông ngồi vào bàn đợi cái gia đình nhỏ kia đều ngồi vào mới bắt đầu ăn sáng

"Mời appa ăn sáng"

"Mời ông nội ăn sáng"

"Rồi rồi, ăn đi ăn đi không nguội mất"

Ngôi nhà đang rộn rã với tiếng cười đùa ríu rít của trẻ con thì ông Ahn nghiêm túc cất giọng

"Heeyeon, con cứ nghỉ buổi sáng để đến trường với tiểu Yeonie của ta nhé. Còn nữa, cuộc họp cổ đông thì sau giờ ăn trưa hãy bắt đầu"

Lát sau, chiếc xe hơi đắt tiền bóng loáng lướt đi trên phố. Bên trong xe không ngừng vang lên tiếng chí choé của ai kia, mặc kệ hai người phía trước ngập trong sự ngượng ngùng

"Sao hôm qua không sang ngủ với appa và umma thế?"-cô hỏi con bé. Sau một hồi im lặng rồi cười cười trước câu chuyện của cô con gái thì lên tiếng cố tình ngăn chặn câu chuyện không hồi kết của nó, nếu không chưa đến trường nhóc con của cô cũng đã khàn cả giọng mất

"Tại hôm qua ông nội nói trẻ con đừng có tùy tiện suốt ngày qua phòng người lớn, như vậy là không tốt. Phải tập ngủ một mình mới là đứa trẻ ngoan"-con bé chu chu môi tỏ vẻ bất mãn nói với cô

Ra là vậy. Thảo nào hôm qua con bé không qua đòi ngủ cùng

Cô cười thầm, thật may quá, bố cô vì muốn có thêm cháu nên lại vô tình giúp cô rồi. Nhưng nghĩ tới đó mặt cô lại nhiễm một tầng hồng

Lúc cô cùng em dắt tay con bé bước vào cổng, cũng là lúc mọi sự tập trung đều đổ dồn về phía ba người. Cô thân mặc một bộ vest xanh, áo sơ mi trắng, không cài hết nút, chỉ chừa lại một cái ở cổ, cà vạt được thắt hờ, chân đi giày cao gót đen, xoã ngang lưng trông rất "soái". Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng cô và em đều mặc cùng một kiểu, chỉ khác mỗi màu áo và cách trang trí, em cũng chẳng thắt cà vạt như cô, chân cũng đi một đôi giày cao gót nhưng lại lựa đôi nào đó thấp hơn của cô gần 2/3, vì vốn dĩ...cô thấp hơn em, sợ cô mất mặt nên em đành mang để trông thắp hơn khi mang đôi cao bằng với đôi của cô cô, cuối cùng cũng có thể cao bằng cô, thật may mắn.... Bé con hôm nay tuy mặt đồng phục nhưng mái tóc lại được búi lên hai bên, (au:kiểu tóc Puca ấy ) gương mặt rất tươi tắn, vừa đi vừa cười, còn đong đưa hai cánh tay làm tay cô và em cũng đong đưa theo, nhìn họ thật sự đáng ghen tị

Các bậc phụ huynh lắm lời hay tò mò chuyện của người khác được một phen hoảng hốt, kể cả giáo viên ở trường cũng không tin vào mắt mình. Vì họ chỉ biết, bao nhiêu năm nay cô bé xinh như thiên thần kia dù là bất kì ngày nào cũng chỉ có người mà con bé gọi là "appa" đến đón chứ chẳng bao giờ thấy cô gái kia. Bọn họ để ý đến cô cũng chẳng phải vì bé con nhà cô thông minh lanh lợi, lại xinh đẹp hệt một tiểu thiên thần mà là vì cô. Bình thường sự xuất hiện của cô cũng đã có bao nhiêu cặp mắt để ý tới, nay lại thêm một người nữa, cũng xinh như nữ thần, cô xinh đẹp bao nhiêu, thì người đó xinh đẹp bấy nhiêu. Cô có một vẻ đẹp sắc sảo, trung tính, và rất "soái", thì em lại có vẻ đẹp đối lập cô, một vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao, lại có nét ngây thơ, cả hai chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ duy nhất "nữ thần". Còn con bé, chính là sự lết hợp tuyệt vời nhất của nữ thần với nữ thần, là sự hoà quyện hoàn hảo nhất

"Mọi người tập trung nào"-giọng cô giáo phát ra thông qua hai chiếc loa ở sảnh chính

"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu các trò chơi vận động như hàng năm nhé. Xin mời tất cả mọi người, ai có nhu cầu thay quần áo cho tiện vận động hãy đến phòng thay đồ ở tầng trệt ạ"

Trong phòng thay đồ thường ngày đã nhộn nhịp nay lại hơn hẳn

"Phó chủ tịch Ahn bận trăm công nghìn việc mà cũng ở đây sao?"

Cô nghe thấy giọng điệu quen thuộc hay trêu chọc mình lại mỉm cười chỉnh lại cổ áo cho con bé sau đó quay về sau nhìn người kia bằng cặp mắt sắc lẹm

"Chủ tịch Ahn Hyojin cũng có kém gì tôi đâu chứ. Lại còn rất tuyệt tình nữa là"-nhớ lại chuyện hôm qua chị ấy đối xử với em như thế, cô chỉ buôn vài câu với cùng giọng điệu lạnh lùng

"Ahaha...em dâu tôi đâu rồi nhỉ? Em cũng vào thay đồ đi không trễ bây giờ"- càng lớn càng nói không lại cô, nên Hyojin đành đánh lẻn sang chuyện khác

"Em sợ, em còn chưa thay thì đồ chị chẳng còn để mặc rồi"-cô nói, sau đó nở một nụ cười thật gian

"AHN HYOJIN!!!"-giọng điệu rợn người  phát lên làm người đang cười đó bỗng nín bặt, chủ ngân của giọng nói còn ai khác ngoài vị phu nhân quyền lực-Heo Solji kia chứ

"Buông em ra đi chị, mất mặt quá"-giọng Hyojin thủ thỉ, chỉ đủ để mình và bà xã phu nhân nghe thấy. Thật là, đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn, người người kính nể, điệu bộ bây giờ lại để người khác trông thấy thì thật là rất mất mặt a...

Người kia thì chỉ im lặng, bỏ lơ ngoài tai tất cả những lời van xin kia. Jungyeon sau khi cùng Hyelin thay đồ
xong thì cũng hí hửng dắt tay nhau ra ngoài, cô nhìn cũng chỉ biết cười trừ rồi lặng lẽ vào phòng để thay đồ. Bên ngoài nhộn nhịp như vậy, nhưng nào đâu biết, có một người đang kêu gào thảm thiết trong im lặng từ nãy đến giờ

Chết rồi! Lúc nãy chị ấy quên đưa đồ cho mình...thật là, giờ mà lên tiếng thật mất mặt chết được

Em cũng chỉ biết khóc ròng, lặng lẽ mà chờ đợi, lâu sau đó lại chẳng thấy cô đoái hoài gì đến em, cô là bỏ quên em rồi sao?

Cô bước vào phòng thây đồ, mở balo ra mới để ý, đồ của em...cô quên đưa nó cho em rồi. Nhưng khác với vẻ ngại ngùng đó của em, cô không chần chừ mà nói lớn

"PARK JUNG HWA! EM ĐANG Ở ĐÂU?"

Nghe cô gọi em càng muốn khóc hơn nữa, thật là có cần lớm tiếng như vậy không chứ?

"Em ở phòng sát bên phải lúc nãy tiểu Yeonie thay đồ"-giọng em nho nhỏ thốt lên, chỉ là nghĩ rằng cô sẽ vào lại phòng lúc nãy nên áp sát lại đó mà nói

Sau đó em chờ mãi, mà bên căn phòng kia chẳng có tiếng trả lời, chỉ nghe mỗi tiếng sột soạt. Rồi, cái đầu của ai kia lú lên nhìn qua phòng em. Em bất giác giậc mình xém chút đã hét toán lên, cũng may đã bịt miệng lại kịp. Và còn may hơn nữa, em vẫn còn chiếc áo sơ mi trên người...

Sau khi giải quyết xong việc thay đồ cũng là lúc các trò chơi bắt đầu. Từ trước đến giờ nếu là chạy tiếp sức, cô đều phải chạy hai vòng vì vốn dĩ hai vòng đó sẽ chia đều cho vợ và chồng, vòng cuối là sẽ cho các bé, nhưng tụi nhỏ lại đỡ, chỉ chạy 1/4 vòng thôi. Nhưng nay đã có em ở đây, cô cũng đỡ được phần nào, lúc trước bé con bảo được giải hai giải ba là tốt lắm rồi, nay lại bảo nhất định sẽ đoạt giải nhất. Cô chỉ mỉm cười còn đang định nói gì đó thì em đã đảm bảo sẽ giành lấy giải nhất cho con bé rồi

Điều khiến cô kinh ngạc nhất, chính là thân hình trông mỏng manh kia sao lại khoẻ đến vậy, chạy còn nhanh hơn cả cô. Rốt cuộc, lời hứa đạt giải nhất cũng hoàn thành những không phải một giải, mà là bất kì trò nào cũng đạt được, bé con đang rất vui vẻ

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Phòng họp lớn của tập đoàn Ahn Thị

"Tôi tập hợp các vị hôm nay là để tuyên bố hai chuyện. Thứ nhất, từ nay tôi sẽ về hưu không còn là Chủ tịch của Ahn Thị..."-ông Ahn nói đến đây thì dừng lại, nhìn xung quanh, bao con mắt kinh ngạc đang nhìn ông, kể cả cô cũng thật sự bất ngờ trước quyết định đó. Sau đó ông lại cất giọng " Thứ hai,  tôi  muốn  đề cử tân  chủ tịch. Và người đó không ai khác chính là con gái tôi, phó chủ tịch Ahn. Mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người nhìn nhau, sau đó lắc đầu với ông. Họ cùng nhau vỗ tay, cho tân chủ tịch trẻ tuổi...

Tin tức tân chủ tịch Ahn Heeyeon vừa nhận chức nhanh chóng được lan truyền. Và còn bất ngờ hơn nữa, cựu chủ tịch đã thông báo: trước khi ông đi, tất cả nhân viên sẽ được nghỉ một tuần, còn tất cả nhân viên được chọn là xuất sắc và ưu tú nhất cùng với ban quản trị sẽ được thưởng một chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm tại resorts cao cấp tại đảo Jejju

Cuộc vui thật sự, sắp bắt đầu...

================================

Thank for you reading <3

Vote đi<3

Cắt cho mình xin ý kiến với, thấy chap này không hay cho lắm

Xin lỗi mọi người ( cúi người 90°), dạo này au hơi bận nên đăng chap trễ
hẹn xíu. Vả lại dạo này ở nhà mãi nên cũng lười. Hôm nay nhà mới hết việc nên tranh thủ thức đêm viết rồi mới đăng. Dù sao cũng xin lỗi mọi người nhiều nha. Thông cảm cho au, chap viết vội nên không hay

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top